Tiểu Béo

Chương 1: Tiểu Béo và Cao Dật Phong




Tiểu Béo tên họ là Hình Tuyết, biệt danh “Tiểu Béo” là do Cao Dật Phong đặt cho cô, đương nhiên đối với anh mà nói xem như là xưng hô thân thiết. Nhưng dù nói thế nào, bởi vì Tiểu Béo là một từ hình ảnh mũm mĩm sống động dễ nhớ, bởi vậy nhanh chóng lan rộng giữa các bạn học, từ tiểu học đến sơ trung lại đến trung học, chưa từng ngoại lệ. Đương nhiên, nó cũng là âm hồn không tan như người nào đó —— Cao Dật Phong lại là bạn học cùng lớp với cô mười một năm, thế cho nên khi đối mặt với Cao Dật Phong mười bảy tuổi, cô sẽ thường xuyên nhớ tới bộ dáng nhếch nhác hồi nhỏ của anh khi lăn lộn trên đất đánh nhau với người khác, còn có anh trốn học chơi bùn, lúc tan học ngay cả mẹ anh cũng không nhận ra anh…

Ngừng lại, tội lỗi quá, hiện tại Cao Dật Phong người ta chính là một anh chàng đẹp trai phong vân toàn trường, mỗi ngày đều có nữ sinh nhìn anh si mê chảy nước miếng, quá khứ không hay ho này không thể nhắc tới.

Thế nhưng, vừa nghĩ đến mình biết quá khứ của Cao Dật Phong, Tiểu Béo luôn mơ hồ có cảm giác hưng phấn và thoả mãn, chỉ vào lúc này cô mới có thể cảm thấy bản thân mình đặc biệt với Cao Dật Phong, theo mức độ nào đó mà nói, hai người bọn họ xem như thanh mai trúc mã.

Thanh mai trúc mã, tưởng tượng đến từ này, Tiểu Béo liền cảm thấy hai má nóng lên. Cô thích Cao Dật Phong, vượt qua cái thích của tình bạn, về phần bắt đầu từ lúc nào, cô cũng không rõ ràng. Đây là bí mật chôn trong đáy lòng cô, nhưng bi kịch chính là, bí mật này đã bị không ít người biết được. Mẹ cô biết, bạn bè của cô biết, bạn cùng bàn cũng biết, ngay cả chủ nhiệm lớp…hình như cũng biết luôn…

May mắn may mắn, Cao Dật Phong không biết. Tiểu Béo thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, cô trộm nhìn về phía Cao Dật Phong. Anh đang giảng bài cho một bạn học, để lại sườn mặt hoàn mỹ cho Tiểu Béo, đường nét rõ rệt, mũi cao thẳng, lông mày như mực tàu hơi nhướng lên, ánh mắt thông minh, nhưng hơi lộ ra vẻ sắc bén. Trên thực tế, Tiểu Béo cũng không biết làm sao thưởng thức ngũ quan của một người, thế nào nhìn là đẹp, thế nào lại là nhìn không đẹp, nhưng tổ hợp ngũ quan của Cao Dật Phong khiến cô cảm thấy anh hết sức đẹp trai, mỗi khi nhìn thấy đều làm cho người ta tim đập thình thịch. Ngay từ đầu cô cho rằng mình đã biết tình nhân trong mắt như Tây Thi, sau đó lại thấy ánh mắt của những nữ sinh khác nhìn anh, cô liền nhẹ nhõm, hoàn hảo, khá giống những người khác, chứng minh bản thân cô rất bình thường.

Tốc độ nói chuyện của Cao Dật Phong rất nhanh, đối phương hiển nhiên nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt. Tiểu Béo ăn không nói có mà lắc đầu cảm thán: anh chàng đẹp trai, cậu cho rằng người khác đều thông minh giống như cậu sao? Như người bình thường có được hay không!

