Đối với việc điện hạ cùng quận chúa chuẩn bị tới thăm, Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ không hề hay biết, chẳng qua là mắt thấy cuối năm đã gần kề, hai người đều bận bịu tối tăm mặt mũi, một năm kết lại, toàn bộ sổ sách tiền hàng các nơi đều đưa đến. Thịnh Vũ trông coi toàn bộ Thịnh gia, càng loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, thế cho nên trọn vẹn nửa tháng, Nhạc Dao cũng không thể dán lấy nàng hảo hảo tâm sự.
Bích Ngọc Các cũng có rất nhiều sổ sách phải kiểm kê, mặc dù không sánh bằng Thịnh ký, nhưng vẫn là cửa hiệu ngọc khí đệ nhất kinh thành, cuối năm chuyện cần xử lý rất nhiều. Tiền thưởng cho người làm về quê ăn tết, quà cáp cho các thương hộ đối tác, toàn bộ Nhạc Dao đều cần sắp xếp chu đáo, đợi đến khi hết bận, đảo mắt giao thừa đã gần kề. Nhạc Dao trời vừa sáng liền rửa mặt chưng diện, vội vàng đi đến Thịnh gia.
Tần bá đã lâu không thấy Nhạc Dao, mừng rỡ đi ra tiếp đón: "Nhạc cô nương có thể tính rãnh rỗi rồi, nhưng là đến thăm tiểu thư?"
Nhạc Dao dung mạo mang cười: "Ân, hồi lâu không đến, ta rất nhớ tay nghề Tần bá, đây là hoa sen cao vẫn còn nóng hổi, mời Tần bá nếm thử."
Nhạc Dao mỗi lần đến đều khéo nói lại săn sóc, hống đến Tần bá thoải mái không thôi. Tần bá tiếp nhận hoa sen cao, cười tủm tỉm nói: "Nhạc cô nương có lòng, tiểu thư gần đây mệt vô cùng, đến hôm qua mới được nghỉ ngơi, hiện tại cũng vừa thức dậy."
Nhạc Dao nhíu nhíu mày, vừa đi vào vừa nói: "Ta đi nhìn nàng, hoa sen cao này Tần bá nên ăn lúc còn nóng."
Tần bá cười đáp ứng, Nhạc Dao cầm theo một túi nhỏ khác hướng phòng Thịnh Vũ đi đến. Vừa tới cửa phòng thì gặp Tự Thủy, nha hoàn thiếp thân của Thịnh Vũ bưng chậu đồng đi ra. Tự Thủy trông thấy Nhạc Dao liền khom người thi lễ, Nhạc Dao nhưng lại giơ lên ngón tay giữa đặt ở trên môi, ra hiệu nàng ta im lặng, khóe môi câu dẫn ra ý cười xinh đẹp, để Tự Thủy vừa nhìn thấy liền nhịn không được đỏ bừng mặt.
Nhạc Dao cũng không chút nào tự biết bản thân gây họa, nhẹ chân nhẹ tay đi vào, liền chứng kiến sau bình phong một thân ảnh nhỏ nhắn, tựa hồ đang thay y phục. Nhạc Dao trong mắt vui vẻ càng sâu, nàng đem túi giấy nhỏ để lên bàn, cẩn thận mở ra, đưa tay cầm một khối bánh ngọt hoa sen, rón rén đi tới bên bức bình phong.
Lúc Thịnh Vũ vừa bước ra, đột nhiên có người che lại đôi mắt của nàng, đút vào trong miệng nàng thứ gì đó, khiến nàng giật mình kinh sợ. Trước đây Thịnh Vũ từng hai lần gặp nạn, Nhạc Dao liền dạy cho nàng một ít thế võ phòng thân gọi là cầm nã thủ, giờ phút này nàng theo bản năng lập tức bắt lấy đối phương, chân mạnh mẽ giẫm lên, đồng thời khuỷu tay nhanh như chớp thúc vào ngực người đó. Chỉ nghe một tiếng kêu ai oán vang lên, đã thấy Nhạc Dao ôm ngực ngã xuống đất.
Vừa rồi lúc hương vị hoa sen cao ngọt ngào tan ra trong miệng, cùng với làn hương thơm ngát quen thuộc, để Thịnh Vũ lập tức nhận ra người đến là ai, thế nhưng nàng cũng không kịp thu lại cầm nã thủ.
