Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh ngồi ở đại sảnh uống qua hai tuần trà, vẫn chưa thấy bóng dáng hai người Nhạc Dao.
Giờ khắc này Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ đang chìm đắm trong tư vị giao hòa tươi đẹp, không hề biết chút gì sự tình bên ngoài. Thịnh Vũ chỉ cảm thấy toàn thân trôi nổi bềnh bồng, mà động tác của người trên thân va chạm càng lúc càng nhanh, tay Thịnh Vũ nắm chặt vào tấm trải giường, cả người mềm thành một vũng nước, chưa bao giờ trải nghiệm qua tư vị này, để nàng muốn ngừng mà không được, rốt cuộc buông bỏ thẹn thùng, đẩy lên bờ eo mềm mại nghênh hợp cùng Nhạc Dao.
Nhạc Dao cả người mồ hôi chảy ròng ròng, eo lưng mềm đến không được, nhưng vẫn duy trì động tác kẹp chặt, nàng cảm thấy được hô hấp người dưới thân càng ngày càng gấp, bụng dưới cũng bắt đầu kéo căng, chứng tỏ Thịnh Vũ đã sắp đến rồi. Nhạc Dao cúi xuống ở bên tai Thịnh Vũ trầm thấp nỉ non, không ngừng liếm hôn sườn mặt của nàng, cuối cùng ôm nàng run rẩy cùng nhau leo lên đỉnh điểm.
Hai người như vậy ôm lấy nhau cho đến khi cảm giác cuộn trào mãnh liệt từng chút rút đi, Thịnh Vũ đã không còn khí lực, thân thể buông lỏng không nhúc nhích.
Nhạc Dao thay nàng vén lên mấy sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, quan tâm hỏi: "Vũ nhi, nàng vẫn khỏe chứ?"
Thịnh Vũ cả người hiện ra ửng hồng, xốc lên mi mắt lẩm bẩm nói: "Thực mệt mỏi, Nhạc Dao, nàng thể lực làm sao tốt như vậy?" Rõ ràng phần lớn đều là Nhạc Dao động, hơn nữa hai người cùng nhau tiết thân, nàng ấy như thế nào một chút thở dốc đều không có.
Nhạc Dao hôn hôn nàng, sủng nịch cười nói: "Thân thể nàng có chút nhược, nơi nào so với ta nhiều năm rèn luyện công phu."
Thịnh Vũ vừa nghe, cau mày suy nghĩ một chút, trong mắt hiện lên tia lo lắng: "Ta xưa nay không yếu đuối như vậy, chuyện này phải làm sao đây." Nàng nói rất nghiêm túc, không có chút gì là trêu đùa, nàng thực sự lo lắng chính mình ngày sau không thỏa mãn được Nhạc Dao. Dù sao, vừa rồi Nhạc Dao nhiệt tình như lửa, khiến cho nàng khó có thể chống đỡ.
Nhạc Dao thấy nàng dáng dấp khả ái như vậy nhịn không được bật cười, mị nhãn như tơ, trầm giọng nói: "Vũ nhi là sợ thỏa mãn không được ta, hay là sợ bị ta dằn vặt?"
Thịnh Vũ thoáng đỏ mặt, giận dỗi muốn xoay người đem Nhạc Dao đặt dưới thân, kết quả lưng eo bủn rủn đến lợi hại, lật giữa chừng suýt nữa té trở lại. Nhạc Dao rất nhanh thuận theo đỡ lấy nàng, để nàng mềm mại ngã ngoài trên người mình, xoa đầu nàng, cưng chìu nói: "Ngoan, ta không nói bậy nữa, về sau ta liền hảo hảo dạy nàng công phu."
"Không biết xấu hổ."
"Ngốc cô nương, nàng vẫn cho rằng ta vì chuyện này sao, thân thể nàng xác thực có chút nhược, rèn luyện võ nghệ đối sức khỏe rất tốt, ngày sau nếu ta không bên cạnh, nàng cũng có thể tự bảo vệ mình." Nhạc Dao trầm thấp cười, ôn hòa nói.
Thịnh Vũ sắc mặt lạnh lẽo: "Nàng không bên cạnh? Nàng muốn đi nơi nào, mới cùng ta.... nàng liền muốn đi?"
