*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối hôm đó, Ngô Trạch Văn đúng giờ đi tới nhà hàng mà Dương Thu Ninh đã đặt trước, vì để tiện nói chuyện, Dương Thu Ninh đặt phòng riêng trên tầng hai khá yên tĩnh, Ngô Trạch Văn vừa vào cửa đã cảm thấy áp lực đè nặng. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mẹ Lưu Xuyên gần đến thế này, bà mặc đồ công sở màu xanh sẫm, để tóc ngắn, thoạt nhìn cực kỳ khôn khéo lão luyện. Thấy Ngô Trạch Văn tiến vào, bà bình tĩnh chỉ vào ghế đối diện, nói: “Ngồi đi.”
Ngô Trạch Văn thấp thỏm ngồi xuống, lễ phép nói: “Chào dì, cháu là Ngô Trạch Văn.”
“Ừ, chào cậu.” Dương Thu Ninh cẩn thận đánh giá cậu một chút, Ngô Trạch Văn đeo kính mắt, làn da trắng nõn, người ngoài đời thật còn nhã nhặn thanh tú hơn trong ảnh chụp. Áo sơ mi và quần tây chỉnh tề mang đầy cảm giác học thuật gia giáo, hoàn toàn không hề giống tuyển thủ eSports chuyên nghiệp, thậm chí còn hao hao nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Dương Thu Ninh gọi nhân viên phục vụ, tùy tiện chọn hai phần cơm, nói: “Vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Dạ.”
Dương Thu Ninh nhìn cậu ngoan ngoãn ngồi đó, rõ ràng không định chủ động mở miệng, bà liền hỏi thẳng: “Tôi đã biết chuyện của cậu và Lưu Xuyên. Hôm nay gọi cậu ra đây là để hỏi một chút về suy nghĩ của cậu. Hiện tại yêu đương tự do, nếu cậu là con gái, đương nhiên tôi sẽ không phản đối cậu yêu đương với Lưu Xuyên. Nhưng vấn đề mấu chốt là cậu là nam, cậu cũng biết việc hai đứa con trai yêu nhau sẽ khiến người ta dị nghị.”
“Từ bé Lưu Xuyên đã không tim không phổi, chỉ thích làm việc theo ý mình, tôi nói gì với nó cũng vô dụng. Thế nhưng, Trạch Văn này, cậu không sợ bị người ta đàm tiếu sau lưng hay sao?”
Ngô Trạch Văn trầm mặc một lát mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Cháu không quan tâm cái nhìn của người ngoài, vì đây là hạnh phúc của cháu, chỉ cần bản thân cháu nắm chắc là đủ. Người khác đâu có sống hộ cháu, tại sao cháu phải quan tâm tới những kẻ qua đường, để rồi phải buông tay người mình yêu?”
Dương Thu Ninh: “…”
Logic của học bá không thể phản bác, Dương Thu Ninh vốn miệng lưỡi lanh lợi nhất thời cũng hồ đồ chẳng nói nên lời.
Dương Thu Ninh ho nhẹ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Vậy người trong nhà cậu thì sao? Không phản đối à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Từ bé cháu đã không có cha, mẹ cháu cũng không phản đối cháu ở bên Lưu Xuyên. Bà nói với cháu chỉ cần cháu cảm thấy hạnh phúc thì bà sẽ chấp nhận.”
Dương Thu Ninh: “…”
Nghe qua sao lại thấy bà không phải một người mẹ tốt cho lắm.
Dương Thu Ninh nhận ra khi nói chuyện với học bá lại rơi vào thế hạ phong, vốn muốn làm người độc ác khuyên cậu chia tay với Lưu Xuyên, ai ngờ… hình như lại bị cậu thuyết phục. Dương Thu Ninh bất đắc dĩ bóp trán: “Vậy xem ra cậu quyết tâm muốn ở cạnh Lưu Xuyên?”
Ngô Trạch Văn không chút do dự: “Vâng ạ.”
Dương Thu Ninh nhíu mày: “Không nghĩ kỹ lại sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “Cháu đã cân nhắc rất nhiều lần, nhưng kết luận đưa ra vẫn chỉ có một. Cháu rất yêu anh ấy, muốn ở bên anh ấy.”
Lưu Xuyên học được khả năng làm spy của Lưu Hiểu Mông, đặt luôn phòng bên cạnh để áp mặt vào nghe lén, nghe đến đây cũng không nhịn được mà nhếch môi.