Thịnh Vũ trong lòng hốt hoảng, vội vàng xoay người đỡ Nhạc Dao: "Nàng thế nào, cho ta nhìn xem."
Nhạc Dao một lòng nghĩ trêu chọc Thịnh Vũ, nơi nào dự liệu được tức phục nhà mình ra tay nhanh như vậy, vừa ôm ngực vừa ấm ức nói: "Đau lắm."
Thịnh Vũ lo lắng đến rối tinh rối mù, nàng nhất thời đã quên, nàng dùng sức thế nào cũng không có khả năng đả thương Nhạc Dao vốn thân thủ rất tốt. Vừa nâng Nhạc Dao đến bên giường, nàng sốt sắng nói: "Ta đi mời đại phu."
Nhạc Dao giữ chặt nàng: "Không cần, Vũ nhi nàng xoa cho ta thì tốt rồi."
Thịnh Vũ còn chưa phản ứng kịp, cau mày nói: "Xoa như thế nào...." Bỗng nhiên nàng dừng một chút, ánh mắt cổ quái nhìn Nhạc Dao, lại nhìn vào ngực đối phương, lập tức vừa tức giận vừa xấu hổ nói: "Nhạc Dao, nàng... nàng gạt ta rất thú vị sao?"
Nhạc Dao lắc đầu: "Không có lừa nàng, thật sự đau mà, còn có chân của ta, sưng cả rồi nè." Nói xong nàng thoát vớ giày, giơ giơ chân lên để Thịnh Vũ nhìn. Bàn chân trắng nõn xinh đẹp hoàn toàn rơi vào tầm mắt Thịnh Vũ, da thịt trắng ngần nhẵn nhụi, bàn chân thon thả, năm đầu ngón chân tinh tế đáng yêu, chẳng qua trên mu bàn chân nổi lên một mảnh ửng hồng, còn có chút xanh tím, hiển nhiên vừa rồi bị Thịnh Vũ giẫm trúng.
Thịnh Vũ sắc mặt đỏ lên, đối với nàng mà nói, bàn chân của nữ tử là nơi tư mật, lần trước nhìn qua chân Nhạc Dao, lúc ấy nhịn không được nhìn nhiều một chút, giờ phút này vẫn còn có chút xấu hổ, nhưng lại rất đau lòng, nàng cúi xuống nói: "Thực xin lỗi, nàng... nàng thiệt là, ai bảo nàng không đứng đắn, đột nhiên lại đi trêu chọc ta, hiện tại mới bị thương như vậy."
Thịnh Vũ lời nói ra tuy là oán trách, nhưng lại mau mau tìm trong phòng rượu xoa bóp, đổ vào lòng bàn tay, ngồi xổm xuống cẩn thận nâng lên chân Nhạc Dao, nhẹ nhàng bóp nắn. Lòng bàn tay dán vào một mảnh da thịt tinh tế tỉ mỉ, giống như cầm lên tơ lụa thượng đẳng, Thịnh Vũ cúi thấp đầu nên Nhạc Dao nhìn không thấy nét mặt của nàng, nhưng vành tai càng ngày càng hồng thấu đã làm bại lộ tâm tình Thịnh Vũ giờ phút này.
Nguyên bản Thịnh Vũ xoa bóp có chút đau, Nhạc Dao nhưng lại không hề cảm thấy, nàng nhìn chằm chằm vào con tay trắng nõn đang nâng lên mắt cá chân của mình, xúc cảm có chút kỳ quái, đại khái là theo dược lực phát tán, Nhạc Dao cảm thấy lòng bàn tay Thịnh Vũ tựa hồ nóng lên, xoa nhẹ một lát sau, Thịnh Vũ dùng đầu ngón tay vòng về trên điểm bầm xanh nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng hỏi: "Nàng còn đau không?"
Động tác này giống như lông vũ lướt qua, nguyên bản kia chính là chỗ mẫn cảm, Nhạc Dao lập tức co rụt lại, trầm thấp a.... một tiếng, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu nhìn Thịnh Vũ: "Không đau."
Thịnh Vũ thật vất vả đem tâm tư đặt tại tổn thương của Nhạc Dao, giờ phút này nghe thanh âm ẩn nhẫn vang bên tai, trong phút chốc đáy lòng nổi lên một hồi rung động, trong tay còn cầm chân nàng ấy, khiến cho Thịnh Vũ thả cũng không xong, nắm cũng không phải. Nàng ngẩng đầu liền rơi vào trong ánh mắt thâm thúy kia, lập tức như bị Nhạc Dao câu đi hồn phách, ngẩn ngơ cầm chân của nàng ấy.
