Toái Tâm Kiếp

Chương 5




Sáng sớm, khí lạnh bao phủ khắp mọi nơi, hắn đem Phùng Si Tâm từ trong mộng đẹp say sưa tỉnh dậy.

Hơi thở ấm áp bên tai không làm nàng cảm thấy đỏ mặt nữa —— nàng thích cảm giác khi tỉnh giấc được nằm trong lồng ngực hắn, thật muốn cả đời không thức dậy.

Đưa ra bàn tay nhỏ bé, nàng nhẹ vén sợi tóc trên mặt hắn. Phùng Si Tâm đã sớm thành thói quen mỗi sáng sớm thức dậy được nam nhân yêu mến ôm trong ngực, cùng nhau nghênh đón sáng sớm rực rỡ. Bất quá cho dù hai người đã cùng giường cộng chẩm nhiều ngày, nhưng vẫn thủy chung bình an vô sự, trừ mấy nụ hôn nóng bỏng suýt nữa sát thương cướp cò ra, vẫn là cẩn thủ lấy lễ.

Dáng dấp hắn thật là đẹp mắt, Phùng Si Tâm say mê nhìn nam nhân trước mắt, hơn nữa nam nhân này chỉ thuộc về riêng nàng, không cần chia xẻ cùng những người khác. Chỉ nghĩ đến điểm này, nàng đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian.

Khuôn mặt kia mang vẻ kiên cường, trải qua một đêm chòm râu đã mọc ra, thoạt nhìn cực kỳ hấp dẫn, tràn đầy vận vị nam tử thành thục. Bỗng nhiên trong lòng nàng như có chú nai con đi loạn.

Sau đó tầm mắt của nàng dừng ở trên môi của hắn, nghĩ đến hắn rất thích ăn miệng của nàng, giống như là nghiện mất rồi, hại nàng không nhịn được muốn thử một chút. Nàng trúc trắc đem môi đặt lên môi hắn, theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm, vừa nghiêm túc lại thẹn thùng, còn không quên thưởng thức tư vị kia. Ừ! Thật là có cảm giác khó tả. Bất quá khi nàng từ chủ động bị buộc trở thành bị động, thân thể nàng cũng bị một thân thể to lớn, cường tráng áp vào bên trong nhuyễn tháp. Thế cục đã thay đổi!

"Sáng sớm liền hấp dẫn ta, nàng có biết điều này rất nguy hiểm không?" Đông Phương Duật khàn khàn giọng hỏi.

"Nguy hiểm? Sao lại nguy hiểm?" Phùng Si Tâm không hiểu chút nào, hồn nhiên không biết đôi mắt thuần chân kia khiến dục hỏa hắn dâng cao.

"Chính là loại này ——" Môi của hắn hôn lên môi nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc ôm trọn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, muốn đoạt lấy ngọt lành chỉ riêng nàng có.

Nàng đem hai cánh tay lượn quanh trên cổ hắn, sợ hãi hưởng ứng.

Thấy nàng hợp tác, ngay cả kháng cự cũng không hiểu, cộng thêm mấy ngày nay đều là giữa đường dừng lại, đối với nam nhân mà nói là chuyện rất thống khổ, tất cả đã thiêu hủy hết kiên nghị, lý trí cùng tự chủ của hắn.

"Si Tâm ——" Nàng tựa như tim của hắn, Đông Phương Duật biết trong cuộc đời mình đã không thể không có nàng."Ta không muốn nàng rời đi, không muốn nàng phản bội ta ——"

Phùng Si Tâm không rõ ràng lắm tại sao hắn cho là mình sẽ phản bội hắn, bất quá vẫn là mềm mại hưởng ứng.

"Ừ, ta hứa."

Thân thể hắn hướng trên người nàng ma sát, hé miệng rên rỉ, "Ông trời ạ—"

"Duật ——" Phùng Si Tâm nghi ngờ đẩy đẩy hắn.

Đông Phương Duật giống như người phải chịu đói bụng thật lâu, gặm cắn bên gáy trắng mịn của nàng, không để ý tới thanh âm nàng kêu lên.

Nàng lại thử kêu lên một lần, "Duật —— Có cái gì đó cứng cứng để ở trên đùi ta."

"Ngô. . . . . . Cái gì?" miệng hắn dao động đến phía dưới cổ áo hơi rộng mở của nàng.

"Vật kia khiến ta rất không thoải mái, chàng bỏ nó đi có được hay không?" Phùng Si Tâm khẽ nhíu mày kháng nghị.

Đông Phương Duật nâng lên hai tròng mắt đầy dục vọng, "Nàng nói cái gì?"

