Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 70




Bên ngoài trướng bồng một trận tiếng bước chân tất tất tốt tốt, không bao lâu Ngọc Nhi liền dẫn theo ngự y cũng mấy lão ma ma vén mành đi vào.

Khóe mắt nhìn thấy Cố Sanh hoảng sợ đứng cạnh cửa, Ngọc Nhi trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không kịp hỏi nhiều, dẫn theo lão thái y đi đến bên giường, dọn ghế mời hắn ngồi xuống.

Mấy lão ma ma vắt khô khăn mặt trong bồn nước, tiến lên cẩn cẩn dực dực lau mồ hôi cho Cửu Điện Hạ.

Đi theo còn có hai vị viện phán trẻ tuổi của thái y viện, đang muốn hỏi Ngọc Nhi hôm nay điện hạ ăn gì, phía sau đã truyền đến nhắc nhở yếu ớt của Cố Sanh: “Điện hạ không bệnh, là vỡ lòng rồi!”

Vừa nói ra, mọi người nhất tề nhìn về phía Cố Sanh.

Trong trướng yên lặng chốc lát, vẫn là Cố Sanh gấp khó dằn nổi: “Các vị ngự y đại nhân, mau phối chế khư ô thang đi, điện hạ hiện tại rất khó chịu! Vi thần cũng phải uống một chén, bằng không không có cách nào đến gần hầu hạ điện hạ!”

Lời này giống như đánh thức mọi người, Ngọc Nhi giật mình nhất phách ba chưởng hô: “Đại nhân, ngài mau xem có phải thực sự hay không?”

Lão thái y vội vàng xem mạch, không được chốc lát liền kϊƈɦ động đứng lên, quỳ xuống đất, dập đầu tuyên bố: “Chúc mừng Cửu Điện Hạ! Siêu phẩm vỡ lòng là đại hỉ của Ngô triều!”

Mọi người nghe vậy đều là kinh hỉ vạn phần, đều quỳ xuống đất dập đầu ăn mừng.

“Đứng dậy đi.” Cửu Điện Hạ trêи mặt không ngừng đổ mồ hôi, nói chuyện đều hữu khí vô lực, chậm rãi nâng ánh mắt, ánh mắt rơi vào trêи người Cố Sanh, mở miệng nói: “Đến đây, ôm ta.”

Cố Sanh trong lòng chấn động, vội vàng dán chặt góc trướng.

Người này đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, cư nhiên còn có dáng vẻ đương nhiên.

Trong lúc vỡ lòng, mệnh lệnh quân quý người ta chủ động dâng lên, đây không phải đùa giỡn lưu manh sao!

Nàng đang do dự có cần chạy trối chết ra cửa hay không, hai vị thái y đã vội vã đứng dậy xuất môn sắc thuốc.

Lão thái y ngồi trở lại trêи ghế, không nhanh không chậm lấy ra một túi ngân châm, chậm rãi liếc mắt nhìn Cố Sanh một cái, quay đầu lại hỏi Ngọc Nhi: “Đó là quân quý phẩm cấp cao đi?”

Ngọc Nhi lập tức đáp lời: “Đúng vậy đại nhân, có cần đem nàng sắp xếp ở trướng bồng khác không?”

Cửu Điện Hạ thở dốc co quắp trêи giường không kiên nhẫn nói: “Không nên, ta khó chịu, gọi nàng đến!”

Ngọc Nhi do dự nhìn về phía ngự y, muốn nghe hắn phân phó.

Loại thời gian này vẫn không thể theo tính tình của tiểu chủ tử, phá hủy thân thể thì nguy.

Lão thái y gật đầu, nghiêng đầu hướng Cố Sanh vẫy tay, nói: “Ngươi đến, thay điện hạ khoan kɧօáϊ thân thể, lát nữa thuốc sắc xong rồi hãy đi.”

Cố Sanh cả kinh run rẩy, bật người muốn chạy ra ngoài, chợt nghe lão thái y tiếp tục không nhanh không chậm nói với Cửu Điện Hạ: “Điện hạ kiên nhẫn một chút, bây giờ còn là lúc đầu vỡ lòng, ngài có thể mượn thân thể của quân quý giảm bớt một chút, nhưng vạn vạn không thể tiến thêm một bước mà chiếm lấy , phải vượt qua bảy ngày.”

Cửu Điện Hạ nằm ngửa trêи giường, bất an lắc đầu, vẫn không thoải mái, tay phải nắm thành quyền nện mạnh xuống giường nói: “Ta khó chịu!”

Ngọc Nhi cùng các ma ma, mặt đầy đau lòng tiến lên xoa dịu an ủi.

Ngự y thấy thế, có chút suy nghĩ: Nghĩ đến hoàng tước thường ngày tự phụ, trêи đường đi tuần lại không có dược tửu để ngâm, sợ là nhẫn không nổi.

