Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 2: Đại cẩu huyết của tiểu thẳng nam~




Âm lượng điện thoại quá lớn, Cố Khải rõ ràng nhìn thấy, vai Lưu Tiểu Niên đang ngồi đối diện khẽ run lên một cái.

“Xin lỗi, gọi lộn số.” Cố Khải bình tĩnh cúp máy.

Lưu Tiểu Niên cầm ly nước lên điên cuồng uống.

“Tôi đã xem qua tác phẩm của cậu, rất có thiên phú viết truyện tổng tài.” Cố Khải không hoa mỹ nói.

Lưu Tiểu Niên thiếu chút nữa phun ngụm nước ra, ai muốn thiên phú cái loại này chứ, chết tiệt!

“Công ty chúng tôi đang lên kế hoạch phát triển một game võng du kiểu lolita vườn trường, muốn mời cậu thiết kế cốt truyện và lời giới thiệu.” Cố Khải tựa lưng lên sofa, “Tiền lương tuyệt đối sẽ không khiến cậu thất vọng.”

“Game? Nhưng tôi chưa thử bao giờ.” Lưu Tiểu Niên ngoài ý muốn có chút thấp thỏm không yên.

“Sẽ có người dạy cậu, tôi cần ý tưởng của cậu.” Cố Khải lấy hợp đồng từ trong bọc tài liệu ra, “Nhìn một chút đi.”

Lưu Tiểu Niên lo sợ mở ra, còn chưa kịp xem nội dung đã bị con số cuối cùng làm cho cả kinh.

“Trò chơi này đối với công ty rất quan trọng, cho nên tôi hy vọng cậu có thể tham gia.” Cố Khải tỏ ra rất có thành ý.

Được tổng giám đốc coi trọng như vậy, Lưu Tiển Niên có chút thụ sủng nhược kinh.

(thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ)

“Nếu không có vấn đề gì, cậu ký tên đi.” Cố Khải đưa cho cậu một cây bút, cười vô cùng ôn nhu thiện lương, bộ dạng một nhà từ thiện, trên mặt cũng tràn đầy chữ “Anh đây đối tốt với cậu như vậy, cậu nên tự xem mà làm đi”, tóm lại là khá khốc suất cuồng bá duệ.

(khốc suất cuồng bá duệ: lạnh lùng, đập chai, điên cuồng, bá đạo, khí phách~)

Thế là Lưu Tiểu Niên tỉnh tỉnh mê mê, tại bên B hạ bút ký tên.

“Hợp tác vui vẻ.” Cố Khải đạt được mục đích, vui vẻ nâng ly rượu lên.

Lưu Tiểu Niên cùng y chạm ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.

“Cậu không uống rượu?” Cố Khải hỏi.

“Vâng, tôi bị dị ứng với cồn rượu.” Lưu Tiểu Niên thẹn thùng giải thích.

“Vậy bình thường cậu uống gì?” Cố Khải đặt ly rượu xuống.

“… Sữa đậu nành.” Lưu Tiểu Niên lí nhí nói.

Cố Khải bật cười, đưa tay định ấn cái nút trên bàn ăn, bị Lưu Tiểu Niên ngăn lại.

“Tôi uống nước cũng được mà.” Lưu Tiểu Niên xấu hổ, ở chỗ như thế này gọi sữa đậu nành, rất mất mặt.

“OK.” Cố Khải không miễn cưỡng cậu, đáy mắt ẩn giấu ý cười.

Món chính là cá hồi và tôm hùm, Lưu Tiểu Niên lại càng xoắn xuýt, chỉ ăn cơm.

“Không thích?” Cố Khải hỏi.

“Không phải.” Lưu Tiểu Niên rất xấu hổ, “ Tôi… cũng bị dị ứng hải sản.”

“Thật xin lỗi, lúc gọi món ăn quên không hỏi cậu.” Cố Khải phất tay kêu nhân viên phục vụ.

“Không cần không cần.” Lưu Tiểu Niên muốn ngăn y lại.

Đáng tiếc Cố Khải hoàn toàn không để ý sự khước từ của cậu, chọn một phần sườn cừu non nướng.

“Tôi thịt dê cũng bị dị ứng.” Lưu Tiểu Niên thực 囧.

“…” Cố Khải có chút im lặng.

“Thật đó.” Lưu Tiểu Niên sợ y không tin.

