Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 37




Mỗi khúc ca đều được trao cho linh hồn, chuyện xưa người khác lên, ngay cả cô cũng sẽ cảm động lây.

- Bạch Đồ -

Bên trong tiệm lẩu, trang hoàng tương đối cũ kĩ, nhưng làm ăn lại thịnh vượng, chẳng qua không có phòng riêng (1) nào, hai người tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, tiếng người huyên náo, nhân viên phục vụ bưng đĩa giống như là đang diễn ảo thuật, cảm giác như đi khắp hang và ngõ hẻm.

(1) Gốc là Bao sương [包厢]: nghĩa là một gian phòng lớn, tách biệt, chuyên để ăn, chơi, giải trí,... ảnh minh họa:

Một nhân viên phục vụ trong đó, móc một cây bút trên tạp dề, cầm menu lên, cười nói: "Soái ca mĩ nữ, nhìn xem ăn gì..."

Tần Thâm gật đầu nhận lấy, đưa menu cho Bạch Đồ trước.

Bạch Đồ đơn giản gọi mấy cái, đưa cho Tần Thâm.

Tần Thâm nhận lấy vung tay ào ào tựa như gọi lên toàn bộ.

Bạch Đồ bất đắc dĩ đỡ trán, thế này còn hỏi cô để làm gì?

Một lát sau, ông chủ bưng nồi hầm đi đến, trên đường ầm ĩ: "Nhường một chút đi... nhường một chút đi..."

Đặt nồi ở giữa bàn, ông chủ vặn cái núi một cái, ngọn lửa nhỏ ngay tức khắc từ từ nổi lên.

Chốc sau, trong nồi uyên ương hai ngăn bốc lên khói trắng.

*nồi uyên ương ảnh minh họa:

Tần Thâm ngồi bên cạnh Bạch Đồ, cầm đũa liên tục gắp đồ ăn cho cô.

Bạch Đồ ăn vui vẻ vô cùng, Tần Thâm cười nhạt cũng gắp quên cả trời đất.

Sau khi ăn lẩu xong hai người đi đến phòng riêng tụ họp, bên trong tất cả đều là đám anh em tốt với Tần Thâm, cũng đang chúc mừng sinh nhật Tần Thâm.

Tần Thâm nắm tay Bạch Đồ, lúc hai người mặc đồ đôi xuất hiện trong phòng riêng, phòng riêng yên ắng một chốc, lập tức vang lên tiếng gào to reo hò cùng với tiếng huýt sáo.

Nam sinh có phần nghịch ngợm đứng lên, cầm micro bắt chước giọng thầy quản sinh giả vờ nghiêm túc nói: "Chào mừng anh Thâm, và chị dâu."

Phòng riêng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, mọi người cười rộ.

Tần Thâm kéo Bạch Đồ có phần xấu hổ ra phía sau mình, lưu manh cười chào hỏi với người ở trong: "Được rồi, nên ăn nên uống đi, đừng rộn nữa."

Tay Bạch Đồ đưa cho Tần Thâm để vào trong túi cậu, thế là Bạch Đồ chỉ có thể kề sát vào lưng Tần Thâm, hai người như là sinh đôi dính liền.

Những người kia trông thấy hai người thân mật như thế, vừa tính ồn ào.

Lại bị Tần Thâm ném ánh mắt cảnh cáo qua, đám người trong phòng riêng không dám trêu ghẹo nữa, đều kìm nén, không còn dám nhìn hai người bọn họ, bên trong từ từ vang lên tiếng hát.

Tần Thâm và Bạch Đồ ngồi trên sô pha, gần sát một chỗ.

Cánh tay Tần Thâm vắt ngang qua lưng Bạch Đồ, ôm eo cô.

"A Đồ, cậu muốn hát không?" Tần Thâm thấp giọng hỏi, trong mắt chứa chờ mong.

Cậu cảm thấy Bạch Đồ hát nhất định êm tai. Giọng nói ngọt ngào mềm mại.

Bạch Đồ rất không nể mặt mũi mà từ chối, cô lắc đầu: "Không muốn."

Tần Thâm đảo mắt một cái, cố ý kề sát vào bên tai Bạch Đồ chậm rãi hít thở, tận lực hạ giọng trầm xuống: "Xấu hổ ư?"

