Tập đoàn Thiệu thị vốn là công ty hàng đầu về địa ốc không ai sánh bằng.
Thiệu Thiết Trụ, người sáng lập ra tập đoàn Thiệu thị, bốn mươi tuổi gây dựng sự nghiệp, hơn hai mươi năm sản nghiệp đã trải rộng khắp cả nước, ngay cả chỗ ở cũng là thủ phủ nổi tiếng của thành phố.
Sau giờ cơm trưa tại văn phòng Thiệu thị ở Đại Hạ.
Trong phòng làm việc, đang có một khuôn mặt đầy vẻ tang thương, tóc hoa râm chải sáng bóng kiểu Tôn Trung Sơn, mang theo một bộ mắt kính gọng vàng ngồi ở bàn làm việc làm bằng gỗ lim màu đỏ, trên tay kẹp một điếu xi gà, sắc mặt tái xanh nhìn một tờ giấy gấp thành hình tam giác.
"Anh nói, sau khi con trai ta cầm tấm Phù này liền xảy ra tai nạn xe sao?"
Vị có tóc hoa râm nọ dĩ nhiên chính là Thiệu Thiết Trụ, chính là cha của Thiệu Vô Ưu.
Ông ta đối với đứa con trai này vô cùng nuông chiều, hôm nay lại xảy ra tai nạn xe thì làm sao lại có thể không tức giận cho được.
"Thưa Chủ tịch! Chuyện là như vầy. Bất quá khi đó thiếu gia lái xe quả thật có chút hơi nhanh, hơn nữa lại còn vượt đèn đỏ..."
Người thư ký đứng trước mặt Thiệu Thiết Trụ có chút sợ hãi cúi đầu nói.
Thiệu Thiết Trụ dùng sức vỗ lên bàn, phẫn nộ quát: "Vượt đèn đỏ thì sao, Lão Tử ngày mai sẽ khiến cho nó xanh luôn cả ngày!"
Thư ký sợ hãi giật mình, không dám nói tiếp nữa.
Thiệu Thiết Trụ lên cơn giận dữ, sau khi gầm thét, rít sâu một hơi xì gà, làm cho mình bình tĩnh lại, nói: "Bị thương thế nào?"
"Dạ! Bị thương cũng không tới nỗi nào, mặc dù là xe bị hỏng, nhưng người cũng không có chuyện gì ạ, chẳng qua là đầu bị một vết thương nhỏ, yêu cầu cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Bác sĩ nói là sẽ không có di chứng gì đâu ạ."
Thư kí dè đặt nói chuyện, rất sợ chọc giận tới Thiệu Thiết Trụ.
Sắc mặt Thiệu Thiết Trụ vẫn rất khó coi, tiện tay cầm tấm Phù lên, từng bắp thịt trên mặt giật giật lên mấy cái, cắn răng nghiến lợi nói.
"Thôi Vận Phù, chính là thôi vận phù... Lập tức đi tới Bạch quán, đem cái tên họ Bạch tới đây cho ta!"
Thư ký bất an do dự một chút, thử thăm dò nói: "Thưa chủ tịch! Tôi lại cảm thấy là ngược lại đó, cái Thôi Vận Phù này rất có tác dụng. Ngài nghĩ xem ngay cả xe mà còn bị đụng nát nhưng người lại không có chuyện gì, chẳng phải là tác dụng của Thôi Vận Phù hay sao?"
Thiệu Thiết Trụ vẻ mặt trầm tư như là đang suy nghĩ.
Thư ký tiếp tục nói: "Còn nữa, bác sĩ nói thiếu gia đại khái ba bốn ngày là có thể xuất viện rồi, sẽ không làm trễ nãi ngày lễ đính hôn, đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu như không muốn làm ảnh hưởng đính hôn, thì chuyện này coi như là..."
Thiệu Thiết Trụ gật đầu một cái, chậm rãi nói: "Anh nói cũng có đạo lý, nói không chừng là cái Thôi Vận Phù này đã cứu mạng nó đó..."
Nghĩ tới đây, sắc mặt u buồn của Thiệu Thiết Trụ liền biến mất, ha ha cười nói: "Nếu như vậy, thì đem cái Thôi Vận Phù đưa đến bệnh viện để cho thiếu gia đeo ở trên người đi."
Thư Ký nhận lấy Thôi Vận Phù, Thiệu Thiết Trụ lại hỏi: "Khâu Tiểu Điệp, thế nào, có còn làm loạn hay không?"
"À! Tôi nghe nói là Khâu Ninh đã ký tên trên hợp đồng, nếu mà như vậy thì Khâu Tiểu Điệp có gây náo loạn cũng vô ích, trừ phi là cô ta muốn trơ mắt nhìn công ty nhà mình phá sản."
Thiệu Thiết Trụ gật đầu, phất phất tay, thư ký xoay người rời đi.
" Haizz... xem ra ông chủ của Bạch quán, thật là có chút bản lãnh."
Điện thoại trên bàn làm việc bỗng nhiên vang lên, Thiệu Thiết Trụ thuận tay cầm lên.
"Ông chủ Thiệu, chuyện kia thế nào rồi?" Trong điện thoại, một thanh âm khàn khàn truyền tới.
"Đối phương đã đáp ứng, ngay tại lễ đính hôn, nhất định là sẽ để cho ông nhìn thấy món ăn đó." Thái độ của Thiệu Thiết Trụ có chút kính cẩn nói, cái này cùng với dáng vẻ uy phong bá đạo vừa rồi dường như là như hai người vậy.
"Vậy thì tốt, chờ chuyện kia hoàn thành, vận thế của Thiệu gia cũng nhất định sẽ tiến thêm một bước, phỏng chừng còn thâu tóm được thêm mấy công ty nữa, cũng không thành vấn đề."
