Tô Hàng Hướng Nam

Chương 50




Edit & Beta: Hann

Hàng Chính không muốn làm bất cứ chuyện gì tổn thương Tô Nam, anh chỉ là… Anh chỉ là bị chọc tức đến nỗi mờ mịt rồi. Chẳng qua anh cảm thấy tại sao Tô Nam cần phải đeo khẩu trang che mặt, rõ ràng lúc cô cười rộ lên xinh đẹp đến vậy, tại sao lại muốn che đi, rõ ràng mọi thứ đều rất tốt.

Nhưng lúc nhìn thấy vết sẹo trên mặt cô, trong nháy mắt trái tim của anh đau đớn tột cùng. Vả lại, anh cũng biết, khi anh cố ý muốn tháo khẩu trang trên mặt Tô Nam xuống, anh cũng đã làm tổn thương cô sâu sắc rồi.

Nam Nam, đây mới là lý do em chia tay với anh đúng chứ.

“Nam Nam, đau không?”

Khóe mắt của anh ửng đỏ, lúc nhìn thấy vết sẹo trên mặt cô, anh có rất nhiều điều muốn hỏi cô. Trong lòng cũng có rất nhiều chua xót sục sôi muốn trào dâng nhưng cuối cùng, anh lại nói.

Nam Nam, đau không?

Chắc chắn rất đau, Nam Nam, lúc em đau như thế, anh lại không ở bên cạnh em. Nam Nam, cớ sao tương lai của  chúng ta, đến cuối cùng anh lại không có cách nào can dự vào những chuyện này. Còn cuộc sống của anh, em cũng không có cách nào chen chân vào.

Nam Nam, đây là bi thương của chúng ta sao?

Một câu thật đơn giản “Nam Nam, đau không?” đã trực tiếp chạm vào trái tim của Tô Nam. Nước mắt của cô cuộn trào mãnh liệt rồi rơi xuống, cô rất muốn nhào vào lòng anh nói cho anh biết cô đau lắm, rất đau. Ngày nào không có anh, ngày đó cô đều cảm thấy rất đau đớn. Cô đã hoàn toàn vượt qua sự đau nhói trên gương mặt mình, Hàng Chính, lúc em kiên quyết tách anh ra khỏi cuộc sống của mình, trái tim của em như bị tổn thương, máu me đầm đìa. Mặc dù nó cứ kêu gào rằng em rất đau, nếu không mau chữa khỏi sẽ đau đến chết mất, dù là như vậy, Hàng Chính, em không cách nào trở lại bên cạnh anh nữa rồi. Anh tốt như vậy, kiêu ngạo như vậy, khí thế như thế, anh dũng tài hoa như vậy. Em chỉ là một người con gái suýt chút nữa bị người ta cưỡng bức, gương mặt còn bị phá hủy thành ra như vậy, làm sao xứng đôi với anh được.

Hàng Chính. Em không xứng với anh.

Hàng Chính, thế nhưng em rất rất nhớ anh.

Tô Nam bị Cố Quyền Đông ôm vào trong ngực, anh ta nhìn khóe miệng ứa máu của Hàng Chính, cảm thấy rất có lỗi với anh. Nói cho cùng thì anh cũng là đại ca của anh ta, anh ta cũng không muốn làm người xấu như vậy. Nhưng Tô Nam bên này vẫn ngấm ngầm chịu đựng những đau đớn rồi nhìn anh ta. Anh ta không muốn để cô phải chịu tổn thương đến từ Hàng Chính lần nữa. Nhưng có làm sao anh ta cũng không ngờ được cô vì đẩy Hàng Chính ra mà làm rơi khẩu trang của mình xuống.

Cố Quyền Đông cảm thấy đứng giữa tình cảm của Tô Nam với Hàng Chính, anh ta không còn là người trong cuộc nữa.

