“Con nhìn Mẫn Tạp lớn lên từ nhỏ, thằng bé tuy rằng không phải người biết điều, nhưng từ trong thân tâm vẫn luôn có sự trách nhiệm và cứng cỏi của gia tộc Drey, là người thừa kế tương lai của gia tộc, nó còn cần tôi luyện thêm.
Mai sau thằng bé sẽ liên quan tới Hình Viêm, con của Hình Viêm, nếu nó có thể thân thiết với Liên Nặc, đây cũng không hẳn không phải là một chuyện tốt.” Hi Lỗi nói.
Tướng quân Drey trầm mặc.
Lời nói của con trai là có đạo lý.
Hoàng thái tử Hình Viêm cũng là con cháu gia tộc Drey, nhiều thế hệ gia tộc Drey đều nguyện trung thành với con nối dõi của Hi Lỗi, cho nên vận mệnh của Mẫn Tạp và Hình Viêm cũng sẽ liên quan đến nhau.
“Cha sẽ nói chuyện với thằng bé.” Tướng quân Drey trả lời.
“Cha vất vả rồi.” Hi Lỗi nói, “Con xin lỗi, đem chuyện như vậy đẩy cho cha.”
“Đây là vì đế quốc, vì bệ hạ.” Tướng quân Drey trả lời, “Đây là cách duy nhất giúp cho Liên Nặc không bị hoài nghi.” Có sẽ sẽ bị hoài nghi, nhưng tạm thời thì không.
“Điều con lo lắng bây giờ là Hình Viêm sẽ không vì con nối dõi mà kết hợp với Liên Nặc.” Đây là điều hi lo lắng nhất.
“Hoàng Thái tử điện hạ là người có trách nhiệm.” Tướng quân Drey nói.
“Con hiểu rõ thằng bé, vì trách nhiệm, nó có thể cố hết sức mang vinh quang về cho đế quốc, nhưng nó cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân, cưới một người mà mình không thích.” Điểm này rất giống Hoàng đế.
88 năm, bên người con trai ông chưa từng có người, kể cả là để giải quyết nhu cầu sinh lý cũng không.
Cho nên Hi Lỗi lo lắng, Liên Nặc căn bản không thể làm Hình Viêm động tâm.
“Trước mắt cứ bỏ qua chuyện này đã.” Hi Lỗi xoa xoa huyệt thái dương, “Tất cả nhờ cha.”
Cuộc nói chuyên ngắn ngủi của hai cha con đến đây là kết thúc.
Theo lời Hi Lỗi nói, tướng quân Drey mở đầu cuối ra, gọi Mẫn Tạp vào thư phòng.
Mà lúc này, Mẫn Tạp đang ở trong phòng nhìn ba khối khoáng thạch.
Hắn định tự cắt ra, nhìn xem tinh thạch bên trong có giống lời nói của Liên Nặc là năng lượng thuộc tính hỏa rất cao không.
Nếu thật là như vậy, hắn có thể kết luận, Liên Nặc chính là giám định sư.
Chỉ là không nghĩ tới, tướng quân Drey sẽ gọi hắn đến thư phòng.
Mẫn Tạp nghĩ, thôi xong, tướng quân Drey chắc chắn sẽ phạt hắn vì bắt nạt Liên Nặc.
“Ông lớn?” Mẫn Tạp cẩn thận đi vào thư phòng, lén lút đánh giá tướng quân Drey, nhìn thấy ông không phải đang tức giận.
Nhưng mà khuôn mặt tướng quân Drey hàng năm không có biểu tình, hắn căn bản nhìn không ra ông có ý gì.
“Ngồi đi.” Tướng quân Drey nhìn biểu tình của cháu trai liền biết hắn đang suy nghĩ gì, “Ông tìm cháu tới là để giao nhiệm vụ cho cháu, thực hiện khảo nghiệm trước khi làm người thừa kế tương lai của gia tộc.”
Mẫn Tạp vừa nghe, lo lắng nãy giờ bay hết, tràn ngập ý chí hỏi: “Ông lớn, nhiệm vụ gì vậy ạ?” Ở đế quốc Sottile, 20 tuổi vẫn chỉ là đứa trẻ, mà bây giờ, tướng quân Drey dùng giọng điệu cẩn thận nói nhiệm vụ này là khảo nghiệm để trở thành người thừa kế tương lai của gia tộc, Mẫn Tạp như thế nào có thể không kích động.
Đây là có thể coi là sự tin tưởng của tướng quân Drey đối với hắn.