Thiệu Thiết Trụ lộ ra vẻ mặt cười đắc ý, lấy tay che Microphone nói: "Đó là chuyện tất nhiên, không làm phiền đến Cổ lão tiên sinh. Chuyện này, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để làm."
Cúp Điện thoại, Thiệu Thiết Trụ thở dài, giận dữ nói.
"Không biết, cái Tiên Nhân Chỉ Lộ này, rốt cuộc có ma lực như thế nào, năm ngày sau ta phải xem thử..."
Hắn xoay người, ở trên ghế ngồi xuống, chậm rãi híp mắt lại.
Khi màn đêm buông xuống, ở một góc hẻo lánh trong thành phố, sáng lên ánh đèn đỏ leo lét.
Đây chính là Dẫn Hồn Đăng, cũng là bảng hiệu của Bạch quán.
Tất cả khách quen của quán đều biết, nếu như ngay từ đầu hẻm đã thấy ánh đèn sáng tức là mở cửa đón khách riêng, những vị khách " Đặc biệt".
Bất quá hôm nay thời gian có khác một chút, vào mỗi 15 âm lịch Quỷ Môn mở ra, Bạch quán không tiếp khách, chỉ tiếp Tử Linh.
Vào mười một giờ đêm, Bạch Thường ngồi ở phía sau quầy, vừa nghĩ tới tâm sự của mình vừa mở điện thoại di động chơi " Bắp Gi" để giết thời gian, tiếng kim giây của đồng hồ treo tường vang lên từng tiếng tí ta tí tách, ở trên bàn có bày mấy chậu lớn đủ loại thức ăn.
Một chậu Cháo Ngũ Cốc, một chậu Bánh Bao Chiên, một chậu Đậu Hủ Chiên, cộng thêm một chậu Thịt Kho Đèn Lồng Quỷ.
Nếu như bình thường mà nói, buổi tối Bạch quán sẽ mở cửa vào lúc 11 giờ, 3 giờ sáng sẽ đóng cửa, cũng chính là 23 giờ đêm đến 3 giờ sáng, là thời gian hoạt động của bầy Quỷ Hồn, còn sau 3 giờ sáng, Quỷ Hồn tản đi hắn mới có thể đóng cửa được.
Đương nhiên, những thứ quỷ này đều là đến ăn uống chùa mà thôi, thế nhưng Bạch Thường cũng có con đường phát tài riêng, Bạch gia mấy đời đã truyền xuống, đương nhiên là sẽ không để cho con cháu không có cơm mà ăn, bất quá cái này cũng chỉ là người ngoài nói.
Bỗng nhiên, có một làn khói xanh chậm rãi chui vào từ khe cửa, giống như là một luồng gió lạnh, nhiệt độ ở trong phòng bỗng nhiên hạ thấp xuống.
Bạch Thường lại vô cùng thản nhiên, vẫn đang tập trung tinh thần chơi game đang khúc chạy bo, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
"Tám cái bánh bao, năm chén cháo, còn có..."
Không một tiếng động, trước quầy liền xuất hiện một cái bóng ông già màu đen, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, sắc mặt xanh trắng, mặt không có biểu tình, chậm rãi nói.
"Ngươi cũng không sợ chết no à, à mà quên ngươi cũng đã chết mẹ nó rồi..." Đây là một khách quen, Bạch Thường không thèm để ý đến lão, cũng không ngẩng đầu lên mà phất phất tay, "Đi đi đi đi, trên bàn cái gì cũng có, muốn ăn cái gì thì tự mình mà lấy. Nói bao nhiêu lần rồi, quán của ta là tự phục vụ đó."
Ông già đờ đẫn bay đến bên cạnh bàn, lấy thức ăn sau đó ngồi xuống.
Ở ngoài cửa, lại có khói mù bay vào, kèm theo tiếng chói tai vang lên, nhiệt độ trong phòng lại càng thêm lạnh.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, trong tiệm cơm đã ngồi đầy những vị "Khách" muôn hình muôn vẻ, khắp nơi đều tràn đầy giọng nói quái dị, giống như đang có rất nhiều người giành ăn với nhau.
Bạch Thường vẫn không ngẩng đầu, nhưng trong tiệm cơm càng ngày càng ồn ào.
Bỗng nhiên nồi cháo đậu rung rinh một trận, Bạch Thường rốt cuộc không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện chỉ trong chốc lát, tiệm cơm đã toang hoang, hai cái tên Âm Hồn bởi vì giành ăn mà đánh nhau.
Quỷ Hồn giành ăn cũng là chuyện bình thường, Bạch Thường bước một bước dài nhãy vào, tách bầy quỷ ra, trong lòng bàn tay bạch quang chợt lóe, một chưởng đem hai tên gây chuyện lôi ra.
Đây là một tiểu quỷ mười mấy tuổi mặc áo khoác dài đầu đội mũ quả dưa, hai gò má đỏ bừng, hiển nhiên là một tiểu quỷ thời Thanh, ở trong tay Bạch Thường nó không ngừng giãy giụa, khuôn mặt không cam lòng.
Người xảy ra tranh chấp với nó, là một tên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, cũng trợn mắt ra vẻ muốn liều mạng.
Bạch Thường một tay chống nạnh, chỉ chỉ tên tiểu quỷ chửi.
"Ngươi đó! Mỗi một lần tới đây đều là cướp đồ ăn, ta đã nói với ngươi thế nào. Ngươi đã chết đã bao nhiêu năm rồi, còn hắn mới chết bao nhiêu năm, lớn như vậy thì đừng cùng con nít cướp đồ ăn, chuyện như vậy mà ngươi còn dám làm sao, aizaaaaa?"