Trưa ngày hôm sau, Mộc Khê Ẩn gói sủi cảo rồi mang đến căn hộ của Ứng Thư Trừng, hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Không biết có phải là do mối quan hệ giữa họ đã khác, nói vài câu là dừng lại nhìn nhau. Một người lặng lẽ quan sát, một người tim đập rộn lên, dần dà một bữa trưa ăn mất hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xong.
“Phải rồi, Lâu Duyệt Đan thế nào?” Mộc Khê Ẩn chọn nói về một chủ đề không liên quan đến họ, “Em đã xem tiết mục mới nhất của cô ấy, vẫn có rất ít cảnh quay Lâu Duyệt Đan. Em rất tò mò, vấn đề của cô ấy còn nghiêm trọng lắm sao?”
“Phải xem cô ấy có sẵn sàng buông bỏ một số thứ không cần thiết hay không.”
“Thứ gì?”
“Cô ấy là một nhân vật sống trong tầm mắt công chúng, mọi người đều chú ý đến từng hành động của cô ấy. Nếu đổi lại là em, liệu em có thể kiểm soát bản thân không?”
“Nếu là em, em sẽ rất căng thẳng. Ít nhất thì em sẽ không dám ra ngoài khi chưa gội đầu, phải chuẩn bị bản thảo khi phát biểu trước khán giả.”
“Một hai ngày thì không sao, nhưng lâu dần thì sẽ rất áp lực. Mặt nạ mang theo sẽ càng ngày càng dày, không phải cố ý ngụy trang mà là sợ bị người khác hiểu lầm.”
“Cô ấy quả thực thường bị hiểu lầm.”
“Bởi vì trước đó Lâu Duyệt Đan đã từng bị hiểu lầm, lúc ấy lại không giải quyết được nỗi lo lắng một cách kịp thời, nên nó đã lưu lại trong tiềm thức. Đến khi ở một sự kiện tương tự, rất dễ khơi dậy trải nghiệm tồi tệ trong quá khứ, lại sinh ra nghi ngờ với bản thân, gia tăng tỷ lệ thất bại.”
“Nói có lý, cô ấy tỏ ra rất lo lắng trong chương trình, càng thiếu duyên với khán giả.”
“Chúng ta đều biết rằng những gì chương trình đó trình chiếu đều đã được lên kịch bản từ sớm, bao gồm cả nội dung lẫn lời dẫn. Tuy nhiên, khán giả thích xem những thứ khiến họ cảm thấy như thật, còn cô ấy lại quá phòng thủ, dẫn đến ngôn ngữ cơ thể có những khuôn mẫu và sự lặp lại cố hữu, khó tạo niềm tin. Một khi khán giả có cảm giác bị Lâu Duyệt Đan lừa dối, họ sẽ bài xích cô ấy.
“Vậy cô ấy có sửa được không?”
“Có, nhưng sẽ mất thời gian.”
Vậy thì tốt rồi, Mộc Khê Ẩn thấy mừng cho Lâu Duyệt Đan.
“Còn Tiểu Mâu? Cô ấy đã đến gặp vị bác sĩ mà anh giới thiệu chưa? Dạo này cô ấy không trả lời tin nhắn của em.”
“Đi rồi, nhưng cô ấy nói được một nửa thì lại bỏ về.” Ứng Thư Trừng cầm một quả cam trong bát trái cây, sau đó bắt đầu từ từ gọt vỏ: “Sợ rằng không thích ứng được.”
“Vậy cô ấy sẽ còn đi gặp bác sĩ sao?”
“Bác sĩ Trần sẽ liên hệ với cô ấy.” Ứng Thư Trừng đưa quả cam đã bóc vỏ cho cô, “Đừng lo, anh ta là người chuyên nghiệp.”
Mộc Khê Ẩn gật đầu, một lát sau nghe thấy anh nói bằng giọng điệu không rõ cảm xúc: “Tại sao em chỉ quan tâm đến người khác?”
Cô giật mình, lập tức thổ lộ nỗi lòng: “Đâu mà? Người em quan tâm nhất vẫn là anh, em sẽ rất vui nếu như mỗi ngày anh đều có thể ngủ đủ tám tiếng.”
“Anh vẫn không ngủ được nhiều, anh chỉ ngủ năm tiếng hàng ngày từ thời còn đi học.” Ứng Thư Trừng nhìn cô ăn cam, trong lòng lại nghĩ đến con thỏ trắng, chậm rãi nói: “Tám tiếng là quá xa xỉ.”
