Treo Cờ

Chương 6




“Thấy thế nào, vận tốc tối đa 220 km/giờ, độ cao cực đại là 4700m, hàng của Séc. Hiện nay chúng tôi đang có kế hoạch sản xuất hai chiếc trong nước, trước đây đã cùng nhau đi một triển lãm máy bay xem qua rồi, thử lái một lần, không ngờ độ nhạy rất khá, giá tiền so với chất lượng cũng rất tốt.” Từ Ninh cởi găng tay trên tay ra.

Đàm Chân nói:”Dễ điều khiển hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng hệ thống điện của máy bay quá kém, giống như xe taxi vậy. ”

Từ Ninh cười phá lên. Đúng là chẳng khá hơn của taxi là bao.

Đàm Chân hơi lơ đễnh hỏi: “Hiện giờ các anh có mấy tuyến bay rồi?”

“Được cấp phép thì có 6 tuyến, còn 3 tuyến đang chờ cấp phép, cũng mau thôi, tuyến cậu vừa bay là tuyến chính của chúng tôi.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Nhìn những khuôn mặt xa lạ bận rộn ở tầng 1 của sân bay, Từ Ninh nói: “Hai ngày này công ty sẽ làm tuyên truyền, chọn người tới quay quảng cáo.”

“Những người nào.”

“Không biết, họ thuê mấy người thuộc đài truyền hình bên ngoài quay, tôi cũng không để ý lắm, để tự họ xử lý.”

Đón ánh rạng đông, hai người đàn ông cùng quay đầu lại nhìn.

Trong chớp mắt, mặt trời càng rực rỡ hơn.

Mấy người nam nữ cao ráo đứng tụ tập trong bóng râm nhỏ, trên đầu mỗi người là quần áo che nắng. Một người đàn ông tay cầm tập giấy dặn dò bọn họ, không biết có phải do quá nóng hay không, mặt ai cũng cau mặt nhíu mày.

Nhìn qua thì nam đẹp trai, nữ xinh gái, ai cũng có cặp chân dài thẳng tắp. Dường như mấy cô gái cũng chú ý tới bọn họ đang nhìn bên này, họ không chút xấu hổ nhìn thẳng lại, sau đó nhẹ nhàng cười nói với người bên cạnh mình.

Từ Ninh cười mỉm, nói với Đàm Chân: “Đi thôi, lên xem thông số của máy thử.”

Nhìn hai bóng người cách đó không xa đang muốn rời đi, Lương Kinh Kinh đột nhiên ném quần áo trên người cho Vương Á: “Cầm giúp tớ cái.”

Vương Á bắt lấy quần áo, chỉ thấy Lương Kinh Kinh bước nhanh về phía hai phi công kia.

“Này…”

Sau lưng bỗng có người cất tiếng gọi, hai người đàn ông vừa nói vừa cười quay đầu lại.

Từ Ninh thấy đây đúng là cô gái trong đám người mẫu nữ, anh ta dò xét Lương Kinh Kinh một chút rồi cười cười, giọng điệu rất nghiêm chỉnh: “Có chuyện gì không?”

Lương Kinh Kinh cũng mỉm cười: “Không có gì, tôi tìm anh ấy.”

Ánh mắt hơi chuyển, cô nhìn về phía người bên cạnh anh ta.

Lẳng lặng xem xét cô, Đàm Chân nói:”Là em sao, trùng hợp thật đấy.”

“Chuyện tiền thế nào rồi?” Lương Kinh Kinh đi thẳng vào vấn đề.

“Tiền gì?” Đàm Chân hơi nhíu mày, vào lúc Lương Kinh Kinh gần như bùng nổ mới nói: “À, số tiền kia, không phải đã nói chờ thêm hai ngày rồi sao.”

“Cho tôi hỏi một chút, tiền này là anh trả hay nhà Tưởng Tư Lam trả?”

“Có gì khác nhau sao?”

Lương Kinh Kinh nhìn chằm chằm anh một giây, khóe môi nhếch lên: “Tôi nói cho anh biết, không phải tôi thiếu 3 ngàn này của anh…”

“Vậy tốt rồi, em không thiếu tiền, còn tôi bây giờ đang tương đối kẹt, vừa khéo có thể chờ thêm vài ngày.” Đàm Chân nghiêm túc nói:”Chờ tôi bên này có tiền sẽ lập tức gọi cho em, được chưa.”

Bên cạnh có ai đó bật ra tiếng cười. Lương Kinh Kinh hằm hằm nhìn sang.

Từ Ninh nín cười xua tay: “Người đẹp, không có gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi.”

Bên này, Đàm Chân cũng nhìn Lương Kinh Kinh, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt. Một tay anh uể oải đút vào túi quần, rõ ràng đang bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ để trêu chọc cô.

