Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 37: Sau khi hôn sẽ ngủ lại.




Nụ hôn này dài đến vô lí, dường như không ai muốn buông tha đối phương. Chung Minh vân vê đôi môi mang hương vị mật ngọt của Bạch Cẩn Niên, cánh môi thơm ngát, khứu giác được tiện nghi trong khoảnh khắc gần gũi, tham lam thu lấy hương thơm.


Triền miên cuối cùng vì khó thở mà đình chỉ, môi Chung Minh bị ma sát nóng như lửa, liếc nhìn đôi môi Bạch Cẩn Niên, cũng sưng đỏ, so với ngày thường dày hơn rất nhiều, càng thêm gợi cảm.


Chóp mũi hai người cùng chạm vào nhau, mơ màng nhìn người trước mắt, mơ hồ cảm nhận hơi thở đối phương, trong lòng càng ấm lên.


"Lần này vẫn là tôi tự mình đa tình sao?" Câu hỏi này thật sự làm mất hứng muốn chết, nhưng nụ cười của Bạch Cẩn Niên lại làm cho Chung Minh vui vẻ.


"Cô mang thù a, tôi đã giải thích nhiều lần như vậy, cô còn muốn như thế nào?" Chung Minh muốn tách khỏi Bạch Cẩn Niên, lùi lừng bước, kết quả chân đau sợ hãi kêu lên một tiếng. Bạch Cẩn Niên chạy nhanh đỡ lấy Chung Minh.


"Cô làm sao vậy."


"Hình như vừa rồi ngã xuống làm chân bị bong gân."


"Tôi nghĩ cô còn thông minh được một chút."


"Hừ! Buông ra, tôi tự mình đứng!"


"Tôi không thể dễ dàng tin lời một người không có đại não và tiểu não cũng không phát triển." Bạch Cẩn Niên gắt gao chế trụ cánh tay Chung Minh. Chung Minh vùng vẫy vài lần, cánh tay hai người cũng rất ăn ý dập dờn tạo thành hình gợn sóng, Chung Minh buồn cười, nhịn không được cười phá lên, không hề giãy giụa: "Cô rốt cuộc muốn làm gì đây?"


"Cô xác định có thể khập khiễng như vậy bình an về nhà?"


"Không thì sao?"


Bạch Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn lên căn phòng của mình: "Dù sao nhà tôi cũng tại đây, trong nhà có ít rượu thuốc, nói không chừng có thể giúp cô giảm đau."


"A?" Đề nghị này làm Chung Minh không biết làm sao. Vừa mới hôn môi lúc sau liền mời đối phương vào nhà, ngộ nhỡ nửa đêm canh ba "Cướp cò nổ súng" thì làm sao bây giờ? Hay là Bạch tiểu thư có chủ ý "Cướp cò"?


Chung Minh gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Cẩn Niên, muốn từ biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Cẩn Niên nhìn ra âm mưu gì đó, đáng tiếc Chung Minh đã quên Bạch Cẩn Niên nổi danh mặt than.


"Cô đừng nghĩ nhiều." Bạch Cẩn Niên vô lực, "Tôi rất đứng đắn."


Chung Minh trong lòng hung hăn khinh bỉ Bạch Cẩn Niên: Mới vừa hôn con người ta xong liền xưng mình "Rất đứng đắn"? Cô nghĩ ai sẽ tin chuyện vô lí như vậy? Nhưng cảm giác đau đớn từ chân truyền đến làm Chung Minh không chống đỡ được cơ thể.


"Nhanh đi theo tôi, ngơ ngác cái gì."


Chung Minh có cảm giác rất kì quái, thời gian đầu gặp mặt rõ ràng mình là người "Áp" Bạch Cẩn Niên đúng không, vì sao mỗi lần đều là Bạch Cẩn Niên chiếm hết thế thượng phong vậy? Không phải Bạch Cẩn Niên ở trước mặt Lục Nhuyễn Tranh cũng là bộ dáng không phản kháng sao? Tuy rằng Chung Minh cũng là "Thụ" trong mối quan hệ với bạn gái cũ, nhưng vì sao hai cái "Thụ" gặp nhau, Bạch Cẩn Niên liền biến thành bộ dáng "Cường công"? Hai thụ gặp nhau tất có một công đi! Vì cái gì năm mươi phần trăm cơ hội cũng không tới lượt mình vậy!


Không đúng a, Chung Minh cảm thấy hiện tại không nên suy nghĩ vấn đề công thụ, nên nghĩ thì phải nghĩ cái hôn kia của Bạch Cẩn Niên rốt cuộc đại biểu cho ý tứ gì? Vì sao sau khi hôn xong hai người không có thẹn thùng trầm mặc, bắt đầu trực tiếp thể hiện ngạo kiều?


Có thể do ở ngoài trời tuyết lạnh lâu, nhiệt độ cơ thể Chung Minh bắt đầu nóng lên khi đi vào nhà Bạch Cẩn Niên, mồ hôi toát ra, rất muốn cởi quần áo. Nhưng bây giờ không thể, cởi quần áo lúc này sẽ làm người ta hiểu lầm, trinh tiết này nọ ở thời đại này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng quan trọng Chung Minh muốn giữ lại mặt mũi.