Lúc đầu anh ta chỉ muốn nói hai ba câu để hóa giải cục diện lúng túng khó xử này, dù sao Tô Nam trong lòng anh ta đang muốn khóc mà không được. Còn Hàng Chính đứng đối diện, khóe mắt cũng đã phiếm hồng. Quen biết anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy được dáng vẻ Hàng Chính đỏ mắt là như thế nào.

Tô Nam à Tô Nam, rốt cuộc kiếp trước cô đã tích đức gì mới có thể khiến nam tử hán Hàng Chính thẳng thắn cương nghị máu nóng như này đỏ mắt vì một cô gái nhỏ thế chứ.

“Tiểu Cố, con đứng đây làm gì vậy? Ôi, này, chọc con gái cưng của chú mất vui rồi, con xem sao nó lại khóc thành như vậy.”

Cố Quyền Đông nghe thấy tiếng nói nên quay đầu. Ba của Tô Nam – Liêu Hữu Vi đang kề vai sát cánh với một người đàn ông mặc quân trang đi đến. Người đàn ông mặc quân trang đeo quân hàm Thượng tá, anh ta nhìn Hàng Chính rồi lại nhìn sang người đàn ông đó một chút, đột nhiên hiểu ra, người này là đại đội trưởng, đại đội trưởng đây mà.

“Ha ha ha, Hàng Chính à, cậu xem tôi với lão Liêu đúng là có thần giao cách cảm mà, gặp được nhau ở ngã ba kia. Bây giờ cậu ở đây làm gì vậy, chẳng lẽ tôi với cậu có thần giao cách cảm nên cậu xuống lầu đón tôi sao? Lão Liêu, đây là lính của tôi, anh xem một chút, không tệ chứ!”

Phương Cẩm Lôi rất vui vẻ, cũng chẳng chú ý gì đến tình cảnh rắc rối phức tạp lúc ấy. Anh ấy chỉ vào Hàng Chính rồi giới thiệu cho Liêu Hữu Vi, gương mặt kiêu ngạo.

“Chào đội trưởng, Thiếu tá Hàng Chính, chào.”

Sống lưng của anh thẳng tắp, chào Liêu Hữu Vi theo nghi thức quân đội. Liêu Hữu Vi vội vàng đến vỗ vai anh, nói: “Tôi đã xuất ngũ mấy chục năm rồi, đừng gọi tôi là đội trưởng, nếu có lòng thì gọi tôi một tiếng anh Liêu là được.”

“Anh Liêu.”

“Được rồi, đến đây, lão Phương, giới thiệu cho cậu hai người này. Đây là con gái của tôi Tô Nam, còn đó là con rể tương lai của tôi Cố Quyền Đông. Nhanh lên nhanh lên, Nam Nam, mau gọi chú Phương, chú Hàng.”

Bỗng nhiên tình cảnh này biến thành kịch vui.

Chú Hàng?

“Chờ đã, lão Liêu, con gái anh tên gì?”

“Tên Tô Nam.”

“Tô Nam à.”

Phương Cẩm Lôi ngẩng đầu nhìn Hàng Chính, hỏi lại lần nữa để xác nhận: “Tô Nam?”

“Đúng rồi, Tô Nam. Tôi còn có một đứa con trai nữa, ở nhà đấy.”

Phương Cẩm Lôi nhìn về phía khuôn mặt đen như Bao Công của Hàng Chính, hiểu ra đúng là tám chín không thể tách rời mà.

Đúng là… Trùng hợp như vậy.

“Tiểu Cố này, hôm nay có nhiều khách đến nhà như vậy, về nhà ăn bữa cơm cùng nhau đi?” Liêu Hữu Vi cười híp mắt giữ lấy vai của Cố Quyền Đông rồi hỏi.

Lúc Liêu Hữu Vi vừa mới giới thiệu mình là con rể tương lai, Cố Quyền Đông có cảm giác mình sắp bị ánh mắt chết chóc của Hàng Chính đâm chết rồi. Nếu như đi ăn bữa cơm thì không chừng anh ta không thể sống ra khỏi nhà Tô Nam mất. Hơn nữa… có một số việc anh ta cảm thấy Tô Nam vẫn nên một mình nói với Hàng Chính thì hơn.