Nhạc Dao dở khóc dở cười: "Ta là nói nếu ta không ở, ta nơi nào cam lòng rời đi nàng, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không thể ở bên bảo hộ, nàng lại gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?" Nhạc Dao vẫn nhớ, lần trước trở về kinh thành chính là nhìn thấy Thịnh Vũ bị hai binh sĩ kia bắt nạt.
Thịnh Vũ lông mày vặn chặt, nàng không cao hứng khi nghe Nhạc Dao nói những câu thế kia, trong thoại bản tử, phàm người nào nói ra mấy câu như vậy, kết cuộc luôn là chia lìa.
Nhạc Dao biết sai, trong lòng có chút hối hận, nàng ôm Thịnh Vũ, ôn nhu nói: "Vũ nhi, đầu xuân năm sau, chúng ta thành thân, được không?"
Thịnh Vũ sững sờ, quay đầu nhìn Nhạc Dao, trong mắt mừng rỡ không thôi, nhưng một lát sau lại mang lấy tia hoảng loạn: "Không được, không cho phép nàng nói thành thân." Trong thoại bản tử kia, người nói muốn thành hôn cuối cùng đều âm dương cách biệt, không cách nào đi đến đoạn kết tốt đẹp.
Nhạc Dao sắc mặt cứng đờ, miễn cưỡng nói: "Nàng... nàng không muốn sao?"
Thịnh Vũ vừa gấp vừa giận: "Nàng tìm đường chết." Một câu trách mắng để Nhạc Dao không hiểu ra sao, cuối cùng Thịnh Vũ mới trầm mặt nói: "Nàng sau này còn muốn cùng điện hạ đi làm những chuyện nguy hiểm kia sao?" Nhạc Dao trên người vẫn tồn ít thương tích cũ, tuy đã thành vết sẹo lờ mờ khó nhận ra được, nhưng chính là trước đây cùng điện hạ liều mạng đi làm những việc kia lưu lại, để thịnh Vũ vừa nhìn thấy liền lo lắng không yên.
Nhạc Dao đối Thịnh Vũ đặc biệt hiểu rõ, lập tức biết được nàng đang lo sợ chuyện gì, đưa tay vòng ấy eo nàng, đem người ôm vào trong ngực: "Năm đó ta cùng điện hạ đều không có lựa chọn, ta số phận long đong như lục bình trôi, gặp được điện hạ liền kết thành tỷ muội đồng sinh cộng tử, kẻ sĩ vì người tri âm mà chết, ta cho đến bây giờ chưa từng hối hận. Nhưng hôm nay, điện hạ đã vững vàng bám rễ sinh chồi, ta cũng liền rành buộc cùng nàng, như nào nào sẽ không yêu quý chính mình. Ta hứa với nàng, tuyệt không bao giờ đi làm những chuyện nguy hiểm, ta nhất định bảo hộ tốt tính mạng mình, hảo hảo cùng nàng đến răng long đầu bạc."
Thịnh Vũ khóe miệng mân ra một vệt cười nhẹ, để Nhạc Dao trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, thấp giọng nói: "Nàng nguyện ý cùng ta thành thân sao?"
Thịnh Vũ vẫn là hừ một tiếng: "Trong thoại bản tử, nàng nói như vậy là muốn có chuyện."
Nhạc Dao ngốc lăng, lập tức phản ứng kịp, nhịn không được bật cười lên: "Vũ nhi, về sao không thể cho nàng xem mấy quyển thoại bản tử khuôn sáo cũ kia rồi."
Thịnh Vũ nhướng mày: "Đều là tìm thấy trong thư phòng của nàng."
"Được rồi, chúng ta nên rời giường, nàng còn mệt sao?" Nhạc Dao dỗ dành nàng, xoa eo của nàng.
Thịnh Vũ ngượng ngùng, mau mau lục lọi y phục bị ném bên giường, liếc mắt nói: "Đều tại nàng."
Chờ hai người vuốt ve an ủi xong, Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh đã uống cạn thêm một bình trà. Tần bá cũng đã tới, mấy lần muốn đi gọi Thịnh Vũ, đều bị hai người cản lại.
