Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 14




Tề Dư Phái im lặng không nói, trên vầng trán nhẵn nhụi lộ ra mấy mạch máu màu xanh, thình thịch nhảy loạn, hiển nhiên đang phẫn nộ đến cực điểm, một lúc lâu cúi đầu không ngừng ho khan, vừa ho vừa cười nói: “Quân hầu có phải là lo lắng hoang tưởng? Như thế nào lại nói ra lời lẽ yêu tà xằng bậy như vậy?”

Gặp Mục Miễn há miệng muốn nói, lập tức ngồi dậy lớn tiếng quát: “Mục Miễn, ngươi thật lớn mật!”

“Vương triều ta trải qua bốn đời, Tiên hoàng sớm đêm cần chính cùng dân sinh sống, truyền đến đời phụ hoàng ta đã có thể nói thịnh thế thái bình, ngươi dám nói chỉ vì một Mục Tử Thạch lại có thể khiến ngai vàng rung chuyển giang sơn sụp đổ? Hơn nữa Đại Trữ hưng vong, chỉ cùng Tề gia ta có liên quan, khi nào đến Mục gia ngươi nhiễu loạn kỷ cương họa loạn thiên hạ?”

Lời này của Thái tử vừa nặng vừa độc, cay nghiệt thuần chất nhất ngữ tru tâm, tuyệt không giống với năng lực của hài tử mới mười bốn tuổi, Mục Miễn mồ hôi chảy ra như nước, trái tim thình thịch nhảy loạn, trăm triệu lần chưa từng lường trước chính mình trung thành tận tâm thẳng thắn can gián, lại phạm vào tối kỵ Thiên gia, lập tức dập đầu không ngừng: “Vi thần không dám! Điện hạ, thần không phải cố ý mạo phạm, nhưng Mục Tử Thạch…”

Tề Dư Phái khẽ thở dài, thay đổi ngữ điệu, ôn hòa ngắt lời: “Quân hầu, cô biết ngươi có lòng tận trung đáp đền nợ nước, nhưng hôm nay ngươi cáo trạng với cô chuyện này, không phải là phá hủy cả đời Mục Tử Thạch sao? Thậm chí một dao đâm vào ngực hại cả tính mạng của hắn?”

Nói xong chậm rãi đứng lên, thong thả đi đến trước người Mục Miễn, tự tay nâng hắn dậy, thấp giọng nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con a, quân hầu!”

Mục Miễn ngậm chặt miệng, liên tục lắc đầu, hai đầu gối run lên, ánh mắt dại ra.

Tề Dư Phái dẫn hắn ngồi vào ghế đệm, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Quân hầu cứ yên tâm nghỉ ngơi (về hưu =))), lòng trung tâm của ngươi cô đã hiểu, nhưng Mục Tử Thạch là Đông cung thư đồng của ta, mọi chuyện về sau, tất cả cùng ngươi không quan hệ, ngươi coi như không có đứa con trai này thôi!”

Mục Miễn phút chốc ngẩng đầu, nguyên tưởng rằng bản thân tẫn ngôn chân thành can đảm khuyên can, mặc dù lời lẽ nghiêm khắc lên án mạnh mẽ, nhưng cũng phải lưu lại trong lòng Thái tử một khúc mắc không dễ chịu, Mục Tử Thạch nếu không bị ban chết cũng sẽ bị trục xuất khỏi Đông cung.

Tuy rằng không nói Mục Tử Thạch mang quái lực loạn thần, nhưng tương sĩ đã khẳng định như vậy, mọi người từ trước đến nay không hề quá tin tưởng việc này, nhưng nếu rơi vào nhà Đế vương, thì thà rằng giết lầm chứ không để bỏ sót, cho nên Mục Miễn chưa từng dự đoán được Thái tử lại đối Mục Tử Thạch trở thành thư đồng chấp nhất không buông tay như vậy, không khỏi vừa kinh hãi vừa lo lắng, trái tim như bị siết chặt, khóc ròng: “Điện hạ… Điện hạ chẳng lẽ thần phải lấy cái chết mới có thể chứng minh trung ngôn (lời khuyên chân thật), thịt nát xương tan mới trừ được họa căn (mầm tai họa) này sao?”

Tề Dư Phái thấy hắn mềm cứng đều không ăn trắng đen không chịu tiếp thu, nhất thời tức giận cười to, nói: “Mục Miễn, ngươi đây là coi thường cô còn nhỏ, nhất ý áp chế? Ngươi nếu muốn chết, thì đừng ngại lúc này ở đây, đâm đầu vào cột chết cùng toàn bộ trung tâm của ngươi, thế nào?”