Lương Kinh Kinh đột nhiên hiểu rõ, thẹn quá hóa giận.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng gọi.

“Này! Làm gì đấy! Bắt đầu rồi!”

“Kinh Kinh!”

“Kinh Kinh, chúng ta bắt đầu rồi!”

Rất nhanh trước khi trở về, Lương Kinh Kinh hung hăng trợn mắt với người đối diện, không cam lòng thốt ra một câu “Anh chờ đó cho tôi”, rồi vội vã chạy về.

“Có chuyện gì với cô thế, nắng nóng thế này, bao nhiêu người lại phải đợi mình cô, hay quá nhỉ.” Nhân viên công tác không vui trách mắng Lương Kinh Kinh vài câu.

Lương Kinh Kinh miễn cưỡng nâng khóe môi, đon đả với nhân viên công tác: “Ngại quá, ngại quá.”

Mặc dù bên này gấp gáp gọi cô về nhưng trên thực tế vẫn chưa đến lượt cô quay hình.

Không biết từ khi nào, máy bay trắng pha đỏ kia đã bị đẩy vào trong đường băng. Hai người mẫu nam bước lên trước, dựa vào máy bay rồi không ngừng tạo dáng. Người quay phim để chòm râu dê lúc thì quỳ xuống lúc thì chổng mông lên quanh các người mẫu, không ngừng nhấn màn trập.

Đứng xung quanh có người điều chỉnh quạt gió, có người nâng tấm phản quang, có người bật nhạc tạo không khí, thậm chí còn có người rảnh rỗi đi  Đông hai bước Tây hai bước để tìm cảm giác tồn tại.

Vương Á hỏi Lương Kinh Kinh vừa nãy đi làm gì, Lương Kinh Kinh nói đi đòi nợ.

Vương Á cảm thấy không thể tin nổi: “Người đàn ông kia nợ tiền cậu?”

Lương Kinh Kinh nói một mình: “Tớ phải nghĩ cách đòi lại bằng được.”

Người mẫu nam chụp xong thì đến người mẫu nữ, Lương Kinh Kinh và Vương Á ngồi xổm ở ven đường một lát thì được vào chụp. Thợ quay phim nhìn Lương Kinh Kinh: “Điều chỉnh biểu cảm đi, vào trạng thái, trạng thái đó. Đầu tiên nghiêng người thử đi, hướng mặt về phía ánh nắng.”

Thả lỏng cơ mặt, Lương Kinh Kinh hơi nghiêng mình, điều chỉnh lại trọng tâm cơ thể. Cô nâng một bên vai lên, xoay cần cổ, hất tóc phóng khoáng dưới ánh mặt trời. Sau đó nhẹ nhàng nháy mắt với ống kính đối diện, khóe miệng tùy ý cong lên. Trong nháy mắt, cả người cô như tỏa ra thứ ánh sáng khác lạ.

Lúc nhìn bình thường, dung mạo của Lương Kinh Kinh chỉ hơi xinh đẹp thôi, vóc người cũng khá khẩm, nhưng để xét đến tiêu chuẩn của người mẫu, cô hoàn toàn không đủ trình độ. Đầu tiên, chiều cao 1m72 đã giết chết con đường người mẫu chuyên nghiệp trên các sàn catwalk chữ T lớn của cô. Thế nhưng vừa đứng trước ống kính, chân tay, ánh mắt của Lương Kinh Kinh lại đem đến cảm giác hoàn toàn khác.

Cô rất có thực lực.

Trong sáng, năng động, rực rỡ, hoang dã… Bạn muốn cảm giác gì, cô sẽ cho bạn cảm giác ấy, cả người toát ra khí chất sáng rỡ. Đôi mắt ngập nước trơn tru, khi cười hai mắt cong như vành trăng non biết nói chuyện, vô cùng cuốn hút ống kính.

“Tốt lắm —— ——”

“Đúng đúng đúng, cười tươi nữa đi.”

“Thả lỏng vai ra một chút… Đúng vậy, tốt lắm…”

Lúc đầu thợ quay phim với chòm râu dê không mấy ấn tượng với Lương Kinh Kinh, ai ngờ cô gái lại đặc biệt ‘có thần’ trên màn ảnh, vì vậy anh ta chụp cho cô khá nhiều ảnh lẻ.

Từ trên cửa sổ thủy tinh tầng ba nhìn xuống, trong cái nóng 37 độ, sẽ thấy một cô gái trang điểm rực rỡ mặc chiếc áo khoác da, váy nhung đen ngắn ngủn, tựa vào bên cạnh máy bay tạo đủ tư thế, tóc cô bị máy quạt gió thổi tung bay ở giữa không trung.

Cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy cánh môi đỏ rực của cô, hàm răng trắng đang cười. Đàm Chân cảm thấy cô mặc bộ đồ này thật ngốc, anh vô thức nheo mắt lại, lặng lẽ mỉm cười.

Người sau lưng nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ tuyển dụng nhóm học viên thứ hai, nhóm đầu tiên gồm 12 người, tất cả đều được cấp bằng hết rồi. Nhưng cậu cũng biết tình huống bây giờ đấy, kiểm soát vẫn rất nghiêm ngặt, sân bãi cũng ít.”

Đàm Chân nói: “Một khóa học của các anh có bao nhiêu tiết?”

“Bình thường học cất cánh máy bay thì khoảng hai tháng, hai mươi mấy tiết gì đó.”

Đàm Chân nhìn xuống phía dưới, không đáp lời.

Từ Ninh đi đến cạnh anh, nhìn xuống và hỏi: “Mới quen?”

Đàm Chân không trả lời.

Anh ấy đưa cho anh một điếu thuốc, hai người lần lượt đưa nhau cái bật lửa để châm thuốc.

“Hiện tại cậu thế nào?”

“Thế nào cái gì?”

“Có đối tượng không?”

“Anh có cô gái nào tốt muốn giới thiệu?”

Từ Ninh hút một hơi thật dài, nhíu mày, nửa đùa nửa thật: “Tôi sẽ tìm cho cậu.”

Đàm Chân không quan tâm: “Nói trước, đừng có dắt mấy người vớ va vớ vẩn đến gặp tôi.”

“Sao có thể chứ.”

Từ Ninh nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ cơm rồi, buổi chiều cậu định thế nào?”

Đàm Chân nói: “Chưa nghĩ ra.”

“Khó lắm mới có buổi nghỉ, tôi thấy cậu cũng rảnh đến phát hoảng rồi.” Từ Ninh nói: “Buổi chiều có học viên mới đến huấn luyện, hay là cậu ở lại chơi cùng đi.”

“Được, dù sao cũng đang rảnh.”

Đàm Chân chơi với Từ Ninh từ nhỏ đến lớn.

Hai năm trước, Từ Ninh bắt đầu tiếp xúc với Aerobatics, sau đó theo đội bay chạy khắp trời Nam đất Bắc. Đàm Chân vẫn luôn muốn đến đây xem thử, mãi đến năm nay mới thật sự tới được.

Không thể không nói, bây giờ máy bay hạng nhẹ được chế tạo không tồi. Thân máy bay được làm từ vật liệu tổng hợp rất nhẹ, tính linh hoạt khi bay ở không trung cực tốt, có thể hoàn thành các động tác cơ bản. Ở một độ cao và vận tốc nhất định, có thể cảm nhận được mười phần khoái cảm bay, nhất là lúc bay cực thấp sẽ có một cảm giác khác với bình thường.

Tất nhiên, đây cũng chỉ là cảm thụ của anh khi làm một hành khách.

Buổi chiều hôm đó, Từ Ninh dẫn học viên mới lên trên lớp khí tượng, Đàm Chân cũng đi theo nghe thử. Nửa đường thì anh ra ngoài đi vệ sinh, sau đó cũng không quay trở lại, mà đi ra ngoài sân bay.

Hơn hai giờ chiều, mặt trời vẫn còn rất chói chang, vậy mà đám người buổi sáng kia vẫn chưa chụp xong.

Đàm Chân cảm thấy rất kì lạ, anh thấy bọn họ chỉ cần thay hai bộ quần áo rồi chụp, không biết sao lại lâu đến vậy.

Anh đứng ở cửa ra vào một lúc, có một nhân viên công tác đứng ở gần anh xán lại bắt chuyện.

“Anh là bạn với tổng giám đốc Từ của chúng tôi à?”

Đàm Chân “ừ” một tiếng.

“Anh cũng chơi cái này?”

Đàm Chân lắc đầu cười: “Không hiểu nhiều lắm.”

Người đàn ông gầy teo cười haha: “Buổi sáng tôi thấy anh rất khá, xuống máy bay xong không bị nôn. Chúng tôi ở đây nhìn mấy người tập làm phi công, ngồi một người nôn một người.”

Anh ta quét mắt đánh giá Đàm Chân: “Tố chất cơ thể anh không tệ.”

“Tạm được.”

Hình như Đàm Chân đang chán, anh hất cằm về phía mấy chiếc máy bay đang đỗ dưới bãi cỏ: “Anh từng ngồi thử chưa?”

Người đàn ông nhanh chóng xua tay: “Bọn họ bảo tôi ngồi tôi cũng không ngồi. Tôi không thích, mang con người ta lộn qua lộn lại có gì vui chứ, nhìn thôi đã thấy dạ dày trào ngược rồi.”

