Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 57: Cùng nhau rơi xuống





Triệu Tử Nghiễn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Triệu Mặc Tiên, trong ánh mắt tận lực áp chế cảm xúc, mà ống tay áo đã bị siết thành một đoàn, nàng chính là đang cố sức nhẫn nhịn.

Triệu Mặc Tiên thấy nàng cắn răng không nói một lời, biết là nàng sắp mắc câu rồi, lập tức buông tiếng cười nhạt: "Bất quá lại nói tiếp, chủ nhân ngọc bội này công phu rất khá, một thương nhân mà kiếm pháp có thể đến mức đó, thật là khiến người kinh ngạc, ngay cả tên hộ vệ nàng mang theo cũng lợi hại hơn mấy tên ám vệ bên ta rất nhiều." Nói đến đây lại nhìn sắc mặt Triệu Tử Nghiễn đang càng ngày càng kém, Triệu Mặc Tiên càng phát ra thoải mái, lại đung đưa ngọc bội, đứng dậy nói tiếp: "Ta phái đến một đội kỵ binh thiện chiến, lại thêm sáu tên thiếp thân ám vệ, tại thục đạo ngoài Thần Tiên Tác ngày đêm mai phục, phí không ít tâm tư mới bắt được nàng, ngọc châu này thu được cũng là đáng giá...."
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trắng bệch, rút cuộc kìm nén không được, đột nhiên đứng bật dậy, hai con ngươi lệ khí quanh quẩn, giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào Triệu Mặc Tiên, đè nặng giọng nói: "Tỷ cho rằng có thể uy hiếp được muội?"
Triệu Mặc Tiên khẽ lắc đầu cười trào phúng, đều dáng vẻ như vậy rồi, còn muốn chống đỡ sao, hoàng muội vậy mà lại đem lòng yêu thích một nữ tử, thật sự là hoang đường đến mức buồn cười.
"Như thế nào là uy hiếp? Lời này tỷ không hiểu lắm, tỷ chỉ là hiếm khi gặp được nhân vật lợi hại như thế, nên muốn cùng hoàng muội chia sẻ một chút mà thôi." Triệu Mặc Tiên đột nhiên sắc mặt âm trầm xuống, trong mắt lộ ra cỗ khí lạnh: "Có thể gây tổn hại nhiều thủ hạ của ta như vậy, một ngọc châu có thể bù đắp nổi không, Tử Lăng?"
Nghe được Triệu Mặc Tiên gọi, Tử Lăng lập tức bước tới: "Điện hạ."
"Kiếm pháp của nữ nhân kia tinh diệu vô cùng, đã như vậy, trước phế đi cánh tay phải của nàng, xem như thay A Si đòi lại một mạng." Triệu Mặc Tiên nhìn xem Triệu Tử Nghiễn, từng câu từng chữ thốt ra đều thật tàn nhẫn.
Tử Lăng thoáng nhìn qua Triệu Tử Nghiễn, liền đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Mắt thấy Tử Lăng xoay người rời đi, Triệu Tử Nghiễn đột nhiên tiến lên vài bước, sau đó cắn răng nói: "Tỷ muốn như thế nào?"
Triệu Mặc Tiên phất phất tay tỏ ý Tử Lăng dừng lại, nhìn xem hoàng muội rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa rồi, ánh mắt lóe lên một chút đùa cợt. Nhưng dù cho muội ấy đang suy sụp đến cực hạn, thân thể gầy yếu vẫn đứng đến thẳng tắp, khiến cho Triệu Mặc Tiên rất không thoải mái.
Triệu Mặc Tiên chậm rãi đi qua, vỗ nhè nhẹ bờ vai Triệu Tử Nghiễn, nói nhỏ bên tai nàng: "Ngoan, đừng khẩn trương, hoàng tỷ có thể muốn thế nào? Bất quá là hoài niệm đoạn thời gian cùng muội kề vai sát cánh bên nhau, cho nên muốn hoàng muội theo tỷ đi tìm đồ tốt."