"Trong quần áo của chàng có thứ gì đó, vừa nóng lại vừa cứng vẫn còn đâm vào chân ta."

Không ngờ nàng vừa mới dứt lời, sau một trận kinh ngạc hắn liền cất tiếng cười to.

"Chàng làm gì mà cười thành như vậy?" Nàng cũng không phải là đang nói đùa a.

"Tiểu ngu đần! Ta thật muốn ăn nàng." Nàng bây giờ làm cho người ta muốn nuốt vào bụng.

Nàng ngượng ngùng đỏ mặt, "Chàng mới ăn rồi còn gì?"

Giọng Đông Phương Duật đầy tà khí, ám hiệu mập mờ.

"Ta muốn ăn là ăn chỗ khác." Hắn vô tình mà hữu ý quét qua khuôn ngực nàng.

"Được! Hết thảy đều cho chàng ăn." Chỉ cần đối tượng là hắn sẽ không sao hết.

Hắn không chịu được lớn tiếng rên rỉ, tiểu nha đầu này thật đúng là khẳng khái.

"Cám ơn nàng tín nhiệm, nhưng ta không tin chính là mình." Nếu là thật tiếp tục nữa, sợ rằng cũng không có biện pháp ngừng lại. Xem ra hay là trước hết an bài một nơi khác cho nàng nghỉ, tránh cho hắn thú tính đại phát mà cưỡng bức nàng trước khi thành thân.

Cần cho nàng một danh phận trước, Đông Phương Duật không muốn phá hư sự trong sáng của nàng.

"Trời đã sáng, chúng ta cũng nên rời giường thôi." Thấy vẻ mặt nàng dường như vẫn chưa chịu ngừng lại, nhưng người thống khổ là hắn, còn là tội phạm vội vàng rời đi."Mấy ngày nữa chính là đầu tháng mười một, ta sẽ tuyên bố nàng là Diêm phi tương lai, không còn ai có thể chia rẽ chúng ta."

Phùng Si Tâm giống như một tiểu thê tử, giúp hắn thay quần áo. "Nhưng còn những cô nương khác phải làm sao bây giờ? Ta cảm giác mình thật là ích kỷ, luôn muốn độc chiếm chàng, ngay cả cho các nàng cơ hội cạnh tranh cũng không có. Như vậy có phải là không công bằng hay không?"

"Ta chỉ muốn nàng thôi, không quan tâm bất kỳ ai có công bằng hay không." Ngày này hắn chờ đã đủ lâu. "Huống chi tình cảm vốn chính là ích kỷ, chẳng lẽ nàng muốn ta cưới tam thê tứ thiếp sao?"

Nàng ôm lấy hắn, lắng nghe tiếng tim đập ổn định của hắn.

"Ta không muốn! Ta tình nguyện để người mắng ta ích kỷ, cũng không nhường chàng cho ai khác." Đây là nam nhân của nàng, nàng không muốn phải chia sẻ với nữ nhân khác.

"Yên tâm, ai cũng không giành được ta đâu." Hắn thật lòng hứa hẹn.

Gương mặt Phùng Si Tâm ngửa lên, khóe mắt phiếm hồng, "Duật, vậy ta hôm nay có thể đi ra ngoài, không cần buồn bực ở trong phòng được không?"

"Tản bộ là có thể, bất quá chạy cùng nhảy còn lại là ở trong phạm vi cấm chỉ." Hắn trịnh trọng dặn dò.

Nàng cố ý cúi mình vái chào, "Dạ, tuân lệnh."

"Bướng bỉnh! Vết thương trên lưng nàng đã đóng vảy, đại khái mấy lần bôi thuốc nữa là khỏi. Sau này có thể sẽ lưu lại một vết sẹo mờ, nàng có để ý không?"

"Vậy chàng sẽ để ý sao?" Nàng hỏi ngược lại hắn.

Đông Phương Duật khẳng định, "Ta không ngại."

"Chỉ cần chàng không ngại, ta cũng không cần để ý." Hơn nữa vết sẹo ở trên lưng muốn nhìn cũng không thấy được.

Hắn chỉa vào trán nàng, "Nàng để ý tới ý nghĩ của ta vậy sao?"

"Chàng là phu quân tương lai của ta, dĩ nhiên ta phải để ý rồi." Phùng Si Tâm yêu kiều nói.

Chống cự không được nụ cười ngọt ngào của nàng, Đông Phương Duật lại một lần nữa tặng nàng một nụ hôn, hai linh hồn tựa hồ từ đó sẽ phải hòa làm một thể.

★★★

Đường Tĩnh Mi cách một khoảng cách, mặt nạ sương lạnh nhìn người nơi xa.