Vậy nên Cố Quyền Đông xua tay bảo mình còn có việc, hoảng sợ bỏ Tô Nam ở đó rồi rời khỏi cái đống rắc rối này.

Lúc ăn cơm tối, bầu không khí trên bàn ăn vẫn có thể tính là vui vẻ hòa thận, ngoại trừ hai người nào đó có tâm sự riêng.

“Nam Nam, Tiểu Thịnh, hai con kính ly rượu với chú Phương chú Hàng đi.”

“Chú Phương, chú Hàng, hai người có thể đến nhà thăm là vinh quang của con…”

“Thật là vinh hạnh.” Tô Nam cúi đầu cầm ly rượu, yên lặng nhắc nhở em trai mù chữ này của mình.

“À à, được được được. Thật là vinh hạnh. Ha ha, hai chú, miệng lưỡi của con hơi lóng ngóng, để chị của con nói nhé.”

Tô Nam ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thịnh, rồi lại nhìn sang vẻ mặt mong đợi của Liêu Hữu Vi, cô nhắm mắt nói: “Ừ… Cái đó… Hoan nghênh chú Phương và Hàng… chú Hàng đến nhà chơi, uống trước rồi nói.”

“Chờ một chút.” Tô Nam vừa mới nâng ly rượu đến miệng đã bị Hàng Chính cản lại: “Trên mặt cô ấy vẫn còn bị thương, uống rượu không tốt, coi như kính rồi đi.”

“Aido, được được được, vẫn là Tiểu Hàng suy nghĩ chu đáo.” Mẹ Tô Nam cười cười rồi đưa cô một cốc nước: “Vậy chúng ta lấy nước thay rượu đi.”

Phương Cẩm Lôi và Liêu Hữu Vi uống rất nhiều, cuối cùng cả hai đều chân nọ đá chân kia. Sau khi cơm nước xong, Liêu Thịnh ra ngoài chơi cùng bạn học, mẹ Tô Nam thì dọn chén bát ở phòng bếp, bà cũng không muốn quấy rầy hai vị chiến hữu đã lâu không gặp đó. Vậy nên trong phòng khách chỉ còn Tô Nam và Hàng Chính khó xử ngồi đó.

“Nam Nam… Qua đây, xuống lầu mua cho ba điếu thuốc.” Liêu Hữu Vi đã uống nhiều đến nỗi lưỡi như líu lại, nói không rõ lắm.

Tô Nam thở dài một hơi, mặc áo khoác vào chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Hàng Chính, đi cùng con gái nhà người ta đi, buổi tối không an toàn. Đến nào, lão Liêu, hai chúng ta uống tiếp.”

Tiếng giày da đạp trên đất ở phía sau khiến cô cảm thấy rất an tâm, tạm thời cô cũng không muốn suy nghĩ về quan hệ khó xử giữa hai người nữa.

Một đường không nói chuyện, lúc mua rượu với thuốc lá, Tô Nam quên đem tiền, Hàng Chính đã đặt tờ tiền hai trăm tệ lên bàn. Anh cũng chẳng đợi người ta thối tiền lại, cầm lấy điếu thuốc lá rồi nửa ôm Tô Nam rời khỏi cửa tiệm.

Mùi hương trên người anh khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, vẫn ấm áp và an tâm như vậy. Cô bị anh ôm đến nơi yên tĩnh ít người qua đường, sau đó, khẩu trang của cô bị anh tháo xuống.

Trong bóng tối, đôi mắt của anh tỏa sáng lấp lánh. Anh vuốt ve gò má của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua vết thương trên mặt cô. Anh cách Tô Nam rất gần, hơi thở của hai người như xen lẫn vào nhau.

“Nam Nam, em biết không? Anh rất nhớ em.”

Cô nhắm mắt lại, trong lòng trả lời như thế này…

… Thật trùng hợp, Hàng Chính, em cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.