Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 9: Chương 9





Ngày đầu tiên nhập học và nhiều ngày sau đó sẽ là khoảng thời gian tạm biệt ký túc xá, được nhà trường xếp vào làm bạn cùng phòng, ở một mức độ nào đó cũng là định mệnh, nhưng do trình tự mà hai cô gái đến cuối cùng đã thân thiết hơn.

Việc Hạ Tử Hàm đến gần Đường Nghiên cũng là điều hợp lý.

  Nàng đến Hoa Đô cũng đã ba ngày rồi, nhưng cậu vẫn chưa gọi cho nàng một cuộc điện thoại nào, quả nhiên là không để ý chút nào đến nàng, có đôi khi nghẫm lại cảm thấy chính mình thật đáng buồn, nhà mẹ không phải nhà mình, nhà cậu lại càng không phải.

Buổi tối sau khi tắm xong, Đường Nghiên nằm xuống chiếc giường nhỏ của mình, viết nhật ký của ngày hôm nay.

  Hạ Tử Hàm gội đầu xong, lấy khăn khô đi ra, tò mò nhìn thoáng qua nàng, "cậu làm sao vậy?"
  Đường Nghiên cười nhẹ đáp: "Tôi đang viết nhật ký.

"
  Đối phương ồ lên một tiếng rồi ngồi xuống ghế tiếp tục xem phim, có lúc cười to, có lúc căng thẳng im lặng siết chặt ngón tay, nhìn xung quanh ai cũng làm việc của mình, có người ngồi trước máy vi tính chơi game có người đang nói chuyện điện thoại với bạn trai của họ trong khi đeo tai nghe.

  Viết nhật ký xong, nàng cất cuốn nhật ký đi, cẩn thận đặt xuống dưới gối, Đường Nghiên nằm nghiêng, kiểm tra điện thoại, đã 9 rưỡi tối, nàng định dậy lúc 6 giờ ngày mai tham gia huấn luyện quân sự, nàng phải đi ngủ sớm, chuẩn bị tốt báo thức, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

  Nửa mê nửa tỉnh, đèn trong ký túc xá hình như vẫn bật từ lâu, có tiếng bước chân nói chuyện, còn có tiếng ăn vặt, Đường Nghiên nhắm mắt cũng có thể nghe thấy rõ ràng những âm thanh này nàng không biết mình đã tỉnh hay vẫn đang ngủ.

  "Ha ha, Đường Nghiên sớm như vậy đi ngủ, đồng hồ sinh học của cậu quá tốt rồi.

" Hạ Tử Hàm ở dưới giường ăn một miếng khoai tây chiên, nhai thanh âm giòn vang.

  "Xem ra người nhà quê đi ngủ rất sớm, đi ngủ sớm dậy sớm thích hợp làm việc cùng nghỉ ngơi.

" Một người đeo khẩu trang bên cạnh bạn cùng phòng nhàn nhạt nói.

  "Này, cậu không thể nói như vậy về bạn học, tại sao cậu lại kì thị người khác như vậy.

" Hạ Tử Hàm phẫn nộ.


  "Chỉ là nói đùa thôi, đừng để ý, đừng để ý.

" Đối phương cười vẫy vẫy tay.

  Đường Nghiên chưa bao giờ giấu giếm mình đến từ nông thôn, cho dù khi giới thiệu bản thân, biết được ba người bạn cùng phòng còn lại đều là người thành phố, nàng vẫn nói thật với mọi người.

  Nhìn túi khoai tây chiên trong tay gần hết, Hạ Tử Hàm không ăn được nữa ném vào thùng rác, "Ngày mai còn huấn luyện quân sự, đến giờ đi ngủ rồi.

"
  Bạn cùng phòng khác nhìn đồng hồ, không ngờ đã gần mười hai giờ, nên vội vàng cúp điện thoại với bạn trai, vội vàng xuống giường, rửa mặt đánh răng, chuẩn bị đi ngủ.

  Mãi cho đến nửa đêm, toàn bộ ký túc xá trở nên yên tĩnh, cũng là từ lúc này, Đường Nghiên bắt đầu ngủ say.

  Như bị tiếng mưa đánh thức, Đường Nghiên giật mình ngồi dậy, phát hiện bên ngoài trời đã sáng, vội vàng lấy điện thoại xem giờ, mới 5 giờ 59 phút, tắt đồng hồ báo thức đi rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi giường bước ra ban công, tiếng mưa bên ngoài hơi to, không biết hôm nay nàng còn được tham gia huấn luyện quân sự như kế hoạch không.

