Toái Tâm Kiếp

Chương 4




"Ngươi là ai?" Đông Phương Uy Uy chắp hai tay ở sau lưng, đi một vòng quanh người Phùng Si Tâm, chất vấn: "Nơi này chính là cấm địa, người ngoài không thể tùy tiện đi vào. Nói! Ngươi là trộm phải không?"

Nguy rồi! Phùng Si Tâm thầm kêu không ổn, nếu để cho người khác biết là Duật mang nàng vào, không những sẽ hại hắn bị mắng, thậm chí bị đuổi ra ngoài, không được! Nàng tuyệt đối không thể nói ra tên của hắn.

"Vậy ngươi là ai?" Nàng phải bảo vệ Duật.

"Là ta hỏi ngươi trước, ngươi trả lời ta đi." Nơi này chính là địa bàn của nàng. Cha nuôi không có ở đây, nàng là lớn nhất.

Đông Phương Nhạc Nhạc đang ăn cơm, khóe miệng dính đầy hạt cơm, kêu một tiếng: "A! Uy Uy, ta đã gặp qua nàng, nàng ta tới dự Tuyển phi yến, cũng có thể là mẹ nuôi của chúng ta."

Cái miệng nhỏ nhắn Đông Phương Uy Uy mở thật to, có thể nhét vừa một quả trứng."Thật hay là giả ? Ngươi thật sự là tới tham gia Tuyển phi yến sao?" Quá trẻ con!

Phùng Si Tâm chần chờ gật đầu một cái, "Đúng vậy a! Ta tên là Phùng Si Tâm. Các ngươi là ai?" Hai tỷ muội song sinh này thoạt nhìn hết sức thông minh khả ái, bất quá, dường như không phải dễ trêu. Nàng phải cẩn thận ứng phó mới được.

"Ta tên là Uy Uy, nàng là Nhạc Nhạc, Diêm hoàng là nghĩa phụ của chúng ta." Nàng kiêu ngạo tự giới thiệu mình, "Một mình ngươi ở chỗ này làm gì?"

Thì ra là con gái nuôi của tên đại ma đầu. May mà Duật còn chưa tới, Phùng Si Tâm cảm thấy may mắn.

Nàng lắp bắp nói: "Ta. . . . . . Ta. . . . . ."

Đông Phương Uy Uy mặt hoài nghi, "Ngươi cái gì?"

"Thật xin lỗi, ta lập tức rời khỏi nơi này." Phùng Si Tâm bận rộn không ngừng nói.

"Uy Uy! Vị tỷ tỷ này không giống người xấu." Đông Phương Nhạc Nhạc đã giải quyết cơm nắm trên tay.

Đông Phương Uy Uy trách cứ nói: "Ngươi thật ngốc! Hai chữ ‘người xấu’ cũng sẽ không viết ở trên mặt người ta. Như mẫu thân của nghĩa phụ đó, mọi người cũng không tin tưởng nàng là nữ nhân xấu. Kết quả là bị nữ nhân đó lừa."

"A!" Đông Phương Nhạc Nhạc thụ giáo lên tiếng.

Phùng Si Tâm vội la lên: "Nhưng ta không phải là người xấu."

Đông Phương Uy Uy suy nghĩ một lát rồi nói "Được rồi! Ta tạm thời tin tưởng lời của ngươi. Nhạc Nhạc, chúng ta đi."

Lôi kéo tay tỷ muội song sinh, ngẩng đầu mà bước tiêu sái khai, bất quá vừa qua khúc quanh, hai nàng lập tức chui vào sau bụi cây.

"Uy Uy, tại sao chúng ta phải trốn ở chỗ này?" Đông Phương Nhạc Nhạc hỏi.

Đông Phương Uy Uy đặt ngón giữa lên môi, nhỏ giọng nói: "Không cần nói, như thế này ngươi sẽ biết."

Cũng không lâu lắm, nhân vật chính quả nhiên đã xuất hiện.

"Duật ——" Phùng Si Tâm lo lắng đem tay Đông Phương Duật kéo đi."Chúng ta rời nơi này nhanh một chút. Vừa rồi ta mới gặp phải hai nghĩa nữ của đại ma đầu. Có thể hai nàng còn chưa đi xa, ta tuyệt không có thể để các nàng nhìn thấy ngươi."

Khóe mắt hắn liếc về phía xa, ngược lại khí định thần nhàn, "Không có việc gì, các nàng cùng ta tình cảm rất tốt, tuyệt đối sẽ không chạy đi tố cáo."

"Ngươi xác định?" Nàng còn là sợ sệt.

Đông Phương Duật hôn lên trán của nàng, "Ta xác định, có tin ta hay không?"

