Tô Hàng Hướng Nam

Chương 51




Edit & Beta: Hann

Bình thường Tô Nam không dám hứa chắc, thế nhưng lúc này, xác suất ấy là một trăm phần trăm.

Mặc dù lúc Hàng Chính nói xong câu “Tô Nam, anh rất nhớ em.”, trong lòng cô cũng đã nghĩ rằng “Thật trùng hợp, em cũng vậy.” nhưng lời ngoài miệng lại trở thành..

“Chú Hàng, chú làm vậy là có ý gì?”

“Em gọi anh là gì?”

Khoảng cách giữa mặt cô và anh không đến 5cm, anh đã bị tiếng xưng hô này của cô chọc giận đến mức khuôn mặt cũng tái đi rồi. Nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng lửa giận của mình, chuẩn bị bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với cô gái định phân rõ ranh giới với mình.

“Chú Hàng, chú đừng đến gần tôi như vậy, hình như không tốt lắm.” Tô Nam ngước mắt nhìn về phía Hàng Chính, đôi mắt ấy luôn lóe lên tia sáng, giờ đây còn chất chứa lửa giận nữa. Nhưng anh vẫn không hề phát hỏa với cô, trong lòng cô cảm thấy không được tự nhiên, cô cũng không muốn gọi anh là chú Hàng. Dù sao trước đây, quan hệ của hai người đã phát triển đến mức tiếp xúc da thịt, bây giờ bất thình lình gọi như vậy khiến cô khó mà tiếp nhận được. Nhưng cô không thể chịu được, cô phải khiến anh dập tắt hoàn toàn hy vọng với mình, thật hận mình, sau đó cả đời không qua lại với nhau nữa. Sau đó, anh sẽ đi tìm một cô gái có cơ thể và trái tim sạch sẽ để kết hôn sinh con, trải qua quãng đời còn lại.

Không còn gì tốt hơn điều này nữa.

Về phần mình, Tô Nam vẫn còn rất mờ mịt với con đường tương lai. Đối với Hàng Chính, cô muốn tiếp tục yêu anh nhưng lại thiếu dũng khí và quyết tâm. Đối với Cố Quyền Đống, hai người bọn họ nên coi nhau là bạn tốt nhưng bây giờ cả hai lại có thân phận rất khó xử… bạn trai bạn gái giả của nhau. 

Đối với Lưu Hải Nhân đã hủy hết tất cả của cô đó, không phải cô không hận, chỉ là cô không thể mãi sống trong nỗi oán hận được. Cô biết rằng một ngày nào đó, cô sẽ trả thù người đàn ông đã hủy hoại tất cả mọi thứ của mình, khiến anh ta vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được, nhưng bây giờ…

Người đàn ông mặc quân trang trước mắt này sẽ khiến cô dao động, sẽ khiến cô buông lơi những suy nghĩ đó giờ của mình. Nhưng bây giờ đã trở thành vậy rồi, không cách nào có thể thay đổi sự thật được, coi như Hàng Chính sẽ không ghét bỏ cô, nhưng cô thì chẳng cách nào đối mặt với anh được nữa. Có mấy lời, cho dù nói ra có thể làm mình dễ chịu đôi chút nhưng Tô Nam cũng hiểu được không nói ra sẽ tốt hơn, không nói ra sẽ chỉ khiến một mình cô khổ sở thôi. Nói ra, chán ghét, có khả năng không chỉ còn là một mình cô nữa.

“Tô Nam, Tô Nam.” Buổi tối anh đã uống chút rượu, mỗi một chữ anh thốt ra trên mặt cô đều nồng nặc mùi rượu: “Em đang dùng hai chữ chú Hàng này để phân rõ ranh giới với anh hay sao?”

“Hàng Chính, trong thư chia tay tôi đã nói rất rõ rồi. Tôi yêu Quyền Đông, cái này có gì không thể hiểu được chứ. Sau này anh đi dương quan của anh, tôi về cầu mộc độc của tôi, cũng đừng làm khó đối phương nữa.”

“Nam Nam, anh không tin em không yêu anh nữa.” Đôi môi của anh lại áp lên vết sẹo trên mặt cô, cảm giác nóng rực đánh thẳng vào trái tim. Cô muốn đẩy anh ra nhưng người đàn ông trước mắt vẫn bất động, cô cũng chỉ có thể để anh tùy ý hôn trên mặt mình.

“Nam Nam, mặt của em là thế nào? Nói cho anh biết, là sao?” Hàng Chính hôn lên mặt của Tô Nam: “Vết dao? Chuyện gì đã xảy ra? Có phải rất đau không?”

Cô cau mày quay mặt sang một bên, cố gắng không để anh thấy khóe mắt phiếm hồng của mình: “Không có gì, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”

“Nam Nam, em không muốn nói thì anh không miễn cưỡng em.” Anh vuốt ve gương mặt của cô, tiếp tục nói: “Nam Nam, nếu như là vì mặt của em biến thành như vậy mà em lại lừa gạt bảo em không yêu anh nữa, thật ra em không cần phải như vậy. Trong mắt em, Hàng Chính anh là một người quan tâm vẻ bề ngoài như vậy sao?”

