"Ngày mai con phải đi học nội trú tại trường quân đội Đế Quốc đó." Hi Chiến nhắc nhở.
"Học nội trú là sao?" Liên Nặc không hiểu.
"Nội trú là một phương thức giáo dục của trường học, có nghĩa là trong học kỳ đó, học sinh không được rời khỏi trường." Hi Chiến lại nói.
"Vậy sao hôm nay Mẫn Tạp lại được ra?" Liên Nặc đơn thuần không hiểu, ở xã hội này có cái gọi là đặc quyền.
"Thằng bé là bởi vì hôm nay ông nội tuyên bố trong nhà có việc, muốn dẫn con ra mắt mọi người, cho nên phải tự mình gọi điện đến trường học, trường học mới cho nó ra ngoài." Hi Chiến rất kiên nhẫn với Liên Nặc.
Ồ...!Liên Nặc gật gật đầu: "Con hiểu rồi."
Trong khi Hi Chiến đang cho rằng cậu thật sự đã hiểu, Liên Nặc lại mở miệng: "Vậy con ở nhà, không đi học nữa."
O(╯□╰)o
Hi Chiến trợn trò mắt, thế mà vừa nãy đứa nhỏ này bảo hiểu rồi?
"Không được, con bắt buộc phải đi học." Hi Chiến khó có khi nghiêm túc nói.
"Con nhỏ tuổi như vậy, phải đặt việc học lên đầu.
Với lại cho dù con là người thường, thì cũng phải có tiền đồ chứ.
Sự tồn tại của mỗi người đều phải có mục tiêu và mộng tưởng của chính mình, con hiểu không?"
Liên Nặc chớp chớp mắt, rất nghiêm túc gật gật đầu: "Con hiểu rồi, con cũng có mục tiêu và mộng tưởng của chính mình."
Hi Chiến nghe xong rất vui mừng: "Có mục tiêu và mộng tưởng là tốt rồi, con phải nhớ kỹ, lúc nào cũng phải phấn đấu tiến đến mục tiêu và mộng tưởng của bản thân."
"Vâng." Liên Nặc đương nhiên sẽ nỗ lực hướng tới mục tiêu và mộng tưởng của chính mình.
Mục tiêu của cậu là tu luyện dị năng đến cấp bậc tối cao, mộng tưởng của cậu là sống ở gia tộc Drey, bởi vì nơi này có đồ ăn ngon, mọi người đều rất dễ ở chung nữa.
"Cứ như vậy đi, ngày mai con đến trường quân đội Đế Quốc cùng Mẫn Tạp, Mẫn Tạp sẽ làm thủ tục giúp con, nếu xảy ra chuyện gì thì đi tìm Mẫn Tạp.
Với lại, con đưa số đầu cuối cho cha, cha thêm bạn bè, có chuyện gì cũng có thể tìm cha." Hi Chiến lại nói.
Liên Nặc cảm thấy, bọn họ nói chuyện đúng kiểu ông nói gà bà nói vịt, tuy rằng cậu đã nói có mục tiêu và mộng tưởng của chính mình, nhưng không có nói là cậu muốn học ở trường quân đội Đế Quốc mà?
"Trường quân đội đế quốc có TV không?" Liên Nặc nghĩ nghĩ hỏi.
Nếu được xem TV thì cậu đi cũng được.
"...!Trong phòng ngủ có." Hi Chiến cảm thấy Liên Nặc không có nghe vào tai những gì mình vừa nói.
"Vậy thì con đi học tại trường quân đội Đế Quốc cũng được." Đến trường quân đội Đế Quốc là có thể vừa xem TV, vừa nhìn chằm chằm Bạch Du, cũng được đó.
Mộng tưởng của Liên Nặc thật tốt đẹp.
Quay về phòng ngủ, hai mắt Liên Nặc sáng lấp lánh nhìn bức tường màu vàng chanh, chăn nệm và sô pha màu đỏ, tâm tình rất vui vẻ.
Cậu lấy ra dịch dinh dưỡng, rồi lại theo hướng dẫn của Aumont uống thuốc, sau đó vào phòng tắm, chỉnh độ nóng vừa tầm, xả nước đầy bồn tắm, ngâm mình trong đó.
Liên Nặc rất thích bồn tắm kể từ khi Cadiz dẫn cậu lên phi thuyền rời khỏi tinh cầu tội phạm.
