Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

Chương 36: Xuyên?




Hoắc tiên sinh dám cam đoan rằng ký ức của mình không hề có sai sót nào. Nhưng lần trước khi ở sơn trang nghỉ dưỡng cũng đã có trường hợp như này, anh quá giống với Hoắc Minh Châu trong truyện, đến mức ngay cả vài việc tí hon không muốn để ai biết cũng giống như đúc, những chuyện anh đã trải qua, Hoắc Minh Châu trong sách cũng đã trải qua, nhưng trong hiện thực lại chưa từng có. Hơn nữa, có các tin tức mà ai cũng biết thì anh lại không có chút ấn tượng gì.

Anh có thể nhớ nhầm việc linh tinh, nhưng chuyện liên quan đến ba mẹ mình, còn có sống chết của người ông thân yêu của anh, sao anh có thể nhớ nhầm?

Hoắc tiên sinh có nghĩ đến trăm lần cũng không hiểu.

Lần đầu tiên phát hiện có điểm không thích hợp bị Bạch Thanh Thanh gián đoạn nên anh đã xem nhẹ nó, hiện tại nhớ đến, mới phát hiện nơi nơi đều lộ ra sự đáng sợ.

Anh cho rằng nam chính trong truyện này được viết dựa theo hình mẫu của mình, nên có nhiều chỗ không thấy sai, nhưng bây giờ phản ứng lại, nếu dựa theo anh rồi viết ra thì tại sao có khả năng viết ra quá khứ giống hệt với ký ức của mình?

Đầu mày Hoắc tiên sinh gắt gao nhíu chặt, sau lưng từng trận rét run, vô thức nắm chặt lấy tắm chăn trên tay.

Nhận thấy được thái độ của anh không đúng, Bạch Thanh Thanh lập tức hỏi: “Sao vậy?”

“Quyển sách đó của em đâu?”

Bạch Thanh Thanh sửng sốt một chút, phản ứng rất mau, anh đang nói đến quyển tiểu thuyết cay mắt nọ.

Hoắc tiên sinh sắc mặt âm trầm nói: “Mang đến đây.”

Chúc Chúc “Ngao” một tiếng. Bạch Thanh Thanh không hiểu, nhưng vẫn nghe lời anh lấy quyển sách từ trong túi ra.

Vừa thấy tấm bìa quen thuộc, ngay tức khắc, Hoắc tiên sinh đoạt lấy nó từ tay cô, anh lật ra thật nhanh, có kinh nghiệm đọc qua một lần, anh dễ dàng tìm thấy trang nói đến gia đình của nam chính Hoắc Minh Châu.

Vào một buổi tối, nam nữ chính nắm tay ngồi bên bờ hồ, vì ngày hôm đó nữ chính đã giúp nam chính một việc gấp, hai người khó có khi được một lần ở riêng bên nhau, vào ngay lúc này, nam chính chậm rãi thổ lộ lòng mình cho nữ chính, nói về chuyện của ba mẹ mình.

【  “Ba mẹ anh không có trách nhiệm, nhưng ít nhất bọn họ cũng sinh anh ra.” Hoắc Minh Châu rũ mắt, lông mi thật dài tạo nên cái bóng trên mặt. Tô Tiểu Manh không thấy rõ cảm xúc trong mặt anh, đột nhiên cảm nhận được mất mát truyền đến từ người bên cạnh.

“Không đâu.” Tô Tiểu Manh ngắt lời anh: “Mỗi một cặp ba mẹ đều rất yêu con cái của mình, chỉ là do anh không biết mà thôi.”

Lời nói của cô làm Hoắc Minh Châu hơi xúc động, anh xoay đầu nhìn Tô Tiểu Manh, thần sắc trong mắt tối nghĩa không rõ, thật lâu sau, trên mặt anh mới lộ ra nụ cười tự giễu: “Sau khi sinh anh ra, mẹ anh mắc bệnh trầm cảm, có một hôm, bà ấy thừa dịp không có ai chú ý, nhảy xuống từ mái nhà. Ngày diễn ra tang lễ của bà, ba anh còn đang bên ngoài chơi đùa với phụ nữ khác, nghe được tin tức bà qua đời, cũng không thèm phản ứng gì.”

Tô Tiểu Manh nghẹn lời, cô không thể tin được, con người luôn luôn cường đại trước mặt mình, thế nhưng có một thời thơ ấu bi thảm như vậy.

Cô nhìn sườn mặt Hoắc Minh Châu, phảng phất cảm thấy mình cũng cảm nhận được bi ai trong lòng anh, xúc động không tên đột nhiên sinh ra từ đáy lòng, hành động của cô nhanh hơn não, cô vươn tay ra, ôm lấy người trước mắt.

Cả người Hoắc Minh Châu run lên, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng không đẩy cô ra.

……】

“Bộp” một tiếng, Hoắc tiên sinh dùng sức khép cuốn sách, hô hấp dồn dập.

Bạch Thanh Thanh bị phản ứng của anh làm cho mơ hồ, cô vuốt ve bộ lông mềm như nhung của cún con, nghi hoặc nói: “Có điểm không thích hợp sao?”