“Hàng Chính, anh đánh giá cao bản thân mình quá rồi.” Cô cong khóe miệng cười nhạt: “Anh cho rằng anh là ai? Tô Nam tôi không có anh sẽ chết sao? Tôi nói cho anh biết, tôi chính là thích Quyền Đông rồi, tôi yêu anh ấy tôi yêu anh ấy tôi yêu anh ấy, anh có hiểu không… hả…”

Những lời nói kế tiếp của cô đã bị chặn lại bởi nụ hôn mãnh liệt của Hàng Chính. Nụ hôn của anh vừa nóng bỏng vừa triền miên, nhưng trong đó cũng đầy ắp những thống khổ và lo lắng khiến tâm trí Tô Nam rối bời. Răng bị cọ sát mạnh vào môi khiến cô hơi đau nhói, mỗi lần đầu lưỡi quấn quýt nhau đều như đã dùng hết sức lực của mình. Tô Nam chịu đựng đau đớn, cũng nén lại cảm xúc muốn đáp lại sự nhiệt tình và lắng lo của Hàng Chính. Mỗi một lần đầu lưỡi triền miên đều khiến cô cảm giác không chống đỡ nổi, cuối cùng, lúc cô chuẩn bị buông thả chính mình để đáp lại anh, đột nhiên Hàng Chính buông cô ra rồi lùi về sau mấy bước, đấm một phát vào trên tường sau lưng cô.

Trong nháy mắt, máu rỉ xuống.

“A…”

Tô Nam hét toáng lên, trong một giây đó, cô đã cho rằng một quyền này của anh là nhằm về phía mình.

Trong đôi mắt của Hàng Chính hiện lên sự đau thương, cảm giác đau thương đến tận xương tủy nhưng khảm sâu vào trong đôi mắt ấy của anh. Hàng Chính kề bên tai Tô Nam, nhẹ giọng nói: “Nam Nam, không có anh em sẽ không chết nhưng thời điểm em nói em phải rời xa anh thì lòng anh, đã chết rồi.”

Thời điểm anh dùng toàn lực của mình để hôn lấy em nhưng không được đáp lại dù chỉ một chút. Khi đó, anh cứ như một thằng hề, đứng giữa khán đài cười như điên một mình, thứ nhận được chỉ là con đường vắng vẻ. Nam Nam, anh đã vứt bỏ tôn nghiêm của mình để yêu em, thế nhưng anh đã thua, hoàn toàn bại trận, anh đã đánh giá quá cao bản thân mình, cũng như đánh giá quá cao tình yêu gió thoảng mây bay của chúng ta rồi.

Bên này Tô Nam Hàng Chính đang bi thương thống khổ thì bên kia, Cố Quyền Đông đang vui vẻ ăn xiên thịt bò ở đầu đường, thi thoảng còn uống chút bia, thuận tiện cảm thán cuộc sống này thật không dễ dàng gì.

Mà cô gái ngồi đối diện Cố Quyền Đông cũng thích xiên thịt bò nên không buông tay, tay trái tay phải đồng thời cầm xiên khiến Cố Quyền Đông phải sửng sốt nhìn một chút.

“Cốc Vũ, cô ăn từ từ thôi, không có ai giành với cô đâu.”

Không sai, cô gái ngồi đối diện Cố Quyền Đông chính là Cốc Vũ. Lúc trở về thành phố H, người đầu tiên Tô Nam liên lạc chính là Cốc Vũ. Cô muốn hỏi một chút xem cô ấy đã trả chìa khóa nhà cho Hàng Chính hay chưa, cô ấy nói chưa rồi tiện thể hỏi thăm Cố Quyền Đông đã đi đâu một chút. Đương nhiên Tô Nam đã nói cho cô ấy nghe nên sau khi tìm một thời gian, từ thành phố S đi xe lửa qua đây, cô ấy gọi điện thoại cho Cố Quyền Đông ở trạm xe lửa thành phố H, bảo anh ta rằng mình đã đến thành phố H rồi.

Lúc nhận được điện thoại của Cốc Vũ, Cố Quyền Đông thấy rất kinh ngạc. Dù sao cô gái này chỉ mới gặp mặt anh ta vài lần thôi mà, sao lại có thể ỷ lại vào anh ta như thế. Nhưng mà anh ta vẫn giữ phong độ quý ông, đến trạm xe lửa đón Cốc Vũ rồi mời cô ấy ăn khuya một bữa.

“Anh Quyền Đông, Nam Nam có khỏe không?”

Cốc Vũ nhai nuốt thịt bò trong miệng mình, hỏi anh ta chuyện mình quan tâm nhất lúc này.

“Cũng tạm được, tâm trạng khá hơn trước rất nhiều. Gần đây cũng thích cười hơn rồi, có lẽ là vì được về nhà nên tâm trạng của khá hơn một chút.”

“Vậy thì tốt rồi, anh Quyền Đông, em tới nơi này là vì lúc về nhà hàng lấy đồ đạc, em nghe phục vụ nói Lưu Hải Nhân đáng chịu ngàn đao kia hỏi thăm tung tích của em, cho nên… Anh Quyền Đông, em thấy rất sợ.”

Cốc Vũ biết rất rõ chuyện của Tô Nam, cô ấy cũng sợ mình sẽ rơi vào tình cảnh giống như vậy nên tạm thời chỉ có thể rời khỏi thành phố S, đến đây trốn một chút.

“Tới đây cũng tốt, nếu cô cũng bị thằng Lưu Hải Nhân đó bắt nạt thì tôi mới thấy hối hận cả đời đấy!”

“Thật sao, thật vậy à? Anh Quyền Đông, thật ra… thật ra…” Cốc Vũ giống như đang hạ quyết tâm nói điều gì đó: “Anh Quyền Đông, em thích anh, ngay từ lần gặp đầu tiên, em đã thích anh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.