“Bình thường cậu thích ăn gì?” Cố Khải hỏi.

“Cà chua mì trứng gà.” Lưu Tiểu Niên thành thành thật thật khai báo.

“Có không?” Cố Khải quay sang hỏi phục vụ.

Nhân viên phục vụ lắc đầu, “Chúng tôi chỉ có mỳ sốt bơ cà chua thôi ạ.”

“Sữa bò có bị dị ứng không?” Cố Khải nhìn Lưu Tiểu Niên.

Đúng như dự đoán, gật đầu.

“Đi thôi.” Cố Khải đứng lên đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Lưu Tiểu Niên đi theo sau y.

“Mang cậu đi ăn mì cà chua trứng gà.” Cố Khải trả lời.

“A?” Lưu Tiểu Niên hoa hoa lệ lệ sửng sốt, cảm thấy một màn này có chút quen thuộc… Tổng giám đốc buông tha bữa tiệc xa hoa, đột nhiên muốn đi ăn mì trứng gà, rõ ràng rất giống tình tiết trong tiểu thuyết của mình! Chỉ có điều tổng giám đốc vẫn là tổng giám đốc, còn nhân vật nữ chính đổi lại là mình!

Điều này quá kinh hãi rồi. Trong trang (web) văn học loli có một hot topic về đam mỹ, mặc dù Lưu Tiểu Niên không viết thể loại này nhưng cũng hiếu kì chui vào xem thử, kết quả bị các loại tiêu đề dữ dội và tag nhấp nháy khiến cho lóa mắt! Lúc ấy ở vị trí cao nhất của bảng xếp hạng là một tag Thử Miêu, nhân vật chính là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Đây vẫn chưa phải cao trào, cao trào ở trong nội dung, chương một: Triển Chiêu mang thai! Chương ba: Y sinh ra song bào thai! Sau đó chương bốn đến chương tám: Triển Chiêu vì sinh đẻ nên mất nhiều máu, khi thấy chương chín: xuất hiện tình tiết sản nhũ; tự nhận là mình là một tay viết rất dũng cảm và dung tục, nhưng Lưu Tiểu Niên vẫn phải chịu thua, tay run rẩy chọn gạch đỏ!

(sản nhũ: cho con bú)

Từ đó về sau, nam nam luyến trong nội tâm Lưu Tiểu Niên là nhân thú, sinh con, sản nhũ, ngược thân, phụ tử, huynh đệ… đủ loại danh từ kỳ dị gộp lại, thế là có thể nghĩ, khi cậu nghe Cố Khải nói muốn cùng mình đi ăn mì trứng gà, trong nội tâm chính là hết sức sợ hãi.

Thảo nào đường đường là tổng giám đốc lại muốn mời mình ăn cơm! Chẳng trách tăng tiền lương lên cao như vậy để giữ mình lại! Hèn gì muốn cùng mình đi ăn mì trứng gà! Hóa ra tất cả đều là âm mưu đáng sợ!

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Cố Khải đột nhiên hỏi.

“Hả?” Lưu Tiển Niên hoàn hồn, “Không, không có gì.”

“Lên xe đi.” Cố Khải không hỏi nhiều, đưa tay mở cửa xe ra.

Lưu Tiểu Niên lần thứ hai chảy nước mắt, Lexus, ngay cả xe cũng giống trong tiểu thuyết! Vì vậy đầu óc càng nghĩ bậy, mắt thấy tiểu cúc hoa đang trong tình hình hết sức nguy ngập, lối thoát duy nhất chính là chứng minh với y mình là thẳng, giống Định hải thần châm bình thường tráng kiện, thực sự không phải là GAY!

(Định hải thần châm: gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không =)))

Điện thoại ông ông kêu, Lưu Tiểu Niên không yên lòng mà tiếp máy, là hàng xóm kiêm bạn bè Lý Hùng Mạnh! Người cũng như tên, cao lớn thô kệch phi thường hung mãnh!

“Buổi tối cậu có về ăn cơm không? Tôi làm sườn xào chua ngọt này.” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh dầu cháy cùng tiếng xẻng xào.

“Tôi không về đâu, cậu một mình ăn đi.” Lưu Tiểu Niên đến khẩu vị cũng không còn.

“Tôi để lại một bát cho cậu.” Lý Hùng Mạnh rất sảng khoái đáp.

