Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 12: Xem kịch vui




Cố Hạ chạy chậm đuổi theo Triển Thiểu Huy, đi song song bên cạnh anh, lại một lần nữa nói lời cảm ơn anh, “Triển thiếu, thật sự vô cùng cảm ơn ngài.”

“Tôi chưa bao giờ gặp người nào ngốc như cô.” Ngay cả một cái liếc mắt Triển Thiểu Huy cũng lười ném cho cô, xe hơi gặp đèn đỏ ngừng lại, ngồi trong xe hơi nhìn thấy một cô gái bắt cướp trên đường, nếu không trùng hợp gặp được thì thật không biết có thể gặp lại cô gái này nữa hay không, Triển Thiểu Huy nghiêng người qua liếc nhìn cô: “Bình thường cũng không quá ngu xuẩn, còn biết chạy đi hô “Làm ơn”, tính toán có người đến giúp cô, nhưng mà người đàn ông nhìn thấy chuyện có liên quan đến mình thì đầu óc lại ngu ngốc.”

Anh mỗi lần gặp nhất định sẽ có thái độ kinh thường đối với mình, Cố Hạ cũng không thèm để ý, không hề phản bác lại anh, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đã gần nủa tiếng, Quý Phi Dương không tìm thấy cô cũng không gọi điện thoại tới, bước chân Cố Hạ ngắn lại, kéo giãn khoảng cách hai mét với Triển Thiểu Huy, sau đó bấm nút gọi cho Quý Phi Dương.

Điên thoại vang lên vài tiếng đầu kia mới nhận, điện thoại truyền đến giọng nói hết sức áy náy của Quý Phi Dương, “Cố Hạ, thật ngại quá, bên này có chút chuyện hơi mất thời gian, anh sẽ cố gắng tới thật nhanh, chờ vài phút thôi.”

Thì ra anh vẫn chưa tới, Cố Hạ còn đang lo lắng anh sẽ đi khắp nơi tìm mình, nói: “Quý sư huynh, anh không cần gấp gáp như vậy, em vừa đi một lúc, sợ anh tìm không thấy em thôi.”

Nói vài câu rồi cúp điện thoại, mọi người cũng đi đến quảng trường, xe của Triển Thiểu Huy đậu ven đường, anh dừng chân, quay đầu hỏi Cố Hạ: “Cô còn muốn đi đâu?”

“Tôi qua quảng trướng bên kia.” Cố Hạ chỉ tay về phía quảng trường.

A Đông mở cửa xe cho ông chủ, Triển Thiểu Huy vào xe rồi nói một câu: “Thuận đường nên có thể đưa cô qua đó.”

Đường tuy không xa nhưng có xe đưa đi cũng nhanh hơn, A Đông mở cửa xe phía trước cho cô vào, Cố Hạ vội vàng chui vào ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Vẫn là A Đông lái xe, Cố Hạ cảm thấy anh ta làm rất tốt, nhất là lúc nãy chứng kiến cú đá đẹp mắt kia, thật quá đàn ông, cô xuất phát từ sự tán thưởng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy động tác nào đẹp mắt như của anh.”

A Đông nhìn không chớp mắt lái xe, cũng không có trả lời cô.

Cố Hạ cũng không vì thế mà từ bỏ hỏi: “Võ nghệ của anh tốt như vậy, hẳn là có tham gia thi đấu nhỉ, bằng không thì thật lãng phí. Nói không chừng được đạo diễn chọn trúng, sau này có thể trở thành ngôi sao phim hành động đấy, quá tốt còn gì!”

Khóe môi A Đông nhếch lên một nụ cười rất nhạt, vẫn như cũ yên lặng không nói, Triển Thiểu Huy ngồi sau ngược lại lành lạnh mở miệng, “Cô đang toan tính xúi giục nhân viên của tôi bỏ việc, hử?”

“Không phải, không phải.” Cố Hạ cười vui vẻ, “Tôi chỉ cảm thấy nếu nhân viên của anh mang theo cúp trở về, như vậy Triển thiếu ngài cũng được vinh dự, vì sao lại không cho anh ấy đi?”

A Đông ngồi bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng, “Người có võ nghệ hơn tôi còn rất nhiều.”

Tỷ như người đang ngồi phía sau đấy, mặt A Đông bình tĩnh, ý bảo phía trước: “Cô Cố, cô xuống ở đâu đây?”

Xe hơi đã chạy đến quảng trường, bức tượng điêu khắc phía trước lối vào quảng trường, nữ thần cao cao dang rộng hai tay hoan nghênh mọi người đi vào, Cố Hạ vội nói: “Ở chỗ này.”

Xe hơi dừng lại, Cố Hạ mở cửa, sau khi nói cảm ơn thì xuống xe, khoát khoát tay về phía cửa sổ, “Bye bye”

Sau đó cô chạy chầm chậm về phía tượng nữ thần.

Triển Thiểu Huy mở nửa cửa sổ xe, nhìn theo bóng Cố Hạ đang chạy, cô gái này rất có sức sống, lúc nãy chạy xa như vậy mà bây giờ còn có thể sôi nổi, anh quét ra phía xa xa, dường như đã nhìn thấy người Cố Hạ đang đợi.

Quý Phi Dương từ đằng xa đi tới, trên mặt mang theo một chút vui vẻ, anh bước đi nhanh hơn, áo sơ mi trên người lay động, đi nhanh về phía Cố Hạ, còn chưa tới trước mặt đã lên tiếng: “Rất xin lỗi, làm mất nhiều thời gian như vậy, để cho em chờ lâu.”

Cố Hạ thầm than mình xuống xe đúng lúc, vừa rồi chạy qua con ngõ nhỏ, lại ở trên xe nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt cô đã khôi phục lại bình thường, “Không sao, em cũng vừa mới tới thôi.”

Rõ ràng là nói chỉ khoảng 10 phút, kết quả lại làm cho người ta chờ gần nửa tiếng, Quý Phi Dương băn khoăn, tay nhận lấy chiếc cặp từ cô, “Cố Hạ, em vẫn đứng ở đây sao?”

“Vừa rồi…” Cố Hạ muốn kể lại chuyện lúc nãy bị cướp nhưng lại không biết phải nói từ đâu, đang do dự suy nghĩ thì lại nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Đây là một đoạn nhạc rất đặc biệt, khác với chuông điện thoại thường ngày Quý Phi Dương hay dùng, Quý Phi Dương vội vàng nói với cô một câu “Rất có lỗi” rồi lấy điện thoại xoay người đi, “Ba ba…”

Anh dịch sang bên cạnh hai bước, Cố Hạ nắm chặt lấy túi xách của mình, đứng trên quảng trường nhìn sang bốn phía, nhìn thấy bên đường lớn có một chiếc xe thể thao màu trắng, đúng vậy, chính là chiếc xe cô vừa ngồi trên đó, thùng xe phía sau hạ xuống một nửa cửa sổ, người bên trong mặt thản nhiên ngồi đó, cô nhìn thấy rõ đó là Triển Thiểu Huy, nhưng có thể khẳng định xem ra lúc này khuôn mặt đang biểu lộ như đang xem trò vui, khóe miệng nhất định còn mang theo một chút trào phúng vui vẻ.

Cô không biết anh có thể nhìn rõ khuôn mặt của mình hay không, vẫn như cũ nhìn về phía anh làm động tác nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này luôn thích chê cười cô, khinh bỉ cô, thật không biết anh ta làm ông chủ thế nào mà lại rảnh rỗi như vậy.

Hai phút sau Quý Phi Dương cúp điện thoại, đi tới trước mặt Cố Hạ, vẻ mặt đầy áy náy, “Cố Hạ, vốn anh muốn mời em đi ăn cơm, nhưng hiện giờ trong nhà có chút việc, anh phải trở về gấp…”

“Có ăn cơm hay không thì có gì quan trọng? Trong nhà có việc thì anh mau về đi.” Cố Hạ vốn cũng cho là hai người có thể trò chuyện một lúc, Quý Phi Dương quả nhiên là người bận rộn.

“Hôm nay đã làm phiền em rồi, làm mất nhiều thời gian của em như vậy, bữa cơm này không thể không mời em.” Quý Phi Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh tự quyết định nói: “Ngày mai là cuối tuần, nếu không làm thêm giờ, thứ hai mời em đi ăn cơm được không? Hoặc là thứ ba thứ tư cũng được, em xem khi nào thì tiện.”

Cố Hạ mừng thầm trong lòng, “Sau khi tan ca em đều không có bận gì, ngày nào anh rảnh thì đi ngày đó.”

“Vậy thứ hai đi.” Ánh mắt Quý Phi Dương mang theo một nụ cười ôn nhu, anh ngẩng đầu nhìn quán nước nhỏ cách đó không xa, nói: “Hôm nay thật sự ngại quá, nếu không thì trước hết anh mời em uống nước trước, xem như đền bù tổn thất, em thích uống gì?”

“Sao cũng được, em không phải người kén chọn.” Cố Hạ trả lời.

Quý Phi Dương chạy về phía quán nước nhỏ, vác theo chiếc cặp không ảnh hưởng đến phong thái của anh, trước kia Cố Hạ ở trong trường học có xem anh chơi bóng rổ, từng động tác chạy đều mười phần nhanh nhẹn phóng khoáng, hiện tại mặc quần tây cùng áo sơ mi càng có hương vị của một người đàn ông trưởng thành, cô đứng nguyên tại chỗ chờ Quý Phi Dương chạy vào quán nước nhỏ, hai phút sau lấy ra một ly trà chanh lạnh, chạy về phía cô.

Cố Hạ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, giống như một lớp bọt khí nhỏ màu hồng phấn đang bay lượn trên không, chính mình cũng có một cảm giác bay bổng. Quý Phi Dương đi đến trước mặt cô, cầm trà chanh trong tay đưa cho cô, “Hôm nay mời em uống thứ này trước, đến thứ hai sẽ mời em ăn một bữa tiệc lớn.”

Cố Hạ nhận lấy đồ uống, đôi mắt cong cong thành ánh trăng non, “Vậy thì em không khách sáo nữa.”

“Trên đường về nhà cẩn thận một chút.” Quý Phi Dương nhắc nhở cô rồi sau đó nói lời từ biệt cô, “Anh có việc, đi trước nhé.”

Quý Phi Dương thật sự là có việc, lúc rời đi là chạy chầm chậm về phía tòa nhà thương mại, hẳn là xe của anh ở đó, Cố Hạ nhìn theo bóng lưng của anh, màn đêm vào sâu dần dần trở nên náo nhiệt, có tốp năm tốp ba, cũng có những chiếc bóng cô đơn, bóng dáng của Quý Phi Dương rất nhanh bị những người khác che khuất, rốt cuộc không còn nhìn thấy nữa.

Cố Hạ buồn bực vì lúc nãy bị cướp cũng tan thành mây khói, hương vị nước trái cây ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, rồi chảy thẳng đến trái tim, cô cầm ly nước chầm chạy đi về phía nhà hàng ở góc đường, khóe miệng kìm không được nhẹ nhàng cong lên. Chiếc xe hơi vừa rồi đậu ven đường chạy đến bên cô, sau cửa sổ xe là gương mặt của Triển Thiểu Huy, hàng mi kiêu căng nhướng lên cao.

Cố Hạ hơi nghiêng người, nhìn anh cười nói: “Triển thiếu, sao vẫn chưa trở về vậy?”

Triển Thiểu Huy không trả lời vấn đề của cô, hỏi ngược lại: “Thế nào, lúc nãy đuổi theo tên cướp khắp một con phố, thiếu chút nữa đã mất mạng, chỉ một ly nước đã đổi được rồi?”

Anh liếc mắt nhìn nhìn Cố Hạ, ánh mắt dò xét như đang nhìn một con khỉ đang mặc đồ nhảy múa.

Cố Hạ thu vẻ mặt vui vẻ lại, “Tình huống vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.”

Ánh mắt Triển Thiểu Huy đảo hai vòng trên mặt cô, từ trước đến nay anh chưa bao giờ gặp cô gài nào thất bại như Cố Hạ, bận bịu nửa ngày lại chẳng được gì, lại còn đắc chí. Trên đường người qua kẻ lại, người qua đường thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, vị trí thì đã quá rõ ràng, Triển Thiểu Huy nói: “Lên xe đi.”

Anh chỉ nói mấy chữ đơn giản như vậy, cũng thuận tay mở cửa xe bên cạnh, dịch người vào bên trong.

Cố Hạ không ngại ngùng với anh, sau khi bước vào xe thì cô ngồi xuống bên cạnh anh, người trợ lí Khâu Hàn kia đã không còn trên xe, Triển Thiểu Huy nghiêng mặt liếc nhìn cô: “Quý Phi Dương có biết cô bị cướp không?”

Vẻ mặt Cố Hạ bất ngời nhìn sang Triển Thiểu Huy, “Ngài biết anh ấy?”