Dương Thu Ninh biểu tình như vừa bị đánh, giọng điệu ương ngạnh: “Thật không hiểu nổi các cậu… Thực ra hiện tại hai người đang ở trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, tôi nói gì cũng vô dụng. Nhưng qua mấy năm nữa không chừng cả hai đều muốn thay đổi. Giờ còn trẻ tuổi, đừng quyết định qua loa như thế.”
Ngô Trạch Văn tiếp tục nghiêm túc nói: “Cảm ơn lời khuyên của dì. Nhưng cháu cho rằng dù mấy năm nữa thì tình cảm của cháu đối với Lưu Xuyên cũng sẽ không thay đổi đâu.”
Dương Thu Ninh: “…”
Khi đi từ nhà hàng ra, sắc mặt Dương Thu Ninh rất khó coi, Lưu Xuyên cười tủm tỉm lại gần nói: “Sao rồi mẹ, có phải bị học bá đánh bại rồi không?”
Dương Thu Ninh mạnh miệng nói: “Tôi không chấp trẻ con… Anh cũng đừng có đắc ý vội, hai năm nữa nó chán anh rồi muốn chia tay anh thì đừng có chạy tới trước mặt tôi khóc lóc.”
Lưu Xuyên kéo tay mẹ mình: “Mẹ tin tưởng con trai mẹ tí đi nào? Con sẽ không cho em ấy có cơ hội thay lòng đổi dạ đâu.”
***
Tuy Dương Thu Ninh không nói rõ việc có đồng ý cho Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn ở bên nhau hay không, nhưng rõ ràng bà không muốn quản chuyện này nữa. Thái độ của cả hai đều rất kiên quyết, học bá nghiêm túc thành khẩn, con trai thì thậm chí còn quỳ xuống trước mặt mình, bà thì ngày ngày bận rộn, cũng không muốn làm kẻ ác chia rẽ uyên ương.
– dù sao bọn họ vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi xúc động bồng bột là chuyện bình thường, chờ thêm mấy năm nữa trưởng thành hơn, chắc chắn có thể tự nghĩ thông.
Tự an ủi mình bằng cái cớ như vậy, Dương Thu Ninh mở một mắt nhắm một mắt, coi như cam chịu quan hệ của hai người.
Khi đó đã gần đến giai đoạn vòng bảng của mùa giải thứ 16, Ngô Trạch Văn trở nên cực kỳ bận rộn, còn Lưu Xuyên lại phải ra nước ngoài họp hành với liên minh eSports. Tuy hai người ít có cơ hội gặp mặt nhưng sự hài hòa trong cuộc sống lại trở nên ổn định hơn rất nhiều. Vì bọn họ đều biết trở ngại lớn nhất trước mắt đã được giải quyết thuận lợi, người lớn hai nhà sẽ không phản đối bọn họ bên nhau, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Đến khi Lưu Xuyên công tác trở về, đội tuyển Long Ngâm dưới sự dẫn dắt của Ngô Trạch Văn đi đến đâu chém binh đến đó, vậy mà đã vào thẳng trận chung kết.
Lưu Xuyên vừa xuống sân bay đã chạy thâu đêm tới đội tuyển Long Ngâm, Ngô Trạch Văn đang họp các thành viên, thấy hắn đến liền gật đầu coi như chào hỏi, chỉ cho hắn chỗ ngồi. Lưu Xuyên tìm ghế ngồi xuống, nghe Ngô Trạch Văn đứng trên bục phân tích đối thủ.
“Đối thủ lần này của chúng ta là Thất Tinh Thảo, các thành viên cũ hẳn còn nhớ rõ, mùa giải thứ 13 khi còn có Xuyên đội và đội phó Lam, chúng ta đã từng đánh với Thất Tinh Thảo. Hôm nay cả hai đội đều đã thay đổi rất nhiều, chúng ta không thể đánh như lần trước nữa.”
“Đội trưởng mới Tiết Khắc của Thất Tinh Thảo cực kỳ bình tĩnh, đội phó Trần Tiểu Bắc cũng được coi là thiếu niên thiên tài, bọn họ đã hình hành tổ hợp mới nhưng thực ra vẫn kế thừa nguyên lý phối hợp xa gần của Tiêu đội và Luân thần năm xưa. Trần Tiểu Bắc sẽ là tuyển thủ tấn công và khống chế hàng trước, chuyên quấy nhiễu các tuyển thủ cận chiến của đội bạn. Tiết Khắc ở phía sau tùy thời mà động, một khi có cơ hội sẽ dùng roi kéo đối thủ vào giữa đội hình Thất Tinh Thảo, nhanh chóng nhồi sát thương.”