Triệu Tử Nghiễn sau khi nghe xong ánh mắt ngưng tụ, lập tức hiểu được Triệu Mặc Tiên đang tính toán gì, ánh mắt lần nữa rơi vào mảnh ngọc bội tựa hồ bị hung khí cắt đứt kia, trong lòng thoáng trầm tĩnh trở lại, nàng biết rõ Triệu Mặc Tiên muốn làm gì rồi.
Mắt nhìn xuống giống như đang trầm mặc, Triệu Tử Nghiễn nhưng lại suy nghĩ rất nhiều, trước mắt có thể xác định một điểm, Triệu Mặc Tiên đã cho người vây bắt Phó Ngôn Khanh, nhưng tỷ ấy có bắt được người hay không, nàng vô pháp xác định. Nhưng tình huống của Phó Ngôn Khanh hiện tại rất nguy hiểm, dù cho nàng ấy chưa bị bắt, nàng cũng không thể lạc quan. Trong đầu lại vang lên mấy câu tàn nhẫn của Triệu Mặc Tiên, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nói khẽ: "Được."
Nàng hết cách rồi, nàng không thể lấy tính mạng Phó Ngôn Khanh ra đánh cược, chỉ có thể dùng chính mình để trả giá mà thôi.
Triệu Mặc Tiên hơi sững sờ, tựa hồ không ngờ tới hoàng muội lại quyết định nhanh như vậy, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Tử Lăng, lại đối với Triệu Tử Nghiễn trầm giọng nói: "Thời gian khẩn cấp, lập tức lên đường."
Triệu Tử Nghiễn không nói gì, tay chống đỡ lên mặt bàn, cúi đầu đứng một hồi lâu, liền trực tiếp theo Triệu Mặc Tiên rời khỏi hành quán.
Tử Lăng ở phía sau cũng quay lại căn dặn thủ hạ: "Tất cả ám vệ, lập tức giữ vững vị trí hành quán, một con ruồi cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi!"
Hai người vừa ra đến trước cửa hàng quán, một vị nam tử mặc quan phục màu đỏ đi tới, nhìn thấy hai người, hắn có chút sửng sốt, lập tức cúi người thi lễ: "Hạ quan Thẩm Thiếu Lăng, bái kiến thất điện hạ, bái kiến cửu điện hạ."
Triệu Mặc Tiên liếc nhìn Triệu Tử Nghiễn, ánh mắt mang theo cảnh cáo, lúc này mới lên tiếng nói: "Thẩm đại nhân đến nhưng là có việc?"
Thẩm Thiếu Lăng vội đáp: "Trước kia hạ quan đi công vụ ở quân doanh, không kịp đến tiếp đón hai vị, hôm nay được trở về Ích Châu, liền đến bồi tội cùng hai vị điện hạ."
Triệu Mặc Tiên nghiêm mặt nói: "Thẩm đại nhân không cần đa lễ, hôm nay Ích Châu chiến sự căng thẳng, quân vụ quan trọng, hơn nữa ta cùng hoàng muội hiện giờ có chuyện trọng yếu, cần phải ra ngoài một chuyến, mời Thẩm đại nhân tùy ý."
Thẩm Thiếu Lăng cung kính đáp: "Hạ quan làm phiền."
Triệu Mặc Tiên cũng không nhiều trì hoãn, cáo từ liền chuẩn bị rời khỏi, Triệu Tử Nghiễn đối với Thẩm Thiếu Lăng khẽ gật đầu, lúc đi ngang qua, có chút nhìn vào vạt áo của hắn: "Đại nhân quan phục rối loạn."
Thẩm Thiếu Lăng sững sờ, lập tức vội nói: "Thất lễ, cám ơn Cửu điện hạ."
Giờ phút này tại hành quán ngoài, có một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn. Triệu Mặc Tiên lên trước, nhìn Triệu Tử Nghiễn bước vào xe ngựa, cười nhạo nói: "Muội cũng thật rãnh rỗi, lúc này còn đi quản chuyện người khác."
Triệu Tử Nghiễn nhàn nhạt liếc một cái: "Muốn đi đâu?"