Nhạc Dao thấy Thịnh Vũ như vậy, ánh mắt càng trở nên mềm mại, đưa tay kéo nàng đứng lên: "Ngốc rồi sao, vẫn chưa chịu dậy."
Thịnh Vũ cuống quít buông tay ra, rất nhanh đứng lên, lại bị Nhạc Dao kéo lấy nhất thời đứng không vững, liền ngã nhào về trước. Sợ nàng té, Nhạc Dao giang hai tay bảo hộ nàng, trực tiếp bị nàng đè ngã xuống giường, hai người dán vào nhau thật chặt, hơi thở tương dung, lông mi đều nhanh đụng đến đối phương. Trong chốc lát bên tai không biết là nhịp tim của ai, tựa như nhịp trống càng lúc càng nhanh, Thịnh Vũ khẩn trương đến toàn thân đều căng cứng.
Nhạc Dao vẫn duy trì động tác ôm lấy Thịnh Vũ, Thịnh Vũ cũng không tránh ra, thậm chí tất cả đều vượt khỏi khống chế của nàng. Bên tai nghe được tiếng tim đập dồn dập, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thơm ngát quen thuộc, dưới thân là cơ thể lung linh tinh tế xinh đẹp, để Thịnh Vũ cả người đều có chút khô nóng.
Nhạc Dao bị Thịnh Vũ áp dưới thân, mái tóc dài như mực tán loạn trên chăn đệm, mà một thân y phục đỏ rực nửa kín nửa hở, lộ ra làn da trắng nõn, mê người đến cực điểm, nàng nằm bên dưới nở nụ cười quyến rũ tươi đẹp, sóng mắt lưu chuyển. Biết rõ Thịnh Vũ bị nàng ôm trong tay giờ phút này đã bị câu đi hồn phách, cánh tay nàng từ eo dời đến trên cổ, vòng ôm lấy Thịnh Vũ, nói khẽ: "Vũ nhi, nàng có nhớ đến ta không?"
Thịnh Vũ lúc này rốt cuộc có chút tỉnh hồn, thoáng kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng lại ma xui quỷ khiến mà mở miệng đáp: "Nhớ."
Nhạc Dao là lần đầu tiên nghe Thịnh Vũ thẳng thắn thừa nhận như vậy, nàng có chút ngẩn người, lập tức trên gương mặt hiện ra ý cười rực rỡ, phảng phất như hoa đào nở rộ, diễm lệ đốt người, cặp môi đỏ khẽ mở: "Ta cũng rất nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ. Vũ nhi, tân niên sắp đến rồi, ta muốn quà tết."
Thịnh Vũ có chút áy náy nói: "Thực xin lỗi, gần đây quá bận rộn, ta... ta còn chưa kịp chuẩn bị quà cho nàng, nhưng sẽ không thiếu đi, nàng.... nàng muốn quà gì?"
Nhạc Dao một đôi mắt hoa đào bên trong nhu tình vô hạn, mị người mà ấm áp: "Ta muốn nàng."
Thịnh Vũ trái tim cấp tốc nhảy dựng, mà người dưới thân liền rướn thân thể lên, ngũ quan xinh xắn vô hạn phóng đại, rất nhanh chiếm đi hơi thở của nàng, nàng có chút hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể hé miệng, cúi đầu cùng Nhạc Dao hôn, dung nhập lẫn nhau vạn thiên tơ ngọc khó có thể kìm nén.
Thịnh Vũ bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, nhưng rốt cuộc nàng vẫn có chút tự cường, ẩn nhẫn nói: "Nàng... có thể chờ đến buổi tối hay không... cửa, cửa...."
Nhạc Dao thoáng rời khỏi bờ môi hồng nhuận phơn phớt của nàng, nhưng rất nhanh chiếm lấy vành tai Thịnh Vũ, hàm răng khẽ cắn vào thịt mềm, câu lấy trêu chọc, khiến trong đôi mắt đạm nhạt của Thịnh Vũ tràn ra hơi nước, trong suốt mà say lòng người, tựa như một hồ xuân thủy.
"Cửa, ta đóng."