Phi thuyền kia có bồn tắm, ngâm trong đó thật là cmn sướng, tuy rằng sau đó cậu bị xuất huyết dạ dày.
Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến sự yêu thích của cậu.
Tóm lại, những gì Liên Nặc thích đều là đồ vật bình thường nhất ở tinh hệ này, nhưng lại là vô cùng trân quý ở địa cầu mạt thế.
Liên Nặc vừa ngâm mình trong bồn tắm, vừa lấy hai viên tinh hạch hệ mộc và hệ thủy cấp thấp ra, bắt đầu tu luyện.
Thời điểm tu luyện đầu óc Liên Nặc rất thanh thản, không như thói quen khi ở địa cầu mạt thế, trong đầu đều là số liệu nghiên cứu.
Lúc ấy ý tưởng của Liên Nặc tuyệt đối không phải là làm vị cứu tinh, giải cứu tính mạng của loài người trên trái đất, mà là cha mẹ cậu đã chết, cậu chỉ tiếp nhận những gì họ để lại mà thôi.
Có lẽ đối với cậu mà nói, tiếp tục hoàn thành việc mà cha me còn bỏ dở, cũng là một loại thói quen.
Trong không gian của cậu chứa đầy tinh hạch đủ loại thuộc tính dị năng, lúc trước Liên Nặc nhặt chỗ này cũng phải mất vài năm.
Lúc ấy cậu chưa biết được trái đất tuyệt chủng, cũng không nghĩ đến trái đất chỉ còn mỗi cậu còn sống, cậu chỉ nghĩ sưu tập những viên tinh hạch sáng lấp lánh đó.
Mà sau đó, cậu vẫn rất có mục tiêu trồng một ít thảo dược, rồi đến một ngày, cậu không còn mục tiêu nữa, sau đó cậu tự bạo.
Thân thể của nguyên chủ không tốt, mặc dù việc tu luyện dị năng chưa chắc đã liên quan đến thể trạng cơ thể, nhưng mà thân thể nguyên chủ tu luyện dị năng rất chậm.
Đầu tiên, đây không phải là thân thể của dị năng giả, bởi vì cậu xuyên vào mới cưỡng ép mà có thêm linh mạch dị năng hệ mộc và hệ thủy.
Loại cưỡng ép này dẫn đến một hậu quả, đó là linh mạch của cậu vô cùng yếu ớt.
Bởi vì yếu ớt, tốc độ linh mạch hấp thu năng lượng rất chậm, cho nên cậu chỉ có thể từ từ tu luyện.
Đồng Thời, Liên Nặc có thể lợi dụng dị năng trị liệu còn yếu ớt của mình điều hòa hai loại năng lượng trong cơ thể, chậm rãi chữa trị linh mạch.
Hấp thụ năng lượng và tu luyện dị năng đều không phải việc có thể vội vàng, phải có thời gian chậm rãi nâng cao năng lực, nếu không thì không thể đột phá cấp được.
Ưu điểm lớn nhất của Liên Nặc là có tính kiên trì cao.
Cậu đã kiên trì sống một mình suốt 500 năm, độ nhẫn nại tuyệt đối là hơn cả tinh cầu Sottile cộng lại.
Ngày hôm sau.
Mẫn Tạp dẫn theo Liên Nặc rời gia tộc Drey, xuất phát đến trường quân đội Đế Quốc.
Trước khi xuất phát, Liên Nặc chuẩn bị túi lớn túi nhỏ đồ ăn.
Cậu ngồi trên ghế phụ, chuyên tâm ăn uống.
Mẫn Tạp ngửi thấy mùi đồ ăn phát ra bên cạnh, thật mẹ nó không tập trung lái xe được mà.
"Đến lúc rời khỏi Đế Đô, chúng ta sẽ đi lộ tuyến hàng không, quá trình đó có thể không thoải mái, bên cạnh có máy thở ô-xy, cậu có thể đeo lên trước." Mẫn Tạp nhắc nhở.
"Không sao, tôi từng ngồi phi thuyền rồi." Liên Nặc tay trái bốc một miếng, tay phải bốc một miếng, nhét hết vào miệng, ăn nốt hai miếng cuối cùng.