Mắt thấy nàng lại là bộ dạng thản nhiên, Triệu Mặc Tiên ném tới cho nàng một dải lụa trắng: "Tự bịt mắt lại, ngồi yên liền tốt."
Triệu Tử Nghiễn chỉ làm như không biết, yên tĩnh bịt kín hai mắt, theo xe ngựa lắc lư lay động, một đường rời khỏi thành Ích Châu.
Sau một hồi, nàng mới chậm rãi hỏi: "Nàng ở nơi nào?"
Triệu Mặc Tiên cười lạnh: "Muội nếu nghe lời, sau khi xong chuyện, tỷ tự nhiên bình yên vô sự thả nàng."
Triệu Tử Nghiễn mân ra một tia cười nhạt: "Tỷ nên hiểu được, giữa chúng ta sớm không có nửa phần tín nhiệm, tỷ cảm thấy muội sẽ tin sao?"
Triệu Mặc Tiên lại rơi vào cảm giác bị hoàng muội khinh thường, lập tức trên mặt nổi lên tức giận, nghiến răng nói: "Nơi tỷ muốn muội đến tất nhiên không đơn giản, nếu muội không đi, tỷ liền đem nàng đi trước thăm dò."
Triệu Tử Nghiễn nghe xong nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Đại khái nửa canh giờ trôi qua, xe ngựa càng lúc càng xóc nảy, tựa hồ vượt qua một đoạn đường đá sỏi, một lát sau, rốt cuộc đã ngừng lại. Triệu Mặc Tiên giật xuống dải lụa che mắt Triệu Tử Nghiễn, khẽ cười nói: "Muội nếu muốn gặp nàng, sau không thử đi xuống xem một chút?"
Triệu Tử Nghiễn trong lòng căng thẳng, vén rèm xe lên nhảy xuống, lọt vào tầm mắt chính là một mảnh đất trống trải, xung quanh núi rừng trùng điệp bao quanh, phong cảnh đẹp đẽ mà thanh tịnh. Trước mắt nàng, một ngọn núi sừng sững tọa ở đó, giống như một người khổng lồ thủ hộ lấy một phương đất đai. Chẳng qua là nguyên bản chân núi um tùm cây cỏ, giờ phút này bị người đào ra ngổn ngang, đất đá chất thành từng đống lớn. Mà ở giữa lòng núi đã bị đào ra một cái động to, nhìn không thấy đáy, đường kính ước chừng sáu thước rộng, ở nơi đó ngay cả ánh mặt trời tú lệ chiếu vào đều biến thành một tầng âm u.
Triệu Tử Nghiễn nhìn đến cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chẳng qua là khi ánh mắt nàng rơi vào trước cửa động, đột nhiên có chút giật mình. Chỗ đó dĩ nhiên nằm mấy thi thể co quắp, lại có mấy cái treo lơ lửng ở trên vách đá, hiển nhiên là trong lúc đi vào bị mũi tên xuyên qua ghim vào vách động. Ngay miệng hố còn có mấy thi thể nằm úp sấp, tựa hồ là muốn bò ra ngoài, trên người bị ghim chi chít mũi tên, chết tức tưởi nên hai mắt vẫn trừng lớn, thật sự dọa người.
Nhưng chân chính khiến Triệu Tử Nghiễn hoảng loạn không phải những thi thể này, mà trong đó có duy nhất thi thể một nữ tử ăn mặc một thân váy dài màu lam, ngã ở bên cạnh cửa động, y phục kia giống hệt như Phó Ngôn Khanh từng mặc!
Triệu Mặc Tiên con mắt híp lại, chậm rãi nói:"Thật đúng là nguy hiểm, liền nàng cũng không thể tránh thoát..."
Lời còn chưa nói xong, nhìn qua đã không còn thấy bóng dáng Triệu Tử Nghiễn. Triệu Mặc Tiên lắc đầu cười đắc ý, phất tay ra hiệu, lập tức một đám hắc y nhân nhanh chóng đuổi theo Triệu Tử Nghiễn.