Thanh âm mềm mại thổi vào trong tai Thịnh Vũ, khiến nàng không biết phải làm sao, người này lúc tiến đến sớm đã tính toán kỹ rồi. Chẳng qua là đích thực thời gian qua có chút lạnh nhạt nàng ấy, nàng kỳ thật cũng rất nhớ Nhạc Dao, hôm nay bị nàng ấy trêu chọc đến mức này, nàng... thật sự không có tinh lực đi suy tư những chuyện này.
Tỉ mỉ hôn không ngừng hạ xuống, Nhạc Dao phát giác được Thịnh Vũ ngầm thừa nhận, động tác càng phát ra dịu dàng, trong miệng trầm thấp nỉ non gọi tên Thịnh Vũ, đưa tay đem đai lưng hai người cởi bỏ, mê say đem Thịnh Vũ cởi chỉ còn sót lại tiết y, Nhạc Dao xoay người áp Thịnh Vũ dưới thân, hôn một phen, sau đó nàng có chút ngồi thẳng lên, đem tóc dài vén ra phía sau, lập tức một thân hồng y rơi xuống bên người.
Thịnh Vũ thở hào hển nhìn xem nàng, kia một thân y phục lửa đỏ giống như một đám lửa từ trên người nàng trượt xuống, lộ ra trung y tuyết trắng, sợi tóc đen quấn quanh ở sau lưng, ngổn ngang nhưng đẹp đến kinh người.
Phát giác được ánh mắt kinh diễm của Thịnh Vũ, Nhạc Dao khóe môi câu cười, ngón tay thon dài trắng nõn nắm vạt áo, từ từ kéo xuống, để lộ thon dài xinh đẹp cổ, xương quai xanh tinh xảo nhô lên, đường cong mềm mại quyến rũ triệt để xuất hiện khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Thịnh Vũ cả người đều bị câu đến mê loạn, khóe mắt huân hồng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nàng đấy, thật đúng là yêu nghiệt."
Nhạc Dao cười đến thoải mái, nghiêng thân mà xuống, y phục trên người được nàng triệt để thoát ra ném ở dưới giường, mà trên người Thịnh Vũ cũng rất nhanh không còn sót lại chút gì, không khí lạnh ùa vào khiến Thịnh Vũ có chút co rúm.
Nhạc Dao thoáng nhíu mày, vội vàng đưa tay hạ xuống màn trướng, đem chăn kéo lên đắp qua thân thể hai người, thân thể mềm mại trơn trượt không chút khe hở nào mà thiếp hợp ở một nơi, Thịnh Vũ nhịn không được rên nhẹ một tiếng, nhưng lại gắt gao cắn môi. Ban ngày ban mặt âu yếm đã là cực hạn của nàng, còn muốn nàng phát ra loại âm thanh này.... Loại này dinh dính tiếng kêu, nàng tuyệt đối không muốn.
Nhạc Dao bật cười, con mắt càng phát ra thâm sâu, ôm lấy người dưới thân đang ngượng ngùng, mưa hôn dịu dàng rơi xuống, ngón tay vuốt ve du ngoạn lên từng tấc thân thể mềm mại của nàng, nhường Thịnh Vũ toàn thân bắt đầu nóng lên, giữa đôi lông mày thanh lãnh dần dần nồng đậm xuân ý, trên mặt hiện ra phấn hồng, con mắt mê ly thủy nhuận.
Thịnh Vũ cắn môi, cuối cùng bị Nhạc Dao bốn phía phóng hỏa làm cho tràn ra vài tiếng than nhẹ mềm mại đáng yêu, để Nhạc Dao cả người kích động, nàng cho tới bây giờ không dám tưởng tượng Thịnh Vũ một bộ dáng đóng băng kiềm chế sẽ phát ra thanh âm chọc người như vậy, hừng hực bên trong còn mang theo một luồng ý tứ thanh lãnh, làm cho nàng một trái tim dao động ngổn ngang.
Trong mắt càng phát ra nồng đậm yêu thương, Nhạc Dao lần nữa dời lên hôn môi Thịnh Vũ, dịu dàng nói: "Ngoan, nàng đừng cắn môi chính mình."
"Ân... nàng... hỗn đản." Thịnh Vũ bị đẩy ra đôi môi, rốt cuộc không cách nào kìm nén được thanh âm, nàng chịu đựng chỗ mẫn cảm trên ngực bị người trêu chọc, kích thích mà khoái ý, trầm thấp bật ra tiếng ngâm khẽ.
"Là ta hỗn đản, Vũ nhi, ta yêu nàng, rất yêu, rất yêu." Nhạc Dao thở khẽ, tách ra hai chân Thịnh Vũ, ngón tay chậm rãi phủ lên da thịt non mịn, nhẹ nhàng vân vê bóp nắn.