Mục Miễn giống như bị sét đánh bên tai, mặt tái nhợt rồi đỏ bừng, ngồi ngay ngắn bất động, Tề Dư Phái ngưng mắt nhìn hắn chăm chú, trong mắt hiện lên tia quang mang hiểu rõ hết thảy: “Thanh Bình hầu nếu không phải loại tham sống sợ chết, tại sao thẳng đến hôm nay mới nói ra chuyện này? Lại như thế nào không tìm phụ hoàng thẳng thắn cáo trạng mà đi nói với ta?”

Mục Miễn trong lòng trống rỗng sau đó đại quẫn, Tề Dư Phái đã nghiêm mặt nói: “Thanh Bình hầu Mục Miễn, nhiều thế hệ chịu hoàng ân, không tư kính trên báo đáp quân chủ, trái lại còn bịa đặt tà thuyết mê hoặc người khác càn rỡ đạo lý coi thường quốc pháp, kéo bè kết cánh chủ mưu sinh sự, loan truyền nhiễu loạn kỷ cương khi nhục triều đình, ấn luật, thật đáng tội chết.”

Thanh âm hắn trong trẻo ôn nhuận, lại uy nghiêm sắc bén trí biện bất dung, đầu Mục Miễn ong lên một tiếng, hốt hoảng giống như Diêm La trước mặt đòi mạng, răng nanh lách cách rung động, khuôn mặt đã không còn chút máu, thân bất do kỷ, quỳ rạp dưới chân Tề Dư Phái: “Điện hạ,… Thần, ta, điện hạ nhân từ, ta ta…”

Ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Tề Dư Phái từ trên cao nhìn xuống, đem dáng vẻ co quắp như chuột sợ bùn nhão xem vào mắt rõ ràng, giờ phút này cảm thấy Mục Miễn thất thố bò lan dưới đất, cùng thái độ nhã nhặn của Thanh Bình hầu một thân quý khí lúc mới tiến vào điện, quả thực giống như hai người khác nhau, một trời một vực.

Trong lòng vô cùng khinh thường, xẹt qua một tia hồ bi (cáo khóc tang =))) than thở, thầm nghĩ sống chết trước mắt, bản tính động vật lộ ra chẳng sót chút gì, cho dù giấy trắng mực thơm cũng không thể nào che lấp được, càng không biết chính mình ngày nào đó, có phải hay không làm ra trò hề độc nhất vô nhị như chó vẫy đuôi mừng chủ này?”

Suy nghĩ đến đây mà ruột gan như bị thiêu đốt, oán hận lo lắng càng khiến thân thể mệt mỏi, hai chân nhũn ra đứng không nổi, vội ngồi trở lại tháp thượng, uể oải xoa hai mắt: “Muốn cô tha cho ngươi, cũng không phải chuyện khó, dù sao ngươi tà thuyết mê hoặc người khác vẫn chưa hoặc chúng, chỉ vừa rơi vào bốn cái tai…”

Mục Miễn dù sao cũng chẳng phải hạng ngu phu thôn dã, nghe được lời này đã nhìn thấy con đường sống, vội nói: “Thần xin tuyệt đối giữ bí mật.”

Tề Dư Phái gật đầu: “Những lời ngươi nói hôm nay, nếu để lọt ra ngoài nửa câu, vô luận là người nào nói, vô luận là kẻ nào tiết lộ, như lời cô lúc nãy, sẽ thảo một chiếu thư, trên dưới Thanh Bình hầu phủ ngươi, hết thảy giết không tha.”

Mục Miễn đáp: “Vâng! Thần không dám để điện hạ nhọc tâm.”

Tẫn ngôn như thế, Mục Miễn đang chờ Tề Dư Phái cho mình lui xuống, không ngờ Tề Dư Phái lại chẳng nóng vội, giống như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm hắn, Mục Miễn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng, nhưng đỉnh đầu có cảm giác hai ánh mắt ôn độ trói chặt thổi qua, da đầu như bùng nổ cả người run lên, tựa như bị độc xà tiếp cận vận sức chờ phát động, trên mặt nhịn không được chảy mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt thảm, thấm ướt một mảng nhỏ.

Cũng chẳng biết trải qua bao lâu, Tề Dư Phái mới thản nhiên nói: “Quân hầu không muốn gặp Tử Thạch?”

Tính mạng đã không còn nguy hiểm, đầu óc Mục Miễn lập tức khôi phục lại chuẩn mực bình thường, nghe tiếng đàn hiểu rõ nhã ý, đối đáp cũng tự nhiên xác đáng hơn: “Khuyển tử được điện hạ coi trọng, cho làm thư đồng sống ở Đông cung, thần cũng không tiện gặp nhiều, nhưng tình cảm phụ sẽ chẳng vì thế mà nhạt đi, trong nhà có chút đồ vật hữu ích, thần muốn thỉnh người đưa cho Tử Thạch, mong rằng điện hạ ân chuẩn.”

Tề Dư Phái vui vẻ đáp ứng: “Phụ từ tử hiếu, lẽ ra nên như vậy.”

Lại hