Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 56: Rơi vào bẫy





Sau khi quyết định rồi, trong lòng Phó Ngôn Khanh bất giác thả lỏng, sáng hôm sau trời vừa sáng, nàng liền nói rõ tình huống cùng Vô Ngôn, hai người lập tức hướng hành quán tiến đến.
Bởi vì muốn tránh đi tai mắt của Triệu Mặc Tiên, mấy người Phó Ngôn Khanh mỗi lần từ ngoại vi Ích Châu đi vào trong trấn, hoặc trở về, nhất định phải dọc theo khe núi phía Tây Bắc mà đi. Khu vực này xung quanh bốn bề được núi bao phủ, vốn là khe rãnh trời cho, chỉ có duy nhất một đường mòn đá xanh uốn lượn dọc theo vách núi cheo leo, giống như một cái thang từ trên trời đưa xuống, bởi vậy được nhân sĩ đất Thục gọi là Thần Tiên Tác.
Phó Ngôn Khanh đời trước đã từng tới nơi này, đây chính là nơi hiểm yếu nhất biên giới Tây Bắc Ích Châu, xưa nay chưa từng có người dám từ đây công chiếm vào thành, khe núi này ngăn cách Khương Tộc ở bên ngoài, mà phía dưới Thần Tiên Tác chính là con suối lớn nước điên cuồng gào thét ầm ầm chảy, đem hẻm núi hai bên cọ rửa sạch bóng không còn dấu vết. Giữa núi rừng sâu thẳm tĩnh mịch, tiếng vượn gọi đàn cùng tiếng chim hót văng vẳng, hòa cùng với dòng thác rít gào cuồn cuộn chảy, càng khiến cho lòng người như rơi vào cảm giác hư vô mờ mịt.
Dọc theo đường mòn đá xanh đi đến giữa vách núi, liền chỉ còn một mình Phó Ngôn Khanh, thân ảnh nàng cô đơn treo ở giữa lưng chừng trời, càng trở nên phong phanh đơn bạc. Nghe bên dưới ầm ĩ tiếng sóng nước vang lên, chỉ cần sơ ý trượt chân, liền sẽ rơi xuống dòng xoáy nước kia, bị nuốt chửng không còn vết tích. Nàng nguyên bản đi rất nhanh, đột nhiên dần thả chậm bước lại, sau đó bình tĩnh nhìn về khúc quanh phía trước. Khúc quanh này là một hẻm núi chật hẹp, hai bên vách đá lồi lõm khác nhau, lại là nơi thích hợp để ẩn núp.
Tầm mắt của nàng bị vách đá che khuất, không biết được nếu tiếp tục đi xuống, sẽ nhìn thấy cái gì. Trực giác cho nàng biết, thứ đang nằm khuất sau vách đá kia, rất nguy hiểm. Thận trọng tiến lên từng bước, đôi mắt lưu ly của nàng tinh tường nhìn quét xung quanh, bàn tay phải đặt lên nhuyễn kiếm, đi thẳng tới lối rẽ. Vừa mới tiến lên một bước, một vòng dây thừng liền bay thẳng tới nàng, hướng đỉnh đầu nàng rơi xuống.
Phó Ngôn Khanh nhìn xem hắc y nhân từ sau vách đá nhảy ra, ánh mắt nàng không có chút nào gợn sóng, chân phải điểm nhẹ một chút, uyển chuyển linh hoạt trượt một vòng tránh thoát dây thừng, chân dán trên đá xanh lướt qua khúc ngoặc phía trước. Đồng thời tay phải từ bên hông xuất ra nhuyễn kiếm, chém nghiêng vào tảng đá phía trên, tóe lên một đường lửa nóng. Ngay sau đó, nàng xoay người dán lên thạch bích, tránh thoát một tên hắc y nhân khác từ trên cao hạ xuống đánh lén.
Hai tên hắc y nhân một trước một sau xuất hiện lập tức lui lại tụ họp, ánh mắt liếc nhau, mơ hồ hiện lên tia kinh ngạc, sau đó đồng thời đe dọa nhìn Phó Ngôn Khanh.
Phó Ngôn Khanh như trước điềm tĩnh, nàng nghiêng đầu nhìn xem hai người, lạnh nhạt nói: "Các hạ ý muốn như thế nào?"
Nam tử áo đen tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Chủ nhân nhà ta cho mời, làm phiền cô nương đi một chuyến."
Phó Ngôn Khanh cười nhạo một tiếng: "Chủ nhân nhà ngươi? Không bằng nói thẳng thất điện hạ nhà ngươi. Bất quá, ta đây cảm thấy không hứng thú, thứ cho không thể tuân theo."
Người nọ nhướng mày: "Việc này chỉ sợ không đến lượt ngươi quyết định!" Nói xong, hai người nhanh chóng xông tới.
Lúc này ba người quần chiến trên đoạn dốc đá xanh chật hẹp, mà phía dưới dòng thác cuồn cuộn chảy chỉ chực nuốt lấy người. Xê dịch một bước, liền là rơi xuống địa ngục. Phó Ngôn Khanh kiếm pháp đặc biệt linh hoạt, kiếm ở trong tay nàng vung ra một mảnh ánh sáng bạc, rõ ràng là nhuyễn kiếm mềm mại, nhưng ở trước mắt hai người kia lại nặng tựa ngàn cân.
Sau một hồi giao đấu, Phó Ngôn Khanh giật mình phát hiện, hai người kia công phu không tầm thường, nhưng xuất chiêu đều chỉ nhằm bắt sống nàng, chứ không hề hạ sát chiêu. Trong lòng nàng cấp tốc suy tư, càng lúc càng bất an, nàng ẩn ẩn đoán được âm mưu của đối phương rồi! Ánh mắt nàng thoáng chốc tối trầm, trường kiếm trong tay chấn động, dưới chân dụng khinh công, quét thẳng vào giữa hai người.
Đột nhiên bị nàng chém thẳng tới, hắc y nhân cầm trường đao luống cuống đỡ đòn, lực va chạm mạnh khiến hắn bị dội về phía sau mấy bước, chân trượt khỏi đá xanh hướng vực sâu ngã xuống. Đồng bọn của hắn cuống quít túm lấy hắn, trong mấy hơi thở ngắn ngủi, Phó Ngôn Khanh lại lần nữa nhảy đến, đem một người đá bay vào vách núi.
Ngay lập tức, có hai thân ảnh khác bay thẳng đến tấn công Phó Ngôn Khanh, ở thời khắc cuối cùng, Vô Ngôn như tia chớp lướt đến ngăn trở, vung kiếm chém thẳng vào lưng hắc y nam tử, khiến hắn đau đớn quỳ một gối xuống, mà lúc này Phó Ngôn Khanh cũng cấp tốc xoay mũi kiếm một vòng, đem người bên cạnh bức lui về sau, thế nhưng ngọc bội màu bạc trên đai lưng của nàng bị kiếm đối phương chém đứt, nàng trong lúc cấp bách không có phát giác ra.
Còn chưa kịp thở dốc, Phó Ngôn khanh tinh tường nghe được một hồi tiếng bước chân truyền tới, nàng bỗng nhiên ý thức được Triệu Mặc Tiên muốn làm gì, lập tức lui về sau, gấp giọng nói: "Vô Ngôn, đi!"
Hai người nhanh chóng rời đi, mà lúc này một nữ nhân mặc cẩm y màu tím dẫn theo một đội binh sĩ chạy tới.
"Người đâu?" Tử Lăng nhíu mày, quét mắt nhìn hắc y nam tử quỳ dưới đất.
Nam tử ôm lấy vết thương bên hông đầy máu, sắc mặt trắng bệch: "Hồi đại nhân, người đã chạy thoát, A Tham đã đuổi theo, còn A Si rơi xuống vách núi rồi."
Tử Lăng lông mày cau lại, tức giận nói: "Phế vật, làm hỏng việc lớn của điện hạ, còn không mau đuổi theo!" Nói xong nàng phất tay cho đám binh sĩ phía sau men theo Thần Tiên Tác, vòng quanh dãy núi bắt đầu truy tìm.
