Thuỳ Lan Minh Nguyệt

Chương 4: búp bê cổ phép?Đại di nương hồ náo!




“Hả?”

Lãnh Nguyệt ngơ ngác?Cô và ta là một?!Nghĩa là một thể xác hai linh hồn ý hả?!?

“Vậy cô là nguyên chủ của cơ thể này à?Nhưng nhìn qua không có giống lắm....”

Đúng thật là không giống mà! Thân hình cô ấy có chút đều đặn hơn, khuôn mặt hơi nhỏ, mắt thì sắc lạnh, quanh người có toả ra sát khí kìa!!!

“Không phải!Ngươi nhìn ta và cô nguyên chủ kia giống nhau hay sao?!Mắt ngươi có bị sao không vậy?!” Cô gái kia nói có phần hơi tức. Nhìn thế này mà kêu giống á?!!

“Ơ....Cũng có chút giống mà?....”

“Cô!!.....Này nhé! Cô nhìn sao mà lại.....!”

“Tiểu thư!!Không hay rồi!!!”

Bỗng nhiên vọng ra tiếng hét lớn của Sương Liên, Lãnh Nguyệt bừng tỉnh, nàng ngồi dậy khẽ xoa trán rồi nghiêm giọng hỏi.

“La lối om sòm cái gì?Có chuyện gì nói mau đi!!”

“Dạ,....chuyện là!....đại phu nhân phát hiện búp bê vu cổ trong phòng mình rồi không biết tại sao lại vô cớ buộc tội tiểu thư!!...”

Sương Liên hớt ha hớt hả nói, nói xong miệng thở hồng hộc. Còn Lãnh Nguyệt thì vẫn bình tĩnh thờ ơ đứng dậy uống cốc nước trêи bàn.



“Ừ, vậy hiện tại thế nào rồi?”

“Hiện tại đại phu nhân đang la lối om sòm trong phòng, đã kêu người đến mời lão thái thái rồi ạ”

Ui dào! Mới có mấy năm mà đã không nhịn được rồi à?!Thôi thì diễn kịch tý cho vui~

“Ừm, bảo họ đợi ta một lát”

“Dạ....nô tỳ đi ngay!...”

Sương Liên nói xong hấp tấp chạy đi. Lãnh Nguyệt ung dung lau mặt súc miệng, đến tủ gỗ lam chọn y phục.

“Hừm?!Bộ này cũng được nha, thôi thì mặc tạm cho lành đi không thì bà kia lại đến viện của ta làm phiền!Mắc mệt!!”

Bộ y phục Lãnh Nguyệt chọn có chút thanh nhẹ hơn mọi người, cô trang điểm sơ qua:kẻ qua chân mày, đánh chút son màu hồng đỏ...

“Búi tóc kiểu nào đây ta??Thôi buộc cao lên là xong!!”

Sau một hồi thì Lãnh Nguyệt cũng trang điểm thay y phục xong, cô rảo bước ra khỏi tiểu viện nhỏ, đi theo con đường đá không mấy quen thuộc đến phòng của đại phu nhân. Nàng vừa đi đến trước viện đã nghe thấy tiếng la lồi của bà...

“Lão thái thái nhất định phải làm chủ cho con!!Tam tiểu thư không ngờ dụng tâm ác ý như vậy lại hãn hại ta!!”



“Đại phu nhân cứ bình tĩnh!Ta đã cho người gọi tam tiểu thư đến rồi!”

Lãnh Nguyệt nghe thấy kịch hay bắt đầu thì cười thầm một cái, mở cửa phòng ra rồi bước vào hành lễ.

“Tham kiến tổ mẫu!Đại di nương”

Lão thái thái thấy Lãnh Nguyệt đến trong tia mắt có vẻ thanh thản hơn nhưng rồi ánh mắt lại có phần lo lắng, Lãnh Nguyệt cũng không mấy chủ ý, muốn xem biểu tình của đại phu nhân thế nào thôi.

“Tam tiểu thư, cớ gì phải hãm hại ta?!” Một bên đại phu nhân vừa nhìn thấy Lãnh Nguyệt như nhìn thấy cá mắc câu liền kêu náo lên, bày ra bộ dáng oan uất.

“Đại phu nhân cứ nói là oan uất này nọ! Thứ cho tam tiểu thư còn biết là chuyện gì?!” Lãnh Nguyệt nhìn thấy đại phu nhân oan uất nhìn mình đáy mắt có phần khinh bỉ, tay khoanh lên hỏi.

“Tam tiểu thư còn vờ như không biết?Rõ ràng là người dùng cổ phép để hãm hãi ta!!”

“Cổ phép?!Từ trước đến nay ta là lần đầu tiên nghe thấy cái từ cổ phép xuất phát từ trong kinh thành này mà ra đấy! Không biết đại phu nhân nói là cổ phép vậy chứng cứ cụ thể ở đâu nhỉ?”

“...Sáng nay ta đi tìm đôi khuyên tai ngọc bị mất, tìm đến dưới gầm tủ thì thấy con búp bê cổ này! Noa được làm bằng rơm khô, trêи người nó toàn là mấy ngân châm nhọn cắm vào! Đặc biệt trêи đó có ghi tên của ta!!”

“Vậy chỉ là tìm thấy con búp bê ghi tên của đại phu nhân dưới gầm tủ của người là di nương liền cho người qua gọi ta la lối om sòm?!”

“Ta chưa có nói xong!Sau đó nha hoàn thân cận của ta nói rằng đêm mấy hôm trước nhìn thấy có nô tù từ tiểu viện của tam tiểu thư đây lén lén lút lút mang con búp bê cổ quái này để giấu dưới gầm tủ phòng của ta!!”

“Vậy nếu là nha hoàn của đại di nương nhìn thấy từ mấy hôm trước sao lại không đi thông báo?Mắc gì phải đợi đến khi di nương tìm thấy thì mới khai báo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.