Nàng ấy rốt cục xuất hiện!

Bất quá chỉ là một tiểu nha đầu thôi, so vẻ thùy mị, so tài hoa, so công phu có điểm nào có thể cùng mình đánh đồng? Nhưng tại sao hết lần này tới lần khác Diêm hoàng đều chọn nàng?

Nàng ta đã nghe nói Diêm hoàng đã quyết định lập Phùng Si Tâm làm phi. Cho dù nàng cố gắng thế nào đều là đồ lao vô công, bởi vì nàng ta căn bản không đến gần được Diêm hoàng nên không có cơ hội lợi dụng sắc đẹp đi dẫn dụ hắn, đây mới là điều Đường Tĩnh Mi không cam lòng. Ngay cả thử cũng còn chưa thử qua đã phải thừa nhận mình bị một tiểu nha đầu đánh bại, nàng ta mới không cam tâm!

Những người khác đang may mắn tránh được một kiếp, còn nàng ta lại khác họ. Trước khi tới Diêm cung, Đường Tĩnh Mi đã phải chịu một trách nhiệm nặng nề. Sau khi tới đây, nhiều lần nàng thừa dịp đêm khuya vắng người đi ra ngoài, muốn vụng trộm quan sát địa hình trên đảo, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Nếu nói cơ quan, cũng chỉ có cấm địa dẫn tới tẩm cung của Diêm hoàng mới có, còn những nơi khác có thể nói là thông hành không trở ngại, ngay cả phòng thủ cũng rất phân tán. Nàng nghi ngờ đây chính là kế dụ địch.

Không lẽ Diêm hoàng đã đoán được có người sẽ nhân cơ hội tham gia Tuyển phi yến mà tiến hành công việc thu góp tình báo, cho nên dứt khoát mở rộng ra môn hộ, làm cho người ta nhìn không thấu hư thật sao? Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải nàng ta đã phí công!

Liếc thấy Phùng Si Tâm đi về hướng này, trong lòng Đường Tĩnh Mi đố kị càng lúc càng dâng cao.Nàng ta tuyệt không để tiểu nha đầu này lên làm Diêm phi đơn giản như vậy. Chờ coi đi!

Nàng ta thu lại đôi mắt đầy sát khí, thay vào đó là một khuôn mặt muốn lấy lòng cùng sám hối.

"Si Tâm, thương thế của ngươi đã đỡ hơn chưa?"

Nhưng là nàng ta mới đến gần, Lãnh Trạm đứng sau lưng Phùng Si Tâm lập tức chắng ngang giữa hai người, làm Đường Tĩnh Mi càng khó chịu hơn.

Phùng Si Tâm khiếp sợ xem nhìn nàng ta, "Ừ. . . . . . đã đỡ hơn nhiều rồi! Cám ơn Đường cô nương quan tâm."

"Ta. . . . . . có thể nói với ngươi mấy câu hay không?" Nàng ta cố làm ra vẻ nhún nhường, "Không được sao? Ta biết là ta quá đáng, ngươi khinh thường ta, không muốn nói chuyện với ta cũng là phải."

"Không không không, ta không có ý đó. Lãnh Trạm, ta có thể cùng Đường cô nương nói chuyện một lát hay không?" Lo lắng nàng lại xảy ra ngoài ý muốn, Đông Phương Duật mới mệnh cho Lãnh Trạm ở bên nàng, bảo vệ an toàn của nàng một tấc cũng không rời.

Lãnh Trạm nhíu mi, hắn cũng không hề quên Đường Tĩnh Mi cùng Mộc Phù Dung đã từng ở cùng một phe.

"Chỉ cần một lát là được rồi. Sẽ không có việc gì đâu!" Phùng Si Tâm liên tục bảo đảm.

Hắn suy tính hồi lâu mới gật đầu, có Mộc Phù Dung làm gương, nữ nhân này cũng không dám giở trò quỷ.

Phùng Si Tâm chờ Lãnh Trạm đi xa, mới hỏi: "Đường cô nương muốn cùng ta nói cái gì?"

"Ta là đặc biệt nghĩ đến nói xin lỗi với ngươi, Si Tâm, thật xin lỗi ngươi! Ngày đó ta không nên nói vậy, còn làm hại ngươi bị Mộc Phù Dung đánh một roi. Đều là ta sai." “Thật là đáng tiếc, thật hy vọng là một roi kia quất vào trên mặt ngươi!” Trong lòng Đường Tĩnh Mi tăng thêm một câu. Thật ra thì, chỉ cần nàng ta tùy tiện dùng độc một chút, là có thể làm cho tiểu nha đầu này bị mất mạng. Bất quá nàng là người của Đường môn, mọi người sẽ hoài nghi nàng ta đầu tiên. Quá mạo hiểm! Xem ra phải dùng cách khác.