"Ta tin." Phùng Si Tâm mặt phiếm đào hồng nhẹ gật đầu, "Duật, sau này ngươi sẽ tới Kim Lăng gặp ta chứ?"

Hắn ôm lấy khuôn mặt mong đợi của nàng, "Ngươi không muốn làm Diêm phi sao?"

"Ta mới không cần gả cho hắn!" Mặc dù phụ thân có thể nổi giận, nhưng chỉ cần hảo hảo giải thích cha nhất định sẽ tha thứ, bởi vì nàng đã có người mình thích.

"Vậy ngươi muốn gả cho ai?" Hắn vui vẻ trêu hỏi.

Phùng Si Tâm ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng tăng thêm ba phần tươi đẹp, tim đập “thình thịch, thình thịch”.

"Ngươi biết rồi, còn muốn hỏi người ta." Chuyện như vậy cô nương nhà nào dám mở miệng chứ?

Tâm tình của hắn thật vui mừng, hắn ôm nàng thật chặt, "Ngươi không quan tâm ta là người tàn phế, tuổi lại nhiều hơn ngươi như vậy sao? Hơn ta lại là người không có tiền, không có thế!"

"Ta không thích ngươi nói mình như vậy! Thân thể ngươi khỏe mạnh, tay chân linh hoạt, nửa điểm cũng không kém người bình thường, mới không phải tàn phế; lớn tuổi thì thế nào, ta thích trượng phu giống phụ thân. Hơn nữa ta cũng không sợ chịu khổ, chỉ cần có ngươi ở đây, ta cái gì cũng không sợ." Nàng hoàn toàn tín nhiệm nam nhân trước mắt này.

Đông Phương Duật nói không ra lời, chỉ mãnh liệt hôn môi của nàng để diễn tả tâm tình giờ phút này.

Hai tỷ muội núp sau bụi cây thấy thế trợn mắt hốc mồm.

"Nghĩa phụ đang ——" Tiếng kêu rất nhanh bị che.

Đông Phương Uy Uy trộm cười, "Thì ra là có chuyện như vậy, cha nuôi cũng quá giữ bí mật. Chuyện trọng yếu như vậy cư nhiên không nói cho chúng ta, ha hả a, Nhạc Nhạc, chúng ta sắp có một mẹ nuôi."

★ ★ ★

"Nghe nói ngươi là Tứ tiểu thư của Phùng gia, cũng chính là muội muội của Phùng Ái Tâm?" Hai cô gái cũng là người tới tham gia Tuyển phi yến bỗng ngăn cảm đường đi của Phùng Si Tâm.

Cô gái áo tím kia đúng là vị phong vận động đại mỹ nhân, đáng tiếc giữa hai lông mày là sát khí, không có thiện ý. Cô gái bên cạnh nàng càng không cần phải nói, tươi đẹp tựa như hoa, ngũ quan đẹp đẽ, trang phục màu đỏ ôm sát eo thon nhỏ, tay cầm trường tiên.

Nghe được có người biết đại tỷ Phùng Ái Tâm, Phùng Si Tâm còn tưởng rằng là tha hương ngộ cố tri.

"Ngươi biết đại tỷ ư?" Nàng cười hỏi.

Cô gái áo tím này chính là Đường Tĩnh Mi, hòn ngọc quý trên tay Chưởng môn Đường Đình Dục của Đường Môn. Vừa nghe đối phương thừa nhận, nàng trừng mắt hạnh, "Đâu chỉ biết, nếu không phải là bởi vì nàng ta hoành đao đoạt ái, tiểu a di của ta đã có thể bước vào Thiết gia, lên làm môn chủ phu nhân Tinh Anh Môn rồi, làm hại nàng mất hết hy vọng, cuối cùng xuống tóc xuất gia, hừ! Phùng gia các ngươi đều là hồ ly tinh không biết xấu hổ."

Phùng Si Tâm thu lại nụ cười thiện ý, nghiêm mặt nói:"Ngươi đừng nói lung tung, đại tỷ ta cùng đại tỷ phu vốn là lưỡng tình tương duyệt, ở đâu ra chuyện hoành đao đoạt ái?"

Cô gái mặc áo đỏ tên Phù Dung kiêu ngạo tự mãn vì bằng hữu giúp thế, "Lưỡng tình tương duyệt? Những lời này là chính các ngươi nói ra. Ai không biết là Phùng Ái Tâm đoạt người, chia rẽ nhân duyên của người ta chứ?"

"Không sai. Tiểu a di của ta biết Thiết Chấn Phi trước, là Phùng Ái Tâm không biết xấu hổ, cố ý bày ra một bộ dáng nhu nhược, mới lừa gạt được tâm của Thiết Chấn Phi."