  Đường Nghiên không muốn quấy rầy những người khác đang nghỉ ngơi, cô ngơ ngác ngồi ngẩn người hai chân gác lên ghế dưới gầm giường, hai tay ôm đầu gối ngơ ngác nhìn lớp học.

để xem có thông báo gì mới không.

  Nhóm lớp này đã được thêm vào khi đăng ký ngày hôm qua, Đường Nghiên là người cuối cùng tham gia nhóm, những người khác đã tham gia nhóm trước khi khai giảng, và họ đã trò chuyện rất thân thiện.

  Quả nhiên, lúc 6:10, giáo viên hướng dẫn đã gửi một tin nhắn trong nhóm.

  "Hôm nay trời mưa, huấn luyện quân sự bị hủy bỏ, học sinh tùy ý sắp xếp thời gian, không được tự ý rời khỏi trường học.

"
  Không biết nên vui hay mừng, Đường Nghiên tiếp tục không nói một lời leo lên giường, mơ một giấc mơ kỳ quái mà sau khi tỉnh dậy cô không nhớ rõ nội dung.

  "Đường Nghiên, Đường Nghiên, dậy đi, dậy đi.


" Đang ngủ thì có người đánh thức nàng dậy, khi mở mắt ra liền thấy Hạ Tử Hàm đang đứng ở đầu giường nhìn nàng chằm chằm, Đường Nghiên vội bật dậy xoa đôi mắt
  Nàng còn chưa kịp nói mở miệng, Hạ Tử Hàm đã vội vàng nói: "Cô nương, sao còn chưa dậy? Đã trưa rồi, chúng ta đi căng tin ăn cơm đi.

"
  Hóa ra nàng đã ngủ lâu như vậy, ngủ sâu như vậy!
  Sau bữa trưa, hai người bạn cùng phòng khác đi mua đồ ở siêu thị trường về, mua rất nhiều đồ ăn vặt, Đường Nghiên không thể làm gì khác hơn là ngồi vào bàn nghịch điện thoại lật sách, trong đó có một người tên là Hàn Sảng, một người bạn cùng phòng đi về phía nàng, ôm quần áo cô vừa giặt xong, vô tình hay cố ý nói: "Đường Nghiên, cậu không có máy tính sao.

"
  Đường Nghiên sửng sốt một chút, sau đó xoay người, có chút ngượng ngùng trả lời: "Còn chưa có.

"
  "Ai ~" Đối phương trực tiếp đi ra ngoài ban công phơi quần áo, "biết vậy tôi đã mang cho cậu chiếc máy tính kia rồi, dù sao để ở nhà cũng sinh bụi.

"
  Một câu khác từ ban công bay ra, "Sinh viên khoa máy tính, nếu ngay cả máy tính cũng không có, thì học ở trường làm gì?"
  Đường Nghiên nhất thời xấu hổ, không có lời nào để trả lời, một chiếc máy tính bình thường có giá mấy nghìn tệ, nàng không dám nhờ người nhà mua, nghĩ trước mắt dùng tạm máy tính trong trường, chờ chậm rãi góp được tiền rồi mua một cái.

  Hạ Tử Hàm đại khái cảm giác được Đường Nghiên xấu hổ, xoay người từ trên ghế thấp giọng nói: "Đường Nghiên, không có việc gì, về sau mình cho cậu mượn máy tính làm bài tập.

"
  "Cảm ơn"
  Do trời mưa nên hôm nay người trong ký túc xá cơ bản không ra ngoài nhiều, kể cả Đường Nghiên.

  "Xin hỏi, Đường Nghiên có ở đó không?" Một giọng nói quen thuộc từ cửa ký túc xá truyền đến, bạn cùng phòng sống gần cửa ngẩn ra một lúc không thể tin được, chỉ vào trong.

  Đường Nghiên cũng theo thanh âm quay đầu lại, phát hiện lại là cô Kỷ tới, trong lòng cảm thấy kinh ngạc chưa từng có.

  Cô Kỷ mỉm cười với nàng, vẫn dịu dàng như mọi khi, hai tay cầm một thứ gì đó, một bên là trái cây tươi, một bên Đường Nghiên nhìn không rõ, được bọc trong một lớp vải đen.


  "Cô Kỷ, sao cô lại tới đây?" Đường Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm, cố nén vui mừng trong lòng, dù sao trước đó nàng cũng không nhận được tin tức gì về việc cô sẽ đến.

  "Cô không phải muốn cho con bất ngờ sao?" Kỷ Du Thanh cười nói, sau đó đem trái cây mua tới để trên bàn của Đường Nghiên, nói: "Không biết con thích ăn cái gì, cho nên cô mua một ít, con có thể chia với bạn cùng phòng.

