Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ

Chương 5: 5: Học Với Tôi Thì Phải Nghe Theo Tôi





Chất giọng quyết đoán của Châu Mãn Kì hoàn toàn lấn áp được cậu nhóc đang cố tình cãi lại cô.

Tối hôm qua mẹ Mãn Ánh có nói chuyện với phu nhân Băng thị rằng Châu Mãn Kì tính cách cứng đờ đã ăn sâu trong máu, vì vậy cứ để cho Mãn Kì uốn nắn Thiệu Huy ắt sẽ có ngày cậu thay đổi
"Tôi có một điều kiện"
"Nói đi"
" Chị trở thành người yêu của tôi " Băng Thiệu Huy nhìn Châu Mãn Kì bằng con mắt gian tà
Châu Mãn Kì rít từng hơi lạnh, dọn hết sách vở bút thước mà mình mang theo bỏ về nhà.

Băng Thiệu Huy không ngờ Châu Mãn Kì lại quyết đoán đến thế, anh vội nắm lấy cổ tay cô xuống giọng :"Ngày mai tôi nhuộm lại tóc là được chứ gì "
Nghe được câu nói của Băng Thiệu Huy, Châu Mãn Kì mới trở về ghế ngồi xuống.


Cô nghĩ mình nên dạy cho cậu nhóc này bộ môn văn học vì điểm trung bình thấp tè không lên nổi năm chấm, ngày trước học ở Hiên Lâu văn học là điểm mạnh của cô do đó cô không sợ mà sẽ bồi dưỡng văn học đầu tiên cho Thiệu Huy
"Đã nói là nêu cảm xúc của cậu về tác phẩm sao cậu nói văn phong dở ẹt ????" Chưa đầy vài phút Châu Mãn Kì hình như đã phát điên với cách học tập của Băng Thiệu Huy, anh bây giờ giống như một con ngựa hoang không chịu khuất phục trước sự rèn luyện từ cô
"Đó là cảm xúc của tôi" Băng Thiệu Huy nhoẻn miệng cười
Vuốt ngực kìm nén cơn giận, Châu Mãn Kì nhẹ nhàng khuyên bảo
"Tác phẩm này thấm nhuần những lời lẽ hay đến như vậy sao cậu lại chê nó dở , nó là tâm huyết của người cầm bút đấy"
" Không cần, sau này tôi trả tiền cho họ là được"
Vừa nghe xong Châu Mãn Kì bất lực khoanh tay nhìn về phía cửa sổ làu bàu :"Chà người giàu thích gì làm đó, đỉnh thật "
Băng Thiệu Huy nghe xong cúi đầu khẽ bật cười, anh lúc này cũng không muốn hơn thua với bà chị gia sư cau có này làm gì, biểu cảm bất lực của cô thực sự rất đáng yêu
Giữa giờ giúp việc có mang cho họ một dĩa trái cây làm thức ăn nhẹ, Châu Mãn Kì không ăn mà chỉ uống một ngụm nước tựa đầu vào thành ghế nhắm mắt nhưng chân mày cứ nhíu mãi.

Cũng phải thôi, vốn dĩ dạy văn cho Băng Thiệu Huy nào ngờ cô còn dạy cả cách ăn nói sao cho thật đúng để cậu ấm sau này ra đời còn biết lựa lời mà nói cho vừa lòng người ta
Châu Mãn Kì đang cực kì mệt não, Băng Thiệu Huy lại giở trò kéo chiếc ghế cô đang ngồi kè sát ghế của anh.

Thế là Băng Thiệu Huy không biết rồi, Châu Mãn Kì ghét nhất là đụng chạm với đàn ông con trai
Cô đạp vào quai ghế của anh đẩy chiếc ghế mình đang ngồi ra xa, chỉ là hành động gián tiếp không chạm vào người của anh nhưng anh vẫn cảm thấy như mình vừa bị đá vào hai cánh tay vậy, hai cánh tay của anh khẽ bất động mà lắng nghe cô chửi từng chữ rõ ràng
"Cậu bị điên à ? Bây giờ tôi nghỉ cậu cũng không cho"
"Cậu nhỏ tuổi còn dám làm những chuyện xằng bậy với tôi sao ?"

"Cái đó không phải xằng bậy đâu" Băng Thiệu Huy nhận thấy cách nói đó có hơi khó nghe liền lẩm nhẩm
" Tùy cậu "
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc sau một tiếng, từ khi Châu Mãn Kì dùng lực đẩy ghế của Băng Thiệu Huy ra xa anh cũng chẳng dám động chạm vào người cô
Tiễn Châu Mãn Kì xuống nhà, Châu Mãn Kì giữ nguyên biểu cảm vô tâm quen thuộc.

Ngoài phòng khách người nắm quyền Băng thị dường như đang xem phim cùng vợ bắt gặp Châu Mãn Kì đi xuống, tò mò nhìn sau đó thốt lên
"À ...!là học tỉ của Hiên Lâu ..."
Mãn Kì gập đầu xuống chào hỏi.
"Cháu chào chú ạ"
"Mình à , con bé là gia sư của Thiệu Huy đó" phu nhân Băng thị nghe tiếng chồng nói chuyện bèn góp vui
"Cái thằng nhãi này nhìn là biết có ý đồ rồi, cái gì mà học hành chứ" bố Thiệu Huy vừa nghe xong liền chẹp miệng, nhướng mắt lên màn hình ti vi
Hiểu rồi, Châu Mãn Kì hiểu cái tính dở hơi của Băng Thiệu Huy bắt nguồn từ ai rồi, ngày trước dự sự kiện thấy ông cũng đỉnh đạc nào ngờ cách ăn nói cũng chẳng khác Băng Thiệu Huy là bao.


Châu Mãn Kì con mắt bất động rồi từ từ khẽ nhếch môi chào gia đình Thiệu Huy rời đi
Bên ngoài có Châu Ánh Vĩ đứng đợi, Băng Thiệu Huy cũng không thể làm càng chỉ đành ngậm ngùi tiếc nuối nhìn Châu Mãn Kì được cậu em trai đeo nón bảo hiểm vào.

Trước khi rời đi Mãn Kì còn nhắc nhở thêm
"Thứ nhất , nhuộm lại tóc đen , ăn mặc gọn gàng đúng lứa tuổi học sinh"
"Thứ hai, bổn phận của học sinh chính là cắp sách đến trường vì thế cậu cũng nên để ý đến bài vở nhiều hơn"
"Thứ ba, ăn nói cho cẩn thận và đàng hoàng với gia sư và cả cha mẹ của cậu nữa"
"Nhớ lấy hành xử thô tụ.c đang thao túng cậu"
Châu Mãn Kì quay người theo Châu Vĩ Ánh trở về nhà, con mắt Băng Thiệu Huy vô tình sập xuống, Châu Mãn Kì như vậy chỉ coi anh như một học sinh bình thường chứ không phải một người đàn ông thực thụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.