“Đến đây lúc nào?” Giang Dực buồn cười ngăn người lại.
“Bắt đầu từ khi cậu bị bẻ cong.” Thẩm Du Ninh rót cho mình một chén trà nóng, nghiêng người liếc nhìn Giang Dực, “Nhưng thoáng nghe thấy có người nghi tôi thích cậu, Ối? Không phải cậu bị thương ở chân với cánh tay à? Sao mấy ngày nay lại dưỡng da mặt ở đây?”
“Cút ngay tên này.” Giang Dực ném một quả quýt về phía Thẩm Du Ninh, được đối phương nhẹ nhàng bắt lấy, hắn ý bảo Thẩm Du Ninh đứng xa một chút rồi ăn, cúi đầu giải thích với Đô Ân Vũ, “Du Ninh cứ như vậy, bình thường giả đứng đắn, thời điểm cay độc có thể cay độc.”
Đô Ân Vũ không ngẩng đầu, gật đầu một chút, Giang Dực biết là vừa rồi lại làm bác sĩ Tiểu Đô ngượng ngùng, dù sao còn chưa quen với Thẩm Du Ninh, bác sĩ Tiểu Đô sợ người lạ.
“Làm sao lại nói đến tôi?” Thẩm Du Ninh ngồi xuống đầu sofa, vô cùng hiểu ý tứ lúc này của Giang Dực lúc này, cố ý dẫn đề tài lên người mình.
“Không phải là phục hồi quá nhàm chán sao, nói chuyện với bác sĩ Tiểu Đô cho thú vị.” Giang Dực đặt tay lên vai Đô Ân Vũ bóp bóp, “Không có gì không thể nói, bác sĩ Tiểu Đô là người một nhà.”
Thẩm Du Ninh bất đắc dĩ cười, nghĩ thầm, vậy thì cậu chỉ có thể lải nhải một mình, nói với người khác là người một nhà không có hứng thú, nhưng nghĩ lại thì phát hiện bản thân người anh em này căn bản không có bất kỳ trải nghiệm tình cảm nào có thể khiến người khác hứng thú, chắc chỉ có mấy đối tượng xem mắt giận dữ bỏ chạy còn đáng để nói.
“Mang bánh ngọt cho cậu, lần này có thể ăn được chứ?” Thẩm Du Ninh nhìn Đô Ân Vũ hình như xong việc, vẻ thận trọng đối diện đã gần như phai nhạt trong lúc trò chuyện, nên thừa dịp rèn sắt khi còn nóng kéo gần khoảng cách, mời anh cùng ăn, “Tôi mang bánh ngọt ra nhé? Bác sĩ Tiểu Đô có bận không? Ngồi xuống nhâm nhi nói chuyện.”
“Tôi…”
“Cậu ngồi đi.” Giang Dực cầm cổ tay đối phương trực tiếp kéo người sang cạnh giường, ngẩng đầu nói với Thẩm Du Ninh “Rót cho bác sĩ Tiểu Đô một ly nước, đừng mở bánh ngọt ra, lát nữa trực tiếp đưa cho bác sĩ Tiểu Đô đi.”
Trong lòng Đô Ân Vũ thoải mái nhưng cũng cảm thấy không thích hợp lắm, thấp giọng nói với Giang Dực, “Không tốt lắm. Người ta mua nó cho anh mà.”
“Tôi không thích ăn đồ ngọt, cậu ta biết, cậu cứ yên tâm cầm đi, vốn cậu ta mua bánh ngọt không phải do tôi.” Giang Dực an ủi vỗ vỗ mu bàn tay Đô Ân Vũ.
Lúc Thẩm Du Ninh tới đưa nước thì nhìn thấy một màn này, có chút chế nhạo nhìn Giang Dực, Giang Dực cũng không cam lòng yếu thế, cứ mạnh miệng đã.
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, năm lần bảy lượt mua bánh ngọt tôi còn chưa hỏi là chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Du Ninh không sao cả nói “Không có chuyện gì xảy ra, chỉ là có cửa hàng mới mở dưới lầu công ty.”
“Ồ… Vậy à, nhưng mấy ngày trước cô cũng đến cửa hàng kia xem một chút, nghe nói làm bánh ngọt là một chàng trai đáng yêu.”
“Thế hả? Để lần sau tôi quan sát kỹ hơn.” Thẩm Du Ninh giả ngu.
“Cậu diễn với tôi làm gì.” Giang Dực tức giận lườm hắn ta một cái, sau đó lại ăn dưa hỏi, “Đến bước nào rồi?”