"
  Sau đó, cô lại đưa một chiếc túi màu đen khác cho Đường Nghiên, "Mở ra xem đi.

"
  Đường Nghiên không biết là cái gì, tò mò mở ra túi trước mặt mọi người trong ký túc xá, không ngờ bên trong lại là một chiếc máy tính mới toanh, "Cái này"
  "Cô vốn định đến khai giảng thời điểm kêu người mang tới, bất quá bên kia hàng hóa không có tới kịp, chậm một ngày, cũng không chậm trễ con chứ.

" Kỷ Du Thanh nói.

  Đường Nghiên lắc đầu, ôm máy tính vào trong lòng, cắn chặt môi dưới, nhất thời cảm thấy mũi đau nhức.

  "Đường Nghiên, đây là cô mà cậu nhắc đến sao?" Hạ Tử Hàm liếc mắt liền nhìn ra.

  Đường Nghiên gật đầu.

  Hạ Tử Hàm tò mò bước tới nhìn chiếc máy tính mới, ai biết nó đều biết nó không hề rẻ, cô của nàng thực sự đối xử với nàng ấy quá tốt.

  "Được rồi, cô không ở chỗ này quấy rầy con nữa, cô trở về còn pải tăng ca nữa đây.

" Kỷ Du Thanh trêu đùa nói.

  Thấy cô sắp rời đi, Đường Nghiên rất bất đắc dĩ, vội vàng nói: " Cô Kỷ, để con tiễn cô.

"
  "Được.

" Kỷ Du Thanh vui vẻ đồng ý.

  Đặt máy tính lên bàn, Đường Nghiên cầm ô cùng cô ra khỏi ký túc xá, trên đường xuống lầu, cô Kỷ hỏi: "Con còn có thể thích nghi với cuộc sống đại học không?"
  Đường Nghiên lúng túng gật đầu: "Cho tới nay cũng rất tốt.


"
  "Có cần gì thì cứ lên tiếng, đừng coi cô là người ngoài.

"
  Đường Nghiên ngoan ngoãn đi theo cô xuống lầu, nghe thấy những lời này lỗ tai cô đỏ bừng, trang phục hôm nay của cô Kỷ vẫn rất lộng lẫy, toát ra một loại lãnh khốc.

  Hôm nay trời mưa không ngớt, mặt đất rất trơn, Đường Nghiên che ô đi theo cô, khẩn trương nói: "Cẩn thận một chút.

"
  Kỷ Du Thanh đi giày cao gót, cho dù rất cẩn thận, suýt chút nữa trượt chân ngã, lúc cần thiết, Đường Nghiên đưa tay ra sau đỡ lấy.

  Kỷ Du Thanh không ngờ cô gái gầy gò này lại mạnh mẽ như vậy, sau khi đứng vững cảm ơn nàng.

  "Không có gì! " Đường Nghiên hơi cúi đầu, lỗ tai có chút nóng lên.

  Phía trước không xa là xe của cô Kỷ, Đường Nghiên biết đã gần đến lúc phải nói lời từ biệt nên có chút bất đắc dĩ.

  Trong khi mưa đang gột rửa, bầu không khí yên tĩnh của lá cây long não hai bên đường lộ ra trong không khí, xen lẫn một chút mùi bùn đất, thấm vào ruột gan như có công hiệu nâng cao tinh thần.

  "Đúng rồi, cuối tuần này con hẳn là trở về đi, đến lúc đó cô tới đón con.

" Kỷ Du Thanh mở cửa xe, do dự không nói, nhưng vẫn có chút lo lắng dặn dò một câu: "Ở trường cố gắng học, nếu có chuyện gì thì gọi cho cô.

"
  Đó chỉ là một lời quan tâm rất đơn giản, nhưng nó giống như một ngọn lửa khổng lồ lao về phía sông băng, dữ dội đến mức không thể ngăn cản.

  Sau khi tiễn cô lên xe, Đường Nghiên đứng tại chỗ cầm ô nhìn chiếc xe quay đi, nhìn chằm chằm chiếc xe màu trắng đang mờ dần đi thật lâu, mãi cho đến khi nó biến mất ở cuối khúc cua cũng không còn thấy bóng dáng nữa.

  Mưa không ngừng rơi, hơi nước sương mù bắn tung tóe quanh chân, làm ướt cả dép lê của Đường Nghiên.

  Bàn tay cầm ô của nàng chợt siết chặt lại, cuối tuần đến sớm nhé.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.