Bốn phía nhất thời một mảnh hỗn loạn, đi theo không ít đều là quan văn, thấy tình cảnh như vậy chỉ có thể kinh hồn bạt vía mà la lên: "Hộ giá!" Căn bản là không có cách ngang nhiên xông qua.
Hai thanh trường đao bay thẳng đến một thân màu vàng sáng long bào Cảnh đế, trừ đi Tự Cừ Duyên, Triệu Mặc Tiên cùng Phó Ngôn Khanh liền đứng gần nhất, hai nàng đồng thời ra tay, để hai tên thích khách kia động tác dừng một chút.
Hai tên thích khách hiển nhiên không để hai đứa bé vào trong mắt, trực tiếp ép các nàng ra, lần nữa hướng Cảnh đế đánh tới. Mấy vị hoàng tử ở đây đều có chút võ nghệ , khổ nỗi bọn họ lại bị ngăn khá xa bên ngoài.
Cảnh đế từ sau khi đăng cơ liền hiếm khi tập võ, đối mặt thích khách cũng là lực bất tòng tâm, nếu không nhờ Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Mặc Tiên tạm thời làm vướng tay thích khách, Cảnh đế đã là lành ít dữ nhiều.
May mắn lễ Vạn Thọ các đại nội thị vệ đều ở gần bên, bất quá mấy hơi thở, Vũ Hầu thống lĩnh liền rất nhanh xẹt qua hộ giá trước người Cảnh đế. Phó Ngôn Khanh thấp giọng hướng Triệu Mặc Tiên nói: "A Tiên, cẩn thận chút."
Phó Ngôn Khanh thấy mình diễn cũng đủ rồi, tranh thủ thời gian lui về phía Tự Cừ Duyên, giờ phút này Cảnh đế bị ám sát, nàng cũng không thể lộ liễu nhắc nhở người khác đi bảo vệ sứ thần, chỉ có thể vội vàng đi qua, để ngừa vạn nhất.
Không ngoài dự liệu của nàng, nàng vừa mới tới gần, từ dưới cầu lại vọt lên hai tên hắc y nhân, một trước một sau, chiêu thức tàn nhẫn mà hướng về Tự Cừ Duyên!
Bên này tất cả mọi người sốt sắng mà hộ giá Cảnh đế, ai cũng không chú ý nhìn đến mấy người Tự Cừ Duyên, chính hắn cũng hiển nhiên không có chuẩn bị. Mắt thấy hắn sắp bị một đao xuyên thấu qua, Phó Ngôn Khanh cấp tốc đẩy hắn một cái, đồng thời hô: "Còn có thích khách!"
Nàng tuổi không lớn lắm, thân thể linh hoạt, tận lực né qua một đòn, nhưng không có cách nào tránh được một đao kế tiếp.
Chẳng qua là khi lưỡi đao đâm tới, không ngờ lại có người trong chớp mắt xuyên lại đây, một cước đá vào trên sống đao, kéo nàng tránh thoát. Người tới đồng dạng thân thể thấp bé, Phó Ngôn Khanh tròng đen hơi co lại, là Triệu Tử Nghiễn!
Kéo ra Phó Ngôn Khanh, hai hắc y nhân kia hiển nhiên không cam lòng, lần nữa hướng Tự Cừ Duyên đánh tới. Triệu Tử Nghiễn nhướng mày, ngăn lại Phó Ngôn Khanh, tận lực cùng thích khách giao đấu. May mắn Tự Cừ Duyên chính mình dĩ nhiên kịp phản ứng, hai người liên thủ tuy rằng miễn cưỡng chống đỡ được một lúc, nhưng sẽ không bó tay chờ chết.
Lúc này một nhóm đại nội thị vệ liền kéo đến, đem sứ thần cùng Cảnh đế bảo hộ sau lưng. Cảnh đế vừa thoát chết liền sắc mặt u ám, tức giận nói: "Để lại người sống."
Những hắc y nhân này đều là tử sĩ, thấy sự tình chuyển biến xấu vô phương thoát thân, lập tức đồng thời tự vẫn, chỉ có một người bị Hồng Tú thống lĩnh ngăn lại, trực tiếp cắt đi gân chân của hắn, áp trên mặt đất. Hồng Tú rất có kinh nghiệm, vặn đi xương cằm của hắn, miễn cho hắn cắn lưỡi hoặc là uống thuốc độc, đau đến khiến hắn toàn thân phát run.
