Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 44-2




Buổi tối, Hứa Thanh Gia cùng Cao Chính ở phòng khách chủ viện hậu viện huyện nha nâng cốc chạm ly với Thôi Ngũ Lang. Để trợ hứng, lúc Cao Chính đến còn mang đến mấy tỷ muội xướng khúc. Huyện lệnh đại nhân tửu lượng bình thường, Cao Chính nhận được chỉ thị của lãnh đạo, cần phải chuốc say Thôi Ngũ Lang. hắn với mấy nhân vật trong quân đội cũng không giao hảo gì, năm ngoái khi bị Thôi Thái nhốt vào trong ngục, may mà còn có Hồ Kiều đưa cơm nên mới không chịu bao nhiêu khổ. Nay có cơ hội thân cận với Thôi Ngũ Lang, không cần Hứa Thanh Gia phân phó thì hắn cũng dốc hết toàn lực.

Tiệc rượu được bảy tám phần, đều là được Lạp Nguyệt thêm rượu thêm mồi, bà tử đứng hầu. Cuối cùng Hứa Thanh Gia hơi lảo đảo, còn Cao Chính say tí bỉ mà về, bị tôi tớ nhà hắn kéo lên xe ngựa, còn níu cửa xe gào lên: “Sáng mai…sáng mai…uống tiếp...”

Về phần Thôi Ngũ Lang... Nghe nói sau khi trở về thì nửa đêm nhảy vào hồ sen tắm. Hai gã hộ vệ Ninh Vương lưu lại đứng canh chừng ở hồ sen, sợ hắn say quá mà chết đuối. Kéo hắn đi lên, hắn lại khôngchịu.

Ngày hôm sau ở trong Huyện Học tìm Hồ Kiều tính sổ, còn chưa mở miệng đã phun ra hai tia máu mũi, Hồ Kiều tỏ vẻ thân thiết: “Thân thể Ngũ lang không khỏe sao?”

Thôi Ngũ Lang rút khăn ra bịt mũi, cắn răng nói: “thật sự đa tạ chiêu đãi tối qua của phu nhân!” không phải chỉ cười Huyện lệnh đại nhân nhà người bị dân chúng nhiệt tình quan tâm một hồi thôi sao?

thật sự là độc nhất phụ nhân tâm!

Tối hôm qua hắn uống đến say chếnh choáng, Cao Chính cũng quá thịnh tình, đến cuối cùng làm sao biết được mình đã uống phải cái thể loại rượu nào chứ? Cũng không biết nha đầu nàng sai đến kia đã rót cho mình mấy chén rượi lộc tiên nữa, chờ khi hắn trở lại trong viện liền cảm thấy cả người khô nóng, giống như trong bếp lò vậy. Rốt cuộc còn trẻ, đúng là thời điểm nhiệt huyết trào dâng, ngày thường lại chỉ ở trong quân, giống như ném một mồi lửa vào trong đống củi khô, lập tức hừng hực bùng cháy, áp cũng áp không được.

hắn làm sao còn không biết mình đã bị Hồ Kiều chơi khăm?

Hồ Kiều cười cực kỳ chân thành: “Ngũ lang khách khí!”

“một bụng ý nghĩ xấu!” Thôi Ngũ lang trừng nàng liếc mắt một cái, thấy nàng không hề áy náy thì chỉ có thể đại bại mà về.

Lạp Nguyệt thấy phu nhân vui vẻ thì nàng cũng thật cao hứng: “Phu nhân như vậy thật tốt, không cần động thủ động cước, đại nhân cũng yên tâm hơn.” Nha đầu kia từ khi theo nàng, ngày càng trở nên lải nhải, Hồ Kiều còn cảm thấy, không đợi nàng sinh hạ đứa nhỏ này thìLạp Nguyệt đã biến thành một bà tử dong dài.

Có vài người có thể dùng ám chiêu đuổi đi, tỷ như Thôi Ngũ Lang. hắnvà Hồ Kiều có thể nói là không hòa thuận, hai người so chiêu cũng là chịu một chiêu đáp trả lại một chiêu, thắng bại cũng không để ở trong lòng, bất quá chỉ cười trừ. Nhưng có vài người lại không thể, tỷ như hai vị ở Thính Phong Viện kia.

Vốn yên tĩnh hai ngày, sau đó muốn ăn đồ ăn lại ghét bỏ tay nghề bà tử không tốt, liền sai nha hoàn đi đến tửu lâu gọi đồ ăn, làm cho tửu lâu đi huyện nha thu tiền.