Không phải Thẩm Du Ninh không muốn nói, nhưng dù sao mới là lần thứ hai gặp mặt Đô Ân Vũ, vừa lên đã bị tên khốn Giang Dực này bới ngọn nguồn, nhưng hắn ta nhìn ra Giang Dực chân thành thổ lộ tình cảm với Đô Ân Vũ, bình thường đối với loại chuyện riêng tư này thì ngoài miệng Giang Dực đóng rất chặt, phỏng chừng ngay cả ba mẹ cũng không nói.
“Còn chưa bắt đầu.” Thẩm Du Ninh không cần giữ mặt, cũng tin Giang Dực nhìn người đáng tin cậy, chủ động nói toàn bộ “Trước mắt vẫn là giai đoạn tôi đơn phương lấy lòng.”
Giang Dực quái gở ồ một tiếng, lát sau lại nghiêm túc nói: “Sở thích thế nào? Không phải là loại muốn theo đuổi kích thích chứ?”
“…… Không, không.” Thẩm Du Ninh sắp bị hắn chỉnh rồi, Giang Dực đây là đang ám chỉ mối tình cuối cùng của mình, tổng cộng Thẩm Du Ninh đã từng trải qua hai mối tình, ngoại trừ mối tình đầu phiền lòng kia thì mối tình sau xảy ra ở trường đại học, lần này người kia mặc kệ nói là người tốt thế nào, nhưng ở chung phát hiện đối phương mê luyến nhiệt tình với mãnh liệt, tính cách dịu dàng như Thẩm Du Ninh làm cho tình cảm giữa hai người càng thêm nhạt nhẽo, cuối cùng tốt nghiệp đại học đối phương về quê hương, đến lúc này chia tay hòa bình.
“Tôi còn chưa có cơ hội hiểu được sở thích”, Thẩm Du Ninh thành thật nói, “Chắc là tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng có thể nhìn ra tính tình cậu ấy chậm nhiệt, lại luôn thích chăm sóc người khác, có đôi khi rất khiến người ta đau lòng.”
Miêu tả này mơ hồ có chút quen thuộc, Giang Dực cảm thấy trong tiềm thức quen biết người tương tự nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã bị câu tiếp theo của Thẩm Du Ninh cắt đứt.
“Xem ảnh không?” Thẩm Du Ninh nói.
“Xem!” Giang Dực vừa lấy lại tinh thần, đầu tiến đến trước điện thoại di động của Thẩm Du Ninh, “Góc độ này, là chụp lén đi.”
Thẩm Du Ninh cũng không sợ chia sẻ, chờ Giang Dực xem xong còn chủ động đưa điện thoại ảnh đến tay Đô Ân Vũ, Đô Ân Vũ sửng sốt một chút nhưng rất nhanh liền nhận lấy, anh biết Thẩm Du Ninh không muốn để cho anh cảm thấy mình là người ngoài cuộc.
“Thế nào?” Thẩm Du Ninh nói lời này là hỏi anh, Đô Ân Vũ nhìn điện thoại gật đầu, thật lòng thật ý nói, “Rất đẹp.”
Nói đẹp không quá đáng, bối cảnh trong ảnh là trên tàu điện ngầm, trong đám nhân viên văn phòng muôn hình muôn vẻ mệt mỏi, chỉ có một bó hoa tươi đang nở rộ ở góc. Người cầm hoa là một chàng trai trẻ, làn da rất trắng, màu tóc không đen, đôi mắt to và tinh tế đang nhìn bó hoa trong tay ngẩn người, nhìn qua nghĩ rằng đó là một con búp bê nước ngoài xinh đẹp.
“Cậu đúng là đa tình.” Giang Dực vừa cảm thán vừa bất đắc dĩ, “Còn lén lút lưu ảnh chụp người ta trong điện thoại? Bày đặt nhìn vật nhớ người.”
“Đương nhiên.” Thẩm Du Ninh hào phóng nói, “Cũng không nỡ xóa.”
“Nhưng mà cậu thích như này.” Giang Dực nói: “Làn da trắng, gầy gò, nhìn qua ngoan ngoãn, còn có chút yếu ớt, có thể kích phát dục vọng bảo vệ của người…”
Nói tới đây Giang Dực dừng lại một chút, nhìn về phía Đô Ân Vũ bên cạnh, đối phương còn đang dùng điện thoại chụp ảnh nhận dạng, muốn biết rõ tên của bó hoa vừa rồi.
