Tiếu Vong Thụ

Chương 20




Chương 21 : TRỮ HÒA TỰ



Đang say trong mộng đẹp đẹp là thế, bỗng có tiếng quát chói tai: “Hợp Hoan!” Tôi giật mình bật dậy trên giường, vươn vai, dụi dụi, cố trừng to mắt lên, như thể không làm gì cũng đã tự tỉnh táo! Chỉ thấy Tống mụ đang đứng sừng sững đầu giường như tòa tháp! Tôi vội vàng đứng lên, cười hì hì hỏi: “Quý bà có gì phân phó thế ạ?” Tống mụ chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Cậu nhìn xem đây là mấy giờ rồi, vậy mà vẫn còn ngủ, mua cậu tới đây làm thiếu gia hả?”

Tôi sợ hãi nhanh chóng liếc ra ngoài cửa sổ, trong lòng hết sức lo lắng, cung kính lễ độ nhận lỗi.

Giọng điệu Tống mụ cực kì không thân thiện nói: “Nếu mà có lần sau thì cẩn thận da cậu nghe chưa! Mau xuống bếp ăn cơm đi, chút nữa phu nhân muốn đi hành hương, cậu cũng đi theo cho biết đường, sau này có chuyện gì cũng có thêm người!” Tôi vội vàng gật đầu hô phải, đi theo xuống phòng bếp, dọc đường Tống mụ cũng không nói gì nữa. Tôi cẩn thận nghĩ lại, dậy trễ thì thôi đi, nhưng mà hình như hai chữ ‘quý bà’ kia có chút không thích hợp. Hừm, lần sau gọi bà ấy là ‘bà chị’ chắc được hơn?

Tôi nhìn cái mặt đen của Tống mụ mà ăn cơm xong, sau đó liền theo đoàn người hướng tới chùa Trữ Hòa. Trong trà trang có hai người đàn ông khuân kiệu, tôi cùng Tống mụ, Tử Thần đi bộ. Tử Thần tuy là con trai độc nhất của Hướng mẫu nhưng lại không nuông chiều, ra ngoài chưa từng thấy anh ngồi kiệu bao giờ, đều là cuốc bộ vậy thôi. Tử Thần đi đứng nhanh nhẹn thoải mái, tư thế sáng sủa, bước theo bên cạnh kiệu của Hướng mẫu, chuyện trò cùng mẹ, vài ba mẩu chuyện thời tiết thông thường, Hướng mẫu tuy là phụ nữ, nhưng giọng điệu lại cứng nhắc, lãnh đạm kiệm lời.

Hơn nửa canh giờ sau là đến chùa Trữ Hòa, dọc đường đi tôi nghĩ ngợi tìm đủ mọi cớ để không phải vào chùa, tới cổng, cuối cùng cũng dẹp hết những cái lí do lí trấu quái đản khác, chọn ra một cái tự thấy là hợp tình hợp lí rồi nói với Tử Thần: “Thiếu gia, tôi từ nhỏ không thể ngửi được mùi nhang, chỉ sợ vào trong rồi té xỉu mất, tôi đứng hầu ở ngoài cửa chùa thôi được không ạ?”

Tử Thần cười gật gật đầu, bảo: “Đừng đi xa.” Tôi vội vàng gật đầu đáp dạ vâng, cậu thiếu gia này quả thật dễ nói chuyện.

Đoàn người Tử Thần đã đi vào trong chùa. Tôi đi dạo một vòng ngoài cổng, nhận thấy ra chung quanh Trữ Hòa tự đều là vườn rau, trái phải hai bên đều có một cái nhà rất to. Rào vây bốn phía, lưa thưa mấy cành cúc dại, thật tĩnh mịch.

Tôi tùy tiện ngồi xuống một khối núi đá, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Rất lâu sau, tôi nghe một tiếng gọi khẽ, quay đầu nhìn lại, là Tử Thần. Anh nhìn tôi cười khẽ: “Mẹ đang nghe giảng kinh, tôi ra trước.” Tôi ú ớ à lên một tiếng, Tử Thần đi đến trước mặt, cũng tùy tiện ngồi lên núi đá. Trông rất hiền lành.

Tôi quanh đầu lại nhìn vườn rau kia bất ngờ cả kinh, có điều nhanh chóng hoàn hồn, trong vườn rau kia thế mà xuất hiện hai vị ni cô. Tôi há hốc miệng đứng lên, vươn cổ nhìn kĩ thêm một chút, đúng thật là ni cô! Có lẽ là nhìn tôi quá ngạc nhiên, Tử Thần kéo tay áo tôi hỏi: “Cậu nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ không biết ở đây tăng ni cùng chung sống trong một chùa sao?” Tôi nghẹn một ngụm lớn, sao lại có chuyện như vậy? Thật chưa từng nghe qua bao giờ. Tôi nuốt nước miếng hỏi lại: “Vậy, chẳng phải sẽ sinh thị phi sao?” Tử Thần nghiêm mặt trả lời: “Lục căn thanh tịnh thì sao lại có thị phi gì. Tăng ni đều là đệ tử cửa Phật, cùng nhau thanh tu có gì không ổn. Tôi cảm thấy bọn họ không né tránh quan điểm trần tục, ngược lại càng có vẻ quang minh lỗi lạc, lòng dạ trong sạch.” Tôi nhìn Tử Thần, ai cũng đều nghĩ như anh vậy sao? Tôi, dù đã tu hành cả ngàn năm cũng không khỏi sửng sốt một hồi? Thật hổ thẹn.