Cảnh đế mắt lạnh nhìn hắn, trầm giọng nói: "Áp xuống đi, không cho phép hắn chết."
"Vâng!" Hồng Tú tiếp lệnh, tỏ ý Vũ Hầu quét sạch hiện trường, lại đột nhiên con mắt căng thẳng!
"Bệ hạ, cẩn thận!" Vốn tưởng rằng tên hắc y nhân kia đã tắt thở, không ngờ hắn bỗng nhiên vùng dậy hướng Cảnh đế mà phóng phi đao.
Phó Ngôn Khanh nhìn xem Triệu Tử Nghiễn lúc này thế nào rồi, không ngờ đã thấy nàng ấy nhanh như chớp xông đến, trực tiếp thay Cảnh đế chịu một đao kia. Mà bội đao trong tay Hồng Tú cũng phóng đi qua, trực tiếp xuyên thấu cuống họng tên thích khách, Triệu Tử Nghiễn cùng thích khách đồng thời ngã xuống.
Phó Ngôn Khanh biến sắc mặt, muốn bước đến nhưng cuối cùng miễn cưỡng dừng lại, nàng lúc này không nên quá mức quan tâm.
Triệu Mặc Tiên nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn xông ra, lập tức sắc mặt tái đen, giờ phút này chứng kiến một màn trước mắt, càng thêm nghiến răng nghiến lợi, tiểu nha đầu này, thông minh lắm!
Cảnh đế chứng kiến Triệu Tử Nghiễn bỗng nhiên xuất hiện, liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng, chỉ là nhìn xem nàng xả thân hộ giá, trong cung lại không thể có thị vệ nhỏ tuổi như vậy, nhịn không được cúi người liếc nhìn nàng, con mắt lập tức co rụt lại.
Bởi vì bị trúng phi đao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tử Nghiễn hoàn toàn trắng bệch, thanh phi đao hoàn toàn xuyên qua vai trái của nàng, thẳng vào xương vai, đau đến toàn tâm. Chẳng qua là nàng cố gắng ngồi dậy, che miệng vết thương, run rẩy quỳ gối trước mặt Cảnh đế.
Nhìn nàng gương mặt trẻ con thuần khiết, nét mặt quen thuộc khiến Cảnh đế vô pháp mà ngăn chặn ký ức phủ đầy bụi trong lòng, nữ nhân kia dung mạo tĩnh nhã, trong suốt như ngọc, nhưng lộ ra cỗ xa cách lạnh lùng, dường như hết thảy sự vật ở trong mắt nàng đều là nhạt nhẽo. Chỉ có đối với tiểu hài tử đang nằm ngoan ngoãn trong lòng nàng, nàng mới có thể lộ ra mỉm cười. Nụ cười kia chỉ thoáng qua nhưng lại làm cho Cảnh đế ghi khắc cả đời. Nguyên lai tưởng rằng Triệu Mặc Tiên giống nàng, hôm nay nghĩ đến, quả thật chỉ có cốt nhục của nàng mới càng giống như nàng.
Nhìn xem Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trắng bệch đã không cách nào chống đỡ, trong mắt Cảnh đế tâm tình phức tạp, đứa bé này, hắn hận, thậm chí là chán ghét, chỉ vì hài tử như thế vô dụng, không có biện pháp giữ lại mẫu phi của nàng! Nhớ đến nữ nhân kia ngay cả ngôi vị hoàng hậu cũng điều không muốn, cho dù đến chết vẫn không cho hắn một sắc mặt tốt, một mực muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, hắn vừa đau vừa hận, toàn bộ lửa giận chỉ có thể phát tiết lên hài tử của nàng!
Nhưng là, nhìn xem hài tử trước mắt khí tức yếu dần, đôi mắt trong suốt của nàng mang theo bất an mà nhìn hắn, khắp người nàng lại tràn đầy vết máu, đều là bởi vì xản thân hộ giá hắn, dù hắn không muốn nhìn đến nàng nữa, nhưng tâm lạnh lẽo lại nhịn không được dao động.