Trắng, gầy, ngoan ngoãn, yếu ớt…
Mặt Giang Dực không đổi sắc kéo Đô Ân Vũ về phía sau mình, dùng hơn nửa thân thể ngăn cách đối phương và Thẩm Du Ninh, sau đó nói với người trước, “Tôi không đánh giá sở thích của cậu nhưng mà, thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu theo đuổi ai tôi đều ủng hộ, chỉ cần đừng xuống tay từ bên cạnh…”
Thẩm Du Ninh nghe hiểu ý tứ lời này của hắn, cười bảo cút đi, còn tuyên bố sau này sẽ không mang bánh ngọt đến phòng bệnh nữa, muốn trực tiếp dẫn bác sĩ Tiểu Đô đến công ty ăn.
Giang Dực không cho, WeChat cũng không cho hai người thêm, Thẩm Du Ninh nói vậy thì lập một nhóm cũng được, nhất định tôi sẽ không liên lạc riêng với bác sĩ Tiểu Đô.
Trước khi đi Thẩm Du Ninh lập xong nhóm WeChat, Đô Ân Vũ nhìn tên nhóm, emoji ba cậu bé.
Trong đó một người là nhân viên văn phòng đối diện với máy tính xách tay, đây hẳn là Thẩm Du Ninh, người khác là doanh nhân mặc vest, đây là Giang Dực, Đô Ân Vũ nghĩ chắc của mình là một bác sĩ, nhưng không ngờ Giang Dực thả một thiên thần nhỏ bay lên, phía sau thiên thần còn có một đôi cánh nhỏ đáng yêu.
Trong lòng Đô Ân Vũ như chứa một cái bình mật ong bị nứt, chảy ra ngọt ngọt ngào ngào nhưng còn có đứa nhỏ nghịch ngợm hơn tới nhẹ nhàng gõ, gõ cho tiếng bình của anh vang lên.
Sau khi từ phòng bệnh Giang Dực đi ra thì Đô Ân Vũ bắt đầu suy nghĩ lung tung không dừng lại được, đầu óc rất loạn, tâm trạng càng rối loạn, may mắn, vui sướng, mất mát, bất an, Đô Ân Vũ không dám tìm căn nguyên nguồn gốc tâm trạng như vậy từ đâu mà đến, lại biết rõ đại khái mỗi một phần tâm trạng đều sẽ bởi vì một câu nói của Giang Dực mà rót đầy hơn.
Anh cố ý không nghĩ tới nữa, lấy điện thoại ra xem album ảnh, hoá ra hoa xuất hiện trong ảnh vừa rồi là hoa lan dạ hương màu trắng, qua vài ngày nữa sẽ mua một bó đặt ở bàn làm việc.
Nhưng ngón tay lại không nghe theo sai khiến, không để ý trượt sang bên phải, Đô Ân Vũ còn chưa kịp phản ứng thì hình Giang Dực nhảy lên màn hình.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Giang Dực, khi đó đối phương còn chưa tỉnh, khi đó mới là lần đầu tiên anh và Giang Dực chân chính gặp mặt.
Mục đích ban đầu của việc lưu ảnh là cảm thấy hắn đẹp trai, khí chất tốt, nhưng sau đó phát hiện trong cuộc sống Giang Dực cũng không cứng nhắc như vậy, người thật so với ảnh càng sinh động hơn, cũng càng hấp dẫn hơn.
Hiện tại Đô Ân Vũ không còn thản nhiên nữa, lưu ảnh người ta cũng cảm thấy nóng tay, anh ấn bên phải muốn xóa nhưng lại chậm chạp không ấn xuống được dòng chữ màu đỏ kia.
“Còn lén lút lưu ảnh chụp người ta trong điện thoại? Bày đặt nhìn vật nhớ người.”
“Đương nhiên, cũng không nỡ xóa.”
Đối thoại mơ hồ buổi sáng vang vọng bên tai, ngón cái của Đô Ân Vũ khẽ run rẩy, anh không muốn thừa nhận, cũng không dám đối mặt, bởi vì phía trước không biết, bởi vì hy vọng xa vời.
Nhưng cảm xúc không lừa được người khác, anh mừng khi Giang Dực trả lời “Không rõ có phải thích nam hay không”, anh hồi hộp khi Giang Dực nói đùa “Thẩm Du Ninh có ý với tôi”, muốn nhận được bánh ngọt của hắn, không nỡ xóa ảnh…
Đáng lẽ anh nên phát hiện ra điều đó từ lâu rồi.
Giang Dực làm cho anh động tâm, Giang Dực làm cho anh hoảng hốt
…..𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊…..