"Ngươi —— không cho ngươi nói xấu đại tỷ ta!" Từ trước đến nay mọi người quanh mình cực kỳ đơn thuần, lần đầu tiên Phùng Si Tâm gặp phải người dùng khẩu khí ác liệt như vậy nói chuyện với nàng.

Mộc Phù Dung cười lạnh trên dưới quan sát nàng, "Dám làm còn sợ người ta nói ư? Nhìn dáng dấp ngươi cũng không ra sao, muốn gương mặt thì không xinh đẹp, muốn vóc người cũng không có vóc người, thật không hiểu được dám vác mặt tới tham gia. Ngươi không sợ mất thể diện sao?"

"Đúng vậy a! Phù Dung, ta xem ngươi là người có hy vọng lên làm Diêm phi nhất, tiểu nha đầu này không thể so sánh với ngươi được." Đường Tĩnh Mi hư tình giả ý mà khen.

Mộc Phù Dung vốn là muội muội của Uy Vũ Hầu, dù sao cũng là người sống trong an nhàn sung sướng, người người thấy nàng không khỏi nịnh nọt xu nịnh, bàn về thành phủ cùng tâm cơ, đương nhiên so với Đường Tĩnh Mi đúng là kém một bậc. Nàng còn tưởng lời của Tĩnh Mi là thật.

"Vốn nghe nói Phùng Ái Tâm là đại mỹ nhân hiếm thấy, muội muội nàng lớn lên cũng không kém, còn tưởng rằng là một kình địch, không nghĩ tới Phùng gia Tứ tiểu thư là một tiểu nha đầu tầm thường như vậy. Thật là làm cho người thất vọng a." Nàng ánh mắt khinh miệt nói rõ đối phương chỉ là một bình dân hạ tiện, sao có thể cùng thân phận cao quý của mình đánh đồng.

"Không lẽ Phùng Ái Tâm có không có dạy nàng hấp dẫn nam nhân như thế nào? Đây chính là sở trường tuyệt nhất của nàng ta mà." Đường Tĩnh Mi gia nhập hàng ngũ châm biếm.

Phùng Si Tâm tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Đại tỷ ta không phải loại nữ nhân đó! Nàng cùng đại tỷ phu là thật tâm yêu nhau. Nếu ai còn dám nói lung tung, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu."

"Phù Dung, ngươi nghe kìa, nàng đang uy hiếp chúng ta." Đường Tĩnh Mi cười thầm trong lòng: “Tiểu nha đầu này quả nhiên theo diễn kịch bản của ta! Thật là trời cũng giúp ta mà.”

Mộc Phù Dung bị nàng ta công kích, liền hướng về phía Phùng Si Tâm mà lên giọng: "Ta đường đường là muội muội của Uy Vũ Hầu, chẳng lẽ còn sợ ngươi sao? Phùng Ái Tâm là một hồ ly tinh, đê tiện, thối tha ——"

"Ngươi là đồ nữ nhân hư! Không cho phép ngươi nói xấu đại tỷ!" Phùng Si Tâm xông lên liền một trận quyền đấm cước đá, nàng không cách nào nhịn được có người dùng lời ác độc thương tổn tới người nhà.

"Ngươi lại dám đánh ta?!" Ngay cả cha mẹ cũng không đánh quá nàng, Mộc Phù Dung vừa tức vừa hận, khuôn mặt xinh đẹp trở nên khó coi lại vặn vẹo, một tay đẩy Phùng Si Tâm ngã trên mặt đất, "Ba!" trường tiên trên tay vung lên, lên giọng quát mắng."Phùng Si Tâm, ngươi muốn chết!"

Đường Tĩnh Mi đứng ở một bên, không tự chủ nở ra một nụ cười giả tạo, giống như chính là đang đợi Phù Dung làm như vậy.

Phùng Si Tâm liếc thấy roi dài đen bóng như rắn độc ở trên không trung, nàng theo bản năng mà xoay người né tránh. Nhưng bởi vì tốc độ nàng chậm chạp, trường tiên đã hung hăng đánh vào sau lưng nàng, một vết máu thật dài hiện ra.

"A ——" Nàng phát ra thống khổ kêu rên.

Lúc Mộc Phù Dung chuẩn bị vung lên một roi nữa, chỉ nghe một tiếng cuồng sư rống giận, làm màng nhĩ phát đau. Sau một khắc, một đầu trường tiên đã bị một người nắm lấy.

"Ngươi có lá gan thật to! Còn không buông tay ——" Mộc Phù Dung kiêu ngạo quát mắng.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Mộc Phù Dung sớm đã chết không toàn thây.