Bạch Đồ nhột không nhịn được có hơi nghiêng đầu, ánh mắt một chút uy hiếp cũng không có mà trừng mắt liếc Tần Thâm, Tần Thâm chán nản bật cười.

Đám nam sinh xung quanh vì sĩ diện đều dẫn theo bạn gái.

Bên tai vang lên tiếng hát êm tai một lúc, Bạch Đồ có phần khâm phục. Thuận theo nhìn sang, là một nữ sinh cực kì xinh đẹp, ngồi ngay ngắn trên sofa, nam sinh nương theo tiếng hát của cô ấy tung xúc xắc.

Một bài hoàn tất, nữ sinh đứng lên. Gương mặt mang theo ý cười đi lên trước nói với Tần Thâm: "Tần Thâm, sinh nhật vui vẻ."

Tần Thâm gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tai Bạch Đồ, cậu muốn đưa tay xo.a nắn.

Thế nhưng vì không để cho Bạch Đồ nổi giận, tay cậu vẫn ngoan ngoãn nắm tay cô thật chặt.

Nữ sinh tựa như không để tâm đến thái độ của Tần Thâm, cô ta hơi cúi xuống, bưng bia trên bàn lên, chớp chớp mắt đưa một ly cho Tần Thâm.

Tần Thâm không nhận.

Nữ sinh nọ hoạt bát cười cười, không để tâm đến việc Tần Thâm không liếc nhìn cô ta một chút nào, cô ta nhỏ giọng nói: "Tần Thâm, nâng ly uống nhé, tớ đặc biệt chúc mừng sinh nhật cậu."

Tần Thâm nghe vậy khinh thường nhìn nữ sinh kia một cái, không nhịn được nói: "Tôi nhận tâm ý của cậu, nhưng tôi không uống rượu."

Tần Thâm lớn như vậy, chỉ có Bạch Đồ trị được cậu.

Nữ sinh xung quanh nhìn thử xem cái cô gái nào không biết điều, khinh thường liếc mắt, người nào không biết tâm tư của cô ta chứ, suýt chút nữa không viết ở trên trán là: Tần Thâm, em thích anh, mấy chữ to này.

Ai chẳng biết Tần Thâm đã có bạn gái, vả lại người ta cũng dẫn bạn gái đến, còn cần cô đặc biệt chúc mừng người ta? Hơn nữa, trong trường học người nào không biết Tần Thâm thực sự chính là nâng Bạch Đồ trong lòng bàn tay, sợ cô uất ức, bây giờ nữ sinh này đơn giản chỉ là không đụng vào tường không biết quay đầu, nhất định phải để người ta nói lời không dễ nghe.

Nữ sinh kia dường như không buông tha Tần Thâm, bưng nước suối lên đưa cho Tần Thâm: "Tới nay đã lâu như vậy cậu mỗi lần đều không uống đồ của tớ, tớ cũng hoài nghi có phải tớ là người đặc biệt hay không." Nữ sinh kia giả vờ yểu điệu mà nói, tựa như Tần Thâm thật sự như vậy, mà cô ta còn khiêu khích nhìn Bạch Đồ một cái.

Trong phòng lập tức yên tĩnh, há hốc mồm nhìn cô gái không sợ chết kia.

Bạch Đồ đột nhiên nhìn về phía Tần Thâm, híp mắt lại, gắt gao nhìn cậu.

Vẻ mặt Tần Thâm ngơ ngáo (3) nhìn Bạch Đồ.

(3) Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) "ngoài khét trong sống". Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm. (nguồn: luong1498)

"Uống đi, Tần Thâm." Nữ sinh nọ nũng nịu nói lần nữa.

Bạch Đồ hít một hơi, hung hăng nhéo tay Tần Thâm một cái.

Tần Thâm nhất thời không nhịn được kêu đau.

"A Đồ, đau tớ." Tần Thâm ấm ức nhìn Bạch Đồ.

Bạch Đồ thu tay lại không nói tiếng nào, Tần Thâm nhanh tay lẹ mắt ôm chặt Bạch Đồ.

Trong miệng ra sức lấy lòng: "Không đau không đau, cậu nhéo cậu nhéo mà."

Bạch Đồ không để ý tới cậu.