Trầm ngâm chốc lát, lão thái y mở miệng nói: “Như vậy, các ngươi đi chỗ các quân quý trong Trữ Tú Cung, tìm mấy quân quý phẩm cấp cao chưa bới tóc đến, nếu thực sự chịu không được thì để điện hạ thu nạp đi.”

Cố Sanh nghe vậy trái tim thẳng nhảy, nhíu mày nhìn về phía lão thái y, vội nói: “Tiên sinh đây là ý gì? Tước Quý vỡ lòng xưa nay không hề có chuyện hành phòng, bằng không ngày sau rất dễ không cách nào tiết chế, trầm mê tửu sắc, vạn nhất tổn hại thân thể, ai đảm đương nổi?”

Cố Sanh mặt đầy lửa giận, Tước Quý vỡ lòng không thể hành phòng, bằng không sau này rất khó kiếm chế, những thường thức này ngay cả một quân quý như nàng còn biết, lão thái y này lẽ nào là muốn hại điện hạ?

Cố Sanh chợt nhớ đến, kiếp trước Cửu Điện Hạ nợ đào hoa phô thiên cái địa, trong lòng nhất thời trầm xuống.

Có thể là bởi vì vỡ lòng trêи đường đi tuần , lại bị lang băm này lung tung tìm quân quý qua loa tắc trách, để Cửu Điện Hạ hành phòng tiết ɖu͙ƈ hỏa, dẫn đến Cửu Điện Hạ năm đó ai đến cũng không cự tuyệt như vậy hay không?

Nàng tuyệt không cho phép chuyện này tái diễn!

Lão thái y nghe vậy trừng nàng một cái, một tay vuốt chòm râu, lạnh nhạt nói: “Dân gian đồn đãi lại không thể tin, bất quá là dân chúng ngu muội nghe nhầm đồn bậy, hiện nay căn bản không có chứng cứ thực tế, có thể chứng thực trong lúc vỡ lòng không thích hợp hành phòng. Quý tộc bình thường phải đợi sau khi thành hôn mới có quân quý làm bạn, trong lúc vỡ lòng không có điều kiện hành phòng cũng là dĩ nhiên, mà đường đường siêu phẩm hoàng tước của triều đình ta làm sao phải chịu hạn chế?”

Cố Sanh mi tâm nhíu chặt, theo lý phản biện: “Ngài nói không chứng cứ chứng minh truyền thống này là tất yếu, như vậy lẽ nào có chứng cứ chứng thực nó hoàn toàn không phải sự thật sao? Nếu như không thể chứng minh, thánh thể của Cửu Điện Hạ thế nào có thể để ngươi tùy ý làm càn! Vạn nhất sau này lưu lại di chứng, đảm đương đảm đương nổi sao!”

Lão thái y nghe vậy rùng mình, quay đầu lại nhìn Cửu Điện Hạ đau khổ ẩn nhẫn trêи giường, ai thán nói: “Cựu thần đều vì muốn điện hạ bình yên vượt qua vỡ lòng, mới cả gan chọn dùng phương thuốc cổ truyền. Hôm nay vừa mới bắt đầu, đến lúc tin tức tố độ dày đạt được đỉnh điểm, thân thể sẽ cực độ thống khổ, nếu như gắng gượng cho đến lúc đó lại không thể nhịn được nữa mà tìm quân quý đến, thì chịu đựng trước đó xem như lãng phí, vẫn xin điện hạ tự mình định đoạt!”

“Điện hạ!” Cố Sanh vội vàng phản bác: “Lẽ nào chút khổ người thường chịu được, ngài đường đường siêu phẩm lại chịu không nổi? Điện hạ trong lòng vi thần vẫn là một tiểu anh hùng đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, cho đến bây giờ cũng không phải một hài tử yếu ớt, hôm nay là ông trời lần đầu khảo nghiệm ngài, vi thần tin tưởng ngài nhất định có thể bình yên vượt qua!”

Nghe Cố Sanh vừa nói, trong lòng Ngọc Nhi cũng bồn chồn, liền không dời bước đi tìm tú nữ quân quý nữa, nhìn về phía lão ngự y khuyên nhủ: “Nô tỳ biết đại nhân là vì Cửu Điện Hạ suy nghĩ, nhưng nếu tùy ý phá quy củ, vạn nhất xảy ra việc gì ngươi và ta đều trốn không thoát can hệ, dù sao chờ sáng mai vạn tuế đến rồi, lại định đoạt.”

Cửu Điện Hạ vẫn không nhúc nhích nằm trêи giường, nghe xong Cố Sanh nói, trong lòng rốt cuộc có vài phần cốt khí, liền cưỡng chế thống khổ trầm giọng hỏi ngự y: “Ngươi là nói, qua còn có thể còn có thể càng khó chịu?”