Triệu Tử Nghiễn cấp tốc tiếp cận cửa động, tay nâng nữ tử áo xanh lên, đã thấy trường kiếm trong tay nàng ta lóe sáng, không chút lưu tình đâm thẳng vào trái tim nàng. Triệu Tử Nghiễn nhanh như chớp ngửa người tránh thoát, lưỡi kiếm sắc bén sượt qua ngực áo nàng, cắt đứt vạt áo ngoài, làm lộ ra trung y màu trắng bên trong. Triệu Tử Nghiễn âm thầm cảm thấy may mắn, lúc tới gần nàng đã phát hiện không đúng, đã có đề phòng, bằng không vừa rồi nóng vội không tránh khỏi một kiếm xuyên tim.
Nàng kia một kích thất thủ, trở tay lần nữa đâm tới, Triệu Tử Nghiễn xoay một vòng áp sát nàng ta, chưởng lực trong tay đánh văng thanh kiếm, mà đúng lúc này đám hắc y nhân từ bên ngoài tung đến liên tiếp hai cái lưới đầy dao sắc, Triệu Tử Nghiễn nhanh như chớp bức lui nữ tử kia qua một bên, tay chụp lấy thanh kiếm xoay tròn mấy vòng, trong tay nội lực kích khởi, tạo ra một vòng kiếm hoa óng ánh, lưỡi dao sắc bén va chạm lưới thép làm bắn lên tia lửa, rất nhanh hai tờ lưới lớn kia bị trực tiếp xoắn đến vỡ vụn.
Triệu Tử Nghiễn nhất thời bị bức lui vào bên trong động, nhưng sắc mặt nàng trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, thậm chí mang lấy tia thoải mái vui vẻ.
Triệu Mặc Tiên bên ngoài tức điên rồi, cấp tốc rút ra trường kiếm, âm thanh lạnh lùng nói: "Hôm nay nếu như Triệu Tử Nghiễn còn sống, bổn cung liền sẽ chôn các ngươi tại đây thay cho nàng!"
Triệu Tử Nghiễn cười nhạo một tiếng: "Hoàng tỷ cũng thật nhọc lòng, muốn giết muội cần gì phí công mưu tính như vậy, Ích Châu không phải sớm đã nằm trong lòng bàn tay của tỷ sao, còn vất vả lừa muội đến đây làm gì?"
Triệu Mặc Tiên lửa giận ngút trời, nữ nhân kia chết đến nơi còn dám ở đó cười nhạo mình, thật không thể chịu được nữa. Nàng xông thẳng vào động, kiếm trong tay tàn nhẫn đánh tới, mặc dù công phu không thể so với Triệu Tử Nghiễn, nhưng nàng tốt xấu cũng được Tiêu Thục Nghi khổ công bồi dưỡng từ nhỏ, dĩ nhiên kiếm pháp cũng không phải người thường có thể so sánh được.
Mắt thấy đánh không lại người kia, Triệu Mặc Tiên ra hiệu cho toàn bộ ám vệ thích khách đều xông lên, lần này chính là quyết tâm bắt Triệu Tử Nghiễn chết ở chỗ này.
Triệu Tử Nghiễn công phu lợi hại đến cỡ nào, cũng không có biện pháp một mình đột phá vòng vây, từng bước bị ép vào bên trong động. Nàng liếc mắt thấy sắp rơi vào miệng hố, trong lòng hiểu rõ, cửa động này hẳn là bẫy mà Vĩnh Đế thiết lập để đánh lừa tai mắt người ngoài. Nhìn những cỗ thi thể chất đống xung quanh, có thể tưởng tượng bên trong nguy hiểm đến mức nào.
Đám người kia thay nhau vây công, Triệu Tử Nghiễn cố gắng chống đỡ để không rơi xuống động, chỉ cần lùi một bước là xem như rơi thẳng xuống dưới, nhưng nàng cũng hiểu bản thân mình cứng rắn không được bao lâu, nàng mặc dù không sợ chết, nhưng tuyệt đối không muốn chết ở chỗ này. Tâm tư xoay chuyển, nàng giả vờ thất thủ, có chút ngồi một chân xuống, hắc y nhân kia lập tức lợi dụng cơ hội đâm tới, ngay lúc hắn vừa áp sát, Triệu Tử Nghiễn trong chớp mắt rút ra dao găm, lưỡi dao cong cong kỳ quái, lại tỏa ra khí lạnh, hiển nhiên là tinh phẩm. Dao găm kia rất nhanh cắm vào bụng đối phương, hắc y nhân không kịp rên một tiếng, liền ngã xuống động.