“Ở đại học bận rộn lắm sao?”
“Nhàn hay bận thì phải xem ở chính em. Lúc đó anh muốn đọc quá nhiều loại sách, muốn quan sát quá nhiều người nên không có đủ thời gian.” Ứng Thư Trừng nói, “Sau khi quen ngủ ít thì anh không cần đồng hồ báo thức nữa, anh sẽ tự mình thức dậy đúng giờ.”
“Nhưng hiện tại anh đang nghỉ ngơi, chuyện này nhất định phải rõ ràng.” Mộc Khê Ẩn vô thức tỏ thái độ dạy dỗ anh, “Anh nên ép buộc bản thân đi ngủ, mặc kệ là anh có buồn ngủ hay không. Khi tới giờ thì phải nằm trên giường, không thể làm những việc khác.”
“Nếu em đã để ý nhiều như vậy, chi bằng bây giờ ngủ cùng anh một lúc.”
“Anh nói gì cơ?” Mộc Khê Ẩn cảm giác mình sắp bị nghẹn bởi một miếng cam.
“Ý anh cũng giống như lần trước.”
Ah? Hóa ra là có ý muốn gối đầu lên chân cô để chợp mắt, và cô đã nghĩ sai hoàn toàn chỉ trong nháy mắt.
Ứng Thư Trừng đứng dậy đi về phía sô pha, cũng không quay đầu lại, quay lưng về phía cô, “Giờ lại đây.”
Mộc Khê Ẩn cảm thấy mình bị triệu hồi thế này có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được nó lạ ở chỗ nào.
Khi Ứng Thư Trừng nằm trên đùi Mộc Khê Ẩn, cô điều chỉnh một lúc mới bắt đầu ngân nga. Lần này còn chưa ngân được nửa nốt thì Mộc Khê Ẩn đã dừng lại vì ngượng. Cô nói: “Hãy cho em chút thời gian để cảm nhận nó và bắt đầu lại.”
“Em đang hồi hộp.” Dù nhắm mắt lại nhưng anh có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô.
“Có lẽ là bởi vì anh quá to.”
Anh chậm rãi mở mắt ra, thử bình tĩnh hỏi: “Chỗ nào quá to?”
“Ý em là anh có đôi bàn tay và đôi bàn chân dài, trọng lượng còn nặng, nằm trong lòng em như thế này khiến em có cảm giác như đứa trẻ khổng lồ vậy.” Mộc Khê Ẩn nói đơn giản.
“Ra vậy.” Ứng Thư Trừng đăm chiêu, không bỏ qua vệt đỏ khả nghi trên tai cô.
Mộc Khê Ẩn tìm giai điệu và bắt đầu ngân nga lần nữa, thanh âm càng ngày càng nhẹ nhàng, cô bắt đầu quan sát nhịp thở của Ứng Thư Trừng để xác định xem anh đã ngủ chưa. Chỉ là cô đã theo dõi anh rất lâu, nhưng rồi cô nhanh chóng bị lạc bởi dung nhan của anh.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh thật sự rất thanh tú, không tìm ra một khuyết điểm nào khi ở khoảng cách gần như vậy, ngoại trừ màu xanh nhạt tụ lại dưới mắt, và nước da thiếu máu, trông thật nhợt nhạt. Ngược lại da của anh rất đẹp, trơn mát như một khối ngọc.
Ngủ không ngon mà sao da dẻ lại đẹp như vậy? Hơi bị thiếu khoa học à nha.
Nghĩ vậy, Mộc Khê Ẩn yên lặng ngừng hát, cúi đầu xuống rồi lại cúi người gần hơn, hàng mi rủ xuống nghiên cứu anh, thỉnh thoảng chớp mắt, cô đã tiến vào trạng thái quan sát.
Khóe mắt anh khẽ cong lên, đuôi mắt hơi hướng vào trong, bên sống mũi có một đốm nâu nhỏ hơn hạt vừng, có một dải màu xanh nhạt không dễ thấy, có lẽ là râu vừa mới mọc, anh lười cạo chúng đi.
Mộc Khê Ẩn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nếu bây giờ cô hôn anh, có khi anh sẽ không biết. Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì anh đã lên tiếng: “Sao em tự dưng im lặng thế?”