Thịnh Vũ nghe nha hoàn nói có điện hạ cùng quận chúa đến, nhất thời sững sờ, vội vàng chỉnh lý tốt rồi chạy ra phòng khách. Chỉ là hai nàng vừa vào cửa liền đón nhận hai đạo ánh mắt cổ quái, Triệu Tử Nghiễn khóe miệng câu cười, cùng Phó Ngôn Khanh đều là dáng vẻ trêu tức người khác.
"Nhạc Dao, ta đợi hai tỷ nhanh nửa canh giờ rồi." Triệu Tử Nghiễn chậm rãi bưng lên tách trà, nhưng cảm thấy có chút căng bụng, liền để xuống.
Nhạc Dao biến sắc mặt, trong nháy mắt trở nên hồng thấu. Công phu của điện hạ, nàng nhưng biết quá rõ ràng, nếu ở tình huống bình thường tất nhiên sẽ để nha hoàn vào gọi các nàng, làm sao sẽ chờ lâu như vậy, trừ phi điện hạ đã từng tiến đến, vừa vặn lúc các nàng đang.....
Thịnh Vũ cũng không ngốc, lập tức một gương mặt lạnh băng đều không thể duy trì, đỏ đến mức muốn nhỏ máu, trong lòng nổi lên các loại oán giận Nhạc Dao.
Thấy các nàng quẫn bách thành như vậy, Phó Ngôn Khanh đối Triệu Tử Nghiễn liếc mắt ra hiệu, Triệu Tử Nghiễn liền không trêu chọc hai người kia nữa, chuyển đề tài nói: "Ngày mai trong cung có yến hội, ta muốn mời hai tỷ cùng đến dự. Ta không thích lắm những chuyện phô trương kia, mà thiếu đi hai tỷ lại càng vô vị."
Nhạc Dao hé miệng cười khẽ: "Điện hạ, người cũng không thích yến hội, sao còn muốn kéo hai chúng ta vào?"
Hai nàng nghe xong trong lòng vô cùng cảm khái, bất luận điện hạ đã trải qua những gì, bây giờ thân là nhiếp chính vương, nhưng đối các nàng vẫn thoải mái giống như ngày xưa, nghĩ đến ngoại trừ điện hạ, thế gian này sợ tìm không ra người thứ hai.
Nhạc Dao giữa đôi lông mày nhu hòa rất nhiều, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng chỉ có thể thuận theo điện hạ cùng quận chúa, Thịnh gia cách hoàng cung cũng gần." . Truyện Khác
"Ừ, Tần bá bây giờ tuổi tác đã cao, chúng ta bồi Tần bá ăn bữa cơm đoàn viên, náo nhiệt một chút là tốt rồi, cái khác Tần bá chịu không nổi chúng ta làm ầm ĩ."
Triệu Tử Nghiễn liếc nhìn hai nàng người xướng người họa, trong mắt ý cười càng sâu: "Hai tỷ khi nào định ngày thành thân, ta có thể giúp các tỷ làm chủ hôn, nếu nguyện ý, tứ hôn cũng có thể."
Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ đều sững sờ, lập tức liếc nhìn nhau, đều có chút ngượng ngùng, Nhạc Dao nắm thật chặt tay: "Ta... ta nghe theo Vũ nhi."
Thịnh Vũ có chút tay chân luống cuống, không lưu loát nói: "Đầu xuân, tìm ngày lành tháng tốt, liền định... là được rồi."
Nhạc Dao sắc mặt vui mừng khó nén, một gương mặt vũ mị phong tình giờ khắc này có chút ngốc lăng.
Triệu Tử Nghiễn trong lòng chân thành chúc phúc cho các nàng, bầu không khí vô cùng vui vẻ, bốn người các nàng hàn huyên nửa ngày, biết Triệu Tử Nghiễn chân đã tốt rồi, hai người Nhạc Dao vui mừng không thôi. Đến khi sắc trời buông xuống, Triệu Tử Nghiễn mới cùng Phó Ngôn Khanh trở về cung.
Đảo mắt đã đến yến hội đón giao thừa, Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh thay đổi một thân lễ phục rực rỡ, vạt áo viền đỏ buông xuống, cực kỳ quý khí uy nghiêm. Lúc các nàng cùng sóng vai tiến vào Thiên Điện, quần thân bên dưới đều nhất thời trợn to mắt, Lý Phú nhịn không được xoa xoa mắt, rốt cuộc xác định kia là quân thượng, giờ khắc này quân thượng thực sự chính mình đi vào.