Cho nên sống chết cũng phải nhịn.


Nhưng....


Bạch Cẩn Niên cởi áo khoác treo lên giá áo, xoay người thấy sắc mặt Chung Minh đỏ lên, mồ hôi ra rất nhiều. Bạch Cẩn Niên mặc áo len mỏng ôm sát thân mình hoàn mỹ tiến lại gần Chung Minh, đưa tay lên trán Chung Minh kiểm tra độ ấm một chút, tay rời đi khi thấy trên mặt ướt một chút mồ hôi.


"Nóng thành cái dạng này? Cô đang suy nghĩ gì?" Bạch Cẩn Niên nâng cằm, khóe miệng mơ hồ gợi lên một nụ cười.


Chung Minh không thích Bạch Cẩn Niên mặt cương thi, nhưng cũng khá sợ hãi khi Bạch Cẩn Niên cười. Mỗi lần Bạch Cẩn Niên cười đến ấm áp ôn nhu đều làm Chung Minh có cảm giác xúc động quái dị.....


"Là do phòng cô quá nóng." Chung Minh xuống tay độc ác với gò má của mình, kéo ý thức nhanh nhanh trở về.


"Cô mặc nhiều quá, có thể cởi áo lông, nhưng không thể cởi nhiều quá, nếu không có thể bị bệnh." Đôi mi của Bạch Cẩn Niên rũ xuống, ngón tay tinh tế đặt trên dây kéo áo lông, nhẹ nhàng kéo xuống. Chung Minh cảm thấy một luồng không khí lạnh tiến vào, xua đi cái nóng, nhanh chóng làm nhiệt độ cơ thể trở nên cân bằng.


"Tôi tự cởi!" Chung Minh không lo lắng kháng nghị, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tay chỉ nâng lên mà thôi, không thật sự quấy rầy Bạch Cẩn Niên cởi áo khoác cho mình.


"Nếu không cô tắm đi? Tẩy sạch mồ hôi, như vậy sẽ không cảm lạnh."


Đầu Chung Minh vang ong ong: Cởi quần áo! Tắm rửa! Trình tự này tại sao tương tự như đêm đó vậy? Loại nghiêm trang ngu ngốc này thật là đứng đắn hay chỉ là giả vờ đứng đắn a? Nếu như đứng đắn thật thì hôn môn kia là xảy ra việc gì? Ảo ảnh chỉ xuất hiện ở xa mạc chứ không phải giữa trời tuyết đúng không? Nhưng nếu như là giả vờ đứng đắn.... Vậy thật là đáng sợ. Một tên giả đứng đắn có thể hé ra bộ mặt vô cùng nghiêm chỉnh, vô luận nói cái gì mặt cũng không chút thay đổi, đây không phải là bộ dạng nói dối đúng không?


Chung Minh quả thật rất hỗn loạn.


"Cô phát ngốc cái gì? Nhanh lên đi. Tôi có khăn tắm mới."


"Này, không tốt lắm đâu?"


"Có cái gì không tốt?"


"Này....." Chung Minh nói không nên lời cái nguyên do kia, nghẹn nửa ngày cho ra một câu, "Tôi còn muốn về nhà a, mẹ của tôi không cho tôi ngủ lại bên ngoài."


Biểu tình Bạch Cẩn Niên quả thật giống như bị sét đánh trúng, khóe miệng co rút nửa ngày rốt cuộc nhịn không được nghiêng đầu che miệng cười.


"Hỗn đản.... Có cái gì buồn cười!"


"Rất đáng cười."


"Cô...."


"Tôi chưa nói không cho cô về nhà. Được rồi, nếu cô nghĩ quá nhiều, tôi cũng không ép cô nữa. Đi đến đây." Bạch Cẩn Niên vỗ vỗ sô pha.


"Lại có cái chủ ý quái quỷ gì?"


"Chân của cô, tôi giúp cô thoa thuốc rượu."


"Cô lấy thuốc đến, tôi tự thoa thì được rồi a....." Chung Minh ngồi xuống cúi đầu, không dám nhìn Bạch Cẩn Niên.


Bạch Cẩn Niên thở dài, đem thuốc rượu đến nhét vào tay Chung Minh nói: "Tôi đi tắm trước, tắm xong tôi đưa cô về."


Chung Minh trong lòng trầm xuống: Thật sự để tôi về sao!


Nếu giờ phút này có khăn tay, Chung Minh sẽ rưng rưng nước mắt cắn khăn tay. Này Niên ngu ngốc thật là không hiểu phong tình? Thẹn thùng một chút cô cũng không giữ lại sao? Bây giờ làm sao cứu vãn? Quên đi, coi như lần xuất quân này cũng không uổng phí. Hơn nữa Bạch Cẩn Niên không đáng yêu vĩnh viễn là trái cực với người đáng yêu, uốn nắn thế nào để tốt hơn đây?


Chung Minh một bên buồn rầu một bên xoa xoa chân. Mùi thuốc rượu khó chịu tràn ngập khắp phòng.