Bên cạnh mấy vị đại thần vẫn chưa hoàn hồn, thấy Cảnh đế thiếu chút nữa bị thương, đều run rẩy quỳ đầy trên đất: "Chúng thần hộ giá bất lực, tội đáng chết vạn lần!"
Cảnh đế trong nội tâm phiền muộn, nhưng vẫn khoát tay áo, để cho bọn họ đứng lên.
Tự Cừ Duyên cũng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn xem Triệu Tử Nghiễn bị thương nặng nhưng vẫn còn quỳ gối ở kia, lại thấy những người khác đều không lên tiếng, lập tức cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Triệu Tử Nghiễn cũng đã cứu được hắn, hắn tất nhiên không thể bỏ mặc, lên tiếng nói: "Bệ hạ, vị tiểu công tử này là?"
Triệu Tử Nghiễn lúc này mặc một bộ cẩm bào màu đen, nàng lại đưa lưng về phía Tự Cừ Duyên, nên hắn cho rằng nàng là một nam hài.
Cảnh đế nhíu mày, lập tức lên tiếng nói: "Người đâu, nhanh đi mời thái y, cho Cửu công chúa chữa thương!"
Nói xong hắn cúi người xuống, đem Triệu Tử Nghiễn đỡ lên: "Con xuất cung đã lâu như vậy, tại sao trở về rồi cũng không sớm nói cho trẫm. Thương thế đã hoàn hảo chưa?"
Phó Ngôn Khanh lông mày run lên, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Nghiễn, mà Triệu Mặc Tiên vừa nghe Cảnh đế nói ra lời này, liền hung hăng nắm chặt nắm đấm.
Triệu Tử Nghiễn con mắt khẽ mở, run run đáp: "Nhi thần còn tốt, phụ hoàng đại thọ, nhi thần...nhi thần muốn gặp người, chưa kịp."
Cảnh đế hít một hơi thật sâu: "Chuyện hôm nay quấy rầy các vị sứ thần, trẫm phái Vũ Hầu thống lĩnh đội thị vệ đưa chư vị rời cung, Lý Thịnh, mang cửu công chúa đi Trọng Hoa cung chữa thương."
Phó Ngôn Khanh cùng đám người Triệu Mặc Tiên biết rõ Cảnh đế giờ phút này tâm tình không xong, chỉ có thể cáo lui, nhìn xem Triệu Tử Nghiễn được người mang đi, Phó Ngôn Khanh trong lòng có chút khó nói lên lời. Lo lắng có, thở dài có, nhưng cũng có chút khổ sở, cuối cùng trong cung này không có loại người bình thường, một hài tử mới mười một tuổi, tâm tư đã sâu đến như thế sao?
Triệu Mặc Tiên trừ đi tức giận, cũng có vài phần luống cuống, Cảnh đế thái độ quá mức kỳ quái.
Mẫu phi nàng một mực chắc chắn, nha đầu kia trong mắt phụ hoàng không có một chút địa vị, người thậm chí xem nha đầu kia như đã chết, cũng sẽ không có nửa phần chấn động. Nhưng tình huống hôm nay hoàn toàn không ngờ, nàng có chút không biết phải ứng phó làm sao, vạn nhất phụ hoàng vẫn quan tâm nha đầu kia, vậy những chuyện mà mẫu phi cùng nàng ở sau lưng âm thầm ra tay, chẳng phải đều sắp bị bại lộ rồi sao.
Nàng càng nghĩ càng sợ, dưới chân bước đi càng lúc càng nhanh, Phó Ngôn Khanh đi theo nàng, ra vẻ hiếu kỳ nói: "A Tiên, ngươi rõ ràng còn có một cửu hoàng muội, ta giống như cho tới bây giờ không có bái kiến qua?"
Triệu Mặc Tiên trong lòng phiền não, nghe có người nhắc đến nha đầu kia càng thêm lên cơn giận dữ, nếu không phải Phó Ngôn Khanh nhiều chuyện cứu được cái kia tiểu quỷ, nơi nào hôm nay sẽ xảy ra việc này!
Nàng đột nhiên quay đầu, hung hăng mà nhìn xem Phó Ngôn Khanh, Phó Ngôn Khanh tựa hồ có hơi bối rối: "A Tiên, ngươi làm sao vậy, dáng vẻ của ngươi..."