“Không đúng, rất không đúng!” Hoắc tiên sinh chau mày: “Cuộc đời của Hoắc Minh Châu trong đây sao lại giống như đúc của anh?”

“Cuộc đời của anh?”

Bạch Thanh Thanh cười khẽ một tiếng: “Anh còn tưởng rằng ông của anh đang ở viện dưỡng lão nước ngoài sao? Ông ấy đã qua đời từ trước khi anh sinh ra, anh còn chưa từng gặp mặt ông ấy, sao có thể nhớ thương người được?”

“Không, Thanh Thanh, anh dám khẳng định, ông nội của anh đang ở viện dưỡng lão.” Hoắc tiên sinh dừng một chút, anh cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, hơi không xác định được: “Em nói là ông của anh đã mất, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, ngay cả tư liệu trên mạng cũng nói vậy, một khi đã thế, vậy kí ức của anh thì sao?”

Bạch Thanh Thanh cầm lấy quyển sách trong tay anh.

Bình thường cô nghe Đỗ Linh nhắc mãi về những quyển tiểu thuyết đó, mặc dù không đọc, nhưng cũng biết lý thuyết vài việc, nói giỡn: “Trí nhớ của anh giống như đúc Hoắc Minh Châu trong sách, chẳng lẽ anh nghĩ rằng mình xuyên ra từ trong truyện sao?”

Sao có thể!

Trên đời này làm sao có chuyện ly kì cổ quái như vậy!

Hoắc tiên sinh vừa định phản bác, nhưng nghĩ mãi, vậy mà cảm thấy cũng hơi có lý, không có lý do phản bác nào.

Hoặc là anh bị người bụng dạ khó lường nào đó tẩy não?

Mặc kệ là nguyên nhân gì đi chăng nữa thì đều không có tính chân thật.

Bạch Thanh Thanh nhìn thoáng qua đồng hồ, nhắc nhở: “Anh đã tâm sự xong, có phải nên tắm rồi hay không?”

Hoắc tiên sinh: “…”

Hoắc tiên sinh nắm chặt tấm chăn trên người, bị Bạch Thanh Thanh bế lên, lấy tư thế ôm công chúa đưa đến bờ sông, nhẹ nhàng thả xuống, thấy anh vẫn ngơ ngác không nhúc nhích, Bạch Thanh Thanh duỗi tay, chuẩn bị lấy đi tấm chăn trên người anh.

“Anh tự làm!” Hoắc tiên sinh hồi thần lại rồi gấp gáp nói.

Bạch Thanh Thanh nhún vai, xoay người theo yêu cầu của anh, nghe được âm thanh cởi quần áo phía sau dừng lại, mới hỏi: “Xong rồi?”

“… Ừ.”

Nước sông chảy xiết, đá cuội dưới đáy sông được dòng nước chảy qua trở nên rất trơn, trên bề mặt còn có không ít rêu xanh mọc lên, cho dù không bị thương dẫm lên đó, lơ đãng một cái cũng rất dễ té, càng đừng nói đến Hoắc tiên sinh bây giờ chỉ còn có một chân hoạt động tốt.

Đêm nay, tiểu Hoắc tiên sinh cuối cùng cũng nhớ đến đôi tay Bạch Thanh Thanh chi phối gây sợ hãi, cùng với sự khuất nhục khi mất khống chế mà khóc ra.



Lửa trại ngoài lều còn đang cháy hừng hực, tiếng động của nhánh cây bị đốt cháy, cún con đã ngủ trong ổ của nó, bên tai vọng lại tiếng ngáy nhẹ nhàng của nó, gần như không thể nghe thấy. Hoắc tiên sinh xoay người, đã là nửa đêm, anh vẫn vô cùng thanh tỉnh, không buồn ngủ chút nào.

Anh đang nghĩ về chuyện Hoắc Minh Châu trong truyện.

Cuộc đời trước kia của anh vậy mà giống như đúc người trong truyện, bất kì ai cũng không tưởng tượng nổi, Hoắc tiên sinh cho rằng ngoại trừ chuyện bằng khí thế tổng giám đốc bá đạo của anh không đánh lại bạn gái của mình thì không còn chỗ nào không thích hợp nữa, kết quả hôm nay phát hiện ra, anh mới biết bản thân anh và Hoắc Minh Châu – chính là anh trong truyện kém nhau quá nhiều.

Ngoại trừ mắt chọn bạn gái, tất cả những thứ còn lại, anh đều giống hệt với Hoắc Minh Châu trong truyện.

Lồi Bạch Thanh Thanh vô tâm nói ra cứ lẩn quẩn trong đầu anh, rõ ràng là vô cùng hoang đường mà anh không kiềm được nghĩ theo đó, nếu anh chính là Hoắc Minh Châu trong truyện thì sao?

Vậy Hoắc Minh Châu “thật” đâu rồi?

Hoắc tiên sinh bực bội xoay người lần nữa.