“Tôi thực ra… Ách…” Lưu Tiểu Niên trong đầu linh quang chợt lóe, vụng trộm liếc mắt sang Cố Khải bên cạnh, cố ý nói to, “Anh muốn ăn sủi cảo rau cần, em làm cho anh.”

“Ông nội mi, được một tấc lại muốn một thước à!” Lý Hùng Mạnh kháng nghị.

“Ừ, còn muốn ăn súp cơm cuộn rong biển.” Lưu Tiểu Niên nghiêm túc gật đầu.

Lý Hùng Mạnh im lặng, “Được được, lần sau đi, tôi rảnh liền làm cho cậu.”

“Cảm ơn em yêu, trở về anh sẽ mua váy cho em.” Lưu Tiểu Niên cố gắng nhớ lại tình tiết mình đã viết trong tiểu thuyết.

Loảng xoảng một tiếng, cái xẻng trong tay Lý Hùng Mạnh rớt xuống đất, đứng trước cái nồi ngổn ngang trong gió, “Cậu vừa mới nói cái gì?”

Lưu Tiểu Niên dùng sức hôn vào điện thoại một cái, cúp máy, sau đó quay đầu dòm Cố Khải.

Cố tổng sắc mặt không thay đổi, vẫn như trước lái xe nhìn không chớp mắt, chỉ là ngón tay đã niết gãy một đoạn vô lăng … Bất quá mỗ trạch nam cận thị ba trăm độ, không phát hiện ra.

“Là bạn gái tôi.” Lưu Tiểu Niên chủ động giải thích.

“… Nha.” Cố Khải gật đầu, nín cười, nghẹn vô cùng vất vả, “Nghe… thanh âm rất hùng hậu.”

Hùng hậu?

Hậu tri hậu giác nhớ ra mình để âm lượng mức lớn, Lưu Tiểu Niên lập tức xấu hổ muốn nhảy khỏi xe.

“Cậu học ở đại học L phải không?” Cố Khải rất thức thời thay đổi chủ đề, “Vị hôn thê của tôi cũng thế.”

Vị hôn thê? Lưu Tiểu Niên phảng phất nhìn thấy cứu tinh, trên đầu sáng lên một cái bóng đèn nhỏ, “Anh có vị hôn thê?”

“Còn chưa đính hôn, bất quá cũng chạy không thoát.” Cố Khải cười cười.

Chẳng lẽ thực sự là do mình suy nghĩ nhiều? Lưu Tiểu Niên lập tức buông lỏng, quả nhiên viết tiểu thuyết nhiều, sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh…

Thần kinh căng thẳng được buông lỏng, Lưu Tiểu Niên mới phát hiện con đường có chút quen mắt. Cố Khải quẹo trái lại quẹo phải, cuối cùng dừng ở cổng một tiểu khu.

Cổng nhà Lưu Tiểu Niên.

“…Đi thôi, nhà này chắc không sai đâu.” Cố Khải dừng xe, mang theo cậu đi về hướng một tiệm mì nhỏ.

“Tôi biết rồi.” Lưu Tiểu Niên vui vẻ, “Tôi cũng ở gần đây.”

“Thật sao?” Cố Khải trong mắt tỏ ý ngạc nhiên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Tòa nhà E1105, tôi có thể mời anh uống trà.” Lưu Tiểu Niên vẫy vẫy người gác cổng, “Không có lừa anh nha.”

“Tốt.” Cố Khải cười cười, giúp cậu kéo ghế ra, “Bất quá ăn cái gì trước đã.”

Bên trong tiệm mì nhỏ khá ồn ào, Lưu Tiểu Niên rất bất ngờ, “Không ngờ anh lại biết chỗ này.”

“Tôi biết rõ ở đây có rất nhiều món ăn ngon.” Cố Khải châm trà.

“Tôi cũng vậy.” Lưu Tiểu Niên cảm giác khoảng cách chênh lệch giữa mình và tổng giám đốc thu nhỏ lại.

“Bởi vì vị hôn thê của tôi rất thích ăn.” Cố Khải cười.

“… Tôi cũng rất thích ăn.” Lưu Tiểu Niên có chút 囧.

“Ừ, giống nhau.” Cố Khải gật đầu.

Cà chua mì trứng gà ở bên trong có hành thái xanh xanh, trang trí đẹp mắt lại ăn ngon. Lưu Tiểu Niên còn chọn bún thịt cùng bí đỏ ngọt, hơn nữa còn cho Cố Khải biết thực ra miếng thịt đặt dưới những miếng khoai lang mới là món ngon nhất.