Ánh mắt Đông Phương Duật kinh người, lạnh như băng liếc nhìn nàng, liền nghe thấy "Ba!" một tiếng, hắn đem trường tiên đặc chế kia bẻ gãy nát.

"Muốn ra vẻ ta đây thì trở về Hầu gia phủ nhà ngươi! Cút cho ta!" Giờ phút này hắn hận không thể giết nàng ta.

Mộc Phù Dung bị sự hung mãnh, tức giận kia dọa cho sợ đến mức lui lại vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.

"Ngươi. . . . . . là ai? Dám. . . . . . dám vô lễ với ta?" Nam nhân này không chỉ anh tuấn khiếp người, còn có một loại khí chất quyền uy, chẳng lẽ hắn chính là ——

"Hách Liên Bình, ta muốn nàng ta lập tức biến mất khỏi mắt ta!" Đông Phương Duật hét lớn một tiếng. Không người nào có thể tổn thương nữ nhân của hắn!

Nếu không phải là hắn tâm huyết đột ngột dâng trào, bất chợt nghĩ muốn nhìn Si Tâm một cái, cũng sẽ không vừa đúng bắt gặp một màn này. Nhưng vẫn để cho nàng bị một roi.

Lúc này Lãnh Trạm kêu lên: "Diêm hoàng, Phùng Tứ tiểu thư đã ngất đi."

Đông Phương Duật vẻ mặt từ giận dữ chuyển sang lo lắng, đem người từ trong tay hắn nhận lấy."Nhanh đi gọi Liễu Đại phu! Si Tâm, nhẫn nại một chút."

"Duật, ngươi. . . . . . là . . . . . Diêm hoàng ư?" Nàng rất đau nhức, bỗng nhiên có người gọi hắn như vậy, nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Ngô. . . . . . Lưng của ta thật là đau. . . . . ."

Hắn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ trấn an, "Ta biết rất đau, ngươi đừng nói nữa."

Đông Phương Duật mau lẹ ôm nàng, thi triển khinh công thượng thừa, hai ba cái lên xuống liền đã không thấy bóng dáng.

"Mộc đại tiểu thư, mời đi theo ta đi!" Hách Liên Bình mặt lạnh lùng thi hành mệnh lệnh.

Mộc Phù Dung từ trong kinh ngạc đã phục hồi tinh thần lại, ngập ngừng nói: "Hắn chính là diêm hoàng !"

Nàng vừa làm cái gì? Làm sao có thể trùng hợp như thế?

"Không sai, xin mời!" Hắn cũng không nhiều lời nói nhảm.

Ánh mắt nàng hốt hoảng tìm kiếm ủng hộ, "Ta. . . . . . Không phải cố ý, ngươi phải tin tưởng ta, là thật! Là nàng ta động thủ trước, không phải lỗi của ta! Tĩnh Mi, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy không phải sao? Ngươi có thể giúp ta làm chứng, là Phùng Si Tâm công kích ta trước."

Đường Tĩnh Mi nhanh miệng phủi sạch, "Ta cái gì cũng không thấy. Phù Dung, ngươi cũng thiệt là, Phùng Si Tâm cũng không có võ công, bất kể như thế nào ngươi cũng không nên dùng roi đánh nàng."

"Ngươi ——" Mộc Phù Dung nổi dóa.

Đường Tĩnh Mi chắt lưỡi hít hà nói: "Không nghĩ tới ngươi vì tiêu diệt tình địch, lại xuất thủ ác như vậy. Thật may ta không có chọc tới ngươi."

"Đường Tĩnh Mi, ngươi thật độc ác, dám hãm hại ta!" hiện tại Mộc Phù Dung nghĩ thông suốt cũng đã quá muộn.

Hừ! Nàng ta là người của Đường môn dĩ nhiên độc. Bất quá, bộ dáng Đường Tĩnh Mi vẫn giả bộ vô tội."Ngươi dám ngậm máu phun người, ta hại ngươi lúc nào?"

"Mộc đại tiểu thư, dám làm sẽ phải dám đảm đương, không cần đem sai lầm đẩy sang người người khác, đi thôi!" Hách Liên Bình áp giải nàng rời đi.

Mộc Phù Dung tức giận, khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn lại vẻ dữ tợn cùng tức giận, "Đường Tĩnh Mi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi ——"

Đường Tĩnh Mi khoanh hai cánh tay trước ngực, chỉ coi nàng ta là một con chó điên đang sủa bậy, không thèm để ý. Đáng đời! Thật đúng là cho là mình là trung tâm, muốn mọi người phải thuận theo nàng, hiện tại chịu đau khổ là phải! Người của Đường môn cũng sẽ không hề chịu thua thiệt còn tự nhận xui xẻo, nhìn nàng sau này có dám lớn lối như vậy nữa hay không?