Chân vừa chuyển, Tử Lăng chợt nhìn thấy một mảnh bạch ngọc nằm dưới đất, ánh mắt nàng ngưng lại, cúi xuống nhặt lên mảnh ngọc bội kia. Nhìn kỹ một lát, nàng hé miệng cười lạnh một tiếng: "Không ngờ có được thu hoạch ngoài ý muốn!" Nàng lập tức cất kĩ mảnh ngọc vào, đề khí nói: "Cho các ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, nhất định phải tăng cường canh giữ ở đây, không cho phép nữ nhân kia bước vào Ích Châu nửa bước!"
"Vâng!"
----------------
Giờ khắc này bên trong hành quán, Triệu Mặc Tiên cười như không cười nhìn Tiêu Thác, thấy hắn sắc mặt tối tăm phiền muộn, nàng bật cười nói: "Cữu cữu vì sao dáng vẻ thế này, ta không phải đã báo cho ngài biết vị trí lăng Vĩnh Đế rồi sao, ngài hẳn là có thể yên tâm."
Tiêu Thác khóe miệng mơ hồ co rút, trầm giọng nói: "Điện hạ đến cùng muốn làm gì? Ta nói, Vĩnh đế bảo tàng một mình ngài ứng phó không được, không có quân đội của ta bảo vệ, ngài thế nào muốn tự mình khai quật?"
Triệu Mặc Tiên lắc đầu: "Ta không phải bản ý như vậy, cữu cữu đã quên, ta chính là người đề bạt để ngài dẫn quân đến Ích Châu, dĩ nhiên là muốn được ngài tương trợ rồi."
"Vậy điện hạ vì sao một mực che giấu vị trí của lăng Vĩnh Đế, chuyện đến bây giờ nếu ta không truy vấn, điện hạ có phải còn muốn tiếp tục lừa gạt ta?" Tiêu Thác có chút thư hoãn xuống, nhưng sắc mặt vẫn âm u như cũ.
Triệu Mặc Tiên nghiêm mặt nói: "Ta không phải muốn lừa gạt ngài, mặc dù ta rất không thích cữu cữu đối ta lời nói khắt khe, nhưng cữu cữu dù sao cũng là vị ca ca mà mẫu phi ta kính trọng nhất, những năm qua đều nhờ cữu cữu chiếu cố, ta như thế nào lại muốn chiếm riêng kho báu. Chẳng qua là lúc trước ta vẫn tìm không thấy đầu mối, mới tạm thời không báo ngài biết, hơn nữa cửu hoàng muội ở bên cạnh, ta ít nhiều hành động phải cẩn thận một chút, nhưng bây giờ ta đã tìm được cơ hội trừ đi mối họa này, tuyệt không thể bỏ qua."
Tiêu Thác nhíu nhíu mày: "Ý của ngài là?"
"Nếu như cữu cữu có thể cùng đi, ta tự nhiên vui vẻ, phần thắng cũng càng lớn. Nhưng thân là thống soái đại quân Tây Cảnh, cữu cữu tuyệt đối không thể tùy tiện rời khỏi, huống hồ mặc dù không có chiến sự, ngài cũng là chinh tây đại tướng quân, nhất cử nhất động triều đình đều đặc biệt chú ý, thật sự không thích hợp. Tuy nhiên cữu cữu có thể phái đến một đội tinh binh, cùng theo ta đi vào lăng Vĩnh Đế tầm bảo, ngài vẫn chưa yên tâm sao?"
"Điện hạ thật lòng nghĩ như vậy?" Tiêu Thác trong mắt có chút hồ nghi, ngoại tôn này của hắn từ nhỏ tâm tư không đơn giản, trong lòng nàng nghĩ cái gì, hắn cũng không thể nhìn thấu.
"Cữu cữu, nếu như ngài không tin ta, vậy thì có thể tin ai? Ta không dựa dẫm ngài, vậy thì có thể dựa vào ai?" Triệu Mặc Tiên bày ra vẻ chân thành, giọng nói cũng hòa dịu rất nhiều.
Tiêu Thác sau khi nghe xong thở dài: "Nếu điện hạ có thể nhớ rõ ta đây là cữu cữu của ngài, đó chính là tốt nhất. Ngài là kỳ vọng lớn nhất của nương nương, xin đừng để nương nương thất vọng."