Mộc Khê Ẩn lập tức xua tan ý nghĩ xằng bậy, cảm thấy ảo tưởng của mình về anh có hơi quá mức, nhất định phải bình tĩnh lại một chút.
*****
Khi hoàng hôn sắp buông xuống, Ứng Thư Trừng đưa Mộc Khê Ẩn đến quán cà phê Hải Đăng. Trên đường đi, anh hỏi cô một chuyện: “Em đã về ôn lại kịch bản chưa?”
“Ý anh là Tổng Giám Đốc và Cô Ngốc?” Cô hiểu ngay lập tức, “À, em đã xem một tập vào lúc sáng khi đang làm sủi cảo.”
“Họ đã làm gì?” Anh hỏi trực tiếp.
“Tập này nói về chuyện tại sao Tổng Giám Đốc và Cô Ngốc lại có ân oán.” Dù sao cũng đang rảnh, cô kể chi tiết cho anh nghe, “Cô Ngốc đang dọn dẹp trong toilet thì Tổng Giám Đốc đột nhiên xông vào toilet nữ. Đương nhiên Tổng Giám Đốc có toilet riêng nhưng không may là hôm đó lại bị tắc. Anh ta đang vội nên phải chạy sang toilet dành cho nhân viên trên tầng hai, bởi vì không nhìn thấy rõ biển báo nên anh ta đã đi nhầm đường. Tổng Giám Đốc bị Cô Ngốc hiểu nhầm thành lưu manh, cô cầm cây lau nhà và đánh vào mặt anh ta. Tổng Giám Đốc quát Cô Ngốc, cô ấy lại tưởng anh ta mất trí, thế là càng đánh kịch liệt, suýt chút nữa thì đi tong cái mũi của anh ta………”
“Cái kịch bản này đúng là thiếu logic.” Ứng Thư Trừng cắt ngang lời kể của cô.
“Anh đừng phân tích nữa, dù sao thì đó cũng là cách bọn họ kết thù. Để trả đũa, Tổng Giám Đốc đã sai Cô Ngốc dọn dẹp toilet riêng của mình, đứng ở cửa vừa uống cà phê vừa nghe nhạc giao hưởng, trong khi theo dõi cô ấy lau nhà.” Mộc Khê Ẩn dừng bước, nhìn anh, “Thực ra đoạn này khá dễ thương, anh thấy thế nào?”
“Dễ thương?” Ứng Thư Trừng khẽ cau mày, anh chỉ thấy cái tên Tổng Giám Đốc này thật ngốc nghếch, Cô Ngốc thì quá vượt tầm với anh, nếu xét từ góc độ IQ mà nói, bọn họ đúng là một cặp trời sinh.
“Huh?” Mộc Khê Ẩn thầm mong đợi, “Em nhớ lần trước khi nói đến kịch bản, có cảm giác anh rất muốn diễn.”
“Có đoạn nào Tổng Giám Đốc bắt nạt Cô Ngốc không?” Ứng Thư Trừng nhìn về phía trước, “Ngược lại anh có thể miễn cưỡng diễn một đoạn.”
“………..”
Không hiểu vì sao, nhìn Ứng Thư Trừng từ góc độ này, Mộc Khê Ẩn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ rất quái lạ, cô rất muốn cắn anh một phát. Nghĩ vậy, cô vội dừng lại, phải tăng tốc độ bước chân mình.
“Chờ đã.” Ứng Thư Trừng giữ chặt tay cô, “Tại sao em cứ tránh tay anh?”
“Có sao?” Mộc Khê Ẩn thậm chí còn không nhận ra.
“Đi theo anh.” Anh không giải thích nhiều với cô, cầm tay cô rồi đặt vào lòng bàn tay mình, kéo cô đi cùng.
Khi hai người tay trong tay đi đến cửa quán cà phê Hải Đăng, đối diện với Tiểu Tất đang nhìn trân trối, Tiểu Tất phản ứng lại và nói: “Chào, chào hai người.”
“Em tự đi lên đi, lát nữa anh sẽ đến tìm em.” Ứng Thư Trừng buông tay.
Mộc Khê Ẩn đẩy cửa đi vào, quay lại gọi Tiểu Tất đang đơ tại chỗ. Tiểu Tất không dám hỏi thêm lời nào, chỉ đợi Mộc Khê Ẩn nói. Ai ngờ đợi nửa ngày mà vẫn không thấy gì, cô nàng không kìm được tấm lòng thích nhiều chuyện của mình, chạy xuống tầng một kể cho Hứa Chi Tùng nghe về những gì cô đã thấy.