"Chuyện đã qua, ngươi không cần để ở trong lòng." Nàng không phải là người ghi hận trong lòng.

Đường Tĩnh Mi thân thiện lôi kéo tay của nàng, "Cám ơn ngươi chịu tha thứ cho ta! Thật ra thì tiểu a di ta cũng quá ngốc, Thiết Chấn Phi đã sớm nói rõ đối với nàng chỉ có tình huynh muội, nàng còn là không hiểu chuyện lại xuống tóc xuất gia. Đây là chính nàng lựa chọn, thứ cho người khác không thay đổi được."

Phùng Si Tâm không biết được nên nói cái gì, chỉ có thể an tĩnh lắng nghe.

"Nghe nói Diêm hoàng đã quyết định chọn ngươi làm phi?" Đường Tĩnh Mi giả bộ ra giọng hâm mộ hỏi.

Trên mặt Phùng Si Tâm nhất thời đỏ ửng, nàng chỉ có thể thẹn thùng gật đầu.

"Chúc mừng ngươi, Si Tâm." Trên mặt Đường Tĩnh Mi bày ra bộ dáng cao hứng thay nàng, nhưng trong lòng thì cắn răng nghiến lợi, ước gì nàng bị hủy dung, không còn mặt mũi nào dám ra ngoài gặp người nữa.

"Cám ơn Đường cô nương." Người ta có thành ý như vậy, nàng cũng thật lòng đáp tạ.

Đường Tĩnh Mi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Còn gọi ta là Đường cô nương, ngươi liền trực tiếp gọi tên ta đi! Trừ phi ngươi không muốn ta làm bằng hữu?"

"Làm sao không? Vậy ta phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ mới phải." Phùng Si Tâm thật vui vẻ có thể cùng nàng xóa bỏ mọi hiềm khích lúc trước, có thêm một người bạn.

"Chỉ tiếc đến lúc đó không tới uống rượu mừng của muội. Bất quá, sau này nếu như có rỗi rãnh đến Tứ Xuyên, đừng quên Đường tỷ tỷ đấy! Nhất định phải tới thăm ta a!"

Phùng Si Tâm đã tháo xuống mọi đề phòng, "Ta nhất định sẽ đi bái phỏng tỷ, Đường tỷ tỷ."

"Mọi chuyện đã định đoạt, vậy ta cũng không quấy rầy muội nữa." Đường Tĩnh Mi âm thầm cười trộm, mới nói mấy câu đã khiến nha đầu ngốc này tin nàng, thật đúng là không cần tốn nhiều sức.

Hừ! Nàng không có được cái nàng cần, người khác cũng đừng mơ tưởng có được.

★★★

Càng ngày Tuyển phi yến càng đến gần, không khí trên đảo càng náo nhiệt, thuộc hạ trọng yếu ở phân bộ khắp nơi của "Diêm cung" cũng đều trở lại. Không chỉ là vì mừng ngày sinh của Diêm hoàng , chủ yếu nhất là bọn họ nghe nói vị trí Diêm phi đã được định đoạt, đây chính là chuyện vui nhất a. Ai ai cũng không khỏi vui mừng khôn xiết.

Thân là một trong những nhân vật chính, Phùng Si Tâm dĩ nhiên cũng không hề nhàn rỗi. Cả ngày vội vàng thử quần áo cùng đồ trang sức đeo tay đắt giá, bởi vì nhất định ở ngày đó nàng sẽ chính thức gặp mặt mọi người, ăn mặc tất nhiên không thể quá đơn giản, cho nên vẫn bận đến tối mới có thời gian lấy hơi.

Tú Anh ghen tỵ nhìn đống kim ngân châu báu trên bàn, tất cả đều là lễ vật đưa tới hiến tặng cho Diêm phi tương lai. Sớm biết sẽ như vậy, ban đầu nàng ta nên tận lực khuyên Tam tiểu thư tới tham gia mới đúng. Như vậy những thứ đồ này đều thuộc về Tam tiểu thư, nàng ta cũng có thể hưởng chút vinh quang, nói không chừng còn có thể được nhận được lễ vật nữa chứ! Nghĩ tới chuyện này, nàng ta liền khó chịu trong người.

"Tứ tiểu thư, Diêm hoàng đối với ngươi thật đúng là rất tốt. Ngươi chưa vào cửa mà đã như vậy, chờ sau khi thành hôn, không phải là có thể muốn gió có gió, muốn mưa có mưa sao." Ai! Cùng là nữ nhân, số mạng tại sao khác nhau nhiều như vậy?