Thịnh Vũ giữa hai chân vô cùng khẩn trương, thanh âm run lên: "Nhạc Dao... Ân... A..., ta...."
Nhạc Dao hôn lên gương mặt của nàng, hết sức dịu dàng: "Ngoan, đừng sợ, ta không đi vào."
Thịnh Vũ bị nàng trực tiếp nói ra như vậy thiêu đến muốn bốc cháy, chôn ở trên vai nàng, thể nghiệm cảm giác thích ý chưa bao giờ có được, đây hết thảy đều là Nhạc Dao cho nàng, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng nàng đã sớm tiếp nhận rồi. Nàng hàm hồ nói: "Ta... ta, nàng tùy tiện liền tốt."
Dựa theo tính cách của Thịnh Vũ, nói ra những lời này đến là khó xử, Nhạc Dao con mắt ửng đỏ, có chút áy náy vì chính mình nóng vội, tuy nói nàng một mực âm mưu câu dẫn Thịnh Vũ, nhưng không nghĩ tới mình so với nàng ấy càng không có định lực, đã đến bước này nếu như dừng lại, nhất định làm cho nàng ấy lưu lại cảm giác xấu. Nhạc Dao tiếp tục bốc lên dục vọng, lập tức cùng Thịnh Vũ hai chân quấn giao, nhẹ nhàng ép xuống. Thịnh Vũ toàn thân run lên, giữa hai chân đồng dạng xúc cảm mềm mại nóng ướt, làm cho nàng tim đập đến lợi hại, nàng thật sự bị kích thích đến chịu không nổi, từ từ nhắm hai mắt bưng kín mặt.
Nhạc Dao sắc mặt huân hồng, nàng mặc dù thoạt nhìn không đứng đắn, nhưng cũng chưa từng có loại kinh nghiệm này, nếu không phải lúc trước vì chuyện công nên phải đi Thúy Lầu Các, ngẫu nhiên cùng các tú bà lĩnh giáo qua, nàng cũng là gà mờ. Nàng rất muốn nhìn xem biểu lộ của Thịnh Vũ, nhưng trong lúc nhất thời hai bên đều hết sức ngượng ngùng, chỉ có thể ôm chân nàng ấy, bắt đầu nhịp nhàng động tác, như vậy kích thích đối với lần đầu tiên của hai người mà nói, thật sự hơi quá sức rồi. Tiếng thở dốc hòa lẫn cùng tiếng than nhẹ, mị người mà lửa nóng.
- ---
Bên ngoài sảnh, nhìn thấy điện hạ cùng quận chúa đến, Tự Thủy vội ra thi lễ, sau đó bẩm rõ: "Hồi quận chúa, tiểu thư cùng Nhạc cô nương đều ở trong phòng, tiểu thư đã rửa mặt tốt rồi, bất quá còn chưa có đi ra."
"Không sao, chúng ta đi vào liền thuận tiện, ngươi cứ đi làm việc của mình." Phó Ngôn Khanh gật đầu.
Phó Ngôn Khanh nguyên bản là gia chủ Thịnh gia, vì vậy người hầu trong phủ cũng không có gì cấm kỵ, chẳng qua hai người còn chưa đến cửa, Triệu Tử Nghiễn liền nghe được thanh âm mập mờ từ trong phòng truyền ra. Nàng cũng là người từng trải, như thế nào nghe không hiểu đó là cái gì, lập tức sắc mặt đỏ bừng.
Phó Ngôn Khanh nội lực không bằng nàng, dĩ nhiên nghe không tới, thấy Triệu Tử Nghiễn đột nhiên ngừng lại, vội hỏi: "Làm sao vậy...." Chỉ là lời vừa nói ra, nàng nhìn cửa phòng đóng chặt, liền kịp phản ứng, cũng đỏ bừng mặt: "Hai nàng ấy... ân, trong phòng...."
"Chúng ta... chúng ta trước ở ngoài phòng khách đợi họ." Triệu Tử Nghiễn lúng túng lôi kéo Phó Ngôn Khanh, một đường trở về đại sảnh. Phó Ngôn Khanh lập tức dặn dò người hầu trong phủ không được đi hối thúc.
Ngồi ở phòng tiếp khách hai người đỏ mặt, ánh mắt trôi nổi, cuối cùng đồng thời bật cười.
- -----------