Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 12: 12: Nghèo Đói Không Thể Hạn Chế Trí Tưởng Tượng Của Tôi





Sau khi nghe Boss xác nhận thật sự chỉ còn một mình Tiêu Lam chưa nộp hàng hóa.

Tên lưu manh xăm tay thở hổn hển, ánh mắt đỏ lừ nhìn thẳng về phía bên này, giống như một con trâu đực đầy giận giữ.
Tên lưu manh xăm tay biết mình hiện tại đã không còn đường lui.
Gã lại bị tên Lâm Nghiêm kia lừa một lần nữa.

Lúc đầu tên kia liên minh cùng với gã để cướp vật phẩm của Tiêu Lam, sau đó thừa dịp lúc tách ra để tìm cậu mà đánh lén gã.
Tên lưu manh xăm tay không ngờ Lâm Nghiêm lại nhanh như vậy, hơn nữa sức lực lại mạnh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Bất ngờ không kịp đề phòng, tên lưu manh trực tiếp bị quật ngã.

Sau đó bị Lâm Nghiêm trói chặt nhốt trong bể nước, tên súc vật kia trước khi đi còn dùng vật cứng đập mấy cái vào gáy gã, khiến cho gã hôn mê đến tận mấy chục phút, hoàn toàn bỏ lỡ thời gian tìm kiếm manh mối.
Gã không có bất kì hàng hóa nào, tùy tiện chọn một cái chẳng khác nào tự tìm đường chết, hàng hóa có tỷ lệ an toàn duy nhất lại nằm trên tay Tiêu Lam.
Hiện tại trước mặt tên lưu manh xăm tay chỉ có một con đường -- cướp đồ của Tiêu Lam, dù điều này cũng đồng nghĩa với việc cướp đi đường sống của đối phương.
Gã bẻ bẻ nắm tay, các khớp ngón tay phát ra tiếng rôm rốp, lưng gã còn hơi cong lại bày ra tư thế sẵn sàng tấn công, từng bước điềm tĩnh tiến về phía Tiêu Lam.
Tên lưu manh xăm tay hùng hổ nói: "Mày tự nộp đồ ra hay là để tao phải tới lấy?"
Gã hiển nhiên không có được tin tức về sức chiến đấu của Tiêu Lam từ chỗ Lâm Nghiêm, nếu không sẽ không lộ ra vẻ tự tin như vậy.

Dù sao dưới tình huống thế này, một thanh niên gầy gò cao 1m8 với một tên lưu manh đầy cơ bắp cao 2m, ai mạnh ai yếu nhìn vào không phải thấy liền sao?
Nhưng mà trên mặt Tiêu Lam lại không lộ ra một chút bối rối nào.
Thực ra từ lúc tên lưu manh xăm tay xuất hiên, Tiêu Lam đã bí mật dùng tay viết lên phong thư để giao tiếp với Lạc.
Tố chất thân thể của Tiêu Lam sau khi được kỹ năng tăng cường không thua gì Lâm Nghiêm, lợi thế của Lâm Nghiêm chính là tốc độ, Tiêu Lam chỉ cần nâng cao tốc độ của mình ngang với anh ta, vậy thì cho dù có phải đối mặt cùng lúc với tên lưu manh xăm tay và Lâm Nghiêm cũng không nhằm nhò gì.

Mà Lạc cũng tỏ vẻ với tố chất thân thể đã được tăng cường của Tiêu Lam thì tốc độ có thể tăng lên gấp bốn lần.
[Tên: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi]
[Năng lực: Tốc độ tăng gấp 4 lần]
[Thời gian còn lại: 00: 04: 59]
Trong nháy mắt, cả thế giới trong mắt Tiêu Lam dường như đang chậm lại, mỗi động tác của tên lưu manh xăm tay đều lộ ra vẻ chậm chạp, như các bà lão đang qua đường vậy.


Mọi hành động trong mắt Tiêu Lam đều tràn ngập sơ hở, cậu có thể dễ dàng hạ gục đối phương.
Cậu nhanh chóng lao đến, ra đòn tấn công trước.
Đối mặt với cú đấm mà Tiêu Lam vung ra tên lưu manh xăm tay không quá để tâm, nhưng trong chớp mắt liền bị làm cho kinh sợ!
Cái tốc độ gì đây!
Tiêu Lam lúc nãy rõ ràng còn đứng cách gã hơn 2m, nhưng trong nháy mắt nắm đấm đã tới trước mặt gã.