Nữ sinh nọ lại phát ra động tĩnh, Tần Thâm bực mình quay đầu nói với cô ta: "Tôi không thích uống nước nữ sinh khác đưa cho, vẫn luôn thế, ngoại trừ bạn gái tôi."

Sau đó Tần Thâm quay đầu lại nhìn Bạch Đồ, cố nén mong muốn mân mê môi, nhìn dáng vẻ này, trong lòng cậu rất vui vẻ, lại nhẫn nhịn xúc động muốn cười, nói tiếp: "Nếu như tôi không uống nước của cậu khiến cho cậu có hiểu lầm gì đó, ngại quá. Chúng tôi là như thế. Từ trước tới giờ không nhận bất cứ một món đồ gì của người lạ."

Lời nói đã đến mức này, nữ sinh kia lúng túng cười, có phần mất tự nhiên nói: "Được thôi. Là tớ suy nghĩ nhiều rồi."

Sau khi nữ sinh đó rời đi, Trần Ôn hóng hớt tiến lên trước.

Bạch Đồ tóm được cậu ta liền hỏi: "Nữ sinh đó là ai?"

Tần Thâm phì cười nhìn Bạch Đồ, tựa đầu vào trên cổ cô, cố ý để cái mũi cao thẳng của mình chọc vào cái cổ trắng ngần của cô, khẽ giọng lẩm bẩm: "Tớ đã từng nói dáng vẻ cậu ghen là đáng yêu nhất chưa."

Bạch Đồ nén khó chịu mạnh mẽ đẩy mặt Tần Thâm ra, lại quay đầu đưa mắt ra hiệu với Trần Ôn lần nữa.

Trần Ôn nhìn bộ dạng ăn quả đắng (4) của Tần Thâm, không sợ chết mà cười cười, bị Tần Thâm trừng một cái, anh bạn lập tức nghiêm túc nói: "Chị thật sự là nghi oan cho anh Thâm của tụi em, cô gái này là lớp mười một, mới vừa lớp mười đã theo đuổi anh Thâm tụi em. Có điều mỗi lần ở sân bóng, tiết thể dục, hoặc là gặp người, cô ta đưa nước, anh Thâm ngay cả cái ánh mắt cũng không cho."

(4) Gốc là Cật Biết (吃瘪): tiếng địa phương chỉ sự khuất phục, nhận thua (Theo BaikeBaidu)

Trần Ôn thực sự nói thật, nữ sinh này Trần Ôn nhìn quen quen, thế nhưng Tần Thâm ngày ngày với cái bộ dạng lão đại không coi ai ra gì làm sao có thể thấy được cô ta trong mấy vạn người.

"Hôm nay đến, đoán chừng cũng là mặt dày tới." Trần Ôn giải thích.

Trên sô pha cách đó không xa có người yếu ớt nhấc tay: "Không phải, là tôi. Tôi thấy mọi người đều dẫn bạn gái theo, đúng lúc cô ấy đến tìm tôi, tôi liền mang cô ta đi cùng."

Cậu ta biết không nói ra, Tần Thâm sẽ tự mình điều tra.

Người khác không biết, đám anh em bọn họ thật sự rất tỏ tường Tần Thâm cưng chiều Bạch Đồ nhiều cỡ nào. Nâng ở lòng bàn tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan.

Tần Thâm oan ức nhìn Bạch Đồ, tràn đầy sức lực hừ một tiếng: "Tớ đã nói tớ thật sự không biết."

Trong lòng Bạch Đồ "úi" một tiếng, cũng "hừ" một tiếng theo, nhưng sức lực lại không tới: "Ai bảo cậu đào hoa."

Tần Thâm bật cười, tiếng cười giống như cái đuôi vểnh lên, vọt thẳng lên trời.

"Tớ chỉ nở đóa A Đồ cậu này. Những cái khác ngay cả cây tớ cũng không để cho bọn họ cọ tới." Tần Thâm ôm Bạch Đồ ngả ngớn ở bên tai cô mà nói.

"Hứ, ai mà thèm." Hai tay Bạch Đồ khoanh lại, tai cùng với cổ dưới ánh đèn trở thành màu trắng phút chốc, Tần Thâm mắt sắc thấy được nét mặt ửng hồng.

"Tớ, tớ thèm nhất." Tần Thâm thấp giọng dỗ dành, thuận thế hôn lên tai Bạch Đồ một cái.

