Nhân lúc có việc phải đi đến phòng Giáo Vụ một chuyến, Dương Hiểu khó có hôm dậy thật sớm.
Giải quyết xong việc, thời gian cách lúc vào lớp học môn tự chọn còn chưa đến nửa giờ.
Hắn đi vòng qua nhà ăn, nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở phía trước, bước ba bước liền nhảy lên, ôm choàng lấy vai chàng trai.
“Hôm nay có việc gì mà tới sớm vậy?”
Giang Diễm mặt mày còn vương nét bực bội, hắn xoay bả vai, bỏ cánh tay Dương Hiểu xuống: “Nhàm chán.”
Hắn ngủ không sâu, khoảng thời gian gần đây đã thành thói quen dậy sớm.
Nghe thấy động tĩnh lúc Trì Dao ra khỏi cửa liền nghĩ cô đang chuẩn bị chạy bộ, chờ tới khi hắn xuống lầu, Trì Dao đã không thấy bóng dáng từ bao giờ.
Dương Hiểu nghĩ hắn vẫn còn đang cáu kỉnh vì mới ngủ dậy nên cũng không để ý, lải nhải nói chuyện đại hội thể thao.
Hai người đi vào nhà ăn, mua xong bữa sáng, đang muốn tìm chỗ ngồi lại thấy Giang Diễm nghiêng đầu nhìn về vị trí đối diện cửa sổ gần cửa ra vào.
“Nhìn cái gì thế?”
Dương Hiểu nhìn theo: “ Đó không phải lão Trương sao? Thầy ấy cùng bạn gái đến ăn ở căn tin à? Cũng thật mới lạ à nha.
”
Giang Diễm lại nói: “Không phải bạn gái.”
Dương Hiểu dần dần phát giác ra có gì đó không đúng, bởi vì lần trước Giang Diễm cũng phủ nhận thế này.
“ Hai người quen biết à?”
Giang Diễm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Qua đó xem thử.”
* ( Truyện chỉ được đăng trên trang Wattpad BuiThuong06, vui lòng không reup!) *
Hai người Giang Diễm đến chậm một bước.
Mới ngồi xuống, Trì Dao đã ăn no.
Cô không ở lại lâu, kéo khoá áo khoác đứng dậy: “Vậy mọi người từ từ ăn, tôi đi trước.”
“ Khoan đã.
” Trương Nhất Minh đứng lên theo cô.
Trì Dao cầm túi trong tay, ngước mắt liền thấy Giang Diễm cũng đang nhìn cô, tóc cậu vừa mềm vừa bồng bềnh, ánh mắt cô chợt loé lên vẻ nhu hòa.
Cô khẽ cười, nhìn về phía Trương Nhất Minh, nói: “ Anh lên lớp xong thì liên hệ tôi, tôi phải về ngủ bù.”
Trì Dao nói xong, chỉ cảm thấy mình bừng bừng tinh thần đến nhưng cuối cùng lại thất thần rời đi, cô không về chung cư, đón xe trở về Trì gia.
Trì gia ở khu Nam Giang.
Bên đó lúc đầu vốn là ngôi làng các giáo viên thường ở, mấy năm trước mới được quy hoạch thành khu kinh tế mới.
Trì Dao dọn ra ngoài ở chỉ vì muốn tìm kiếm chút mới mẻ nhất thời, ngày thường cô cũng hay về nhà, đặc biệt là sau khi Trì Thừa đi thành phố khác học đại học, sự chú ý của Trì phu nhân liền đặt hết trên người cô, lâu lâu lại gọi cô về nhà ăn cơm.
Cũng trong khoảng thời gian này, Trì Dao bị sắp xếp đi xem mắt nên không dám về nhà.
“ Sao con về sớm thế?” Trì phu nhân từ phòng khách ngoái đầu ra hỏi: “ Xong việc bên bệnh rồi à?”
Trì Dao lắc đầu, khom lưng cởi giày:
“ Con vừa đi ăn sáng cùng một người bạn, thuận đường liền ghé qua đây.”
“ Đi cùng ai?”
“ Trương Nhất Minh ạ.”
Trì phu nhân lập tức tỏ ra hứng thú:
“ Con để ý người ta rồi à?”
Trì Dao cố tình nói: “Người ta muốn cùng con làm bạn bè.”
Trì phu nhân lạnh mặt, tiếp tục xem TV, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: " Cuối năm em trai con trở về, đến lúc đó con lái xe đến sân bay đón nó.”
“ Nó về ăn Tết?”
“ Ừm, em con còn nói muốn mang bạn gái về chơi.”
“ Nó thật sự nghiêm túc à?”
Trì Thừa trước nay chưa từng mang con gái về nhà.
“ Ai mà biết được.”
Trì phu nhân liếc mắt nhìn cô một cái.
Trì Dao thấy tình hình có vẻ không ổn, nhanh chóng chạy về phòng.
Ngày mai cô còn phải đi làm, hôm nay Trì Dao chỉ ở nhà hơn nửa ngày, ăn cơm chiều xong liền trở về chung cư.
Trên đường trở về đèn đã sáng, Trì Dao mở cửa sổ xe, tầm mắt xuyên qua bóng cây loang lổ in trên mặt hồ trầm tĩnh.
Cô không chạy bộ vào ban đêm đã được vài hôm.
Lần trước ăn lẩu với Giang Diễm, hai người đã hẹn cùng nhau chạy bộ buổi tối, nhưng bởi vì cô có việc đột xuất nên không còn sau đó nữa.
Nhớ tới thái độ của Giang Diễm ban ngày không nóng không lạnh, Trì Dao tặc lưỡi một tiếng, đóng cửa sổ xe, nhắm mắt làm ngơ.
Về nhà một chuyến, Trì Dao mang theo hai lọ mật ong bọc trong túi vải hoa rực rỡ, đây chính là kiệt tác của Trì phu nhân.
Khi Trì Dao mới ra khỏi thang máy, thứ đầu tiên Giang Diễm nhìn thấy không phải gương mặt cô, mà là cái túi cô đang xách trong tay.
“ Để đồ ở đây là được rồi, tôi sẽ sắp xếp sau.”
Giang Diễm nói chuyện cùng nhân viên giao hàng xong, thuận tiện ấn tầng thang máy đi xuống cho người đó.
Nhân viên chuyển phát nhanh đi rồi, Trì Dao còn chưa vào cửa, cô ôm cánh tay, cứ đứng đó, yên lặng nhìn đống đồ gia dụng bên chân Giang Diễm.
“Đây là tủ đựng đồ.” Giang Diễm nói.
Trực giác của Trì Dao đoán rằng hắn định dùng để đựng giày.
Nhưng cô nghe xong cũng không trả lời, xoay người bắt đầu nhập mật mã.
Giang Diễm ở phía sau gấp gáp lên tiếng: “Trì Dao.”
“ Gọi chị.” Trì Dao không hề quay đầu.
“……Chị ơi.”
Trì Dao cong môi, cửa đúng lúc mở ra.
Cô cầm tay nắm cửa, quay lại nhìn Giang Diễm, hỏi hắn: “Hiện tại nhận ra tôi rồi à?”.