Hắn vừa rơi xuống, từ dưới động vang lên tiếng hung khí xé gió cắm vào da thịt, kèm theo tiếng hét thảm thiết, sau đó dày đặc mũi tên từ bốn phía bắn ra, trong lúc nhất thời khiến cho xung quanh một mảnh hỗn loạn.
"Mau bỏ đi!" Triệu Mặc Tiên tức giận hô, thế nhưng đám ám vệ đứng quá gần bên trong, như thế nào trốn kịp, cả bảy người đều bị loạn tiễn kích xạ xuyên chết, còn ba người bị thương, vẫn còn cố gắng cầm chân Triệu Tử Nghiễn.
Triệu Mặc Tiên đỏ mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn vẫn còn yên lành bên trong, đôi mắt như muốn phóng hỏa, hung hăng hét lên: "Vô Tâm! Châm lửa!"
Một hắc y nhân từ bên hông cửa động đáp xuống, ánh mắt không thể tin được mà nhìn chủ tử, thế nhưng Triệu Mặc Tiên vẫn lạnh giọng nói: "Châm lửa!"
Bên trong Triệu Tử Nghiễn vẫn còn quấn đấu cùng ba tên hắc y nhân, lại nghe mùi thuốc súng nồng nặc xông đến, muốn thoát ra ngoài đã là không thể. Tia lửa lóe sáng ngoài cửa động, Triệu Tử Nghiễn lạnh lùng nhìn đám người Triệu Mặc Tiên đã sớm thối lui thật xa, lại nhìn một bóng dáng màu lam đang xông thẳng đến, nguyên bản ánh mắt tràn đầy lửa giận, bỗng nhiên biến thành hoảng loạn.
"Khanh nhi, không cho phép tới đây!"
Vừa nói xong bên tai tiếng xùy xùy đã vang tới, ba tên hắc y nhân cũng trở nên luống cuống, lập tức hai tên bị Triệu Tử Nghiễn túm lấy, đúng lúc này một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, toàn bộ cửa hang chịu không nổi sức công phá mãnh liệt, tầng tầng sụp xuống, mang theo đầy trời bụi đất.
Phó Ngôn Khanh trơ mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn biến mất trong vùng nổ tung, đáy lòng giống như bị người hung hăng đâm một nhát, đau nhức kịch liệt lan tỏa khắp thân thể. Đôi mắt nàng đỏ bừng, chỉ có thể bi thương kêu lên: "An nhi!" Thực sự chôn vùi trong tiếng nổ.
Dưới lòng bàn chân mặt đất nhanh chóng sụp đổ,Triệu Mặc Tiên hiển nhiên không ngờ ảnh hưởng sẽ lan rộng đến mức này, số đạn dược kia nàng cố ý căn dặn sử dụng vừa đủ, chỉ cần hủy đi cơ quan nơi cửa động, như thế nào uy lực khủng khiếp đến thế này? Đám người Vô Tâm bên người vội vàng che chở chủ nhân rời khỏi, nguyên bản vừa dời bước khỏi nơi sụp đổ, Triệu Mặc Tiên còn chưa kịp thở phào một tiếng, một đạo nhân ảnh từ đâu xông tới, trong tay tung ra một dải đai lưng màu lam, mãnh liệt quấn lấy nàng, mang lấy sự tàn nhẫn cứng rắn đem nàng một lần nữa kéo xuống động.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, Vô Tâm cùng Tề Thịnh đứng bên cạnh cũng không kịp giữ chặt chủ nhân, mắt nhìn chủ nhân đã bị rơi xuống động, cả đám người chỉ có thể cùng nhảy xuống theo, dưới nền đất này là một cái động không đáy!
----------------
Tác giả có lời muốn nói
Tiếp tục, một bên dò lăng, một bên ân ái. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.