Gã vội vàng nâng tay lên đỡ, lại bị lực đánh mạnh đến nỗi bật ngửa ra sau, lại vội nghiêng sang mội bên để giảm bớt lực cánh tay, đồng thời cảm thấy toàn bộ cánh tay hơi tê cứng.
Gã không khỏi trừng lớn mắt, chuyện gì đang xảy ra?
Đầu tiên là Lâm Nghiêm với sức lực cực đại, hiện tại lại tới tên thanh niên trông có vẻ cao gầy này.

Tốc độ so với Lâm Nghiêm còn nhanh hơn gấp mấy lần, công kích toàn nhắm trúng chỗ hiểm, sức lực lại cực lớn, người này còn đáng sợ hơn cả Lâm Nghiêm.
Tên lưu manh còn chưa kịp thoát khỏi sự kinh ngạc, Tiêu Lam đã tiếp tục tấn công.
Kinh nghiệm đánh nhau đã dạy Tiêu Lam một điều, đó là thừa dịp đối phương đang bệnh để cướp đi mạng sống là ưu tiên hàng đầu, nhân lúc đối thủ còn đang kinh ngạc thất thần thì phải tiến đến đập nó vài cái mới đúng là tinh túy.
Tiêu Lam nhanh chóng bồi một cú trực tiếp vào bụng tên lưu manh xăm tay, đánh cho gã ngã loạng choạng.
Tên lưu manh xăm tay cố gắng đứng vững, tính phản công lại.
Nhưng gã còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Lam đã thúc gối cắt ngang thế tiến công của ngã, rồi lại nhân cơ hội nhảy lên đá một cái khiến gã bị đánh đến quỳ rạp xuống đất.
Động tác của Tiêu Lam tựa như nước chảy mây trôi, toàn bộ quá trình còn chưa tới 30 giây.
Tên lưu manh xăm tay quỳ rạp trên đất mặt đầy kinh ngạc, cái gì vừa mới xảy ra vậy? Vì cái gì mà gã lại gục trên mặt đất? Vì cái gì mà một tên tiểu bạch kiểm mà lại có thể đánh bại gã?
Trong số ít những người theo dõi toàn bộ trận đấu, Triệu Tiểu Hà kích động đến mức hai mắt tỏa sáng.

Nếu không phải Boss đang đứng trước mặt thì chắc cô đã không nhịn được mà nhảy lên hoan hô "Tiêu ca đẹp trai nhất!", "Social I Tiêu ca! [1]".
Mà sắc mặt của Lâm Nghiêm dần tái nhợt, anh ta nhịn không được lấy tay che bụng, tựa hồ đang nhớ lại hồi ức không vui, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lam tăng thêm mấy phần cảnh giác.
Dưới ánh mắt kinh ngạc lẫn khó hiểu của tên lưu manh xăm tay, Tiêu Lam chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Lâm Nghiêm.
Nếu hiện tại không thu thập anh ta một trận, lỡ sau khi qua cửa rồi không bắt anh ta lại được thì tính sao bây giờ? Có thù tất báo ngay tại chỗ luôn thì vẫn hơn.
Tiêu Lam xoay người tiến về phía Lâm Nghiêm.
Lâm Nghiêm lập tức khẩn trương hẳn lên, giọng nói của anh ta có chút khô khốc: "Cậu..

cậu tính làm gì! Không lo đi nộp hàng hóa đi mà đến chỗ tôi làm gì?"

Tiêu Lam mắt điếc tai ngơ, cậu không có hứng thú nhiều lời với Lâm Nghiêm, lời nói là để câu thông nhịp cầu, không phải dùng để lừa gạt hay thậm chí là lấy mạng người khác.
Cậu trực tiếp dùng hết toàn lực đấm một phát xuống mặt Lâm Nghiêm, Lâm Nghiêm cũng dùng hết sức lực toàn thân để né tranh.
Vốn dĩ tốc độ của Lâm Nghiêm nhanh hơn so với người thường, dư sức né tránh công kích từ một người chơi mới.
Nhưng không ngờ tới, một quyền mà anh ta cố hết sức để tránh vẫn vững chắc hạ xuống mặt anh ta, mạnh đến nỗi mọi cơ mặt đều hướng sang một bên, mắt kính trên mặt trực tiếp bay ra ngoài, một cái răng cũng theo đó mà bay ra.
"Đùng --" một tiếng, Lâm Nghiêm chật vật té ngã trên mặt đất, lực đánh mạnh tới nỗi khiến anh ta lăn hai vòng trên đất rồi mới ngừng lại.
Lâm Nghiêm vất vả lắm mới dừng lại được, hai tay chống xuống đất muốn đứng lên.