Mẫn Tạp thật sự không biết vì sao ông lớn muốn hắn bảo vệ Liên Nặc, hắn nhìn trái nhìn phải đều không ra giá trị của Liên Nặc...!Từ từ, Mẫn Tạp đột nhiên nhớ tới hôm qua hắn cắt ba khối khoáng thạch ra, chẳng lẽ ông lớn biết Liên Nặc là giám định sư?
Cũng có khả năng là thế.
Nếu không vì sao ông lớn lại dẫn Liên Nặc đến đây? Kể cả là giao tình tốt, chu cấp tiền qua đó là được, cho dù là mang về đây nuôi cũng không cần phải nhập vào gia phả làm con nuôi bác hai mà.
Cho nên, nhất định điều này có liên quan đến việc Liên Nặc là giám định sư.
"Cậu từng ngồi phi thuyền? Phi thuyền ở đâu?" Bạn nhỏ này hẳn là khoác lác đi?
Liên Nặc không nghe ra ý tứ của Mẫn Tạp, trả lời đúng sự thật: "Trên phi thuyền của một người, trong đó có phòng ngủ, có phòng tắm, tuy rằng không có to như nhà mình, nhưng cũng đầy đủ như một ngôi nhà nhỏ."
Mẫn Tạp cảm thấy khi ở bên cạnh Liên Nặc, tốt nhất hắn vẫn nên giữ im lặng.
Loại phi thuyền này tuyệt đối không phải phi thuyền tư nhân, hoặc là của gia tộc, hoăc là người có thân phận đặc biệt.
Chẳng lẽ là ông lớn dùng phi thuyền đi đón Liên Nặc?
Bên trong xe bắt đầu yên tĩnh.
Mẫn Tạp bật một bài hát nhẹ nhàng.
Liên Nặc nghe nhạc, chân đong đưa, mở đầu cuối ra định nhắn tin cho Bạch Du, bảo hắn lát nữa đến đón chính mình.
Nhưng mà thời điểm mở đầu cuối ra, cậu quyết định trước tiên cố gắng dùng quen loại thiết bị này, dù gì đây cũng là thứ để chứng minh thân phận của con dân đế quốc Sottile.
Công năng của đầu cuối vẫn là khá dễ nhớ.
Đầu tiên, nó có thể thông tin bằng cách gửi tin nhắn hoặc gọi điện video.
Sau đó là tư liệu cơ bản của cá nhân, cái này bao gồm thuộc tính, bằng cấp, thân phận người sở hữu.
Còn có tài sản cá nhân nữa.
Tài sản cá nhân?
Liên Nặc phát hiện ra tài sản cá nhân của cậu lớn hơn 6000 tinh cầu tệ.
6000 tinh cầu tệ kia là phí viên tinh hạch mà cậu cho Mẫn Tạp, vậy số tiền dư ra là từ đâu?
Tài sản cá nhân có lịch sử giao dịch, Liên Nặc ấn vào, 6000 tinh cầu tệ của Mẫn Tạp hôm nay là hai lần gửi, mỗi lần 3000, còn có một mục là gia tộc Drey: 20000 tinh cầu tệ.
"Mẫn Tạp, gia tộc Drey chuyển cho tôi 20000 tinh cầu tệ là sao?" Liên Nặc hỏi.
"Phí sinh hoạt, mỗi tháng trong nhà sẽ cho chúng ta 20000 tinh cầu tệ là phí sinh hoạt cơ bản, nếu cậu có việc riêng có thể xin thêm chỗ mẹ anh." Mẫn Tạp giải thích.
Quyền quản lý tài chính trong gia tộc Drey nằm trong tay Tam phu nhân.
"Tôi hiểu rồi."
Thật ra mỗi tháng 20000 tinh cầu tệ là không nhiều lắm, chỉ nhiều hơn một ít so với gia đình bình thường mà thôi, tinh cầu tệ không có nhiều giá trị lắm, đặc biệt là đối với dị năng giả, cái họ quan tâm nhất chính là tinh thạch.
Tuy rằng gia tộc Drey là danh môn quý tộc, truyền nhân nhà tướng, nhiều thế hệ đều là quân nhân, trong nhà cũng không thiếu tiền, nhưng cũng không tiêu xài hoang phí.
Tiền tài của quân nhân là dùng vinh dự để đối lấy, mà vinh dự này được đổi lấy bằng cả tính mạng..