Hứa Thanh Gia ngày ngày trở lại sau nha ăn cơm, chưa bao giờ đem bạc trên người, đợi cho tửu lâu chạy đến huyện nha tìm hắn, hắn còn có vài phần chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi ra mới biết là hai vị ở Thính Phong Viện kia, chỉ có thể bảo Tiền Chương dẫn theo người đigõ cửa, tới chỗ phu nhân xin bạc.

Tiền Chương dẫn theo người tửu lâu đi gõ cửa, bà tử mở cửa, hỏi rõnguyên do, liền đi hồi bẩm Hồ Kiều, Lạp Nguyệt vừa nghe thấy là mộtlượng một bạc bàn, nhất thời mắt cũng trợn trừng: “Phu nhân... đây cũng quá độc ác rồi!” một lượng bạc đâu phải là số tiền nhỏ.

Ra cửa mướn một chiếc xe cũng chỉ có ba mươi lăm văn tiền, mộtlượng bạc nhưng là một ngàn văn đó.

Hai vị mỹ nhân Vương Thượng chỉ ăn ngon, từ đó về sau một ngày ba bữa đều gọi ở tửu lâu. Hai ngày sau, tửu lâu lại đến, Hồ Kiều liền bảo Lạp Nguyệt dẫn người đi tìm Thôi Ngũ lang: “Phu nhân nhà ta nói, trong nhà không có dư tiền, dù sao cũng không thể để cho đại nhân mặc quan phục đi trả bạc cho tửu lâu đi? Như vậy cũng quá mất mặt. Về sau liền làm phiền Ngũ Lang. Phu nhân còn nói, cũng không biết thức ăn trong doanh ở Định Biên Quân như thế nào, có cần nàng đitìm hai người đầu bếp đi theo hầu hạ nội quyến của điện hạ không?”

Trong lòng Thôi Ngũ Lang run lên.

Vũ Sâm có phẩm cách gì, không nói hắn cũng biết. Mặc dù quý bởi là hoàng trưởng tử, nhưng nhiều năm mang binh, luôn là cùng các tướng sĩ cùng ăn cùng ở, trước giờ không kén chọn thức ăn. Cho dù là bánh ngô hắn cũng có thể không nhăn mày nuốt xuống, nữ quyến đi theo quân trước kia cũng không từng có ngoại lệ, nếu như hai vị mỹ nhân này đến trong quân cũng làm ầm ĩ như vậy, chỉ sợ sẽ làm điện hạ phiền lòng không vui, tóm lại không có kết quả tốt đẹp gì.

Lương bổng huyện lệnh có bao nhiêu, trong lòng Thôi Ngũ lang cũng biết được. Hứa Huyện lệnh nghèo thành như vậy, ở Đại Chu vốn là nơi quan viên xa xỉ vô độ vốn đã là kì quái. Mỗi khi Vũ Sâm hồi kinh đingang qua các nơi, quan địa phương từ châu phủ cho tới huyện trấn, đều hao hết tâm tư chiêu đãi hoàng trưởng tử điện hạ, chẳng những sống phóng túng còn đem khuê nữ thân sinh đi chiêu đãi Ninh Vương điện hạ, đủ loại trò hề nịnh nọt bọn họ không phải chưa thấy qua. Đừng nhìn hắn và Thôi Thái cùng với Ninh Vương điện hạ miệng cười vợ chồng Hứa Thanh Gia keo kiệt, nhưng trong nội tâm đều là kính nể thưởng thức.

Làm quan có thể không áp bức dân chúng, đúng là phẩm cách rất tốt.

Huống chi Hứa Thanh Gia là người cứng cỏi, không chút nào nịnh nọt, cần cù liêm chính, yêu dân như con, như vậy càng khó có được.

Thôi Ngũ lang thanh toán xong, lập tức cho hộ vệ tiến đến thông báo cho nha hoàn của hai người Vương, Thượng, ngày mai sẽ khởi hành trở lại Định Biên Quân.

Hai người kia hai ngày này mới được thoải mái một chút, vốn đangnghĩ sẽ ở thêm mấy ngày, bất quá nghĩ đến rất nhanh liền có thể nhìn thấy Ninh Vương điện hạ, lập tức liền vui sướng thúc giục nha hoàn thu thập hành lý.