Điện thoại tích tích kêu, Cố Khải nhìn cuộc gọi đến, đi ra chỗ khác nghe.

“Anh, anh thực sự tìm được tiểu Hiên rồi hả?” Thanh âm đầu dây bên kia tỏ ra rất kinh hỉ.

“Cũng không khó tìm, đến cô nhi viện là có thể tra ra.” Cố Khải ánh mắt xa xa nhìn Lưu Tiểu Niên, “Cậu ấy hiện tại rất tốt, đơn thuần, dễ bị lừa, cũng ăn nhiều.”

“Anh xác định là không nói quá khoa trương đấy chứ?”

“Không.”

“Em có thể nói chuyện với cậu ấy không?”

“Không thể.”

“Anh, em —— này, này?” Điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Cố Hi sâu sắc im lặng, âm thầm oán trách người nào đó quả nhiên là… chưa thỏa mãn dục vọng rất nhiều năm.

Chờ đến khi Cố Khải trở lại bàn ăn, Lưu Tiểu Niên đang thỏa mãn uống xong ngụm nước canh cuối cùng.

“Ăn xong rồi?” Cố Khải ngồi đối diện cậu.

“Ân.” Lưu Tiểu Niên lau lau miệng, rất thành khẩn hỏi, “Anh có muốn ăn bánh ngọt đường đỏ lạnh không?”

Cố Khải im lặng nhìn cái bát không trên bàn. Gầy thì gầy, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến sức ăn.

Vì vậy buổi tối, Lưu Tiểu Niên một tay bưng bánh ngọt lạnh, một tay cầm chìa khóa, vui mừng phấn khởi, vui vui vẻ vẻ, tâm không phòng bị, mang lão sói xám vào nhà mình.

Nhà trọ nhỏ nhưng rất sạch sẽ, không có sofa, chỉ có mấy cái nệm êm ném trên mặt thảm. Bên cạnh TV là đĩa nghe nhạc, máy chơi game, đồ ăn vặt, cái gì cũng không thiếu, điển hình của hình tượng trạch nam.

“Cậu ở một mình?” Cố Khải thờ ơ hỏi.

“Ân.” Lưu Tiểu Niên đưa cho y một chai nước, có chút ngượng ngùng, “Bởi vì bình thường không có khách, cho nên không mua sofa, nhưng nệm lớn của tôi ngồi rất thoải mái, anh có thể thử xem.”

“Cậu thích chơi Ma Huyền đại lục?” Cố Khải cầm một đĩa phim hoạt hình tạo hình trên đệm lên.

“Cái kia là boss Huyết tộc, tôi thích Ám Linh Vương hơn, đáng tiếc là đã bán hết rồi.” Lưu Tiểu Niên sắp xếp nệm gọn gàng, phàn nàn nói, “Gian thương chỉ thích làm mấy bản số lượng có hạn, tôi đã xếp hàng rất lâu nhưng không mua được!”

Cố Khải bật cười, “Loại lời này, nói sau lưng là được rồi?”

Bị nhắc khéo, Lưu Tiểu Niên mới hậu tri hậu giác ý thức được, người đàn ông trước mặt là đại boss của Ma Huyền đại lục, người đầu tư phía sau!

“Không phải tôi nói anh.” Lưu Tiểu Niên có chút 囧.

“Nếu cậu thích, tôi tặng cậu nguyên một bộ.” Cố Khải ngồi trên mặt thảm, tiện tay cầm khung ảnh trên bàn.

Phía sau tấm kính, là một đôi vợ chồng ôm một bé trai, cười đùa trên bãi cỏ.

“Đó là baba mama tôi.” Lưu Tiểu Niên ngồi bên cạnh y, “Đáng tiếc tôi không thể nhớ được gì về họ.”

“Không nhớ được gì?” Cố Khải nhíu mày.

“Nói ra đại khái anh không tin đâu, nhưng mà nó thật sự rất cẩu huyết.” Mặc dù đã nhiều năm như vậy, Lưu Tiểu Niên có thể thản nhiên đối mặt với cuộc sống, thế nhưng trong lòng vẫn luôn chôn giấu một nỗi đau xót xa.

Bị người khác hỏi, cũng như trước, vẫn sẽ đau.

——- Ta là phân cách tuyến ———————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.