“Ông muốn cháu bảo vệ Liên Nặc, khi Liên Nặc có nguy hiểm không màng tất cả bảo vệ cậu ấy.” Không màng tất cả, có thể nói là hy sinh tính mạng của chính mình.
Mẫn Tạp tuy rằng nghi hoặc, nhưng lại không chút do dự gật đầu: “Cháu lấy vinh dự gia tộc Drey thề.”
Ở trong lòng thành viên gia tộc Drey, vinh dự gia tộc chính là vinh dự đế quốc, cũng là vinh dự quân nhân, Mẫn Tạp còn chưa phải quân nhân, cho nên lấy vinh dự gia tộc thề.
Đại biểu đây là lời thề có giá trị bằng cả tính mạng.
“Cháu không tò mò à?” Tướng quân Drey hỏi.
Cháu trai duy nhất của ông là Hoàng Thái tử Hình Viêm, nhưng đó là người thừa kế của đế quốc, cho nên Mẫn Tạp là cháu trai duy nhất của em trai ông, vị trí của hắn trong lòng ông không khác gì cháu trai ruột của mình.
“Không ạ, chức trách của quân nhân là hoàn thành nhiệm vụ, điều mà cháu không cần biết, cháu sẽ không hỏi, điều cháu cần biết thì ông lớn tự nhiên sẽ nói cho cháu.” Mẫn Tạp trả lời.
Đáy mắt tướng quân Drey hiện lên chút vui mừng, khóe miệng mang ý cười, nhưng bởi vì biểu tình nghiêm túc, Mẫn Tạp không có phát hiện ra.
“Cháu nghĩ được như vậy là tốt, nhưng nhiệm vụ này không được cho bất kỳ ai biết.”
“Vâng, ông lớn yên tâm.” Mẫn Tạp đứng lên, làm một động tác theo nghi thức quân đội, đứng thẳng người, khuôn mặt luôn bất cần đời trở nên nghiêm túc.
Tuổi trẻ bởi vì mộng tưởng mà tràn ngập sức bật, khuôn mặt hắn vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng biểu tình vô cùng kiên định.
“Tốt.” Tướng quân Drey vừa lòng trả lời Mẫn Tạp.
Là một người quân nhân, là con cháu của gia tộc Drey, muốn chính là tinh thần như vậy.
Liên Nặc ở trong đại sảnh xem TV, vừa xem anime vừa ăn, trên mặt Liên Nặc tràn đầy hạnh phúc.
Cậu rất thích gia tộc Drey, bởi vì nơi này có đồ ăn ngon, người ở đây cũng đối xử tốt với cậu.
Thời điểm vừa mới tới, Liên Nặc đã có suy nghĩ là ở tạm đây thôi, chờ cấp bậc dị năng được nâng cao rồi phủi mông chạy lấy người.
Nhưng bây giờ cậu bỏ ý định đó rồi, nếu mỗi ngày đều có thể xem anime, mỗi ngày có đồ ăn ngon, mỗi ngày đều được uống sữa bò, mỗi ngày sống ở gia tộc Drey cũng khá tốt.
Đúng vậy, Liên Nặc quyết định không chạy trốn nữa O(∩_∩)O!
Trong đại sảnh lúc này chỉ có Liên Nặc, Hi Chiến và người làm.
Hi Chiến bồi Liên Nặc là bởi vì lo lắng đứa con trai này vừa đến gia tộc Drey, một mình xem TV sẽ rất buồn.
Nhưng ông suy nghĩ nhiều rồi, đứa con trai tiện nghi của ông làm gì cũng không suy nghĩ này nọ, cho dù là giết người cũng sẽ không nhíu mày.
Hi Chiến ngồi bên cạnh vừa nhìn Liên Nặc ăn, vừa nghe Liên Nặc cười phá lên vì xem anime, ông thật sự không đành lòng quấy rầy cậu, lại không thể không lên tiếng: “Liên Nặc.”
Liên Nặc quay đầu: “Cha cũng muốn ăn à?” Bởi vì quản gia làm rất nhiều đồ ăn, đặc biệt là bánh pudding, cho nên Liên Nặc trực tiếp dùng thìa của mình xúc lên một miếng giơ đến trước mặt Hi Chiến.
Hi Chiến thật sự rất Σ(°△°|||).
“Cha không ăn, con cứ từ từ ăn đi.” Hi Chiến nói.
“Cha với Mẫn Tạp thật là giống nhau, đều không thích ăn đồ ngọt.” Liên Nặc nói.