Bạch Đồ dời đầu về sau, Tần Thâm lại gần. Chơi quên cả trời đất.

Sắp kết thúc, có người uống say, ở trong phòng riêng ồn ào bảo Bạch Đồ hát, nói sinh nhật Tần Thâm, thế nào cũng phải hát một bài.

Trần Ôn chân chó đầu tiên đưa micro cho Bạch Đồ.

Bạch Đồ cảm thấy cũng phải, thế là nhận lấy, Tần Thâm cúi đầu hỏi bài hát gì, cô ghé vào tai cậu nói hai chữ.

Nghe Bạch Đồ nói xong, Tần Thâm liếc mắt cười, đứng lên đi chọn bài.

Tần Thâm chọn xong, đứng cách đó không xa nhìn Bạch Đồ.

Khúc nhạc dạo vang lên, là biển hoa Bạch Đồ thích nhất.

Các nữ sinh được mang đến đều chờ đợi xem náo nhiệt, ghen ghét hay hâm mộ, đều chứa trong mắt.

Bạch Đồ không bối rối chút nào, mắt nhìn Tần Thâm, vững vàng hát xong.

Cuối cùng mượn dư âm đoạn cuối, cô khẽ nói: "A Thâm, sinh nhật vui vẻ."

Tần Thâm bước nhanh đi lên, không để ý ánh mắt của bất kỳ người nào, ôm Bạch Đồ mang theo tư thái khiêm tốn nhất hôn lên trán cô.

"Sau này mỗi năm tớ đều ở bên cậu." Bạch Đồ cúi đầu nhẹ giọng lẩm bẩm.

Khóe môi Tần Thâm chứa ý cười, ánh mắt dịu dàng: "Ừm, tớ chỉ cần ở bên cậu."

Trong phòng riêng vang lên tiếng vỗ tay ào ào, một đám người từ vị chua trong cái tình yêu này hoàn hồn, nhân lúc Tần Thâm tâm trạng tốt, mấy người không sợ chết ầm ĩ la to: "Hôn một cái hôn một cái."

Bạch Đồ lấy lại tinh thần đỏ mặt lắc đầu, Tần Thâm bật cười xoa xoa tóc Bạch Đồ.

Lần đầu tiên Trần Ôn tinh ý, giải vây: "Chị dâu, hát một bài nữa đi, hay quá."

Bạch Đồ quay về phía Trần Ôn dùng tay ra hiệu, quay người hỏi Tần Thâm: "Cậu muốn nghe bài gì?"

"Cậu hát tớ đều thích."

Tần Thâm đọc sách rốt cuộc có bao nhiêu lời đường mật mà cho đến bây giờ Bạch Đồ không thể giải được.

Bạch Đồ mặc kệ cậu, quay người chọn bài "Tương tư".

Ca từ viết bi thương, Bạch Đồ hát cũng không phải là rất cảm xúc. Có lẽ chưa trải nghiệm qua nỗi khổ của tương tư.

Đến lúc tàn tiệc, tuyết nhỏ hơn, vẫn còn đang rơi xuống, Tần Thâm dắt Bạch Đồ đi ra ngoài.

Lúc này đã là ban đêm, trên phố rộn rộn ràng ràng, tiếng người huyên náo, một con Alaska đang chạy như điên, chủ nhân đang kêu gào.

Hai người mặc áo lông thật dày, trên đầu dính ít bông tuyết, giống như là hai người tuyết.

Tần Thâm mua một cây bút trong siêu thị, lắc lư trước mặt Bạch Đồ: "Đoán xem đây là gì?"

Bạch Đồ nghiêng đầu, nhíu mày nói: "Bút bi?"

Tần Thâm hơi cong ngón tay, gõ trán Bạch Đồ một cái, rồi cho cô một cái cốc đầu: "Ngốc, đây là bút ghi âm."

"Cậu mua cái này làm gì?" Bạch Đồ cầm lấy, ngắm nghía cẩn thận.

Tần Thâm tới gần Bạch Đồ, giả vờ ho hai tiếng: "Tớ có một nguyện vọng."

Bạch Đồ ngẩng đầu lên.

Dưới bầu trời đêm đôi mắt Tần Thâm sáng rực. Khiến cho người ta không nhịn được mà thỏa mãn tất cả mong muốn của cậu.