Triệu Mặc Tiên thực sự không phải hạng người bình thường, mười hai tuổi nàng sớm đã hiểu được cái gì gọi là ngụy trang, cái gì là không lộ ra, trong tích tắc thất lễ rất nhanh bị ẩn đi, nàng sắc mặt cứng xuống, lập tức giấu đi một mảnh tức giận, còn miễn cưỡng tỏ ra quan tâm: "Không có, chỉ là hôm nay thích khách kia như thế to gan lớn mật, ám sát phụ hoàng, còn suýt nữa làm bị thương ngươi, trong lúc nhất thời lên cơn giận dữ."
"Đừng nóng giận, không phải đều bình yên không việc gì sao, nhưng thật ra ngươi, lúc ấy rất nguy hiểm, có hay không bị thương a?"
"Ta không sao, thích khách kia mặc dù lợi hại, ta tuổi còn nhỏ không sánh bằng, nhưng cũng có thể né tránh được. Ta phải đi trước cùng Mẫu phi báo bình an, ngươi về trước đi nghỉ ngơi, ta ngày mai sẽ tìm ngươi." Nàng ta nói xong, vội vội vàng vàng hướng Quỳnh Hoa cung đi đến.
Phó Ngôn Khanh trở về Vân Yên cung, Lưu Ly Lưu Du đều hoang mang rối loạn vây quanh: "Quận chúa, trong nội cung khắp nơi đều đang nói bệ hạ bị hành thích! Còn nói may mắn mà có quận chúa cùng thất công chúa, còn có cửu công chúa ngăn cản một lát, bệ hạ mới không việc gì, quận chúa có bị thương hay không a!"
Hai người ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá, rất sợ Phó Ngôn Khanh có tổn hại.
Phó Ngôn Khanh lắc đầu: "Ta không sao, chỉ là cửu công chúa bị thương không nhẹ."
Lưu Du nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, nhưng mà cửu công chúa... Ta giống như nghe nói vị công chúa này trước giờ hiếm khi lộ mặt, tuy nói trong nội cung đều biết bệ hạ có một cửu hoàng nữ, nhưng cho tới bây giờ không ai đề cập qua, lần này như thế nào..."
Lưu Ly kéo kéo Lưu Du: "Đừng nói càn, hoàng gia sự tình, chúng ta có thể nào loạn nói. Quận chúa hôm nay nhất định là bị sợ hãi, một ngày này dự yến tiệc cũng rất mệt mỏi rồi, ta đi pha trà cho quận chúa. Lưu Du, đi chuẩn bị tốt nước tắm."
Phó Ngôn Khanh nâng lên một khuôn mặt tươi cười: "Tốt, ta uống chút ít rượu, một thân mùi rượu, cần tranh thủ thời gian tắm gội." Nói xong hít hà ống tay áo, vẻ mặt ghét bỏ.
Như Ý vội xum xoe: "Quận chúa tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nô tỳ cũng đi chuẩn bị tốt y phục."
"Ân, tốt. Đây là ta mang về bánh ngọt, cầm lấy cùng Như Lan, còn có tiểu Thuận Tử bọn hắn chia nhau đi."
"Cám ơn quận chúa."
Từ ngày bị Phó Ngôn Khanh giống như vô ý mà uy hiếp về sau, Như Ý đối với nàng cuối cùng tốt hơn chút, tăng thêm Tiêu quý phi ảnh hưởng, hiện tại càng là nghe lời. Bất quá lại luôn cảm thấy vị quận chúa này cũng không có gì khó hiểu, Tiêu quý phi sai các nàng lưu ý nhất cử nhất động của Phó Ngôn Khanh, nàng tự nhiên để ở trong lòng, nhưng hôm nay càng ngày càng cảm thấy, quận chúa tuy thông minh lanh lợi nhưng vẫn có chút tính trẻ con, cùng thất công chúa so sánh , vẫn là ngây thơ hơn rất nhiều.
Chẳng hạn như ngẫu nhiên nghịch ngợm, quận chúa đôi khi trẻ con hờn dỗi, sau đó liền không cho các nàng ban đêm chăm sóc, chỉ cho phép Lưu Ly tỷ muội ngẫu nhiên ở lại.
