“Bác trai.” Thiệu Đường nghe thấy hắn nói vậy nên hiện tại cung kính gọi là bác trai.
“Ân được rồi."
“Không biết bác trai tìm con gấp vậy là có việc gì?” Thiệu Đường nhìn sang hướng cha Ngôn.
“Ân có chuyện quan trọng, lão Nhị cậu về trước đi cô ấy ở nơi này có ta là được rồi."
“Đã biết lão gia.” Lão Nhị quay qua gật đầu chào Thiệu Đường.
“Mặt phật mà con đưa cho Nặc Nặc là từ đâu mà có?” Ngôn Khải Hào sợ bạn tốt của mình nhận lầm người.
“Mặt dây chuyền sao?” Thiệu Đường phát hiện miếng ngọc mình đưa cho Ngôn Nặc lúc này không còn ở trên cổ cô nữa.
“Đúng vậy, đó là của con sao?”
“Đương nhiên là của con, cái đó từ nhỏ con đã mang bên người." Nếu không chính mình trừ bỏ miếng ngọc thì cũng chẳng còn gì quan trọng.
“Vậy là được rồi! Con theo ta đi đến đây." Ngôn Khải Hào dẫn đường lên lầu, Ngôn Hằng cũng vội vàng đi lên, chỉ còn lại Thiệu Đường và Ngôn Nặc.
“Tôi rất nhớ em.” Thiệu Đường ôm chặt lấy Ngôn Nặc.
“Hừ! Nhớ em sao? Không phải cùng Hằng gạt em sao?" Ngôn Nặc mở tay Thiệu Đường ra.
“Thực xin lỗi! Là tôi không đúng, để tôi giải thích được không?” Thiệu Đường giữ chặt tay Ngôn Nặc đem cô ôm vào trong lòng. Nhẹ nhàng hôn môi để thoả nỗi nhớ hai năm qua.
“Khụ khụ, khụ khụ." Lí Kiền chờ không được vội xuống dưới! Ai biết vừa đi xuống lại thấy cảnh ái muội kia. Tuy Ngôn Nặc là bạn gái của con mình nhưng cũng không cần thân thiết vậy.
“Nặc nhi." Cha Ngôn kêu Ngôn Nặc.
Ngôn Nặc vội vàng đẩy Thiệu Đường rồi ra đứng sau cha Ngôn.
“Bác trai.” Thiệu Đường cực kì xấu hổ.
“Ân, con chính là Thiệu Đường sao, miếng ngọc kia là của con.” Lí Kiền kích động nắm tay Thiệu Đường.
“Ân, xin hỏi ông là?” Thiệu Đường khẩn trương đẩy tay Lí Kiền ra không rõ vì sao hắn lại như vậy.
“Ta là ba của con. Ta là ba đây!” Lí Kiền ôm lấy gương mặt Thiệu Đường.
“Ba sao? Thực sinh lỗi tôi nghĩ vị đây đã nhận lầm người! Tôi không phải con của ông.” Tuy rằng chính mình hiện tại trông rất tuấn tú nhưng cũng không phải thực sự là nam. Thiệu Đường dùng sức đẩy Lí Kiền ra.
“Ta là ba của con, miếng ngọc này là ta tặng cho mẹ của con lúc trước làm vật tín. Hơn nữa đó là Lý gia chi bảo."
“Gia truyền chi bảo sao? Thực xin lỗi hiện tại đã trả lại cho ông. Tôi thực sự không phải là con của ông.” Nói xong Thiệu Đường liền rời đi vốn tưởng là Ngôn Nặc tìm mình thực ra thì không phải là ý của cô ấy.
“Chú Kiền, người chắc là hiểu lầm rồi, có lẽ cô ấy không phải con người, bởi vì cô ấy là nữ.” Ngôn Nặc thấy Thiệu Đường đi xa liền vội vàng nói một câu rồi đuổi theo.
“Cái gì? Sao lại như vậy?”