Đàm Chân vui vẻ, chỉ tay lên bầu trời xanh: “Có thể bay lên trời còn không vui sao?”

Người đàn ông bật cười xua tay với anh.

Đàm Chân cũng cười.

Đứng một lúc người đã đổ mồ hôi, anh khẽ vẩy cổ áo sơ mi hai lần cho thoáng, sau đó quay về.

Cửa cảm ứng thủy tinh tự động mở ra, gió lạnh đã ùa tới. Đàm Chân vừa thấy chút thoải mái một chút, đã thấy một cái bóng cao gầy xuất hiện trong dư quang.

Lương Kinh Kinh tựa bên tường, trên người cô lại là một bộ quần áo không phân bốn mùa. Cô dùng ánh mắt yên lặng quan sát anh, ánh mắt đó như cất giấu mũi tên bắn lén.

Đàm Chân nhìn cô: “Chụp xong rồi?”

Lương Kinh Kinh làm mặt lạnh.

Hình như anh hơi cười nhưng vẫn mặc kệ cô mà đi thẳng vào trong.

“Này…” Cô gọi anh từ phía sau.

Anh giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Trong nháy mắt, Lương Kinh Kinh cảm thấy cảnh tượng này khá quen thuộc.

Đó là chuyện của rất nhiều năm trước, trong tiếng ồn ào trước cổng trường học, người này cũng không quay đầu lại như thế, lưu manh vô lại, nghênh ngang đi về phía trước.

Chỉ là hiện tại đầu người này đã cao lên một chút, vai cũng rộng hơn, tóc cắt ngắn hơn.

Hiện tại ngẫu nhiên gặp lại anh, mới đầu Lương Kinh Kinh cảm thấy người này rất xa lạ, thời gian ngắn ngủi ở chung thuở thiếu thời cũng trở thành ký ức mơ hồ. Bây giờ chợt phát hiện ra, có rất nhiều cảnh tượng, cô lại nhớ rất rõ ràng.

“Đàm Chân.” Cô gọi anh một cách vội vàng.

Anh dừng lại.

“Sang năm tôi vẫn dạy Tương Tư Lam, bất kể anh là họ hàng gì với thằng bé, nhà anh xử sự với thái độ như vậy, không biết tôi có nên dùng việc công báo thù tư không?”

Lương Kinh Kinh nghĩ, để phối hợp với câu này, cô nên bày ra một bộ mặt cay nghiệt.

Đàm Chân đi tới.

“Không phải em không thiếu 3 ngàn kia sao?” Anh nhướn mày.

“Tôi không thiếu không có nghĩa các anh không phải trả.”

“Trả, ai nói không trả.”

“Vậy bây giờ trả luôn đi.”

“Bây giờ đang kẹt tiền, đã nói là hai ngày nữa mà.”

“Anh chắc chắn là hai ngày?”

“Chắc chắn.”

Lương Kinh Kinh lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

Đàm Chân nhìn cô: “Có mang giấy bút không?”

Lương Kinh Kinh: “Làm gì?”

“Được rồi, đưa điện thoại cho tôi mượn lát.”

Lương Kinh Kinh không biết anh toan tính điều gì, cô nghĩ anh muốn kiểm tra nên động tác lấy điện thoại hơi ngập ngừng: “Anh nhìn cái màn hình này xem, sửa nhanh nên…”

Đàm Chân chỉ đạo cô: “Em mở phần ghi chú ra đi.”

“Làm gì?”

“Em cứ mở trước đi.”

Dừng lại một chút, đầu ngón tay trắng nõn sơn một lớp nhũ trong suốt ấn nhẹ mấy lần, màn hình biến thành sổ ghi chú trắng bóng.

Bàn tay to lớn của người đàn ông cầm lấy di động của cô.

Sau đó anh cụp mắt xuống, trượt vài lần lên màn hình rồi lại nhìn Lương Kinh Kinh, nở nụ cười xảo quyệt: “Được rồi, lần này em có thể yên tâm rồi.”

Anh trả điện thoại cho cô.

Lương Kinh Kinh cúi đầu nhìn.

Sổ ghi chú được vẽ thành kiểu mẫu bản đồ.

Phía trên là mấy chữ cong vẹo anh vừa dùng ngón tay viết.

“Hai ngày sau trả tiền, Đàm Chân.”

Tới lúc Lương Kinh Kinh kịp phản ứng, muốn há miệng mắng to thì trên hành lang dài nhỏ không còn cả bóng một con ma. Cô đang định đi tìm thì cửa thủy tinh phía sau phát ra tiếng động rồi mở ra.

Người vừa vọt vào hô với Lương Kinh Kinh: “Cô gái à, cô đừng có chạy lung tung có được không, cô không thể chuyên nghiệp lên một chút à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.