Cậu thật không hiểu, đồ ăn ngon như vậy, vì sao hai người lại không thích?
Mẫn Tạp không thích ăn đồ ngọt? Không thể nào.
Nhưng mà đối diện với ánh mắt của Liên Nặc, Hi Chiến gật gật đầu, ông đến tuổi này rồi, đúng là không hợp ăn đồ ngọt, hơn nữa ông cũng không thích ăn, nhưng mà: “Liên Nặc, đầu cuối của con sáng lên mấy lần, chắc là có người nhắn tin đấy.”
Hả?
Liên Nặc dừng lại động tác ăn, cúi đầu xem đầu cuối của chính mình.
Cái loại thiết bị này, tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, nhưng rốt cuộc chỉ là dùng ký ức của nguyên chủ mà sử dụng, cho nên Liên Nặc cũng không thuận tay.
Tin nhắn là Cadiz gửi tới: Mỗi ngày trước khi ngủ, ngài nhớ uống dịch dinh dưỡng nhé.
Cadiz: Ngài đâu rồi?
Cadiz: Liên Nặc?
Liên Nặc méo miệng, bởi vì cậu chưa trả lời tin nhắn, Cadiz đã gửi ba tin liên tiếp.
Đến nỗi vì sao không có cái thứ tư, bởi vì Cadiz đã liên hệ với tướng quân Drey, từ đó biết Liên Nặc đang xem TV ở đại sảnh.
Liên Nặc: Ừm, xem anime xong sẽ uống.
Dịch dinh dưỡng có thể bổ sung dinh dưỡng cho thân thể, hơn nữa còn có lợi cho sự phát triển của cậu, cho nên Liên Nặc rất nghe lời.
Cadiz nhận được tin nhắn của Liên Nặc, cảm giác như trở lại khi còn trẻ ngồi đợi người mình thích viết thư, hay đơn giản chỉ là liếc ông một cái.
Liên Nặc trả lời chậm như vậy, thật làm người khác không yên tâm.
May mà cậu ở gia tộc Drey, làm cho Cadiz yên tâm không ít.
Cadiz: Nhớ rõ mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải uống, chú ý đến thân thể của ngài.
Cadiz dặn dò.
Liên Nặc: Ừm, tôi biết rồi.
Liên Nặc so với Cadiz càng để ý thân thể của mình.
Vừa nhắc đến thân thể, Liên Nặc liền nhớ tới Bạch Du, có nên nhắn tin cho hắn không nhỉ? Liên Nặc nghĩ nghĩ, thôi để mai đi, dù sao ngày mai cậu cũng phải đến trường quân đội Đế Quốc.
Vì thế, Liên Nặc lại vui vẻ xem anime.
Nhưng mà một ngày chỉ chiếu hai tập anime, sau một lúc đã chiếu xong rồi.
Liên Nặc không biết một ngày chỉ chiếu hai tập phim, cậu thấy TV chiếu quảng cáo, vừa ăn vừa đợi, một lúc lâu không thấy bắt đầu phim, Liên Nặc không bình tĩnh: “Cha ơi, sao mãi không chiếu tiếp phim?” Cậu hỏi Hi Chiến bên cạnh.
O(╯□╰)o, Hi Chiến đã hơn 200 năm không xem anime.
Là thành viên gia tộc Drey, từ nhỏ đã phải gánh trách nhiệm, bọn họ căn bản không có thời gian rảnh rỗi xem anime.
Cho dù là hai người nhỏ tuổi nhất bây giờ là Mẫn Tạp và Ngự Huy, bọn họ cũng chỉ suy nghĩ làm thế nào để phát triển bản thân.
Nhưng mà, giống như Liên Nặc vô tâm vô phế không có áp lực ngồi đây vừa xem anime vừa ăn, lại có thể làm ngôi nhà này ấm áp hơn.
Tuy rằng bây giờ Liên Nặc là con ông, nhưng rốt cuộc không phải ngành chính của gia tộc Drey, cho nên Hi Chiến không muốn đặt áp lực lên cậu, chỉ cần Liên Nặc ở chỗ này vui vui vẻ vẻ mà sống là đủ rồi.
“Anime này không phải được chiếu cả ngày, mà là vào thời gian này mỗi ngày mới chiếu.” Hi Chiến giải thích.
“Ồ ra vậy.” Liên Nặc nghĩ nghĩ, đứng lên, “Vậy ngày mai con xem tiếp.”.