Bất quá không nghĩ tới nháo một trận như vậy, ngược lại để cho nàng nhìn thấy diện mạo đích thực của Diêm hoàng. Lời giang hồ đồn đại hiển nhiên sai lầm, hắn là cao nhân nhất đẳng khí thế cường hãn, còn có phong phạm vương giả trời sanh, không hổ là một đời kiêu hùng, khó trách có thể hoành hành hắc bạch lưỡng đạo. Nhất là khuôn mặt hắn tôn quý lạnh nhạt, cứng rắn, vừa cuồng dã, lại nhu tình, chỉ trong nháy mắt, lòng của nàng đã đều bị bóng dáng của hắn chiếm cứ, gần như quên mất nhiệm vụ chuyến này.

Cũng chỉ có nam nhân giống như hắn mới đủ tư cách xứng với mình!

Đường Tĩnh Mi từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, luôn cho rằng phu quân tương lai của nàng phải là nhân trung chi long (rồng trong loài người). Nàng phải lấy được hắn! Chỉ cần Diêm cung chịu hợp tác, tin tưởng các đại môn phái sẽ nể mặt Đường Môn, từ đó sống chung hòa bình.

Mặc dù dường như hắn rất quan tâm Phùng Si Tâm, nhưng chỉ bằng tiểu nha đầu họ Phùng đó làm sao có thể cùng nàng so sánh? Đường Tĩnh Mi nàng tuyệt sẽ không nhận thua.

★ ★ ★

Mặt Đông Phương Duật âm trầm, nhìn làn da Phùng Si Tâm vốn là trắng nõn lại hiện lên một vết roi sưng đỏ, tức giận trong ngực dâng lên cao. Đáng nhẽ vừa rồi hắn phải tung một chưởng giết chết hung thủ kia mới đúng!

Giờ phút này bên trong tẩm cung chỉ có hai người bọn họ, Đông Phương Duật đương nhiên sẽ không để cho những người khác có cơ hội nhìn thấy da thịt của nàng. Những người không có nhiệm vụ, ngay cả Liễu Đại phu tuổi gần thất tuần cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại một chai dược cao đặc chế.

Dùng miệng cắn mở nắp bình, đem dược cao đổ lên miệng vết thương, Phùng Si Tâm đau đến ngất đi lại bị cơn đau làm tỉnh dậy, theo phản xạ cuộn thân thể lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.

"A —— Thật là đau!" Phần lưng dường như có cây đuốc đang thiêu đốt.

"Không nên lộn xộn." Hắn kịp thời đè lại nàng, phòng ngừa vết thương lại nứt ra chảy máu.

Phùng Si Tâm ý thức dần dần thanh tĩnh, ánh mắt cũng tập trung.

"Duật, ta thế nào? Nơi này là nơi nào?" Nàng mờ mịt hỏi.

Hắn dung ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, "Nơi này là tẩm cung của ta, nàng bị người ta dùng roi đả thương, không nhớ sao? Ngoan ngoãn nằm, để cho ta giúp nàng xức thuốc."

Nàng nghĩ tới, lúc ấy có nữ nhân ở trước mặt nàng nói xấu đại tỷ, nàng nhất thời nổi giận, liền cùng đối phương cãi vã, sau đó nữ nhân kia dùng trường tiên đánh nàng.

A, còn có một chuyện rất quan trọng——

Đối với Phùng Si Tâm, lời nói trước khi hôn mê vẫn ở trong lòng, sợ hãi hỏi: "Duật, tại sao bọn họ gọi ngươi là Diêm hoàng? Là ta nghe lầm có đúng hay không? Chẳng qua ngươi chỉ là người bình thường, không phải là đại ma đầu đó đúng không? Duật, ngươi nói cho ta biết đi."

Ánh mắt Đông Phương Duật thâm thúy mà đau thương, đem tay nhỏ bé của nàng nắm chặt trong tay.

"Nếu như ta nói là phải, Si Tâm, nàng sẽ vì ta là Diêm hoàng mà ghét ta sao? Sẽ sao?" Hỏi ra những lời này, tâm tình của hắn gần như khiếp đảm.

"Ngươi thật sự là hắn?" Nàng kinh ngạc hỏi.

Hắn hít sâu một cái, giống như là đưa ra một quyết định trọng đại.