“Hồi bẩm điện hạ.” Lão thái y đáp: “Thống khổ rất khó hình dung, Tước Quý bình thường khi vỡ lòng đều là dùng dây thừng buộc chặt trêи giường, để tránh hậu kỳ tự mình hại mình.”

Nghe vậy, Cố Sanh không khỏi nhớ đến năm ấy lúc nhị ca vỡ lòng, tuy rằng nàng không thấy, nhưng ở chính viện đều có thể nghe được tiếng tê rống cùng khua đụng ở tây sương.

Chỉ là nhớ lại âm hưởng khi đó, đã khiến cả trái tim nàng đều co rút.

Cố Sanh đỏ mắt nhìn về phía Cửu Điện Hạ không nói nên lời, nghĩ thầm hài tử này rốt cuộc trưởng thành, sau khi nghe vậy trêи mặt cũng không hề sợ hãi!

Sau một khắc, lại nghe Cửu Điện Hạ đạm nhiên mở miệng nói: “Vậy hay là gọi mấy tú nữ đến đi, nhanh một chút!”

“…..” Cố Sanh: “Không được! Điện hạ! Sao ngài có thể như vậy đây! Tước Quý khác đều phải trải qua thống khổ, ngài một siêu phẩm hoàng tước chưa từng có dũng khí đối mặt, sau này làm sao khiến hạ nhân tâm phục khẩu phục!”

Ngọc Nhi ở bên cạnh tiến lên nói: “Điện hạ trước nhịn một chút, phải chờ sau bình minh, đợi thánh thượng định đoạt.”

Cố Sanh lòng tràn đầy lo lắng, nếu như Cửu Điện Hạ tự mình bộc lộ tâm tính sợ hãi, Kỳ Hữu Đế xưa nay lại thương yêu cửu hoàng nữ, khó tránh sẽ trực tiếp đồng ý dùng quân quý tiết lửa!

“Xin điện hạ nghĩ lại!” Cố Sanh gần như muốn rống lên.

“Thuốc đâu? Ta rất khó chịu.” Cửu Điện Hạ nghiêng đầu nhìn về phía Cố Sanh, suy yếu mở miệng nói: “Ta nhiễm phong hàn, lạnh quá, ngươi thế nào không đến ôm ta?”

Cố Sanh thấy thế tim như bị đao cắt, vành mắt đỏ bừng dỗ dành nói: “Điện hạ nhịn một chút, thuốc lập tức sắc xong, uống xong sẽ không khó chịu nữa.”

“Ngươi thế nào không đến ôm ta một cái….” Cửu Điện Hạ vẻ mặt ủy khuất, thì thào vài lần, nhíu mày nhếch miệng ai thán: “Ta thật là khó chịu….”

Ngực Cố Sanh đau nhức, cũng nghe không nổi nữa, vén mành chạy khỏi trướng bồng, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí băng lãnh bên ngoài, muốn hòa tan thống khổ trong lồng ngực.

Đã bao nhiêu năm chưa thấy qua tiểu nhân tra lộ ra dáng vẻ đáng thương bất lực như vậy, Cố Sanh không ngừng an ủi bản thân, hài tử nhà khác cũng đều phải qua kiếp này.

Bảy ngày chớp mắt sẽ qua, nếu mềm lòng đưa quân quý đến, mới là hại Cửu Điện Hạ.

Tựa hồ không cảm nhận được hàn lãnh, Cố Sanh ngơ ngác đứng nửa canh giờ giữa đêm đông giá rét, rốt cục thấy hai vị thái y cùng mấy thị nữ, bưng trản thuốc đến trong trướng bồng.

Cố Sanh vội vàng chạy đến cạnh trướng bồng chờ đợi, chờ bên trong Cửu Điện Hạ uống thuốc xong, nàng mới vào cửa, hỏi thái y muốn một chen khư ô thang.

Lão thái y kia đại khái còn đang vì vừa mới bị nàng quét mặt mũi mà tức giận, cố ý khó xử: “Trong lúc đi tuần, dược liệu vốn là thiếu thốn, thị tòng như ngươi lại đến xem náo nhiệt cái gì?”

Cố Sanh nhíu mày nhìn về phía lão nhân kia, trong lòng nói thuốc này cũng không phải dược liệu quý báu gì, mấy lượng phối phương là có thể sắc ra một bát lớn, trêи bàn một bình lớn như vậy không thể cách đêm, điện hạ uống xong còn phải đổ đi, dựa vào cái gì không cho nàng uống?