“Như thế nào không thể?” Ngôn Khải Hào đưa cho Lí Kiền tư liệu về Thiệu Đường.
“Thiệu Đường, đừng đi.” Ngôn Nặc giữ chặt tay khi đuổi theo.
“Làm sao vậy? Thì ra em không có nhớ tôi.”
“Ách, Đường giận em sao?”
“Không có! Tôi làm sao giận em được, tôi chỉ sợ em đang tức giận tôi thôi.” Thiệu Đường ôm lấy Ngôn Nặc không muốn nghĩ đến mọi chuyện vừa xảy ra.
“Chú Kiền ông ấy...”
“Nặc, hiếm khi có cơ hội chúng ta bên nhau như thế này đừng nói chuyện người khác được không?" Thiệu Đường cắt ngang lời nói của Ngôn Nặc.
“Nhưng cũng có thể chú Kiền chính là ba của Đường.”
“Nặc? Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến tôi sao? Em đuổi theo tôi để nói chuyện người khác sao? Thành thật nói cho em biết, tôi không có ba! Tôi không cha không mẹ, từ lúc sinh ra chưa tới một tháng tôi đã được mang đến cô nhi viện."
“Đường, nhưng ông ấy...”
"‘Im lặng, tôi nói đừng đề cập đến người kia nữa."
“Được rồi! Em không nói nữa.” Ngôn Nặc ôm lấy Thiệu Đường
Thiệu Đường kéo Ngôn Nặc tới một chiếc ghế. “Trước kia tôi thích ngồi ở ven đường, bây giờ cũng như vậy. Em có biết vì sao không?” Thiệu Đường lấy thuốc ra hút.
“...” Ngôn Nặc nhìn Thiệu Đường đã hai năm không gặp nhưng lại không ngờ bây giờ cô ấy hút thuốc, nhìn cô ấy càng thấy đau thương.
“Bởi vì mỗi lần tôi ngồi ở đây đều suy nghĩ người thân của tôi, rốt cục trong những người đi đường ngoài kia có ai là người thân của tôi không? Nhưng hơn hai mươi năm tôi chưa từng gặp. Lí Kiền? Em thấy tôi giống ông ấy sao? Tôi thì thấy không chút nào rồi! Cho nên tôi cùng ông ấy không có quan hệ gì cả.” Thiệu Đường ném mẫu thuốc xuống đất đứng lên, bởi vì đã xác định không muốn nhận lại cha hay mẹ, cho dù là phú hào thì cũng không muốn.
“Em đã biết, nhưng miếng mặt phật kia?”
“Ngọc không có cũng không sao, dù sao nếu em thích tôi cố gắng mua cái khác cho em.”
“Em không cần.” Ngôn Nặc biết Thiệu Đường đang vì mình mà suy nghĩ.
“Đứa ngốc! Đúng rồi tôi nhớ lúc tôi vào tù người nào đó có nói qua một câu, không biết ai đó có nhớ không?” Thiệu Đường vừa nói xấu Ngôn Nặc vừa vuốt ve lưng cô.
“Người nào đó? Em sao? Em nói cái gì?" Ngôn Nặc không hiểu được lời của Thiệu Đường.
“Nghĩ kĩ lại đi nhiều khi sẽ nhớ đó.” Thiệu Đường tay vẫn trên eo Ngôn Nặc.
“Nghĩ không ra, em chưa từng nói cái gì hết! Đừng như vậy, có nhiều người mà.” Mặc dù ở Mĩ nhưng hành động này cũng khiến người khác chú ý, Ngôn Nặc không có thói quen cùng người khác thân mật như vậy trước mặt nhiều người.
“Nghĩ không ra sao? Muốn tôi nhắc cho nhớ không?” Thiệu Đường xấu xa cười.
“Nói đi?”
“Người nào đó nói chờ tôi ra tù sẽ hoàn toàn cho tôi, hiện tại có phải lúc hay không?” Thiệu Đường nói xong hai má Ngôn Nặc ngày càng đỏ.