Phùng Si Tâm không có nghe ra châm chọc trong lời nàng ta nói, "Ta chỉ muốn Duật yêu ta là đủ rồi, những thứ này đối với ta cũng không có dùng tới. Bất quá người ta hảo ý đưa cho ta, ta cũng không dễ dàng cự tuyệt."

"Chỉ có đứa ngốc mới không cần." Tú Anh tức giận nói thầm.

Trên đời này có nữ nhân nào không thích kim ngân châu báu chứ? Đổi lại là nàng ta, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng sẽ cười trộm. Hết lần này tới lần khác mình không có cái mệnh đó, chỉ có chờ kiếp sau có thể đầu thai làm nữ nhi nhà danh môn.

Đang thở dài, đột nhiên nàng ta nhớ tới một chuyện, hôm nay đại ma đầu kia quyết định muốn cưới Tứ tiểu thư làm vợ, như vậy chuyện lão gia dặn dò cũng có thể nói đi ra.

Nàng quay đầu đi vào buồng phía sau, lấy ra một vật trong rương đồ đạc của mình, "Tứ tiểu thư, ngươi ngồi xuống, ta có việc muốn nói với ngươi."

"Chuyện gì?" Phùng Si Tâm thuận miệng lên tiếng, nàng vẫn còn đang phiền não nên xử lý những thứ quý trọng này như thế nào.

Tú Anh trước tiên ở ngoái đầu nhìn quanh một cái, xác định cũng không có ai liền khép cửa phòng lại.

"Tứ tiểu thư, ngươi cẩn thận nghe cho kỹ, phong thư cùng chai này thuốc là lão gia trước khi đi phó thác cho ta, muốn ta khi gặp thời cơ liền chuyển cho ngươi. Hơn nữa lão gia muốn ngươi cần phải tuân theo chỉ thị trong thư mà làm."

"Phụ thân cho ta ư?" Phùng Si Tâm xé miệng phong thư, rút ra lá thư bên trong. Nét chữ cứng cáp quen thuộc nhảy vào mi mắt, nàng nhanh chóng đọc đi xuống—— “Si Tâm! Khi con nhìn thấy phong thư này, chứng tỏ con đã tuân theo phân phó của cha, thành công đến gần Đông Phương Duật, cũng khiến cho hắn hoàn toàn tin cậy con! Cha quá mức cảm động cùng vui mừng. Từ nhỏ con đã khéo léo, lại biết nghe lời, đúng là hài tử ngoan của cha, không làm cha thất vọng. Nói vậy con nhất định phải đem hết khả năng hoàn thành phân phó của cha.

Chai thuốc này, cha muốn khi con ở chung một chỗ với Đông Phương Duật đem nó rót vào nước trà, và làm cho hắn không có chút cảnh giác nào mà uống ly trà độc này------”

Trà độc!

"Không ——" Phùng Si Tâm sợ hãi kêu lên, vứt bỏ bức thư kia, giống như phía trên dính đầy độc."Không thể nào! Cha sẽ không. . . . . . muốn ta làm như thế. . . . . . Nhất định là viết sai!"

Tú Anh cũng thất kinh đứng lên, "Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Tứ tiểu thư, ngươi không có đọc sai chứ? Lão gia viết như vậy trong thư thật sao?"

"Sẽ không, sẽ không !" Đây tuyệt đối không phải là thật, nàng cảm giác được huyết dịch đang chạy ở toàn thân.

"Tứ tiểu thư, rốt cuộc ngươi có nghe được lời của ta nói hay không?" Tú Anh nhặt lên lá thư kia lên, nhét vào trong tay của nàng, "Đừng ngẩn người nữa, ta thấy rõ ràng phía dưới còn viết cái gì đó."

"Ta không muốn nhìn, ngươi mau đem nó đi." Phùng Si Tâm bị dọa, sợ đến lui về phía sau mấy bước, hai tay vung mạnh, "Đây không phải là thật, phụ thân sẽ không muốn ta giết người —— Thư này nhất định là người khác viết, ta không muốn đọc, không muốn!"

"Tứ tiểu thư, phong thư này đúng là lão gia tự tay giao cho ta. Trước tiên ngươi đọc hết thư đã, nói không chừng là ngươi nhìn lầm rồi! Ngươi mau đọc đi." Nàng cũng gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

Đúng vậy! Phụ thân sẽ không để nàng trở thành hung thủ giết người. Phùng Si Tâm an ủi mình, nàng là nữ nhi ruột thịt của cha, cha tuyệt không sẽ tàn nhẫn đến mức lợi dụng nàng giết người như vậy.