Hai vị ni cô kia đang ở bên giếng múc nước, Tử Thần đứng dậy nói: “Rảnh rỗi không có việc gì, đi giúp họ múc nước tưới đi?” Tôi nghe thấy rất là vui, đã từng tự mình trải qua đại hạn, cực kì thích việc tưới nước. Tôi nhẹ nhàng đi lên trước, chạy tới bên bệ giếng. Đến khi tôi tới gần, cười ngọt với hai vị ni cô, định kêu một tiếng sư phụ. Bất thình lình từ sau thành giếng có một cái bóng đen, hướng về tôi sủa ầm cả lên. Cái ý định làm việc tốt của tôi nháy mắt biến đâu mất, quay đầu hét lớn co giò, chạy!

Có điều chỉ chạy được vài bước đã bị Tử Thần kéo tay giữ lại: “Đã xích rồi!” Hai vị sư thái kia cũng nhanh chóng chạy tới an ủi tôi, thành thật nói xin lỗi. Tôi quay đầu nhìn lại, quả nhiên con chó mực kia đã bị cột lại rồi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đợi đến khi bình tĩnh lại, ui cha một tiếng rên lên, vừa rồi xoay người quá mạnh, chạy quá nhanh, thành ra, trật chân. Tôi thầm thấy khó hiểu: Yêu tinh mà cũng bị trật chân nữa sao? Hình như trên sách kia có từng nói qua bao giờ đâu. Đoán là chỉ cần đọc một quyết là có thể lập tức khỏi ngay, nên không chịu phí bút mực viết cái chuyện vừa nhàm chán vừa mất mặt này chăng. Tôi định niệm quyết, không nghĩ tới Tử Thần ở bên bước tới bế bổng lên, rời đi, như thế này, quá là không thỏa đáng, may mà anh ta chỉ đi ba bước liền đặt tôi lên một cái ghế gãy nọ. Nếu không thì tôi hưởng chuyện này thế nào được?

Một vị ni cô lớn tuổi vội bước tới muốn giúp tôi cởi tất, nói rằng trong phòng của bà có cỏ thuốc có thể giúp tôi xoa bóp. Trong lòng nhủ thầm: Như thế rõ là rắc rối, tôi chỉ cần niệm quyết một cái thôi là xong rồi. Tôi một mực từ chối, lão ni cô nọ cười bảo: “Thí chủ bị Thái Bạch (dịch vui thành ‘Siêu Trắng’), lão nào có thể bỏ mặc được.” Bị Thái Bạch làm trật chân? Đây là đang nói chuyện gì vậy? Huyện Gia Dương này lớn quá, chuyện kinh thế hãi tục cũng nhiều.

“Thái Bạch là con chó đen kia kìa, haha.” – Chắc là do miệng tôi há hốc nên lão ni cô kịp thời giải thích ngay. Tôi càng hả miệng to hơn, trông nó to như Khiếu Thiên Khuyển thế kia (là con chó đen của Nhị lang thần Dương Tiễn), đen thui thùi lùi chỉ thấy hai con mắt, vậy mà gọi là Thái Bạch?

Tôi nuốt nước miếng, không biết vị sư thái đổi trắng thay đen này có từng đọc sách, có từng biết một vị thi tiên Lý Bạch không? (Lý Bạch, nhà thơ nổi danh thời Đường, có tên tự là Thái Bạch). Tôi quay đầu nhìn Tử Thần, trông anh cũng có vẻ sửng sốt và khó chịu. Sư thái tiếp tục cười nói: “Nuôi Thái Bạch cũng là bắt đắc dĩ, do có kẻ ban đêm tới đây làm những chuyện bất hảo.” Tôi ngừng chuyên kêu oan thay Lý Bạch, căm phẫn nói: “Đồ háo sắc, ngay cả thánh địa nhà Phật mà cũng dám tới quấy rối sao?”

Lão sư thái cười lớn: “Lão nói là chỉ việc ăn trộm đồ ăn thôi.”

Mặt tôi ửng hồng, cái sự căm phẫn này không đúng chỗ rồi.

Tử Thần thấy tôi không chịu cởi giày, chẳng nhiều lời, ngồi xổm xuống tuột bay giày tất của tôi, động tác nhanh nhẹn dứt khoát làm tôi đến thất kinh. Vị ni cô trẻ hơn mang theo một vốc đen sì sì gì đó bước tới, đắp lên chân tôi! Nháy mắt đúng là đen trắng rõ ràng.

Với bản lĩnh của mình thì chân tôi chỉ cần niệm quyết là xong, nào có như ba người họ gióng trống khua chiêng chữa thương cho tôi thế này, từ chối thì cho là khách sáo, tôi, một miệng không nói lại ba người, đành mặc bọn họ.

Khó khăn lắm mới mặc vớ mang giày xong, chợt nghe Tống mụ gọi lớn: “Thiếu gia!” Tổi ngẩng đầu nhìn lên, đám người Hướng mẫu đã ra, Tử Thần vội đứng dậy bước tới, tôi đang định đứng lên, Tử Thần đè lại, bảo: “Gượm chút đã.”

Tử Thần đến bên Hướng mẫu, không biết đã nói gì, sau đó Hướng mẫu xuống núi trước. Tử Thần quay lại với tôi, bảo: “Hợp Hoan, cậu cứ nghỉ ngơi chút đi, qua mấy canh giờ nữa rồi đi.”

Tôi cực kì hối hận, đáng lẽ ra ban nãy không nên hét to vậy, nói bị trật chân, nếu không thì thần không biết quỷ chẳng hay niệm cái quyết là xong, nào có phiền toái thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.