Không ngờ Hứa Chi Tùng nghe xong, cười đến là vui vẻ rồi nói với cô: “Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi, anh chàng đẹp trai này liên tục đến chỗ chúng ta, còn chạy bộ cùng cô ấy, chắc chắn là có ý đồ về mặt tình cảm. Cô đang ngạc nhiên cái gì chứ?”
Không tìm được đồng minh, Tiểu Tất ngượng ngập bước lên tầng hai, thầm nghĩ: Tại sao những cuộc gặp gỡ tình cờ kiểu vậy lại chưa bao giờ đến lượt mình? Thời gian mình ở quán cà phê còn lâu hơn Mộc Khê Ẩn mà.
Nghĩ như vậy, Tiểu Tất vừa thấy ghen tị vừa có chút thất vọng.
Vào hồi 8h45, một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề hớt ha hớt hải đi tới, nhìn xung quanh một vòng rồi đi tới quầy bar, vẻ mặt lo lắng hỏi Mộc Khê Ẩn: “Làm phiền một chút, cho tôi hỏi Thẩm Trán Linh có tới đây không?”
Mộc Khê Ẩn ngẩng đầu lên, quan sát người phụ nữ trước mắt, thấy ngũ quan và kiểu tóc giống hệt Thẩm Trán Linh, chỉ khác là lớn hơn tầm hai vòng tuổi, dáng người cũng to hơn một cỡ, nên tự nhiên cô đoán được người phụ nữ này là ai, cô lịch sự nói: “Hôm nay cô ấy không tới đây, bác là mẹ của cô ấy phải không?”
“Phải, bác là mẹ của Linh Linh. Hôm qua con bé không về nhà, nó chỉ gửi tin nhắn nói là đang ở nhà một người bạn. Cả ngày nay bác đã gọi điện thoại cho Linh Linh nhưng nó lại tắt máy, tới giờ này vẫn không liên lạc được. Không hiểu sao bác cứ thấy lo lo, gọi điện cho thầy phụ đạo của nó mới biết con bé không đi học, làm bác càng sốt ruột hơn.” Mẹ Thẩm nói, “Bởi vì biết nó thường xuyên tới đây, nên bác đến tìm thử.”
Mộc Khê Ẩn nói thật cho mẹ Thẩm rằng Thẩm Trán Linh đã đến quán cà phê vào tối hôm qua, cô ấy không chỉ khóc vì nam thần tượng của mình mà còn cãi nhau với người khác, sau đó còn động thủ.
“Nó thật sự dám đánh người?” Mẹ Thẩm không thể tin được, “Nó đánh ai vậy?”
Mộc Khê Ẩn ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Bất Ngu, nhưng trùng hợp là Hồ Bất Ngu cũng đang ngẩng lên nhìn bọn họ.
“Là cậu nhóc kia sao?” Mẹ Thẩm nhìn theo tầm mắt cô, sau khi phát hiện ra người bị hại thì lập tức sải bước đi tới.
Khi Hồ Bất Ngu trông thấy một phiên bản phóng to của Thẩm Trán Linh đang từng bước tiến lại gần, anh ta đã vô cùng hãi hùng, muốn trốn nhưng lại không tìm ra chỗ, đành phải ưỡn thẳng người, hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Mẹ Thẩm dừng lại trước mặt Hồ Bất Ngu và nhẹ nhàng nói: “Tôi rất xin lỗi, Linh Linh nhà tôi đã ra tay đánh cháu, tôi thay con bé trịnh trọng xin lỗi cháu. Thực sự tất cả đều là lỗi tại tôi, nó đã bị tôi chiều hư, càng ngày càng không ra dáng một đứa con gái, đợi tôi tìm được nó rồi tôi sẽ nghiêm túc phê bình con bé.”
Hồ Bất Ngu sửng sốt một chút, sau đó lập tức thả lỏng, ra vẻ khoát tay, cười nói: “Cô à, cô nói gì vậy? Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật ra là lỗi của cháu. Là miệng cháu nói tầm bậy tầm bạ, gây sự với cô ấy trước.”
“Cháu quả là một đứa trẻ biết bao dung.” Mẹ Thẩm lại quay sang hỏi Hồ Bất Ngu có biết Thẩm Trán Linh đi đâu không.