Nghĩ như vậy, nàng mới run tẩy nhận lấy bức thư, tập trung dũng khí còn sót lại, mở ra tiếp tục nhìn xuống.

“Tin tưởng con nhất định làm được! Si Tâm. Đây là tâm nguyện lớn nhất cả đời cha, Đông Phương Duật không thể không chết! Mà con là hy vọng duy nhất.

Không nên hỏi nguyên nhân, nếu như con đúng là nữ nhi ngoan của cha. Con phải làm theo phân phó phía trên, nếu không cha vĩnh viễn không muốn con trở về nữa, từ nay về sau, Phùng gia không thừa nhận có nữ nhi này.

Cha thân bút”

"Tại sao phải như vậy? Tại sao?" Phùng Si Tâm giống như rơi vào cơn ác mộng, lại cảm giác được hết thảy đều là thật, trong miệng không ngừng nỉ non: "Phụ thân. . . . . . Tại sao nhất định Duật phải chết? Còn phải là ta tự tay độc chết hắn, không muốn! Ta không muốn ——"

Tú Anh chân như nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất, "Lão gia gạt ta, còn nói sau khi chuyện thành công sẽ thưởng cho ta năm mươi lạng bạc —— vậy cũng phải còn có mệnh trở về mới được a! Lão gia, lòng của ông thật là ác độc."

"Ta không muốn Duật chết ——" Nước mắt giống như mưa chảy xuống.

"Sớm biết cũng không cần tham như vậy. Vì năm mươi lạng bạc mà ngay cả mệnh cũng không còn." Tú Anh sợ hãi toàn thân vô lực, hàm răng cứ mãi run lên.

Phùng Si Tâm ôm lấy đầu, bàng hoàng, "Ta không thể làm như vậy, ta làm sao có thể hại chết Duật đây? Nhưng phụ thân . . . . . . Làm sao bây giờ? Ta nên làm như thế nào mới phải?"

"Tứ tiểu thư, ngươi cũng đừng làm như vậy. Nếu đại ma đầu kia chết, chúng ta cũng đừng hòng toàn mệnh. Ta cũng không muốn ở trên đảo ngồi chờ chết!" Nàng mới không muốn là đồng lõa giết người.

"Ta không muốn Duật chết, ta thật sự không xuống tay được" Phùng Si Tâm mở to đôi mắt kinh hoàng, trên mặt hoàn toàn không có chút máu, "Tú Anh, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Tú Anh tức miệng mắng to, "Đương nhiên là nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Còn phải hỏi sao?"

"Không! Ta không muốn đi, ta không muốn rời xa Duật!" Bọn họ sẽ phải thành thân, dù cho thế nào Phùng Si Tâm cũng không muốn cùng hắn tách ra.

"Có đi hay không tùy ngươi, nhưng ta không thể không đi." Tú Anh hiện tại một khắc cũng đợi không được.

Phùng Si Tâm đã hoàn toàn bế tắc! Theo lý thuyết phụ mệnh không thể trái, bất kể phụ thân có lý do gì, làm nữ nhi cũng nên tuân theo mới đúng. Nhưng, muốn nàng hạ độc hại người, làm hại phu quân tương lai —— Nàng thật sự không làm được!

Phụ thân, giữa người cùng Duật có thâm cừu đại hận gì? Tại sao hắn không thể không chết?

Ai tới nói cho nàng biết tại sao?

★★★

Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, hơn nữa lại sắp trở thành chú rể, Đông Phương Duật rạng rỡ bước vào ngưỡng cửa, liền liếc thấy Phùng Si Tâm cúi mặt không nói, khuôn mặt u sầu.

"Chuyện gì không vui vậy?" Trước tiên hắn hôn nhẹ nàng rồi mới hỏi.

Nàng theo bản năng muốn trốn tránh thâm tình kia.

"Ngày hôm qua bận rộn cả ngày, cũng không có thời gian tới thăm nàng. Nghe người làm nói tối hôm qua nàng không ăn gì, có phải bị bệnh hay không?" Sờ sờ trán nàng, tựa hồ không có nóng rần lên.

Phùng Si Tâm như chim nhỏ nép vào người hắn, nhẹ giọng nói: "Ta rất khỏe, chẳng qua là đồ ăn không hợp khẩu vị mà thôi."

Hắn đã bề bộn nhiều việc, nàng không muốn hắn tăng thêm phiền toái.

"Không sao là tốt rồi, hôm nay ta có thể sẽ rất bận rộn, bất quá sẽ tận lực tới thăm nàng. Có chuyện muốn tìm ta thì kêu Lãnh Trạm tới nói với ta một tiếng."