Đập vào mắt là cả thế giới đang điên cuồng xoay tròn, kèm theo là cảm giác buồn nôn đến ghê tởm.
"Điên, điên rồi..

Bùn [2] đều có thể qua cửa rồi, tìm tổ [3] gây phiền toái cái gì.." Lâm Nghiêm gục trên mặt đất phẫn nộ nói, ngũ quan của anh ta lúc này trông vô cùng vặn vẹo, khóe miệng có vết máu, tây trang lộn xộn bừa bãi, đến cả mái tóc giả vốn được chải chuốt đoàng hoàng cũng lệch qua một bên, để lộ ra Địa Trung Hải (hói) phía dưới
"Vì cái mạng nhỏ này bị anh tính kế tận ba lần nên chắc không quá phận nhỉ?" Tiêu Lam từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lãnh đạm, "Anh muốn giết tôi, tận ba lần."
Lần đầu là khuyên cậu chọn hàng hóa trong khu đặc biệt, lần thứ hai dùng Tiềm Ảnh đánh lén cậu ở kho hàng, lần thứ ba liên minh cùng tên lưu manh xăm tay để cướp thuốc lá của cậu.

Mỗi một lần đều thật tâm muốn giết chết cậu, nếu Tiêu Lam là một tên ngốc bạch ngọt một chút, hoặc sức chiến đấu thấp một chút, chắc chắn thi thể đã sớm lạnh.
Lâm Nghiêm cuống quít ngụy biện: "Không..

Tôi thực sự rất xem trọng bùn, không bao giờ làm hại bùn đâu!"
Làm như còn cảm thấy chưa đủ, anh ta còn vội vàng mở ra HR lừa dối đại pháp: "Bùn không giống mấy tên ngu ngốc đó.

Này đều là..

khảo nghiệm, đúng đúng đúng, là khảo nghiệm! Bùn đã qua cửa rồi, rời khỏi trò chơi này liền có thể gia nhập tổ chức của ổ, còn có rất nhiều đạo cụ.

Bùn còn thích nữ sinh đúng không? Nơi đó tôi cũng ah --"
Lâm Nghiêm đang thao thao bất tuyệt thì bị chính tiếng la hét của hắn đánh gãy.
Tiêu Lam hung hăng đạp một cước lên đùi Lâm Nghiêm, kèm theo đó là tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, Lâm Nghiêm cuối cùng cũng im lặng.
Tiêu Lam phát hiện mình không tài nào câu thông cùng anh ta được, mạng người đối với anh ta hoàn toàn không quan trọng.


Lâm Nghiêm đối với người bị anh ta hại chết không hề có chút hối hận hay cảm giác tội lỗi, thậm chí còn mắng chửi ngược lại, cho rằng những người bị hại đều là kẻ ngu xuẩn.
Đ*t con mẹ mày chứ người bị hại có tội! Kẻ đáng chết chính là những tên ch* đẻ làm mọi thứ chỉ vì lợi ích của bọn chúng.
Lâm Nghiêm ôm chân gào thét thảm thiết, nhưng không một ai có mặt tại đây tỏ vẻ đồng cảm với anh ta.
Trương Đông hơi nheo nheo mắt nhìn về phía Tiêu Lam.
Cảm nhận được tầm mắt sau lưng, Tiêu Lam xoay người lại nói với Trương Đông: "Đừng lo, tôi sẽ không phá hư trò chơi của anh đâu."
Lâm Nghiêm đang nằm trên mặt đất không hiểu, trò chơi gì?
Những điều bọn họ đang nói hình như có liên quan đến anh ta, nhưng mà..

bọn họ đang nói cái gì vậy? Ánh mắt anh ta cuống quít liên tục nhìn về phía Boss cùng Tiêu Lam, phát hiện bọn họ dường như đang ngầm hiểu ý nhau, không nói gì chỉ mỉm cười, trông vô cùng ăn ý.
Ý nghĩ này làm Lâm Nghiêm không nhịn được mà đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Đáng tiếc không ai giải thích cho anh ta.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Lam tiến lên, từ trong túi lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ.