“Điều này thì cháu thật sự không biết.” Hồ Bất Ngu lắc đầu.
Lúc này mẹ Thẩm càng lo lắng hơn, bà lại đi hỏi vài người đang có mặt, trong đó có cả Tiểu Tất, tất nhiên là không ai biết.
Mẹ Thẩm đành phải ra ngoài tìm người.
“Chuyện này thật khiến người ta lo lắng.” Tiểu Tất cau mày, bưng cái khay lên, “Mong là không xảy ra chuyện gì.”
Hồ Bất Ngu động lòng trắc ẩn, cấp tốc cầm theo túi xách rồi đuổi theo, mở miệng gọi: “Cô ơi, chờ chút, cháu sẽ cùng cô đi tìm.”
Mẹ Thẩm dừng lại ở lối cầu thang, bà định từ chối nhưng nghĩ lại, sẽ tốt hơn nếu có thêm một người hỏi đường, bà không quen với nơi này nên nói: “Vậy thì cảm ơn cháu nhiều.”
Cánh cửa tầng một bị đẩy ra, Ứng Thư Trừng bước vào với một túi đồ ăn.
“Đây chẳng phải là bác sĩ Ứng sao?” Bước chân gấp gáp của mẹ Thẩm bỗng đình lại, bà ngạc nhiên nói: “Hôm nay đúng là trùng hợp.”
Ứng Thư Trừng nhận ra người trước mặt là một y tá từng làm việc trong bệnh viện, tuy rằng không phải quá quen thuộc.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi không có thời gian để ôn chuyện, tôi đang vội đi tìm Linh Linh nhà chúng tôi.” Mẹ Thẩm cười có lỗi.
Ứng Thư Trừng lên tầng đưa đồ ăn vặt đã mua cho Mộc Khê Ẩn, Mộc Khê Ẩn kể cho anh nghe về chuyện Thẩm Trán Linh đã biến mất. Thấy cô có vẻ lo lắng, anh bóc một viên kẹo trái cây cho cô.
“Vị xoài sao? Ngọt quá.” Mộc Khê Ẩn vừa ăn vừa nhìn những thứ trong túi, “Sao hôm nay toàn đồ ngọt vậy? Còn trà gừng đường đỏ?”
“Gần đến ngày hai mốt rồi, anh nghĩ em cần cái này.” (Lynn: sặc với anh)
“………..”
Anh cũng thẳng thắn quá nhỉ?
Thật là xấu hổ khi bị anh nhớ đến ngày kinh nguyệt của mình, cô rất hối hận vì đã nói với anh mà không hề phòng bị.
Tuy nhiên Ứng Thư Trừng vẫn thản nhiên, không cảm thấy mình đã nói gì sai, anh đi về chỗ cũ của mình.
Nửa giờ sau, Hồ Bất Ngu đeo túi đi vào, đằng sau là mẹ Thẩm tóc tai bị gió thổi đến rối bời.
“Tìm được người chưa?” Tiểu Tất mắt sắc, lập tức chạy tới hỏi.
Mẹ Thẩm cầm điện thoại cười khổ, bà muốn nói nhưng hụt hơi, nhất thời không thể sắp xếp lại ngôn từ.
Thấy vậy, Hồ Bất Ngu nói thay mẹ Thẩm: “Chúng tôi bắt xe đến quán bar gần nhất, vừa xuống xe, dì Thẩm đã nhận được một cuộc gọi. Thẩm Trán Linh nói rằng cô ta sẽ cùng một nhóm bạn đi gặp thần tượng của bọn họ. Đi tàu cao tốc tầm 4h30, tầm 10h thì đến ga, chuyến đi an toàn, có gì sẽ báo sau, nơi đó có những người hâm mộ khác đón bọn họ, cô ta cũng mang đủ tiền.”
Mẹ Thẩm mệt mỏi đáp lời: “Không sai.”
“Nếu không gặp chuyện gì thì yên tâm rồi.” Tiểu Tất cười, “Cô ấy đúng là kỳ cục. Nếu tự dưng muốn ra ngoài chơi thì ít nhất cũng phải báo một tiếng, nếu không sẽ khiến người ta lo lắng.”
“Ai nói không phải?” Mẹ Thẩm lấy khăn tay trong túi ra, lau mồ hôi trên mặt, sửa lại tóc, “Xem ta bị nó xoay cho chóng mặt.”
