Tiểu Béo

Chương 2: Mâu thuẫn




Sắp thi cuối kỳ, vì để chuẩn bị vào năm cuối, các học sinh lớp 11 đều khẩn trương bận bịu, đương nhiên trong đó không bao gồm Cao Dật Phong. Có một số người chỉ số thông minh quá dư, không cần tốn sức lực gì mà cũng có thể thi được thành tích tốt, đối với học sinh như vậy, rất nhiều giáo viên chẳng muốn quản, muốn quản cũng không được, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là những học sinh giỏi này đừng làm hư những học sinh khác.

Lúc này Cao Dật Phong đang chơi bóng trong giờ tự học thể thao, có một anh chàng giỏi tìm cơ hội muốn giới thiệu bạn gái cho Cao Dật Phong, anh cầm bóng rổ, thở từng hơi, cười nói: “Ý tốt của cậu tớ xin nhận, nhưng mà tớ đã có bà xã.”

Dù sao Cao Dật Phong cũng coi như là ngôi sao, bởi vậy chuyện này lan truyền ra ngoài với tốc độ kinh người, mặc dù sắp đến kỳ kiểm tra nhưng tin đồn vẫn nhiệt tình không giảm, hơn nữa mọi người cùng hợp sức hợp lòng suy đoán, nữ sinh kia cũng bị mọi người đào bới ra, nữ sinh mũm mĩm nhất trong lớp vinh dự trở thành bạn gái tin đồn của Cao Dật Phong.

Nữ sinh này tên là Lý Hoan Hoan, chính cô cũng không hiểu, tuy rằng cô rất chờ mong có chút liên quan với Cao Dật Phong, nhưng trên thực tế…thật không có a! Lý Hoan Hoan thành thật giải thích với mọi người, càng bôi càng đen.

Ngày hôm sau, Tiểu Béo cũng nghe nói chuyện này.

Khi gương mặt của Đồng Trác vừa tiếc nuối lại hưng phấn mà kể lại “chuyện của Cao Dật Phong và Lý Hoan Hoan không thể không nói”, phản ứng đầu tiên của Tiểu Béo là chẳng có phản ứng gì.

Cao Dật Phong có bạn gái, sao cô lại không biết?

Trong lòng Tiểu Béo không biết có mùi vị gì, không chỉ là ghen tị, mà càng…thất vọng hơn. Cô và Cao Dật Phong như thế nào, coi như là bạn bè, chuyện bạn gái thế này, vì sao anh không nói với người bạn này chứ? Là không tin cô? Hay là nói quan hệ của bọn họ kỳ thật vốn không tốt như cô tưởng tượng? Từ trước đến nay là cô tự mình đa tình?

Càng nghĩ càng khó chịu, sắc mặt của Tiểu Béo cũng ngày càng khó coi. Đồng Trác tưởng rằng cô buồn vì Cao Dật Phong không thích cô, nên có lòng tốt an ủi cô hồi lâu, Tiểu Béo không muốn lãng phí thời gian ôn tập của Đồng Trác, cho nên dứt khoát xin nghỉ ốm về nhà. Cô giáo lo lắng cô về nhà một mình, đúng lúc Cao Dật Phong xung phong nhận việc đưa cô về nhà.

Cao Dật Phong hiển nhiên không biết rõ ràng tin đồn lan nhanh với mức độ thay đổi chóng mặt, cho nên lúc này anh còn chưa biết mình đã trở thành nhân vật chính của một tin tức nào đó, lại càng không hiểu mình và Lý Hoan Hoan có chuyện gì không thể không nói, đương nhiên, anh cũng không biết tâm tình lúc này của Tiểu Béo, anh cho rằng cô có áp lực lớn vì sắp đến kỳ thi.

Dọc đường đi, Cao Dật Phong dùng toàn bộ bản lĩnh để chọc cười Tiểu Béo, nếu là thường ngày, cô đã sớm chịu không được, cười đến mức khi ngồi xe vẫn chưa cười xong, nhưng hôm nay Tiểu Béo vẫn đưa ra khuôn mặt bình tĩnh, không cười cũng không nói.

Cao Dật Phong hơi sốt ruột, “Rốt cuộc cậu sao thế?”

Tiểu Béo nhìn không chớp mắt, “Không có việc gì.”

Cao Dật Phong: “Tiểu Béo, chúng ta không phải là bạn bè sao?”

“Khó nói.”

