Tiếu Vong Thụ

Chương 21




Chương 22 : DƯỠNG THƯƠNG



Tôi ngồi chờ chán chường trong vườn rau suốt hai canh giờ, còn Tử Thần lại bận đi tưới nước.

Thái Bạch thường ló đầu từ thành giếng ra dòm chừng tôi vài lần, trông chẳng có tí tốt lành nào. Không thể chịu nổi, tôi đành đứng dậy nói: “Thiếu gia, tôi có thể đi được rồi.” Tử Thần thấy tôi có thể đi được mấy bước, mới đồng ý rời đi, cáo từ hai vị sư thái.

Lúc xuống núi, Tử Thần bỗng nhiên lại muốn cõng tôi! Tôi trừng mắt nhìn anh, chẳng lẽ đang mộng du à? Tử Thần tiếp tục nói một câu tỉnh bơ: “Chân cậu tuy không có trở ngại gì, nhưng vẫn là không nên dùng lực. Nếu cậu không đồng ý để tôi cõng thì, được rồi, cứ lưu lại ở sương phòng các sư phụ trong chùa một đêm đi, mai hẵng về.” Nói xong, còn dừng lại một chút chờ tôi đáp lời.

Tôi nghe xong, thử tưởng tượng, đang giả trang thế này, anh nói là phòng các sư phụ chắc chắn không phải là phòng của các sư cô đâu. Tôi, một thiếu nữ thế này, dù cho có là yêu tinh thì cũng là nữ yêu, lại chui vào giữa một nhóm các thầy chùa kia, cái cảnh này, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cân nhắc lợi hại, thế là đành mạo hiểm, bất kính ghé lên lưng Tử Thần. Gió núi thổi qua, một cảm giác hối hận như bị lá của Kiến Mộc đâm vào khiến chân tôi tê rần rần. Có điều, những uất ức vì phải làm một gã sai vặt như trước nay biến mất không còn dấu vết. Được gặp một ông chủ thế này mà còn than vãn thì quả là thiên lý không tha đâu. Tôi cực kì không đành lòng, suốt một còn đường núi dài đằng đẵng này dựa vào lưng anh, đúng là có hơi hành người ta, thế là bèn nhanh chóng niệm quyết để mình từ từ nhẹ dần đi. Như vậy, xem ra nhìn tôi đang ở trên lưng anh, nhưng thật ra không có chút trọng lượng nào. Cảm giác tội lỗi trong lòng mới giảm đi một chút.

Suốt cả đường đi, Tử Thần cũng không nói gì, chuyên chú bước. Dù vậy, tôi cũng cảm thấy không tự nhiên, không dám dựa vào lưng người ta. Gió núi vẫn phe phẩy từng cơn, mang theo mùi của Tử Thần tới, khiến tôi cảm thấy thật xấu hổ. Trừ lúc bị Long Thất phi lễ lần trước, đây là lần đầu tiên tôi thân mật với người khác đến vậy. Tuy hiện giờ đang giả dạng một gã sai vặt nhưng cái chuyện nam nữ thân cận thế này là thật đó! Trong lòng xấu hổ một phen, trấn an bản thân, lần sau nhất định không thể để chuyện này xảy ra nữa, nhất định không được xảy ra lần nào nữa. Nói thật ra, suốt đường đi, Tử Thần cũng chẳng hao hơi tổn sức chút nào, còn tôi đang ở trên lưng anh mà căng cứng cả người, thật sự mệt chết đi được.

Đến trước cửa Thấm Tâm trà trang, tôi sống chết đòi xuống, nhỡ mà bị đám người Tống mụ nhìn thấy, hậu quả chắc cũng không cần phải nói tới.

Có lẽ Tử Thần cũng đoán ra ý này, không dằng dưa thêm, đưa tôi vào hậu viện, giúp tôi thu xếp phòng ngủ của mình, đỡ lên giường, sau đó rời đi.