Bỗng nhiên bên cạnh có một cánh tay duỗi qua, kéo anh vào lòng. Bạch Thanh Thanh nhắm mắt, sờ sờ đầu anh, buồn ngủ mông lung nói: “Ngủ đi.”

“Thanh Thanh.” Hoắc tiên sinh nhỏ giọng gọi cô một tiếng.

Bạch Thanh Thanh theo bản năng đáp: “Sao vậy?”

“Nếu… Anh thật sự xuyên ra từ trong sách thì làm sao bây giờ?”

“Ừm… Sách gì?”

Hoắc tiên sinh nhỏ giọng nói: “Nếu có một ngày, tất cả mọi thú đều trở lại bình thường thì anh có trở vào trong sách không?”

“Trở vào trong sách?”

“Có một ngày anh không thể gặp được em nữa?”

Bạch Thanh Thanh mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, cô nhìn chằm chằm Hoắc tiên sinh thật lâu, bỗng nhiên bật cười, dịu dàng vuốt ve sau cổ anh: “Anh muốn chạy trốn?”

“Đương nhiên không phải.” Hoắc tiên sinh bị sờ đến nổi da gà, vội vàng nói: “Anh chỉ nói nếu.”

Bạch Thanh Thanh thả lỏng, cô bóp chặt cằm Hoắc tiên sinh, tiến sát đến dùng sức hôn một cái: “Không có nếu, cho dù anh thật sự xuyên ra từ trong sách, em đây sẽ tìm người nghiên cứu chế tạo ra cỗ máy xuyên không, anh đào tẩu thì sao chứ, em cũng có cách bắt anh quay về.”

“Nếu có một Hoắc Minh Châu khác đứng trước mặt mà em không nhận ra thì thế nào?”

Bạch Thanh Thanh trầm mặc một chút, bóp lấy mắt anh: “Có phải tối nay anh không ngủ được nên suy nghĩ có hơi sâu xa rồi không?”

Hoắc tiên sinh: QAQ

“Sao anh có thể cho rằng em không nhận ra anh?” Bạch Thanh Thanh xoay người ngồi trên mình anh, nhìn anh từ trên cao xuống, động tác nhanh nhẹn tháo nút áo anh ra.

“Ngày hôm nay, em đã nói rõ với anh. Em cho anh chọn lựa, nếu anh đã cho phép em không thu tay lại, thì sao có thể cho rằng em vẫn dung túng anh như trước.” Bạch Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, dùng sức kéo áo ngủ của anh ra: “Nếu anh không ngủ được, không bằng chúng ta làm vài việc ý nghĩa, miễn cho không chịu ngồi yên bắt đầu nghĩ lung tung có được không.”

Hoắc tiên sinh mông lung hoảng hốt.

Anh chưa phản ứng kịp, bàn tay Bạch Thanh Thanh đã dời xuống, tiểu Hoắc tiên sinh trong nhất thời một lần nữa rơi thẳng vào tay người.

Hoắc tiên sinh: =口=!!!

Tiểu Hoắc tiên sinh: Híc…

“Ngao ô……” Cún con bị động tĩnh của bọn họ đánh thức mơ màng ló đầu ra.

Bạch Thanh Thanh liếc nó một cái, động tác không dừng, lạnh lùng nói: “Chúc Chúc, xoay đầu đi.”

Cún con giật mình cả người, đầu óc hỗn loạn vẫn chưa thức tỉnh, thân thể đã phản ứng nhanh hơn, xoay người vùi đầu vào ổ của mình, cái đuôi lộ ra ngoài không dám động đậy tí nào.

Xốc chăn lên che lại cái ổ của nó, Bạch Thanh Thanh cúi đầu nhìn Hoắc tiên sinh, nhìn anh dần dần trầm luân dưới tay mình, ánh mắt mê mang, hai má phiếm hồng, chỉ có thể không có ý thức nắm chặt chăn nệm bên dưới, thở dốc theo động tác của cô.

Bạch Thanh Thanh bỗng nhiên bật cười, cô chậm rãi cởi đi nút áo của mình, nhẹ nhàng áp người xuống, ngậm lấy cánh môi Hoắc tiên sinh liếm mút qua lại, đầu lưỡi bừa bãi tàn sát trong khoang miệng anh, Hoắc tiên sinh không còn sức chống cự, bị động duỗi tay ôm eo cô.

Tiểu Hoắc tiên sinh: Híc híc híc…

Tiểu Hoắc tiên sinh: (O_O)

Tiểu Hoắc tiên sinh: o(≧v≦)o~~

Tiểu Hoắc tiên sinh: o(*////▽////*)q

……

Xong việc, Bạch Thanh Thanh ôn nhu vuốt ve tóc mái che trước trán đã ướt đẫm mồ hôi của Hoắc tiên sinh, tùy tiện trùm chăn trên cơ thể hai người, cô hôn hôn thái dương Hoắc tiên sinh, kéo anh vào ngực của mình: “Ngủ đi.”

Hoắc tiên sinh: “(@_@) à…”

Hết chương 36

#xanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.