“Người hơi có chút tiếng tăm ở thành phố C tôi đều biết.” Triển Thiểu Huy nhíu mày, “Tôi không quen cậu ta, chỉ đơn giản nói với cậu ta chuyện đêm nay cô thiếu chút nữa đã mất mạng, người ngoài nói vào mới có tác dụng làm rung động mạnh, nói không chừng cậu ta sẽ cảm động mà chủ động hẹn hò với cô đấy.”

“Thôi…hay là bỏ đi.” Cố Hạ lắp ba lắp bắp, vừa hy vọng anh nói lại vừa lại thấy quá cố ý, “Chuyện cũng đã qua rồi, cũng không mất thứ gì, tôi cũng không bị sao cả.”

“Bình thường thoạt nhìn rất thông minh hoạt bát, gặp phải chuyện đàn ông lại đần như vậy.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy vẫn nhàn nhạt cười nhạo như cũ, bên cạnh anh cũng không phải là không có đàn bà quấn lấy, đều nghĩ tất cả biện pháp bịa đặt chuyện này chuyện kia, không biết nên nói Cố Hạ quá đơn thuần hay là quá ngốc đây.

Cố Hạ dùng giọng điệu tôi van anh nói: “Triển thiếu, công việc nếu tôi làm không tốt, ngài có thể nói tôi; về chuyện riêng tư của tôi thì hãy để tôi tự mình xử lí. Nếu như tôi muốn nói cho anh ấy biết thì tôi sẽ tự nói.”

Nếu ba năm trước Triển Thiểu Huy và Cố Hạ không có duyên gặp một lần thì dù có thế nào cũng sẽ không để ý đến một cô gái như vậy. Chỉ là, gặp nhau nhiều lần sẽ để lại một chút ấn tượng, có đôi khi cô cũng thông minh lanh lợi, có đôi khi đầu óc lại như không có não, khó trách lần trước ở nhà hàng Phỉ Kí lão Ngũ lại muốn đứng ở cửa sổ xem, tiết mục như vậy còn đặc sắc hơn so với phim truyền hình trên TV, chỉ là có đôi khi, anh cũng có một chút bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giống như lời lão Ngũ nói, thật là muốn trừ tiền thưởng của cô gái này. Anh nhớ tới phong thư tình đêm đó đã nhặt được, hỏi: “Không phải là từ khi bắt đầu học đại học cô đã viết thư tình cho cậu ta mà cho đến giờ vẫn không theo đuổi được chứ?”

“Làm sao ngài biết?” Cố Hạ kinh ngạc nhìn anh, thấy thế nào thì Triển Thiểu Huy cũng không phải người nhiều chuyện, lời vừa nói ra khỏi miệng cô lại có cảm giác mình đã lỡ lời, “Chuyện riêng tư không cần phải báo cáo với ông chủ đâu nhỉ!”

Triển Thiểu Huy ngược lại nở nụ cười, “Cố Hạ, cô là người phụ nữ thất bại nhất mà tôi từng gặp, hôm nay cái mạng nhỏ này thiếu chút nữa đã không còn, kết quả người kia chỉ nói với cô một câu cảm ơn.”

Giọng điệu của anh rất chậm rãi, không có ý cười nhạo, Cố Hạ lại không cảm thấy cuộc sống của mình thất bại, có lẽ trong lòng cô đã sớm biết Qúy Phi Dương sẽ không thích mình, cũng không hề có mục đích toan tính gì, hy vọng nhỏ, thất vọng cũng nằm trong dự liệu, cô cười cười với Triển Thiểu Huy, “Nếu như Triển thiếu chịu để cho tôi làm việc ở Khải Hoành thì tôi đây cảm thấy cuộc sống bây giờ của mình rất tốt rồi!”

“Cô đúng thật là lạc quan lại cố chấp.” Triển Thiểu Huy nói, “Theo đuổi đàn ông mà lại theo đuổi thành cái dạng này của cô, ngay cả ông chủ như tôi cũng cảm thấy không vừa mắt.”

Cố Hạ nhún vai, anh ta chế giễu lại còn ngại đông ngại tây, các đại gia thật là nhiều tật xấu. Cô tiếp tục cầm lấy ly nước đưa lên miệng uống, xe hơi dọc theo con đường chạy về phía trước, Cố Hạ hỏi: “Triển thiếu, chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Cô không đói bụng sao?” Triển Thiểu Huy ngạo nghễ liếc nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.