“Để đối phó với đội hình này, mấu chốt vẫn là Trần Tiểu Bắc, tôi và Lý Tưởng sẽ đích thân chú ý đến cậu ta…”
Khi Ngô Trạch Văn phân tích đội hình sẽ rất logic và rõ ràng, Lưu Xuyên ngồi dưới nghe cậu chậm rãi giảng giải, trong lòng cũng cảm khái vô cùng.
Ai mà ngờ được người đang đứng trên bục kia trước đây chỉ là một con gà trong game đến khinh công còn không làm cho tử tế?
Cậu hoàn toàn dựa vào nhiệt huyết và sự khắc khổ nghiên cứu của mình mà trở thành một đại thần Ngũ Độc danh tiếng như hôm nay, trở thành đội trưởng đời thứ hai của đội tuyển Long Ngâm, tiếp nhận gánh nặng từ tay Lưu Xuyên, dẫn theo Long Ngâm nghênh đón từng trận đấu.
– Trạch Văn, trước đây rất lâu khi em giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, tôi cũng đã rất tự hào về em.
– hiện tại, nhìn thấy em dùng thân phận đội trưởng để dẫn dắt Long Ngâm vững từng bước chân tiến về phía trước, tôi lại càng cảm nhận sâu sắc được rằng, năm đó có thể gặp em ở trường, chính là may mắn lớn nhất cuộc đời của Lưu Xuyên tôi.
***
Trận chung kết của mùa giải thứ 16 được diễn ra vào sáng sớm, trận đấu này thu hút rất nhiều người tới tận nơi để theo dõi, bao gồm cả những đại thần tiền bối hiếm có trong liên minh như Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân, Lưu Xuyên, Lam Vị Nhiên. Mà trận giao tranh lần này giữa Long Ngâm và Thất Tinh Thảo cũng trở thành đề tài nóng bỏng cho phóng viên và truyền thông.
Thực ra xét về tổng thể thì Long Ngâm và Thất Tinh Thảo vẫn mạnh ngang nhau, tổ hợp Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc đang ở trong thời kỳ đỉnh cao phong độ, trong khi uy lực của tổ hợp Ngô Trạch Văn và cộng sự mới Vu Dương lại không bằng Xuyên Văn năm đó. Về đoàn chiến có thể coi như Thất Tinh Thảo mạnh hơn, nhưng Long Ngâm lại có một tuyển thủ đấu võ đài cực kỳ sắc bén và thành thục là Từ Sách cùng với một Lâm Đồng rất ổn định, chưa kể Ngô Trạch Văn và Từ Sách còn luân phiên nhau đánh cuối, tỉ lệ giành điểm trên lôi đài rất cao. Tổng hợp lại thì trận chung kết lần này đội nào cũng có khả năng giành cúp vô địch.
Trong hai vòng lôi đài, Tiết Khắc đánh cuối dốc hết toàn lực lại thêm sự phát huy xuất sắc của Diệp Chu, thành công gỡ hòa tỉ số.
Hai đội bất phân thắng bại, vòng đoàn chiến thứ ba, Thất Tinh Thảo thành công lấy được bốn điểm dưới ưu thế sân nhà, phần thắng dường như đang nghiêng hẳn về phía Thất Tinh Thảo.
Nhưng mọi người lại không ngờ rằng, dưới cục diện bị dẫn trước về điểm, Ngô Trạch Văn rất liều lĩnh lựa chọn bản đồ mê cung dưới lòng đất trong ván đấu cuối cùng này.
Đây là bản đồ mới vừa ra mắt năm nay, không hề giống với bản đồ mê cung trong quá khứ. Đây là một tấm bản đồ mê cung 3D thật sự, phân thành hai tầng trên và dưới, có thể di chuyển giữa hai tầng thông qua cầu thang ở giữa bản đồ. Dù tọa độ trên bản đồ giống y hệt nhau nhưng rất có khả năng không thể nhìn thấy quân địch vì có thể đối phương đang đứng ngay trên đỉnh đầu.
Vốn Ngô Trạch Văn đã rất mạnh trong việc lợi dụng địa hình đánh du kích, gặp bản đồ 3D như vậy chẳng khác nào như cá gặp nước. Đội tuyển Long Ngâm xuất quỷ nhập thần tại mê cung dưới lòng đất, lúc thì ở tầng trên, một lúc sau đã ở tầng dưới, đôi khi còn chia đường bọc hậu. Thất Tinh Thảo bị đánh cho trở tay không kịp, mất trắng cả ba lá cờ lệnh!