"Ta hiểu được. Cữu cữu, giờ phút này phía trước chiến sự căng thẳng, ngài trở về Ích Châu thành đã là không ổn, ngài nhanh đi về, tránh để có kẻ sau lưng mượn cớ. Nơi này có ta, chờ sau khi chuyện thành công, ta lập tức đi tiền tuyến giúp ngài."
Tiêu Thác trầm con mắt suy tư một lát: "Ngài đã có chủ ý, liền dẫn Phàn Sắt cùng đi."
Triệu Mặc Tiên nhìn xem Tiêu Thác vội vàng rời đi, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh. Ánh mắt liếc về phía Tử Lăng đang bước nhanh tới, híp mắt hỏi: "Như thế nào?"
Tử Lăng cúi đầu thi lễ: "Hồi điện hạ, không thể bắt được nàng, nàng công phu rất tốt, bất quá, thuộc hạ phát hiện cái này, hẳn là vật của nàng."
Triệu Mặc Tiên lửa giận đang muốn bộc phát, nhìn thấy vật kia, lập tức có chút dịu xuống. Triệu Mặc Tiên cầm bạch ngọc trong tay, nhìn kỹ một hồi, bất giác có chút giật mình: "Bạch ngọc này...ta giống như đã từng thấy qua?"
Thấy chủ nhân nhà mình ở bên kia tự lẩm bẩm, Tử Lăng nhỏ giọng nói: "Điện hạ?"
Triệu Mặc Tiên lấy lại tinh thần, lập tức cười khẩy: "Quả nhiên là trời cũng giúp ta, Thổ Dục Hồn xuất binh, Tiêu Thác vô lực đến nhúng tay, nếu vật này quả thực của Tô Cẩn, ngươi nói xem, hoàng muội ta có thể sẽ ngoan ngoãn cắn câu?"
Tử Lăng hiển nhiên có chút do dự: "Nhưng điện hạ, ngài cảm thấy cửu điện hạ sẽ vì một nữ nhân, cam nguyện rơi vào bẫy của ngài?" Nàng không biết nhiều về Triệu Tử Nghiễn, chỉ biết vị công chúa điện hạ kia từ nhỏ cao lãnh lạnh nhạt, khắp người tỏ ra khí tràng lạnh lẽo, đặc biệt là gần đây, mỗi lần nhìn thoáng qua đều khiến nàng có chút rùng mình sợ hãi. Huống hồ tình cảm giữa hai nữ tử, thật sự là hoang đường, điện hạ sao có thể tự tin như vậy mà vội vàng thiết lập ván cờ này.
Triệu Mặc Tiên lạnh mặt nói: "Vô luận là thật hay giả, ta cảm thấy cửu hoàng muội rất coi trọng nữ nhân kia, ta có thể thử thăm dò một phen. Dù muội ấy có mặc kệ nữ nhân kia sống chết, vậy cũng không sao, ta lại có kế hoạch dự phòng, vô luận dùng thủ đoạn nào, ta đều muốn muội ấy có đến mà không có về."
"Điện hạ sáng suốt."
Triệu Mặc Tiên nói xong, trực tiếp hướng sân viện của Triệu Tử Nghiễn đi đến, Triệu Tử Nghiễn không có nhiều tâm tình, chẳng qua là không mặn không nhạt cười cười:"Hoàng tỷ như thế nào rãnh rỗi đến đây thăm muội?"
Triệu Tử Nghiễn lúc này ăn mặc một thân cẩm y màu trắng xanh đan xen, bên hông buộc thắt lưng bạch ngọc, vòng eo nhỏ nhắn lung linh, một đầu tóc đen buông xuống hai sợi ở phía trước, phía sau dây cột tóc màu bạc rũ xuống ở giữa mái tóc, như vậy đạm nhạt tựa như mây khói ngồi ở bên cạnh bàn đá xanh, trên gương mặt tinh xảo mân lên tia cười nhạt, lộ ra cỗ khí chất bất phàm, lại khiến cho Triệu Mặc Tiên càng thêm ghen tức! Hoàng muội từ nhỏ đến lớn là như thế, dù đối diện sự hành hạ đau đớn cỡ nào, gương mặt vẫn bình thản như nước, không có nửa điểm khẩn trương, mà ánh mắt kia khi nhìn nàng dù giả vờ thân thiết, vẫn lộ ra sự miệt thị, xem nàng như cọng cỏ ven đường!