Hắn ôn nhu làm nàng vui buồn lẫn lộn.

"Không cần, chàng còn bận rộn, ta cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, sẽ tự chiếu cố mình." Nàng biết người mình phải gả chính là ai, hắn không thể nào phụng bồi nàng từ sớm đến tối, chuyện gì cũng không làm."Duật, ta có chút việc có thể thương lượng với chàng một chút hay không?"

Đông Phương Duật ôm nàng ngồi ở trên đùi, "Còn cùng ta khách khí như vậy, nàng muốn thương lượng cái gì?"

"Ta rất nhớ phụ thân cùng người nhà, có thể để cho ta về nhà trước một chuyến hay không?" Nàng nhất định phải hỏi rõ, Duật sẽ trở thành trượng phu của nàng, cũng chính là con rể của phụ thân, cho dù có cừu hận cùng hiểu lầm gì, nàng cũng hy vọng có thể đem nó hóa giải ra.

"Dĩ nhiên có thể, trước khi thành thân ta sẽ dẫn nàng trở về một chuyến. Ta muốn tự hướng lệnh tôn cầu hôn với nàng." Đó không chỉ là phép tắc, Đông Phương Duật cũng hy vọng có thể quang minh chính đại lấy nữ nhân mình yêu mến về nhà.

"Nhưng. . . . . ." Làm sao bây giờ? Nếu hắn cùng trở về với nàng, không biết được phụ thân sẽ đối phó hắn như thế nào?

"Thế nào? Hôm nay nàng nói chuyện ấp a ấp úng, không giống bình thường gì cả." Nàng luôn luôn không buồn không lo, rất ít khi nhìn thấy nàng phiền não như vậy.

Phùng Si Tâm không nghĩ ra lời nói dối, chỉ có thể cắn môi dưới lắc đầu, "Ta không sao, chàng còn bận rộn chánh sự, nhất định có rất nhiều người đang đợi chàng. Không nên để cho bọn họ chờ quá lâu."

"Thật không có sao?" Hắn không yên tâm lắm.

Nàng cười cười giống như vô sự, "Không sao, có thể là quá khẩn trương."

"Cho nên ngay cả ngủ cũng không ngon có phải hay không? Nhìn dáng vẻ giống như ngủ chưa đủ. Không có gì phải khẩn trương, nàng chỉ cần làm thê tử của Đông Phương Duật ta là đủ rồi, chuyện khác đều không cần để ý, hiểu không?" Hắn vừa bá đạo lại quan tâm nói: "Như thế này trở về trên giường ngủ một lát, ta không muốn khi gặp lại trên mắt nàng có quầng thâm biết không?"

"Ừ, vậy tối nay trở lại gặp ta." Nàng lệ thuộc vào nói.

Hắn mầu mầu nói: "Đương nhiên được, nhưng, nếu như có thể ôm nàng ngủ sẽ tốt hơn."

Phùng Si Tâm đỏ bừng mặt, "Là tự chàng bắt ta dời đến nơi này, cũng không phải là ta cưỡng bách chàng."

"Ta biết, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại." Hắn tự giễu nói.

Nàng nhẹ véo da mặt của hắn, "Mắc cở, mắc cở chưa kìa! Đem mình nói xong như vậy đáng thương."

" Tiểu nha đầu không có chút lương tâm nào! Lại dám giễu cợt ta, xem ta ra tuyệt chiêu."

Nói xong, dám đem miệng hướng trên môi của nàng, chọc cho nàng vừa cười vừa né tránh.

"Duật, không muốn mà! Chàng còn phải đi. . . . . . bàn nghị sự, ngô ——" bởi vì nàng tránh thế nào, cuối cùng thì môi vẫn bị"Ăn" vừa vặn, một hồi lâu sau mới cỏ thể thở hổn hển, tách ra.

Đông Phương Duật đưa ngón tay xẹt qua môi của nàng, "Ta phải đi, nàng ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung biết không?"

"Được rồi! Chàng đã nói qua nhiều lần ." Nàng giả bộ cáu giận nói.

Lại dây dưa một lát, Đông Phương Duật mới lưu luyến không rời đem hai chân dời đi ra ngoài.

Hắn chân trước vừa đi, lúm đồng tiền của Phùng Si Tâm cũng biến mất theo, từ tủ quần áo bên trong lấy ra bức thư mà nàng đã đọc thuộc lòng kia, lần nữa mở ra xem một lần.