Thẳng đi khi Triệu Tử Nghiễn chậm rãi an tọa, đại thần cùng vương thất trong sảnh đường mới lấy lại tinh thần, lập tức đứng dậy hành lễ: "Chúc mừng quân thượng! Chúc mừng quân thượng! Nguyện quân thượng phúc phận kéo dài, thân thể an khang."
"Chư vị hữu tâm, hôm nay nhân dịp ngày hội tân xuân, thái tử điện hạ cùng bổn vương tổ chức quốc yến chính là chúc mừng năm mới, cùng các vị vui mừng, không cần quá câu nệ lễ tiết, miễn lễ, mời nhập tọa."
Dù cho Triệu Tử Nghiễn như thế nào tỏ ý không muốn nhiều lễ tiết, vẫn tránh không được quần thần vây quanh chúc tụng, nếu không phải còn có Triệu Huân phân đi một phần hỏa lực, nàng quả thực chống đỡ không nổi.
Phó Ngôn Khanh ở bên cũng bận rộn không kém, mặc dù thân phận nàng có chút khó xử, nhưng Triệu Tử Nghiễn đối nàng thập phần sủng ái, mà bản thân nàng cũng vì Đại Hạ lập kỳ công, phụ vương nàng lại là trụ cột của triều đình, trong tay nắm giữ binh quyền, bởi vậy, số người muốn lấy lòng nàng dĩ nhiên không ít. Càng có một số đại thần nổi lên ý nghĩ quá phận, thấy quận chúa lớn lên xinh đẹp dịu dàng, cùng nhiếp chính vương cảm tình nồng hậu, mà đến nay vẫn không có quận mã, liền cho nhi tử lấy cớ đến mời rượu bắt chuyện.
Triệu Tử Nghiễn buông chén rượu xuống, quét mắt nhìn nhị công tử phủ thượng thư đang đứng bên Phó Ngôn Khanh, ánh mắt không chút nào che giấu tia lạnh lẽo. Nhị công tử kia đang say mê nói chuyện, phát giác được ánh mắt lạnh như băng của quân thượng, lập tức sợ đến chén rượu trong tay run lên, rượu vung khắp vạt áo chính mình.
Trong yến hội long trọng, động tác như vậy xem như vô cùng thất lễ, hắn sắc mặt trắng bệch, vội cúi đầu: "Thần thất lễ, quân thượng thứ tội!"
Triệu Tử Nghiễn liếc hắn một cái, ánh mắt rơi vào binh bộ thượng thư đang tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh nhạt nói: "Nhị công tử uống say, Lý thượng thư nên phái người đưa hắn trở về đi thôi."
Lý Thượng Thư lần này cũng minh bạch quân thượng không vui, vội vàng cho người đưa nhi tử rời cung, trong lòng nhưng có chút không rõ vì sao, chẳng lẽ quân thượng chướng mắt nhi tử nhà hắn, nhưng dù quân thượng cùng quận chúa quan hệ tốt thế nào đi nữa, cũng không thể thay quận chúa lựa chọn quận mã đi?
Hắn có chút thấp thỏm không yên mà lui ra, đã thấy quận chúa hé miệng cười khẽ, không biết cùng quân thượng nói cái gì, người đang mặt lạnh bỗng nhiên lộ ra ý cười, không còn nửa phần uy hiếp như vừa rồi, quân thượng lúc này nhu hòa dịu dàng giống như một nữ tử bình thường.
Trong lòng hắn càng phát ra tia quái dị không thể diễn tả, mà Lý Phú ở một bên vừa uống rượu, vừa đánh giá Triệu Tử Nghiễn. Ánh mắt hắn có chút đảo qua Triệu Huân đang ngồi thẳng tắp đoan chính trên điện, trong mắt nổi lên tia phức tạp.
"Trung thư đại nhân đang nghĩ gì thế?" Lê ngự sử thấy hắn như vậy, không nhịn được hỏi.
Lý Phú lắc đầu, nhưng lại âm thầm hạ quyết tâm, thái tửtuy rất tốt, bất quá còn không đủ tài năng để gánh vác giang sơn Đại Hạ, mà hắntin chắc Triệu Tử Nghiễn nếu trở thành hoàng đế, Đại Hạ chắc chắn mở ra trămnăm thịnh thế.
- -------------------