Đây là rượu trắng giá rẻ nhất trong siêu thị, còn được để trong một cái bình nhỏ nên rất thích hợp để mang theo bên mình.
"Ha ha ha ha ha." Lâm Nghiêm đột nhiên cười ha hả, "Lại chọn trúng rượu! Bộ không thấy kết cuộc của cái tên chọn rượu lúc trước sao, không ngờ bùn lại tự giết chính mình, ha ha ha ha ha!"
Anh ta còn tưởng thằng nhóc này trong vòng 20 phút có thể tìm ra manh mối mấu chốt, kết quả vẫn phải dựa vào vận khí.

Lâm Nghiêm cười điên đảo đến mức lăn qua lăn lại trên mặt đất, anh ta đang tưởng tượng ra cảnh Boss sẽ cho thằng nhóc này chết kiểu gì, tốt nhất là xé nát cơ thể ra thành từng mảnh nhỏ, lúc đó đúng là làm lòng người vui sướng.
Tiêu Lam lại bất vi sở động, thậm chí ánh mắt nhìn Lâm Nghiêm cũng không có lấy một tia dao động.
Bởi vì loại rượu này được Lạc chọn trực tiếp dựa trên những vết rượu trên mặt đất.
Có thể làm một người đang ở thời điểm không được như ý đi chọn rượu, chứng tỏ hắn không chán ghét nó.

Bằng không đối với những người không thích rượu, càng uống tâm tình lại càng kém, còn mượn rượu giải sầu cái quần què, chưa đốt nhà là hay lắm rồi.
Tiêu Lam đem bình rượu đặt ở quầy thu ngân.
Cậu chợt thấy trên khuôn mặt xam xịt cứng đờ kia bỗng xuất hiện vài tia kì lạ, giống như đang hoài niệm gì đó.
Trương Đông duỗi tay lấy bình rượu, mở nắp ra uống một ngụm, hắn nhắm mắt để lộ ra biểu tình say mê: "Ah --"
Trương Đông nhìn Tiêu Lam nói: "Trải qua nhiều lượt chơi rồi, cậu chính là người đầu tiên tìm được nó, đã lâu rồi tôi không được nếm lại hương vị này.

Ha ha, tôi sẽ tặng cậu thêm một lễ vật, xem như khen thưởng vậy."
Tiêu Lam: "..."
Cậu chợt nhớ đến cái siêu – thị - bán - ế - hàng kia.

"Thông qua." Ánh mắt Trương Đông nhìn Tiêu Lam có vài phần lưu luyến, "Cậu thực sự không suy xét đến việc ở lại sao? Siêu thị của tôi khắp nơi đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, nếu không tôi tặng cho cậu..

một bình luận viên ưu tú ha."
Tiêu Lam vội nói: "Cám ơn, không cần."
Nhìn tiểu thư hướng dẫn viên đang nở nụ cười ngọt ngào kế bên, Tiêu Lam thầm nghĩ, đại ca anh có biết nhân tài dưới trướng mình đang âm mưu soái vị không?
Trương Đông uống sạch rượu, chép chép miệng.
Hắn nhìn mọi người xung quanh, duỗi tay chỉ Tiêu Lam cùng Triệu Tiểu Hà: "Xem ra trận này qua cửa chỉ có hai người."
Nghe được lời này Lâm Nghiêm liền bày ra vẻ mặt không thể tin được, hắn vội vàng mở miệng: "Chờ đã, từ từ..

Phiếu miễn phí, không phải tôi sẽ có thêm một lần lựa chọn sao, bọn họ qua cửa, vậy..

tôi đâu?"
Trương Đông khịt mũi khinh bỉ nhìn anh ta.
Tiêu Lam cười nói: "Hắn keo kiệt như vậy, làm sao có thể cho anh thêm một cơ hội nữa."
Lâm Nghiêm mặt cắt không còn một giọt máu.
*
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiêu Lam: Bây giờ bạn có thể lãnh cơm hộp rồi, bạn có thể phát biểu cảm tưởng ngay lúc này không?
Lâm Nghiêm: Tôi có thể chửi thề một tiếng không?
Tiêu Lam xoa xoa cổ tay.
Lâm Nghiêm: Hiện tại tôi đang rất vui..

Cực kì vui..

Thích nhất cơm hộp QAQ
Gỡ rối:
[1] Social I XX: một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một người có bầu không khí xã hội mạnh mẽ hoặc cách cư xử tương đối thô tục.

(Baidu)
[2] + [3]: Bùn / ổ chỗ này tui nghĩ là do Lâm Nghiêm vừa bị đánh nên nói ngọng luôn
· ngươi: 你 tôi: 我
· bùn: 泥 tổ: 窝.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.