Phụ thân cùng Duật đều là người quan trọng với nàng, bây giờ không cách nào bỏ qua một trong hai. Thật muốn nàng lựa chọn, so với giết nàng còn thống khổ gấp trăm nghìn lần. Cho nên, bất kể dùng cách gì, nàng đều phải kết thúc chuyện này, nếu không vĩnh viễn sẽ không có được hạnh phúc chân chính.

Nắm bức trong tay, Phùng Si Tâm ở đáy lòng thề.

"Đường cô nương, ngươi không thể đi vào." Ngoài cửa vang lên thanh âm Lãnh Trạm không nể mặt.

Nàng theo bản năng đem bức thư đặt dưới gối đầu, vội vàng đi ra nội thất.

"Là Đường tỷ tỷ tìm ta sao?"

Đường Tĩnh Mi đứng ở cửa, bên cạnh là môn thần ngăn lại, nói vọng vào "Si Tâm, ta là sợ muội nhàm chán, đặc biệt tới tìm muội nói chuyện phiếm giải buồn, nhưng người này lại đem ta tựa như kẻ trộm, đến chết cũng không để cho ta đi vào."

"Lãnh Trạm, Đường tỷ tỷ cũng là có hảo ý, ngươi để cho nàng đi vào có được hay không?" Nàng nhẹ giọng thỉnh cầu.

Hắn đi ngang Đường Tĩnh Mi một cái, mang theo chút cảnh cáo ý vị, mới toàn thân rời đi.

Người tới là khách, Phùng Si Tâm lễ phép mời nàng vào.

"Đường tỷ tỷ ngồi đi." Nàng không nghi ngờ mà dẫn sói vào nhà.

Gian phòng kia so với nơi nàng ở còn lớn hơn gấp đôi, trang hoàng đẹp đẽ hơn! Đó là dĩ nhiên, người ta là Diêm phi tương lai, nàng lại coi là cái gì đây? Vị chua nơi cổ họng Đường Tĩnh Mi càng thêm phiếm lạm.

"Nha! Thật xin lỗi, Đường tỷ tỷ, ở đây nước trà cũng lạnh, ta đi đổi một bình nóng tới, ngươi ngồi chờ một cái." Tú Anh không có ở đây, mà Phùng Si Tâm lại không có thói quen phái đi người làm, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi.

"Không sao, ta ở chỗ này chờ." Để cho Diêm phi tương lai tới phục vụ nàng cũng không tệ.

Đường Tĩnh Mi lửng thững xem bày biện bên trong nhà, vừa vào nội thất đã thấy một rương lại một rương châu báu chất đống ở góc tường, tức giận cùng ghen tỵ ở ngực lập tức muốn nổ tung lên.

Người của Phùng gia là đang đặc biệt cùng Đường Môn đối nghịch, Phùng Ái Tâm đoạt đi người yêu của tiểu a di, hiện tại ngay cả tiểu nha đầu này cũng đoạt đi quang vinh cưng chiều vốn nên thuộc về của nàng, còn hại nàng không cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù đây là đang giận chó đánh mèo, nhưng là giờ phút này nàng vô lý trí có thể nói.

Được đối đãi giống như bảo bối phải là nàng mới đúng, tại sao lại là Phùng Si Tâm? Đường Tĩnh Mi thật tức giận, thật không cam lòng.

Trong lúc lơ đãng, mắt của nàng nhìn thấy phía dưới gối đầu lộ ra cái gì đó, xem ra giống như là một bức thư.

Thuận tay đem nó rút ra nhanh chóng thoáng nhìn, thật là trời cũng giúp ta! Đường Tĩnh Mi phát ra tiếng cười ác độc , thì ra là tiểu nha đầu kia tới tham gia Tuyển phi yến cũng là có mục đích, vừa đúng cho nàng linh cảm, nàng muốn phá hư chuyện tốt, muốn bọn họ cả đời không thành được hôn!

Nàng đem bức thư thả lại chỗ cũ, liền vội vã tiêu sái bước đi.

Lúc này Phùng Si Tâm dùng khay, mâm bưng một mâm trà bánh cùng thức ăn, bước vào.

"Di? Người đâu?" Nàng không hiểu ra sao liền đi tìm trong phòng vòng một vòng."Ta lại không đi lâu, cũng phải chờ ta một chút. Rốt cuộc Đường tỷ tỷ tới tìm ta làm cái gì chứ?"

Từ trước đến nay Phùng Si Tâm đối với đều người tin cậy, không đề phòng, lại không ngờ tới Đường Tĩnh Mi sắp sửa làm chuyện khiến cho sóng to gió lớn khó có thể tưởng tượng nổi lên, khiến đường tình vốn bình thản của nàng nhiều sinh khúc chiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.