"Là gì?" Bạch Đồ hỏi.

"Cậu hát hai bài vừa mới hát kia một lần nữa, tớ ghi lại." Tần Thâm sợ Bạch Đồ không chịu, vội vội vàng vàng ôm Bạch Đồ, ở bên tai cô thủ thỉ: "Cậu đáp ứng tớ đi, sinh nhật của tớ chỉ có nguyện vọng này thôi."

Bạch Đồ suy tư một lúc.

"Được."

Hai người tìm được một cái hẻm nhỏ không người, ánh đèn cũ kĩ chiếu xuống, hẻm nhỏ tối tăm bị tuyết bao phủ, đất tuyết trắng sáng bị ánh đèn chiếu vào làm cho màu sắc trở nên lờ mờ đi, tường đá loang lổ màu xanh là dấu vết của tháng năm, trong hẻm nhỏ cực kỳ yên tĩnh, ngăn cách với ngựa xe như nước của toàn bộ thế giới bên ngoài.

Tần Thâm ấn bút ghi âm, Bạch Đồ có thể nhớ được lời bài hát. Hắng giọng một cái, ở trong hẻm nhỏ đơn sơ loang lổ này, nương theo bông tuyết rơi xuống, từng câu từng chữ hoàn chỉnh không sót hát xong hết bài biển hoa.

Đến "tương tư", Bạch Đồ do dự một chút.

"A Thâm, bài này cũng hát sao? Tớ cảm thấy bài này tớ không thể nào thuần thục được, không theo kịp nhạc, nhất định không hay." Bạch Đồ nói thật nhỏ.

Tần Thâm cười, lớn tiếng lại ngạo kiều nói: "A Đồ của tớ bất kể hát cái gì cũng rất hay, tớ đều thích."

Bạch Đồ trong bóng đêm nguýt Tần Thâm một cái, nghĩ đến là sinh nhật của cậu, thế là gật đầu: "Vậy được rồi, vậy tớ bắt đầu."

"Đành quên đi bài thơ năm nào."

"Chẳng đáng màn đến nhất là tương tư."

"Níu kéo yêu này sợ người cười."

"Còn sợ người nhìn thấu."

Bạch Đồ vừa hát vừa nhìn Tần Thâm, Tần Thâm ở trong màn đêm đã chìm đắm trong tiếng hát của Bạch Đồ. Cậu đã sớm biết Bạch Đồ hát chắc chắn êm tai.

Dựa vào cảnh đêm rơi xuống, mặc cho tuyết rơi nhưng bên trong hẻm nhỏ cũng không giống với ánh sáng mơ màng rực rỡ bên ngoài, bên trong hiện lên ánh sáng vàng nhạt và lờ mờ.

Bạch Đồ hát xong, Tần Thâm cúi xuống, thủ thỉ bên tai cô: "Nói câu kia cùng đi."

"A Thâm, sinh nhật vui vẻ." Bạch Đồ nói xong, giả vờ không hiểu cười với Tần Thâm, "Có phải là câu này không?"

Tần Thâm hừ cười, cúi đầu cắn lên môi Bạch Đồ: "Cậu nói xem." Cậu lẩm bẩm.

Bạch Đồ bị đau, xuýt xoa một tiếng: "A Thâm, rất đau."

Tần Thâm nở nụ cười, không rời khỏi môi cô, mập mờ nói: "Nói mau, nếu không chút nữa tớ vẫn cắn."

Bạch Đồ dẩu môi, nhỏ giọng thầm thì: "Cậu chỉ biết bắt nạt tớ."

Tần Thâm bị cô chọc cười thở dài, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Cậu thật là, coi như tớ thua. A Đồ, xin cậu, cậu nói câu đó đi."

Bạch Đồ cười ra tiếng, "Được thôi, thế tớ sẽ miễn cưỡng nói một câu vậy."

"A Thâm, sau này mỗi một năm tớ đều ở bên cậu."

Tần Thâm nhìn trong mắt Bạch Đồ có nghiêm túc và thẹn thùng, kéo cô vào trong ngực, tay phủi tuyết trên đầu cô đi.

"Tớ mới không tin cậu miễn cưỡng. Tớ chỉ tin cậu thích tớ." Tần Thâm vô sỉ mà nói, giọng nói chứa ý cười, cô biết cậu lại bắt đầu ngạo kiều.