“Lão tiên sinh.” Cố Sanh lấy khí thế: “Ngài sợ là hiểu lầm rồi, ta không phải nội thị trong cung, chỉ là quân quý làm bạn đi tuần cùng điện hạ. Vừa rồi ngài cũng hỏi ta có phải quân quý phẩm cấp cao hay không, phẩm cấp cao thì không dám nhận, so không được với Cửu Điện Hạ, ta chỉ là một quân quý cấp S. Rất xấu hổ, phẩm cấp này nếu như không uống thuốc, dễ dẫn tới Cửu Điện Hạ uống thuốc lãng phí, mong rằng tiên sinh có thể thông cảm điện hạ thống khổ, cũng cho ta một chén khư ô thang.”

Nghe nói cô nương này là quân quý cấp S, thái y vội vàng thu liễm, không nói thêm nữa phất phất tay gọi tùy tùng múc một chén thuốc cho Cố Sanh.

Sau khi Cố Sanh uống xong, qua hai chung thời gian, thân thể vốn dĩ ở trạng thái hưng phấn hoàn toàn trở lại bình thường.

Không có tin tức tố không xua đi được nữa, Cửu Điện Hạ cũng hoàn hoãn lại, rất nhanh đã nghiêng đầu ngủ thϊế͙p͙ đi.

Cố Sanh vẫn trông giữ ở một bên, thẳng đến sắc trời hé sáng, bên ngoài vang lên tiếng thông báo to rõ “Hoàng Thượng giá lâm”

Cố Sanh cùng một phòng thị nữ ma ma vội vàng đứng dậy quỳ rạp trêи đất, thỉnh an cho thánh thượng.

Kỳ Hữu Đế vội vã vào cửa, trêи mặt mang theo mừng rỡ cùng lo nghĩ.

Vui chính là siêu phẩm hoàng tước của giang sơn Đại Hạ đã thức tỉnh, sầu chính là vì trêи đường đi tuần không dược tửu để giảm bớt thống khổ.

Chờ mọi người miễn lễ đứng dậy, Cố Sanh hơi giương mắt, nhìn thấy Giang Hàm sau lưng Kỳ Hữu Đế, lúc này đầy mặt kinh hoảng nhìn nàng từ trêи xuống dưới.

Cố Sanh hơi nhún vai, lộ ra nụ cười trấn an, biểu thị bản thân bình yên vô sự.

Giang Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại đuổi kịp Kỳ Hữu Đế, đi đến bên giường của cửu hoàng muội.

Cửu Điện Hạ vốn vẫn đang ngủ ngon giấc, bị đánh thức, thấy phụ hoàng vẻ mặt lo lắng ngồi bên cạnh, hỏi: “Uống thuốc chưa? Khó chịu sao?”

Cửu Điện Hạ nâng tay xoa nhẹ khuôn mặt, giọng nói có chút khàn khàn trả lời: “Uống rồi, vẫn khó chịu.”

“…..” Kỳ Hữu Đế xấu hổ ho khan hai tiếng, tiểu hoàng nữa nhà mình cư nhiên một chút lời khách sáo cũng không thèm nói.

Kỳ Hữu Đế quay đầu lại hỏi ngự y: “Vỡ lòng đã bao lâu?”

Thái y nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, ước chừng mười một canh giờ.”

Kỳ Hữu Đế gật đầu nói: “Hiện tại có thể cấp tốc về kinh hay không?”

Thái y hồi đáp: “Trăm triệu không thể, hồi trình cần một ngày, trong lúc vỡ lòng không thích hợp xóc nảy mệt nhọc, phải để Cửu Điện Hạ ở đây vượt qua bảy ngày.”

Kỳ Hữu Đế có chút ít sầu lo quay đầu lại nhìn tiểu hoàng nữ một cái, thật sâu thở dài, tự trách nói: “Đâu ngờ lại trùng hợp như vậy? Sau khi hồi giá, mẫu hậu cùng mẫu phi của ngươi nhất định sẽ trách cứ trẫm sơ sót.”

Cảm thán xong, hoàng đế xoay người đối với đại tổng quản nói: “Trương Toàn Thuận, đi gọi người dùng kɧօáϊ mã đưa thư tín đế Ứng Thiên Phủ Doãn, thông báo hành trình của trẫm hoãn lại sáu ngày.”

Trương Toàn Thuận khom người đáp lời: “Bệ hạ, đội ngũ nội thị đi tuần đông đảo, nếu ở chỗ này đình lại sáu ngày, nô tài sợ rằng nội nhu bất túc, không đủ chi phí.”

Kỳ Hữu Đế nghe vậy ngẩn người, Giang Hàm ở bên cạnh lập tức tiến lên: “Phụ hoàng, ngươi vần nên giữ nguyên hành trình, chỉ cần lưu lại hai đội nhân mã để nhi thần thủ vệ hoàng muội là được.”

Kỳ Hữu Đế có chút không đành lòng, quay đầu lại nhìn tiểu hoàng nữ, Giang Hàm tiến lên khuyên giải an ủi hồi lâu, mới tiễn chân được Hoàng Thượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.