“Dì Thẩm, dì ngồi xuống trước đi, để cháu rót cho dì một cốc nước.” Tiểu Tất đỡ mẹ Thẩm đến ghế trống.
Mẹ Thẩm ngẩng đầu tìm kiếm, nói với Tiểu Tất: “Cô bé, cảm ơn cháu, ta ngồi bên kia là được rồi, ta biết người đó.”
Tiểu Tất nghi hoặc đưa mẹ Thẩm đến chỗ ngồi bên cạnh Ứng Thư Trừng, Mộc Khê Ẩn tự nhiên cũng nhìn thấy, cô hơi ngạc nhiên.
Mẹ Thẩm quay lưng lại, tiến đến nói chuyện với Ứng Thư Trừng, trò chuyện chưa được bao lâu thì bà ấy ra về.
Mộc Khê Ẩn rất tò mò, chờ đóng cửa quán và chạy bộ một vòng, cô mới hỏi Ứng Thư Trừng về chuyện đó.
Ứng Thư Trừng kể: “Bà ấy là y tá trưởng khoa Nhi của bệnh viện nơi anh từng làm việc. Khi đó, anh đang ở khoa Thần kinh. Có lần một đứa trẻ đến khoa của bà ấy với biểu hiện bất thường, anh đã tới xem bệnh, nên có trò chuyện với bà ấy vài lần, cũng không tính là quen thuộc.”
“Vậy vừa rồi bà ấy nói chuyện gì với anh? Có phải là liên quan tới con gái của bà ấy không?”
“Ừ.” Anh kéo cô qua một chút, tránh một chiếc xe đạp đang lao tới.
“Chẳng lẽ Thẩm Trán Linh cũng có vấn đề về tâm lý?”
“Rất khó mà nói.” Anh nói, “Bà ấy chỉ nói anh nghe một số hành vi kỳ quặc của con gái mình.”
“Có phải là do cô ấy quá sa đà vào việc hâm mộ thần tượng, lẫn lộn với cuộc sống thực tế không?”
Anh quay đầu nhìn cô, đột nhiên cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Em đoán xem?”
Mộc Khê Ẩn suy tư, chợt cảm thấy nghiên cứu lòng người cũng là một việc thú vị.
Bọn họ dừng lại, anh đột nhiên tới gần, đưa tay ra bế cô lên hàng rào, theo bản năng cô hét lên, “Anh làm gì vậy?”
Anh đặt hai tay lên người cô, nhìn vào mắt cô, “Em căng thẳng như vậy, là sợ anh làm gì em sao?”
Mộc Khê Ẩn ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào.
“Trước khi nhận được sự đồng ý của em, anh sẽ không làm gì.”
“Em không lo lắng về điều đó.”
“Vậy thì em lo cái gì?”
“Từ khi chúng ta nói bắt đầu phát triển từ tình bạn, em vẫn cứ thấy lo lắng mỗi khi gặp anh, em không biết tại sao mình lại như vậy.”
“Ở gần anh làm em sợ hãi sao?”
“Có chút ít.”
“Chi bằng thử liệu pháp đánh sâu vào*.”*liệu pháp đánh sâu vào (implosive therapy): là một phương pháp quan trọng của liệu pháp hành vi, là loại bỏ nỗi sợ hãi bằng cách đặt trực tiếp bệnh nhân vào tình huống mà họ lo sợ, để đạt được hiệu quả ngược lại. Chủ yếu được sử dụng để điều trị chứng ám ảnh.“Đó là cái gì?” Cô nghe không hiểu.
“Nói một cách đơn giản thì chính là khuếch đại nỗi sợ hãi thẳm sâu trong em, và em phải đối mặt với nó.”
Cơ thể anh nỗ lực thực hiện, trực tiếp hôn lên trán cô.
Toàn thân cô hóa đá.
“Như thế này chẳng hạn.” Anh nói, “Rất đơn giản, thử thêm vài lần là có thể chữa khỏi.”
HẾT CHƯƠNG 19
Lynn: trai đẹp biết cách đánh vào tâm lý con gái nhà người ta quá, tôi thấy lo cho tương lai của bạn Ẩn, không biết em ấy còn phải hóa đá bao nhiêu lần với mấy hành động bất chợt của bạn trai =)))))))))))))))