Hai người nắm tay đi về.

Về đến nhà, Bạch Đồ nói Tần Thâm ở chỗ này chờ cô một chút, quay người chạy lên lầu, một lát sau chạy xuống, đưa quà trong tay cho Tần Thâm.

Tần Thâm nhận lấy: "Cái này..."

Bạch Đồ cười hì hì nói: "Cậu mở ra nhìn đi. Quà sinh nhật."

Tần Thâm nghe lời mở ra -- bên trong là một cái bút máy.

Tần Thâm nhận ra thương hiệu của cây bút máy này, không đắt nhưng cũng không rẻ.

Tần Thâm vẫn chưa nói gì Bạch Đồ đã giành nói trước: "Tớ tặng cậu cây bút máy là vì muốn cho sự cố gắng của cậu đạt được thành công tốt hơn."

Tần Thâm nghe vậy cười rồi cất cẩn thận, "Lần sau đừng đưa những món đồ quý thế này nữa. Tớ chỉ cần cậu là được." Cậu đưa tay phủ lên đầu Bạch Đồ, xoa xoa tóc cô rồi bỏ xuống.

Bạch Đồ ngọt ngào mà cười. Cô đã tiết kiệm không ít tiền. Kể từ lúc hẹn hò với Tần Thâm, cậu không chịu để cô xài tiền, cô cũng không còn trả tiền nữa.

Hơn nữa đây là sinh nhật đầu tiên cô trải qua cùng cậu. Ý nghĩ rất lớn.

Tuyết rơi xuống vai Bạch Đồ, Tần Thâm đưa tay phủi đi.

Bạch Đồ cũng trong nháy mắt nâng tay phủi tuyết trên vai Tần Thâm.

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, hết sức ăn ý.

"Tớ nhất định sẽ học cùng một trường với cậu, chỉ bảo vệ cậu." Tần Thâm ôm Bạch Đồ, đặt một nụ hôn lên đầu cô.

Bạch Đồ vùi trong ngực Tần Thâm, ra sức gật đầu.

Hai người đứng trên tuyết ôm thân mật sưởi ấm lẫn nhau.

Mãi đến lúc truyền đến tiếng bước chân cách đó không xa, hai người mới tách ra.

"Vậy tớ về..."

Bạch Đồ dứt lời phút chốc quay người lên lầu, Tần Thâm bắt được cánh tay Bạch Đồ.

"Cho cậu một thứ." Tần Thâm lấy từ trong túi một cây bút ghi âm khác.

"Đây là?" Bạch Đồ nhận lấy.

Tần Thâm hơi xấu hổ, ngón trỏ sờ chóp mũi: "Là bút ghi âm tớ tặng cậu."

Bạch Đồ minh bạch, cười nói: "Bên trong..."

Tần Thâm đỏ mặt, không để ý đến cô, đẩy Bạch Đồ lên lầu: "Mau đi lên đi."

Bạch Đồ đã nhìn ra Tần Thâm xấu hổ, ở trong hẻm nhỏ ngập tuyết rơi mà ôm bụng cười to.

Tần Thâm cười lại muốn tóm lấy Bạch Đồ thì chớp mắt Bạch Đồ như chim sợ cành cong (5), hai ba bước nhanh chân chạy lên cầu thang.

(5) Người ta thường sử dụng thành ngữ "Kinh cung chi điểu" hay một thành ngữ biến thể khác là: "Chim sợ cành cong" để mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra). Ngạn ngữ Phương Đông có câu: "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" cũng là nhằm chỉ ý này.

Ở trên bậc thang hướng về Tần Thâm ở bên dưới mà gọi: "Tớ về nhé, A Thâm, cậu cũng về nhanh đi." Bạch Đồ nói xong liền chạy.

Tần Thâm ở dưới lầu bất đắc dĩ lại lo lắng nói: "A Đồ, cậu chậm một chút..."

Tác giả có lời muốn nói: tui cũng rất thích nghe bài "Tương tư" này.... ha ha ha ha

Tần Thâm: bà không có tư cách!

Trang Chu:.... Tôi có câu MMP không biết có nên nói không!

Bài hát Tương Tư - Mao A Mẫn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.