"Không sai, ta là Diêm hoàng, chính là tên đại ma đầu thống lĩnh ma giáo kia. Hiện tại trong lòng của nàng đã bắt đầu phỉ nhổ ta sao?"

"Duật ——" Lời của hắn, ánh mắt của hắn khiến nàng đau lòng.

Trong lòng hắn rất khổ sở nhưng vẫn bày ra bộ mặt vui vẻ, "Ở trong mắt người ngoài ta là Diêm hoàng, nhưng ở trước mặt nàng, ta vĩnh viễn chỉ là Đông Phương Duật, một nam nhân bình thường. Si Tâm, nếu như ——là ta nói nếu như nàng không thể tiếp nhận thân phận của ta, ta cũng sẽ không miễn cưỡng nàng." Hắn còn có thể để nàng đi.

Phùng Si Tâm trầm tư, giấu đi ánh mắt, nàng biết lời của hắn xuất phát từ trái tim.

"Nàng sẽ rời khỏi ta sao?" Hắn cẩn thận hỏi.

Có lẽ hắn nhất định phải cô tịch sống ở cõi đời này, hắn không nên cưỡng cầu.

Nàng khẽ hé mí mắt, "Rời đi?"

"Không sai." Đông Phương Duật hắng giọng ho khan một tiếng, khó khăn mở miệng."Nếu như nàng hối hận, ta. . . . . . có thể phái người đưa nàng trở về Kim Lăng, bảo đảm sẽ không đến quấy rầy nàng."

"Nhưng—— ta không muốn rời khỏi ngươi nha!" Nàng rất kinh ngạc.

Hắn nghe xong tinh thần đại chấn, tròng mắt đen lóng lánh ánh sáng hy vọng." Nàng nguyện ý lưu lại? Ta cho là —— Nàng sẽ bởi vì ta là Diêm hoàng, cho nên tạm thời thay đổi chủ ý, không muốn gả cho ta”.

Phùng Si Tâm khẽ lắc đầu, "Ta không phải là vì cái này mà tức giận, mà ta giận ngươi đã lừa gạt ta."

"Ta biết, ta biết, ta thừa nhận giấu giếm nàng là không đúng, nhưng ta lại sợ nàng đến gần ta là có mục đích, càng sợ một khi nàng biết thân phận của ta, sẽ không chấp nhận ta." Hắn đem lòng bàn tay nhẵn nhụi của nàng đặt lên gò má, "Si Tâm, tha thứ cho ta được không?"

Nàng rất nhanh giải thích, "Ta tha thứ cho ngươi, ta thật cao hứng khi ngươi không giống như lời người bên ngoài nói vậy. Ngươi không phải cái ma đầu gì đó, bọn họ cũng hiểu lầm ngươi."

Vẻ mặt Đông Phương Duật vừa muốn khóc lại muốn cười ."Người khác nhìn ta như thế nào ta cũng mặc kệ, cõi đời này chỉ cần nàng biết ta là hạng người gì là đủ rồi."

Nàng không khỏi ấm ức, "Ta dĩ nhiên biết chàng là hạng người gì, chẳng qua những người đó thật là xấu tâm, tại sao có thể loạn tạo dao, còn phỉ báng danh dự của chàng. Nếu ta tra được là ai, nhất định phải chửi mắng bọn họ một bữa mới được."

"Nha đầu ngốc, người trong thiên hạ muốn nói thế nào thì tùy đi, ta chỉ quan tâm ý nghĩ của nàng thôi." Nàng một mạch duy trì vẻ mặt khiến hắn hảo uất ức.

Phùng Si Tâm giả bộ cáu giận hỏi: "Như vậy chàng nói Diêm hoàng thích hút máu người, ăn thịt người là cố ý gạt ta hả?"

"Đó là bởi vì nàng ngốc, cho nên mới muốn dọa nàng một chút thôi."

"Chàng thật là xấu a! Ai da ——" Nàng vừa động, làm cho vết thương lại đau đớn.

Đông Phương Duật ôn nhu trách cứ, cẩn thận kiểm tra vết thương của nàng. "Không phải là bảo nàng đừng động đậy sao? Mấy ngày nay nàng phải nằm yên trên giường, nếu không vết thương sẽ khó lành."

Nàng lúc này mới liếc thấy trên người mình không có y phục, nhất thời quẫn, ngay cả đầu lưỡi cũng líu lại."A! Y phục của ta. . . . . . sao. . . sao không. . . . . . thấy?"

Như vậy thân thể của nàng không phải là sớm đã bị người nhìn thấy hết rồi sao?