Chỉ có một khoảng thời gian, Tử Thần tới đây những ba lần, mỗi lần mang theo ba quyển sách, một ấm trà, một mâm điểm tâm. Tôi ngẩn cả người, đây là đãi ngộ cho tên sai vặt của Hướng gia à? Đang sửng sốt, Tử Thần ngừng ngay cửa, không quay đầu mà nói: “Sau này cậu phải ăn nhiều một chút mới được, nhẹ như lá cây vậy.” Tim tôi đập mạnh, tuy biết rõ mình không phải là ‘lá cây’, ‘cây’ mới đúng, nhưng vẫn cảm động mãi thôi, vị chủ nhân này sao có tấm lòng Bồ Tát đến thế.

Chuyện này tạm không nói nữa, Tử Thần bắt tôi nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, thường xuyên đi tới qua giám sát mấy bận. Đổi sách, châm trà, tỏ ra rất thuần thục, khiến tôi nhận ơn mà cứ lo nơm nớp, trong lòng nỗi áy náy cứ tích thêm từng chút, từng chút một, càng lúc càng nhiều. Vất vả lắm mới dỗ mình nằm khểnh ba ngày, sắc mặt của Tống mụ cũng sắp chuyển sang màu lông của Thái Bạch, chân tôi không thể không tốt lên.

Sau đó, đương nhiên phải tiếp tục làm việc. Sẩm tối, Tống mụ ra lệnh, bảo tôi mang nước rửa chân đến cho Tử Thần.

Tôi bưng một chậu nước ấm vào cửa, Tử Thần thoáng sửng sốt, vội hỏi: “Cậu khỏe chưa?” Ở chung mấy ngày nay, tôi cũng hiểu được tính tình của vị thiếu gia này không ít, cười bảo: “Hôm qua đã khỏe rồi, chẳng qua tôi thấy được nằm trên giường ăn bánh thật thoải mái, nên cố nằm thêm một ngày nữa, hì hì.” Tử Thần cũng cười, tôi đem nước để dưới chân anh, nghĩ mấy ngày ‘dưỡng thương’ được Tử Thần chăm sóc nhiều, tâm lí cảm kích cuồn cuộn như nước sông, quyết định tận tâm dốc sức làm một tên sai vặt, hầu họ thỏa đáng.

Tôi vừa mới đụng tới giày của Tử Thần, anh kinh hãi nói: “Hợp Hoan, cứ để tự tôi.” Tôi nhìn Tử Thần hoảng hốt, trong lòng càng thêm cảm động, nghĩ mấy ngày trước anh cũng giúp tôi lột vớ cởi giày, một lòng sốt sắng muốn báo đáp, tôi cứ một mực kéo giày của anh. Anh lại càng hoảng hốt, định đứng dậy. Tôi nào chịu, bắt lấy chân anh, cứ thành thật kéo xuống, anh ở đó nhất định đứng lên, cuối cùng cũng là do đàn ông sức lớn hơn, tôi bị mất đà, oạch! Dẫm lên chậu nước, lại còn, đẩy ngã Tử Thần.

Tôi, tôi nặng đến vậy sao, khẽ chán nản, nhanh chóng đứng dậy, Tử Thần ngồi trên mặt đấy cười khổ nói: “Vốn hôm nay tôi không định tắm đâu.” Nhìn cả chậu nước đổ lên người Tử Thần, vạt áo ướt dẫm, đúng là, có không tắm cũng không được. Lại còn phải giặt quần áo thêm nữa là.

Tử Thần nhìn tôi có vẻ lúng túng và ảo não, đứng dậy cười xòa: “Hợp Hoan, chắc là cậu nằm ba ngày rồi nên chân yếu đi, vẫn là để tôi tự làm thì tốt hơn.” Quả thật, chuyện hầu hạ này tôi còn phải cần tập luyện thêm. Vẫn còn muốn tiếp tục chăm sóc cậu chủ nhưng đột nhiên nghĩ tới tắm rửa là chuyện tôi không hầu được, đành ủ rũ quay về phòng, tấm lòng nhiệt thành này hóa không rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.