Một đêm này Phó Ngôn Khanh ngủ được không được, trong mộng chẳng những mơ tới những bi kịch ở cuộc đời trước, còn có Triệu Tử Nghiễn dĩ nhiên cũng xuất hiện ở trong mộng, sau này nàng ấy trưởng thành rồi vẫn tương tự như khi còn bé, nàng ấy rơi lệ ôm nàng trong lòng, lại nói rất nhiều điều, nhưng nàng chết rồi nên không cách nào nghe rõ được, cứ thế một đêm quấy nhiễu khiến nàng ngủ không yên ổn.
Hôm sau thức dậy, Phó Ngôn Khanh cố tình đi tản bộ xung quanh, nghe được mấy người trong nội cung bàn tán rằng, đúng là cửu công chúa điện hạ hồi cung rồi, hơn nữa có công cứu giá, được bệ hạ ban thưởng cho Trọng Hoa cung, còn thưởng nhiều đồ vật quý giá khác nữa.
Trở lại Vân Yên cung, quả nhiên gặp đại thái giám bên cạnh thánh thượng đến đây truyền chỉ, nội dung chính là ban thưởng cho hôm qua Trường Ninh quận chúa đã có công hộ giá.
"Bệ hạ có chỉ, ngày sau quận chúa liền có thể tùy ý trong cung đi lại rồi, bệ hạ đối quận chúa nhưng là cưng chiều hết sức!!!."
Phó Ngôn Khanh rất vui vẻ: "Tạ ơn bệ hạ, vất vả Lý tổng quản rồi."
Một bên Lưu Ly vội vàng đem một viên minh châu hợp với vài miếng vàng lá kín đáo đưa cho Lý Thịnh: "Quận chúa tuổi nhỏ, mong rằng công công giúp đỡ."
Lý Thịnh trên mặt cười lấy lòng: "Nơi nào giúp đỡ, bất quá là việc nằm trong phận sự, quận chúa khách khí."
Phó Ngôn Khanh hiếu kỳ nói: "Lý tổng quản, thương thế của cửu công chúa thế nào rồi?"
Lý Thịnh thần sắc hơi nhíu lại, nhưng vẫn là nói: "Bệ hạ mời thái y nhìn, thương thế tuy nặng, nhưng may là không ảnh hưởng tính mạng. Bất quá bệ hạ đối cửu công chúa thái độ có chút... Quận chúa tốt nhất không nên quá tò mò."
Phó Ngôn Khanh thấy vậy cũng không hỏi nhiều, để Lưu Ly tiễn người rời khỏi.
Quỳnh Hoa cung, Tiêu quý phi nghe xong tin tức từ Lý Thân, lập tức cười lạnh một tiếng: "Trọng Hoa cung, cửu công chúa? Bệ hạ đến rõ là..."
"Mẫu phi, phụ hoàng có thể hay không phát hiện chuyện của chúng ta?"
Tiêu Thục Nghi vẻ mặt sắc bén ác liệt: "Tiên nhi, con phải nhớ kỹ, con tuyệt sẽ không bại bởi tiểu nha đầu kia, càng không thể bởi vì nàng mà sợ hãi. Phụ hoàng con đối với nàng sẽ không thật sự để tâm, coi như là muốn truy cứu, nàng dám nói ra sao? Đã nhiều năm như vậy, ta dám giữ nàng bên cạnh để làm thế thân cho con, tự nhiên hoàn toàn chắc chắn, nàng tuyệt không dám phản bội ta. Ta đã tốn công sức huấn luyện nha đầu kia như một nô tỳ, thật sự nàng rất thông minh đấy, đáng tiếc ta sẽ không cho nàng cơ hội phát triển, con xem nàng mỗi lần tiến vào cái cửa này, bộ dáng kia, nhưng là dại dột đáng thương. Hơn nữa, cho dù có một ngày nàng thật sự nổi bật rồi, ta cũng vậy có thể tùy thời hủy nàng."
"Tiên nhi, mạng của nàng đều trong tay con, con sợ cái gì?"
Triệu Mặc Tiên có chút giật mình, sau một hồi lại nhẹ gật đầu: "Bởi vì thuốc độc kia sao?"
"Không sai. Ta có thể độc chết nữ nhân kia, cũng có thể khiến nữ nhi của nàng ta sống không bằng chết!"