Cao Dật Phong đột nhiên giương mắt nhìn về phía Tiểu Béo, cô trở tay không kịp, cuống quýt giơ sách lên che mặt, nhưng cô lại cảm thấy quyển sách này hoàn toàn không có tác dụng, ánh mắt của Cao Dật Phong dường như có năng lực xuyên qua từng trang sách, trực tiếp chiếu vào cô hiện ra nguyên hình. Tiểu Béo khẩn trương đến trợn trắng mắt, anh chàng đẹp trai, lực sát thương của cậu quá lớn!

Ánh mắt của Cao Dật Phong dừng ở trên tay Tiểu Béo một giây, anh cong khoé miệng nở một nụ cười khó có thể nhìn ra.

Trong giờ tự học, Tiểu Béo nhận được tin nhắn của Cao Dật Phong, chỉ có một dấu chấm hỏi. Người này gửi tin nhắn đến đều là lời ít ý nhiều, có đôi khi đơn giản đến mức Tiểu Béo phải lãng phí số lượng lớn tế bào não để đoán anh muốn biểu đạt cái gì. Vẫn là câu nói kia, cậu cho là người khác đều thông minh như cậu sao!

Lần này hiếm thấy, Tiểu Béo từ dấu chấm câu đơn giản kia đã đọc hiểu ý tứ của Cao Dật Phong, nhưng cô quyết định giả ngốc, cái này cô trái lại rất thành thạo, dùng lời nói của Cao Dật Phong chính là, cô đã đủ ngốc nghếch, bản chất diễn xuất tự nhiên tuyệt đối không có áp lực.

Vì thế Tiểu Béo trả lời: bữa tối tớ muốn ăn thịt kho tàu.

Câu trả lời lạc đề này hiển nhiên là nói sang chuyện khác, Cao Dật Phong không vạch trần cô, mà theo lời của cô mà trả lời: bữa tối sao? Quả nhiên khẩu vị nặng.= =.

Tiểu Béo: biệt danh của tớ không phải là hư danh.

Cao Dật Phong: thực ra, cậu không mập.

Tiểu Béo cầm di động hơi run rẩy, lời này có ý gì? Chỉ là đang an ủi cô sao? Tiểu Béo gõ đầu, định thần lại, sau đó từ câu trần thuật đơn giản này cô không phát hiện một chút giọng điệu mờ ám, quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều.

Khinh bỉ mình một phen, Tiểu Béo trả lời: trợn mắt nói dối không dễ dàng, cảm ơn cậu an ủi tớ.^_^.

Cao Dật Phong: cậu chỉ là có một chút hùng tráng.

Tiểu Béo: …..

Cô biết thằng nhóc này không giữ được lời gì hay. Điều khiến người ta giận sôi lên chính là, anh có thể tìm được từ chính xác lại đồng thời khiến người ta nghẹn lời để đả kích bạn, ví dụ như —— hùng tráng!

Tiểu Béo không thể không thừa nhận, đối lập với nữ sinh bình thường, cô quả thật “hùng tráng” một chút. Béo của cô không phải đến từ mỡ thừa, mà là cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh mang đến cảm giác mượt mà, hơn nữa chiều cao một mét sáu tám, đứng ở giữa đám nữ sinh luôn khiến người ta có áp lực.

Bởi vậy, nói tóm lại, Tiểu Béo không hề bất mãn với dáng người của mình, cô chỉ ai oán sao mình lại không sinh ra vào đời Đường.

Lúc tan học, hai người cùng nhau đẩy xe đạp đi ra ngoài, Cao Dật Phong giống như khối hình người nam châm thu hút ánh mắt của các nữ sinh trên đường, trong lòng Tiểu Béo vừa vui vẻ vừa đau buồn, ở ngoài mặt lại làm bộ như rất bình tĩnh mà trêu ghẹo anh: “Ôi chao, sức hấp dẫn quá lớn cũng làm người khác lo âu.”

Cao Dật Phong đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Tiểu Béo chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc.

Bị người mình thích nhìn chằm chằm như vậy, cả người Tiểu Béo không dễ chịu, cô chột dạ sờ ót, “Sao không đi? Xe hỏng à?”