Nhìn xem bàn tay trắng nõn của người kia đưa đến một tách trà xanh, Triệu Mặc Tiên âm thầm hít vào một hơi, ngăn chặn cỗ tức giận khó hiểu đang dâng lên trong lòng, nâng lên khuôn mặt tươi cười, lắc đầu: "Gần đây tỷ bận rộn quá nhiều, không có dịp cùng muội tâm sự, hôm nay có chút thời gian liền muốn đến xem muội."
Triệu Tử Nghiễn nhìn nàng ngồi xuống, như trước bất động thanh sắc, thoáng gật đầu một cái.
Triệu Mặc Tiên giống như vô ý nói: "A Nghiễn sẽ không tò mò tỷ muốn cùng muội tâm sự chuyện gì sao?"
Đây là lần đầu tiên nàng xưng hô thân thiết như vậy, Triệu Tử Nghiễn nghe xong, trong mắt vui vẻ tràn đầy, nghiêng đầu nhìn xem nàng: "Ồ, chẳng lẽ đêm trăng tròn sắp đến rồi, A Tiên chính là muốn cùng muội ngắm trăng sao?"
Lần này Triệu Mặc Tiên bị người kia làm cho đông cứng rồi, bất quá chỉ là trong nháy mắt, nàng liền khôi phục dáng vẻ khẩu phật tâm xà. Chậm rãi cho tay vào trong ngực áo lấy ra một đồ vật, sau đó ở trên bàn tùy ý nhìn ngắm. Chỉ thấy một mảnh ngọc bội màu trắng tinh xảo, ở trước mắt Triệu Tử Nghiễn đong đưa qua lại.
Quả nhiên Triệu Tử Nghiễn nhịn không được trong lòng giật mình, trong ánh mắt trầm tĩnh thoáng hiện một tia nôn nóng, dù nàng rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhưng thế nào che giấu được Triệu Mặc Tiên. Nhìn thấy phản ứng của người kia, Triệu Mặc Tiên ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói: "Hoàng muội cảm thấy ngọc bội này thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn thả ra bàn tay đang co chặt trong ống tay áo, thanh âm tận lực tỏ ra thản nhiên không dao động: "Bạch ngọc cực phẩm, rất đẹp, hoàng tỷ ở đâu có được?"
"Muội cũng thấy rất đẹp phải không?" Triệu Mặc Tiên tựa hồ trở nên cao hứng, ngón tay lắc lắc ngọc bội, híp mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn, gằn từng chữ: "Bất quá, so với ngọc bội này, chủ nhân của nó càng là cực phẩm."
Triệu Tử Nghiễn trong lòng bất an càng phát ra nồng đậm, trong đầu vô số ý niệm hiện lên, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, làm như hiếu kỳ hỏi: "Đúng là ngọc có chủ đấy, có thể nhận được lời khen ngợi của hoàng tỷ, chắn chắn vị chủ nhân kia thật không tầm thường."
Triệu Mặc Tiên ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào nàng, đều muốn lần nữa từ trong đáy mắt nàng tìm ra sơ hở, nhưng lại không chút nào phát hiện, trong nội tâm Triệu Mặc Tiên càng phát ra tức giận. Hoàng muội thật sự khiến cho mình ăn ngủ không yên, mà muội ấy rõ ràng nắm mọi điểm yếu của mình trong lòng bàn tay, để lại ngày sau liền là mối họa rất lớn.
Triệu Mặc Tiên hơi hơi dừng một chút, trên môi nở nụ cười, nhìn xem Triệu Tử Nghiễn buông xuống mi mắt, mở miệng nói: "A Nghiễn, muội nói xem, nếu muốn chiếm lấy ngọc bội này, nên cùng chủ nhân của nó thương lượng, hay là trực tiếp biến nó thành vật vô chủ? Tỷ muốn nghe ý kiến của muội, tỷ nên làm thế nào đây?"
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Lăng Vĩnh Đế mở ra, chào đón các nàng cùng nhau vào đào mộ...... bí mật lăng Vĩnh Đế sẽ là gì?
Đánh xong boss, liền phân công thụ (tác giả bỏ chạy).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.