"Thương thế ở trên lưng nàng, tạm thời còn không có biện pháp mặc y phục vào. Mấy ngày tới ta sẽ giúp nàng bôi thuốc, sẽ không có người khác nhìn thấy." Huống chi nếu ai có gan dám nhìn lén, hắn không đem đôi mắt người đó moi ra mới là lạ.

Phùng Si Tâm quẫn bách, tức giận lườm hắn một cái, "Nhưng mà. . . . . . chàng thấy được. . . . . ."

"Nàng là thê tử tương lai của ta, ta nhìn cũng đâu có sao." Hắn tà ác ha hả cười khẽ, thưởng thức bộ mặt đỏ ửng thẹn thùng của nàng."Vốn tưởng rằng nàng còn là một tiểu nha đầu chưa trổ mã, không nghĩ tới ——"

Nàng mắc cỡ ngay cả hai tai cũng đỏ, "Đại sắc lang!"

"Ha ha —— Lừa nàng thôi, tiểu ngu đần." Đông Phương Duật nhẹ hôn lên trán nàng, "Nhắm mắt lại ngủ một lát đi. Liễu Đại phu nói nàng cần nghỉ ngơi mới có thể khôi phục thể lực."

Phùng Si Tâm nặng nề khép mí mắt lại, cảm thấy thật mệt mỏi.

"Ừ, vậy chàng phải ở lại bên ta."

"Ta dĩ nhiên sẽ không đi, an tâm ngủ đi!" Lúc này cho dù có thiên quân vạn mã kéo hắn, hắn cũng không đi.

★ ★ ★

Tiếng thì thầm bên tai đem nàng từ trong giấc mộng kéo trở về.

"Uy Uy, nàng thật sự sẽ làm nghĩa mẫu chúng ta sao?"

Một giọng nữ đồng vang lên ở bên tai nàng. Thanh âm này thật quen a!

"Không sai đâu! Lần trước không phải chúng ta nhìn thấy cha nuôi cùng nàng đang hôn miệng sao? Rất giống Hắc ca ca thường thường hôn miệng Lăng tỷ tỷ đó. Bởi vì yêu nhau mới có thể ngươi hôn ta, ta hôn ngươi, cho nên cha nuôi nhất định sẽ chọn nàng làm nghĩa mẫu của chúng ta." Người còn lại tự cho là đúng, phát biểu lời bàn cao kiến.

"Ác! Nhưng nàng thật nhỏ a!"

"Không sao! Chỉ cần cha nuôi thích là được." Dù sao cũng không phải là các nàng cưới lão bà.

"Không sai! Uy Uy, như vậy chúng ta là không phải là sẽ sớm tự do sao?"

"Ừ, chỉ cần nhanh nghĩa mẫu tương lai sinh đệ đệ, sau này cha nuôi cũng không có thời gian trông nom chúng ta, cũng sẽ không ép chúng ta luyện công nữa."

"Chúng ta tự do, vạn tuế!"

"Suỵt! Nhỏ giọng một chút. Ngươi xem! Đều là ngươi đánh thức nghĩa mẫu tương lai."

Phùng Si Tâm vừa mở mắt ra đã thấy hai gương mặt giống nhau như đúc.

"Thì ra là các ngươi?" Cho dù là ai cũng sẽ không thể quên hai tỷ muội song sinh này.

"Nghĩa mẫu tương lai, con không phải cố ý đánh thức người." Đông Phương Nhạc Nhạc nói.

Nàng kinh ngạc hỏi: "Ngươi kêu ta là cái gì?"

Trả lời nàng là Đông Phương Uy Uy, "Ngươi sẽ phải gả cho nghĩa phụ chúng ta, dĩ nhiên phải gọi ngươi là nghĩa mẫu tương lai rồi."

"Nghĩa mẫu tương lai? Nghe thật kỳ quái." Nàng mới mười sáu tuổi, bị gọi như vậy giống như đã già rồi.

"Nghe lâu sẽ thành thói quen, nghĩa mẫu tương lai, vết thương trên lưng người khá hơn chút nào không?" Nàng hỏi.

Phùng Si Tâm cố hết sức từ tư thế nằm úp sấp mà ngồi dậy. Bởi vì nghỉ ngơi thoả đáng, vết thương phục hồi gần như cũ, cho dù mặc quần áo vào cũng không cần lo lắng sẽ ma sát đến vết thương.

"Khá hơn rồi, mấy ngày nữa thì có thể xuống giường đi lại." Nếu cả ngày nằm lỳ ở trên giường, cái gì cũng không có thể làm, nơi nào cũng không có thể đi, trừ ăn ra chính là ngủ, cũng sẽ sớm biến thành heo.

"Vậy thì tốt, Nhạc Nhạc, cha nuôi đại khái cũng sắp trở lại, chúng ta phải đi mau! Nghĩa mẫu tương lai, chúng ta ngày mai trở lại thăm người."