“Không, tớ cứ tò mò, đối với những người có sức hấp dẫn lớn như vậy, cậu sẽ không bày tỏ chút nào à?”

Trái tim Tiểu Béo trùng xuống, chẳng lẽ anh phát hiện cái gì? Cô khẩn trương nhìn Cao Dật Phong, nuốt nước miếng, lại vẫn không nói gì.

Cao Dật Phong có chút dở khóc dở cười, “Này, tớ chỉ đùa chút thôi, có thể đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tớ không? Tớ biết cậu muốn ăn thịt kho tàu!”

Tiểu Béo nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên vẫn là mình quá nhạy cảm, Cao Dật Phong người này nếu không nói lung tung ngày nào thì ngay cả ngủ cậu ta cũng không yên.

Bởi vì thần kinh quá thả lỏng, Tiểu Béo nhất thời sơ suất, thuận miệng nói: “Thực ra…” Vừa mới nói hai chữ này, cô đột nhiên hoảng sợ, đem câu kế tiếp muốn thốt ra nuốt trở về.

Cao Dật Phong không hề muốn buông tha cho cô, “Thực ra cái gì? Thực ra cậu thèm thuồng tớ đã lâu, đúng hay không?”

Quả thật có ý tưởng, nhưng còn chưa đến nỗi thèm thuồng mà… Mồ hôi, cái gì và cái gì chứ, Tiểu Béo gãi đầu, kéo suy nghĩ trở về, vẻ mặt bí hiểm, “Thực ra, tụi mình quá quen thuộc, tớ không có cách nào xuống tay.”

Cao Dật Phong cười vui vẻ, “Tớ cũng không biết xuống tay thế nào.”

“Cao Dật Phong không thích Hình Tuyết” đây là kết luận đã được Tiểu Béo chứng minh nhiều lần, bởi vậy hôm nay lại đưa ra kết luận này nữa, nhưng nó vẫn chưa khiến Tiểu Béo cảm thấy chán nản, cô ngược lại thấy bình tĩnh hơn. Trong ý thức của cô, mặc dù mỗi ngày ở cùng với Cao Dật Phong, nhưng khoảng cách giữa bọn họ vẫn rất xa xôi, Cao Dật Phong có chỉ số thông minh cao, dáng dấp đẹp trai, phẩm chất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng có chút gian trá và lời nói độc ác thì anh gần như hoàn mỹ, so với Tiểu Béo thì cô mờ nhạt hơn nhiều, từ trên người mình cô gần như không tìm thấy một ưu điểm ra hồn.

Từ trước đến nay cô không chờ mong thái độ của Cao Dật Phong, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy thất vọng. Buổi tối, Tiểu Béo thấy thoả mãn vì được ăn thịt kho tàu ngày đêm mong nhớ, cô lại vô tâm mà cùng làm bài với Cao Dật Phong. Nhưng anh dường như có chồng chất tâm sự, nhìn chằm chằm đề ôn tập ở trước mắt mà ngẩn người suốt, cuối cùng anh đẩy bài ôn tập đến trước mặt Tiểu Béo, “Cậu làm giúp tớ đi.”

Sau khi Tiểu Béo trải qua mười một năm làm nô dịch của Cao Dật Phong, cô đã cúi đầu nhẫn nhục, hoàn toàn chăm chỉ làm bài cho anh, đương nhiên, thành tích lý hoá của cô, toàn bộ đặt trên người Cao Dật Phong.

Tiểu Béo vừa sao chép đáp án vào bài tập của Cao Dật Phong vừa hỏi: “Cậu sao thế?”

Cao Dật Phong buồn bực đáp: “Nói cậu cũng không hiểu.”

Tiểu Béo nói: “Nói một chút đi.”

Cao Dật Phong lười biếng nói có lệ: “Sắp thi cấp ba, áp lực rất lớn.”

Tiểu Béo: “Cậu vẫn cho rằng tớ quá ngốc, ngay cả điều này cũng không hiểu sao?”

Cao Dật Phong: “Cậu…ngốc nghếch!”

Tiểu Béo: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.