“…”

Cao Dật Phong vì một câu “Khó nói” của Tiểu Béo mà buồn rầu, thái độ đột nhiên thay đổi của cô nàng ngốc kia làm cho anh không mò ra đầu mối, anh suy nghĩ về vấn đề này khi ở trường thi, Tiểu Béo rốt cuộc làm sao vậy? Cô là người rất coi trọng nghĩa khí, không đến mức dễ dàng nói ra không phải bạn bè, trừ phi, trừ phi…

Cao Dật Phong gần như muốn vỗ bàn cười to, nhất định là Tiểu Béo sinh ra ý tưởng gì đó vượt qua tình bạn với anh, nhất định là như vậy! Ha ha ha, Tiểu Béo, anh đây quyết định theo em, ngàn vạn lần đừng khách sáo với anh…

Giáo viên tại trường thi nhìn thấy Cao Dật Phong cười ngây ngô mà âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm đề thi lần này nhất định rất biến thái.

Tiểu Béo vẫn phớt lờ Cao Dật Phong, hai người không thi cùng trường thi, nhưng mà Lý Hoan Hoan và Cao Dật Phong lại thi cùng nơi, trường thi F đăng thành tích, Cao Dật Phong vĩnh viễn đứng đầu, từ góc độ này mà nhìn, anh là Lý Hoan Hoan thật đúng là xứng đôi.

Tiểu Béo cảm thấy Cao Dật Phong hẳn là không cần mình, con người anh như vậy sẽ không thiếu bạn bè, hơn nữa hai người bọn họ rốt cuộc có phải là bạn bè thật sự không, hừ hừ.

Huống chi, hiện tại người ta thăng quan tiến chức thuận lợi mà ôm mỹ nhân về!

Bởi vậy khi Tiểu Béo đau buồn ghen tị, tâm trạng cô phức tạp vừa lúc trông thấy Cao Dật Phong, phản ứng đầu tiên của cô là xoay người bỏ đi. Chỉ còn một môn tiếng Anh, cô cũng không muốn vì anh mà phá hỏng tâm trạng, mặc dù tâm trạng của cô đã bị phá hỏng rồi.

“Này, Tiểu Béo.” Cao Dật Phong gọi cô lại.

“Đừng gọi tớ là Tiểu Béo.”

“À, tiểu mỹ nữ!”

“…”

Tiểu Béo cầm hộp đựng cơm, không kiên nhẫn, “Tớ muốn ăn cơm, cậu có chuyện gì?”

“Tớ có chuyện muốn nói.”

“Không phải cậu đang nói sao?”

Cao Dật Phong không nói gì, kéo Tiểu Béo đến một chỗ ẩn náu, anh nhìn chằm chằm Tiểu Béo ngoắc cô, cố gắng dùng ánh mắt sắc bén của mình ép người.

Tiểu Béo khẩn trương, không biết rốt cuộc anh muốn nói cái gì.

“Tiểu mỹ nữ.”

“…Hay là gọi Tiểu Béo đi.”

“Tiểu Béo.”

“Uhm?”

“Cậu thích tớ.”

“!!!”

Tiểu Béo không biết anh từ đâu mà nhìn ra, rõ ràng cô che giấu rất tốt. Mặc dù Cao Dật Phong nói ra sự thật, nhưng cô theo bản năng mà thốt ra: “Cậu nói bậy!”

“Thật không?” Cao Dật Phong nghiêng đầu nhìn cô, “Không thì vì sao cậu muốn làm bạn của tớ? Có phải muốn bồi dưỡng quan hệ về phương diện khác hay không, ví dụ như…uhm, người yêu?” Cao Dật Phong nắm chặt quả đấm, trong lòng hô to nhiều lần: nói “phải” đi, đồ ngốc! Không muốn nói chuyện, gật đầu cũng được…

Tiểu Béo đột nhiên có cảm giác không còn chỗ che giấu, giữa hai người trầm mặc một hồi. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, sở dĩ Cao Dật Phong nói vậy là vì sinh ra hiểu lầm đối với lời nói và việc làm của cô, mà không thật sự nhìn ra gì. Bởi vậy cô lại có chút lo lắng, tăng thêm can đảm nâng cằm nói: “Tế bào não của cậu nhiều quá không có chỗ dùng sao? Suy nghĩ lung tung gì đó? Sao tớ lại nhìn trúng cậu? Tớ trốn cậu còn không kịp đó!” Được rồi, câu cuối cùng miễn cưỡng là nói thật.

Cao Dật Phong kinh ngạc, “Cậu…nói thật?”

Tiểu Béo kiên định gật đầu, “Nói thật.”

“Vì sao?”

“Ơ,” Tiểu Béo ra vẻ nặng nề mà lắc đầu, “Tớ cảm thấy cậu chưa phải là một người bạn tốt, về phương diện cụ thể nào không tốt, tự cậu về suy nghĩ lại đi.” Nói xong cô xoay người bỏ đi, đi thật xa mới phát hiện, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, chân còn hơi phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.