Đội tuyển Long Ngâm một lần nữa lật kèo, chuyển bại thành thắng, đạt được chức vô địch của mùa giải thứ 16!
Tiếng vỗ tay vang khắp hiện trường, vì cổ vũ cho đội tuyển Long Ngâm, cũng hoan hô cho khả năng chỉ huy bình tĩnh của Ngô Trạch Văn!
Các tuyển thủ ngồi trên khán đài VIP xôn xao bàn tán, Lộc Tường nhịn không được mà nói: “Liên minh làm ra cái tấm bản đồ này là theo yêu cầu của học bá đúng không?! Phải hủy bỏ bản đồ mê cung đi thôi, em nhất định sẽ lại gửi mail xin chủ tịch thêm lần nữa.”
Thiệu Trạch Hàng nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Đừng gửi, đảm bảo lại bị từ chối thôi.”
Tô Thế Luân cảm thán: “Hai lần thua Long Ngâm ngay tại chung kết, có phải trước đây em đặt tên không ổn nên bát tự tương khắc không?”
Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Hôm nay Tiểu Tiết phát huy rất tốt, thi đấu có thắng có thua, cậu ấy với Tiểu Bắc vẫn còn nhỏ tuổi, một ngày nào đó sẽ giành lại được cúp thôi.”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Cũng đúng, hai đứa phối hợp ngày càng thành thục rồi, mùa giải sau vẫn còn hi vọng.”
Diệp Thần Hi đến gần bên tai Lam Vị Nhiên nói: “Sư phụ, đội trưởng mới của Long Ngâm xịn thật.”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Hẳn rồi.”
Lưu Xuyên vẫn không nói gì, ánh mắt hắn dừng lại trên người đang đứng ở vũ đài xa xa, trong đầu bỗng hiện ra từng hình ảnh từ khi mới quen Ngô Trạch Văn đến nay. Đã mấy năm rồi, Trạch Văn của hắn rốt cuộc đã trở thành đội trưởng chói sáng nhất trong liên minh chuyên nghiệp. Thân là người tự mình bồi dưỡng cho Ngô Trạch Văn, trong lòng Lưu Xuyên cảm thấy vừa kiêu ngạo lại tự hào.
Ngô Trạch Văn chưa bao giờ khiến người ta thất vọng, khi giành được huy chương đồng ở mùa giải trước, cậu đã từng nghiêm túc nói với Lưu Xuyên: “Tôi muốn giành chức vô địch.”
Và rồi mùa giải này, trải qua từng đó gian nguy, cậu cũng lấy được chiếc cúp trân quý ấy.
***
Tại lễ trao giải mùa giải thứ 16, đội tuyển Long Ngâm sau khi ba đại thần Xuyên, Lam, Dạ giải nghệ, lại một lần nữa bước lên ngôi vô địch. Đội trưởng Ngô Trạch Văn còn đạt được giải thưởng “Tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải”.
Khi tiếp nhận cờ lệnh quán quân từ tay chủ tịch, Ngô Trạch Văn giơ cao lá cờ, nghiêm túc nói với máy quay: “Khi giành cup tại mùa giải thứ 13, Xuyên đội đã từng nói một câu trong lễ trao giải. Anh ấy nói, đây chưa phải kết thúc, mà là một khởi đầu hoàn toàn mới. Hôm nay tôi cũng chỉ muốn nói một câu – chúng tôi đã giành chức vô địch một lần nữa, nhưng đây cũng không phải dấu chấm hết. Xuyên đội, Tứ Lam và Dạ Dạ đều đã giải nghệ, tôi và Lý Tưởng tiếp nhận chức vụ đội trưởng và đội phó của Long Ngâm, chúng tôi sẽ tiếp tục giống như bọn họ trước đây, từng bước từng bước một, vững vàng tiến về phía trước!”
Lời này của Ngô Trạch Văn khiến rất nhiều fan Long Ngâm xúc động phát khóc, sau khi ba đại thần giải nghệ, có rất nhiều người không hi vọng mấy vào Long Ngâm. Thế nhưng một lớp tuyển thủ mới lại gắng gượng hồi sinh, ngồi lên ngôi vương một lần nữa! Ngô Trạch Văn dùng chính thực lực của mình để chứng minh cho mọi người thấy –
Lá cờ của Long Ngâm sẽ vĩnh viễn không bao giờ rơi xuống, sự huy hoàng của Long Ngâm cũng sẽ tiếp tục được truyền thừa!
Hết chương 434.