Thôi Ngũ lang định xong hành trình, lại thông báo cho Hứa Thanh Gia, thuận tiện còn nói: “Lần trước Hứa đại nhân chuẩn bị thực phẩm cho chúng ta ăn trên đường cực kỳ ngon, lần này lại làm phiền Hứa đại nhân.”

Hứa Thanh Gia vì mấy ngày trước thông đồng với lão bà tính kế Thôi Ngũ lang, làm cho hắn nửa đêm tắm hồ sen, trong lòng còn áy náy nên tất nhiên ngượng ngùng cự tuyệt, trở lại hậu viện liền thương lượng với Hồ Kiều: “Thôi Ngũ lang đột nhiên nói phải đi, ta nhớ rõ đại phu nói hai vị kia còn phải nghỉ ngơi mấy ngày nữa, cũng không biết vì sao phải vội vàng như vậy. Bất quá hắn nhắc tới muốn ăn thức ăn lần trước, A Kiều đừng đi phòng bếp, phân phó mấy bà tử đi chuẩn bị nhé?”

Hồ Kiều vén tay áo muốn xuống bếp: “Coi như hắn thông minh! Nếukhông đi nữa thì sẽ ăn hết nhà ta luôn!” Thôi Ngũ lang sau khi trả bạc lại quyết định đưa hai người đó đi, Hồ Kiều vẫn là chịu của hắn mộtnhân tình.

Việc này cũng chỉ có Thôi Ngũ lang mới có thể ra mặt giải quyết.

Vốn hai vị tiểu mỹ nhân này rơi vào trong tay nàng, nàng có mấy chục loại biện pháp độc ác chỉnh loại tiểu thư nũng nịu này, sở trường nhất là phẫn quỷ dọa người, tiếp đến là thả rắn rết gì đó vào phòng các nàng, còn có… Tóm lại phương pháp chỉnh người rất đa dạng, bất quá lo lắng đến thể chất yếu ớt của các nàng, nay nàng còn chưa động vào, vạn nhất bị bệnh lại dưỡng mười ngày nửa tháng, vậy mất nhiều hơn được. Nay không đánh mà thắng có thể giải quyết sự tình, vậykhông thể tốt hơn. 

không phải nàng không chịu ra tay, mà là đối phương quá yếu, ngay cả xem như là đối thủ của nàng cũng không tính, thật sự là nàng khinh thường ra chiêu.

Ra tay với Thôi Ngũ lang vẫn là tốt nhất, hơn nữa không mang thù, lực lượng lại ngang nhau, coi như là việc vui trong khi dưỡng thai.

Hứa Thanh Gia ngộ ra: “Nguyên lai là nàng ra tay?” Nhất thời khôngthấy tốt, lão bà lại đi ra ngoài cắn người rồi.

“Chẳng lẽ chàng còn muốn lưu các nàng lại? Có lưu lại thì cũng là nội quyến của Ninh vương điện hạ, phu quân chàng cũng đừng nghĩ nhiều!”

Hứa Thanh Gia bị nàng làm bật cười, lôi kéo không cho nàng đi: “Chẳng lẽ không phải là nàng nghĩ nhiều sao? Trong nhà có một con hổ, ta nào dám có ý nghĩ gì? đã nói nàng đừng xuống bếp còn muốnđi, cẩn thận khói dầu huân khó chịu. Ta đã hỏi qua đại phu, nói là sau khi phụ nhân có thai không thích mùi khói dầu, hay nôn không muốn ăn, nàng ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi đi. Bà tử làm Thôi Ngũ lang chẳng lẽ còn có thể nếm ra sao?”

Hồ Kiều giống như phát hiện ra chân tướng hưng phấn không thôi: “Nguyên lai không phải là không nghĩ, mà là không dám sao? Rốt cụcthì chàng cũng chịu nói lời trong lòng rồi.” Chống nạnh giả vờ làm người đàn bà chanh chua, đáng tiếc nay tâm tình nàng vui sướng,không thấy nửa điểm tức giận, ngược lại mang theo ba phần quyến rũ, dẫn tới huyện lệnh đại nhân ôm nàng vào lòng hôn không ngừng được, vừa hôn vừa nói: “Tiểu phụ nhân đanh đá, đều nghe lời nàng!” Hồ Kiều bị hắn hôn mà mềm cả người, nhắm thẳng trên người hắn cọ, vợ chồng hai người ở trên giường náo loạn một hồi lâu, nhưng nàngđang có thai, Huyện lệnh đại nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng cả người bốc cháy mới bỏ qua.