Cũng không chờ Phùng Si Tâm mở miệng, hai tỷ muội giống như chạy nạn, nhấc chân bỏ chạy.

Lúc này Tú Anh bưng thau nước nóng đi vào, giọng nói đạm phúng, "Tứ tiểu thư, ngươi tỉnh rồi! Trước tiên hãy rửa mặt, ta đi lấy giúp ngươi một chút đồ ăn." Thật đúng là tốt số!

"Cám ơn." Nàng nhận lấy khăn ướt, nói.

Thấy bốn bề vắng lặng, Tú Anh liếc mắt, khẽ nói, "Tứ tiểu thư, không nghĩ tới ngươi đã sớm quen biết đại ma đầu kia. Tại sao không thấy ngươi nhắc tới vậy?"

Nếu không phải là bởi vì Tứ tiểu thư bị thương, sợ rằng ngay cả nàng cũng bị chẳng hay biết gì. Tú Anh nhớ tới việc lão gia nhắc nhở nàng trước khi đi.

"Duật không phải đại ma đầu, không cho ngươi nói hắn như vậy." Phùng Si Tâm tức giận trách mắng.

Tú Anh giả vờ tự trách, "Thật xin lỗi, Tứ tiểu thư, coi là ta nói sai. Bất quá, như vậy vừa đúng cùng kế hoạch của chúng ta. Lão gia không phải là muốn ngươi tận lực tìm cơ hội đến gần đại ma —— Không, đến gần Diêm hoàng sao? Hiện tại cũng có chút tiến triển, ngươi cũng đừng ngu ngốc nữa, phải nắm chặt thời cơ, biết không?"

"Đến gần hắn thì thế nào đây? Phụ thân muốn ta làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?" Nàng nghĩ mãi không ra.

Tú Anh tức giận, "Dù sao ngươi cứ làm theo là được. Lời của lão gia ngươi định không nghe sao?"

Thành thật mà nói, nàng cũng không hiểu được. Bất quá nô tài như nàng phải nghe lời của chủ tử, huống chi lão gia còn nói qua, sau khi thành công trở về sẽ thưởng cho nàng năm mươi lượng bạc, có phần thưởng có thể cầm, nàng đương nhiên phải tận tâm tận lực.

"Ta. . . . . . Chưa nói là không nghe, nhưng là. . . . . ." Nhưng tại sao trong ngực lại khó chịu như vậy?

"Không có nhưng là, Tứ tiểu thư, lão gia rất tín nhiệm ngươi, mới có thể đem chuyện này phó thác cho ngươi. Nếu chuyện không thành, lão gia sẽ thất vọng. Có thể trong cơn tức giận, lão gia sẽ không thừa nhận có người nữ nhi này nữa. Không lẽ ngươi muốn vậy sao?" Tú Anh ngữ ra đe doạ nói.

Phùng Si Tâm cả kinh, "Ta. . . . . . Ta nghe lời của phụ thân là được."

"Rất tốt, nếu lão gia biết ngươi nghe lời như vậy, nhất định cảm thấy rất vui mừng. Bây giờ ta sẽ đem đồ ăn tới cho ngươi." Tú Anh cáo mượn oai hùm nói xong, liền hài lòng đi ra ngoài.

Tại sao phụ thân cố ý muốn nàng làm như vậy đây? Nàng hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng là lại không thể không nghe theo.

Nàng yêu phụ thân.

Từ nhỏ nàng đã hâm mộ tỷ tỷ có thể tùy thời làm nũng với phụ thân, lắng nghe bọn họ nói cười khoái trá. Nhưng là mỗi khi nàng một đến gần, mặt phụ thân liền trở nên lạnh nhạt, ngay cả nói với nàng một câu cũng không có.

Phùng Si Tâm không biết mình đã làm sai điều gì, tại sao phụ thân không thích nàng? Đã từ lâu, nàng cũng chỉ dám đứng xa xa nhìn, dường như bọn họ mới là người một nhà, còn nàng chỉ là người đứng xem.

Cho nên hàng năm vừa đến ngày sinh nhật, nàng sẽ thành tâm thành ý mà cầu khẩn, hy vọng một ngày kia nguyện vọng có thể trở thành sự thật, cho dù cha chỉ cho nàng một nụ cười cũng tốt. Lòng của nàng không lớn, rất dễ dàng thỏa mãn.

Phụ thân muốn nàng làm như vậy, nàng không thể không nghe theo. Nhưng, nàng cảm thấy có chỗ không đúng?

Rốt cuộc là cái gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.