"Cậu còn chưa ngủ a....." Đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, một nữ nhân trên người không mảnh vải đi ra. Nữ nhân da hơi đen dụi dụi đôi mắt, không nhìn thấy Chung Minh đang không nói nên lời, sau đó đi đến quầy bar.... Đột nhiên nữ nhân run run phun ra một ngụm nước vừa uống. Ly nước lật úp xuống đất, Trần Tịnh Nhất hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Chung Minh, buồn ngủ hoàn toàn biến mất hét lớn đến khàn cả giọng: "Cô là ai a, má ơi ———— Cẩn Niên! Cẩn Niên cậu ở nơi nào!" Trần Tịnh Nhất có thói quen ngủ trần, không ngờ nửa đêm canh ba đột nhiên hiện ra một người xa lạ. Muốn tìm kiếm cái gì đó có thể che đi cơ thể, có điều Trần Tịnh Nhất xui xẻo bên cạnh chỉ có cái ly thủy tinh trong suốt, cho dù cố gắng sắp xếp cũng không che đậy được cái gì a. Trần Tịnh Nhất thật ủy khuất trốn sau quầy bar, ngồi xổm xuống, mông hoặc là ngực phải chọn lộ ra một cái.


"Xin lỗi....." Chung Minh hoàn toàn sợ đến choáng váng, sống lớn đến như vậy cũng chưa thấy cơ thể người lạ ở ngoài phòng tắm, mặc kệ có phải lỗi của mình hay không, Chung Minh chỉ có thể nói xin lỗi.


"Cô nói! Rốt cuộc là cô xuyên không hay là tôi xuyên không! Bạch Cẩn Niên đâu!" Trần Tịnh Nhất hô.


"Cô ấy đang tắm."


"Tắm?" Trần Tịnh Nhất tỉnh táo lại, ngẫm lại xem có phải Bạch Bạch mang "Bạn" về. Nhưng không đúng a, Bạch Bạch không phải rất kiêu sao? Cho dù Lục Nhuyễn Tranh trong não kết cấu không bình thường, nhưng dù gì cũng là một mỹ nhân, đúng không? Trước mắt là cái gì đây? Đúng, người này đích thật là một nữ nhân, tiếp theo thì sao?!


Nghe thấy tiếng động khủng khiếp ở bên ngoài, Bạch Cẩn Niên tùy tiện quấn khăn tắm đi ra, tóc dài vẫn còn nhỏ nước: "Xảy ra chuyện gì?"


"Bạch Bạch! Mình bị ăn đậu hủ! Tại sao có thể như vậy! Mình còn chưa xuất giá, mình vẫn còn là khuê nữ mà!" Trần Tịnh Nhất tại đó kêu gào.


Bạch Cẩn Niên nhìn Trần Tịnh Nhất kêu gào khàn cả giọng, sau đó nhìn lại Chung Minh đôi mắt đỏ hồng đang núp ở góc nhỏ kia giống như tiểu bạch thỏ.......


"Ai kêu cậu không mặc quần áo?"


Trần Tịnh Nhất xem như được mở mang kiến thức rồi. Bạch Cẩn Niên không phải là người thay đổi, Bạch Cẩn Niên là thay đổi không còn là người.


Chung Minh bị hình ảnh trước mắt làm cho hoảng sợ tới mức không biết nói gì cho tốt. Rõ ràng hai người đang cùng nhau trong đêm ấm áp, như thế nào lại xuất hiện một nữ tử dũng cảm?


Đây là người nào? Cùng nói chuyện với Bạch Cẩn Niên thật vui! Ngôn ngữ biểu lộ hai người rất thân thiết, hiểu rõ ý tứ của nhau phải không? Hơn nữa.... Chẳng lẽ Bạch Cẩn Niên rất thường xuyên nhìn người này không mảnh vải che thân?


Bạch Cẩn Niên đem chăn trên sô pha kéo đến che cho Trần Tịnh Nhất nói: "Uống xong nước nhanh trở về ngủ, ngoan."


Trần Tịnh Nhất nhìn Bạch Cẩn Niên, lại nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Chung Minh, thân mình mềm nhũn xuống, than thở nói: "Ừ, mình hiểu rồi, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, Bạch Bạch cậu tiếp tục tắm rửa, cậu.... Cậu bảo mình tiếp tục chờ đợi, mình tiếp tục đi ngủ thì tốt hơn."


"Ít ở đây nói bậy." Bạch Cẩn Niên hướng về mông Trần Tịnh Nhất đá một cước, Trần Tịnh Nhất che kín cơ thể bỏ chạy. Trước khi vào phòng kéo Bạch Cẩn Niên qua, ở bên tai nói: "Bạch Bạch, cậu có sao không a, này là người làm cho cậu phát sầu đơn phương tương tư sao?"


Bạch Cẩn Niên thừa nhận: "Là cô ấy."


Trần Tịnh Nhất ngước mặt lên trần nhà "Ô" một tiếng, lộ ra nụ cười tao nhã: "Chúc các cậu vui vẻ."


Tác giả: Nói yêu thương gì gì đó thật sự là mất mặt, giận dỗi sẽ thú vị hơn, đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.