Tiễn bước đội ngũ Thôi Ngũ lang, Hồ Kiều liền hoàn toàn bắt đầu nhàn rỗi, lại có trách nhiệm trọng đại nên không thể không ở phía sau viện tĩnh tâm dưỡng thai.

Qua mấy ngày Cao nương tử mang theo thuốc bổ tới cửa tới thăm nàng.

một đoạn thời gian trước Cao gia tiểu nương tử đính thân, tháng bảy chuẩn bị tổ chức tiệc vui. Gần đây Cao nương tử đều vội vàng chuyện khuê nữ đính thân, vốn muốn mời Hồ Kiều đi tham gia yến đính thân, Ninh Vương điện hạ lại mang theo người đến, Cao Chính dặn nàng: “Đại nhân đang ở tiền nha lo lắng phu nhân ở phía sau nha lỗ mãng, vị này nhưng là một người có tính tình hoạt bát, đại nhân quản nàng còn quản không nổi, sợ nàng làm bị thương thai nhi trong bụng, ngay cả nha đầu bà tử cũng mua rồi, chuyên để trông nàng. Lúc mới biết ngay cả đi nhiều mấy bước cũng lo lắng, còn hỏi ta phụ nhân có thai cần phải chú ý cái gì, ta nào biết được? Nhìn đại nhân như vậy, vẫn là đừng mời phu nhân, đỡ phải nhiều người hỗn độn, làm bị thương nàng.”

Cao nương tử nay cũng dám chất vấn Cao Chính: “Thời điểm ta hoài khuê nữ, sao không thấy chàng lo lắng như vậy?” Lại thở dài Hồ Kiềuthật có phúc khí, Huyện lệnh đại nhân đúng là quá săn sóc.

Nàng nửa mang oán giận oán giận nửa ghen tị, làm cho Cao Chính trơ mặt ra tiến lên cười làm lành: “Xem nàng nói kìa, phu nhân đó là tính tình gì? Nương tử nhà ta lại là tính tình gì?”

Cao nương tử trừng hắn,“Ta là tính tình gì?” Xem hắn còn có thể nóiba hoa không.

“Tính tình phu nhân kia… nói tốt thì là giống nam nhi, nói không tốt,thì chính là... chính là tính tình thổ phỉ. Nàng nghĩ lại những chuyện mà nàng ấy làm xem! Nương tử nhà của ta không hề như vậy, dịu dàng hiền lành, biết săn sóc người khác, biết ta ở trong nha môn bận rộn, mới không thêm phiền cho ta!”

Trong lòng Cao phu nhân đang có ủy khuất, nhớ tới lúc hoài khuê nữ Cao Chính ngày ngày chui trong phòng tiểu thiếp mà cũng bị những lời này chọc cho nở nụ cười.

“Nếu như phu nhân biết chàng sau lưng nghị luận nàng có tính tình của thổ phỉ, cẩn thận nàng tìm chàng tính sổ cho biết!”

“Nương tử không nói, ta không nói, ai có thể biết?!”

Cao nương tử nhìn thấy bộ dáng Hồ Kiều buồn bực không vui, nghĩ đến bộ dáng nàng ở trên chiếu bạc hét năm quát sáu, nhịn khôngđược che miệng cười, bộ dáng kia đúng là có chút thổ phỉ.

Giờ bắt nàng nhàn rỗi ở phía sau trạch im lặng dưỡng thai, thật đúng là có chút làm khó nàng.

“Nếu như phu nhân rảnh rỗi, không bằng làm một ít xiêm y đứa nhỏ gì đó giết thời gian cũng tốt.”

Hồ Kiều thấy thật khó mới có người đến, hận không thể trút hết nỗi khổ bấy lâu: “Cao tỷ tỷ, tỷ là không biết, Hứa đại ca cái này cũngkhông cho ta làm cái kia cũng không cho ta làm, ta cầm kim hắn nóihại mắt, ta xuống bếp hắn nói nhiều khói dầu, ngay cả gà trong hậu viện cũng không làm cho ta đến gần nữa, nói có bà tử đến cho ăn rồi. Chuyện gì cũng không làm cho làm, cũng không phải là sắp buồn chết ta sao?”

Cao nương tử bật cười: “Phu nhân đây là đang khoe với ta đại nhân có bao nhiêu thương yêu muội sao?”

Hồ Kiều choáng váng, trời đất chứng giám, nàng thật sự không phảiđang khoe khoang ân ái đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.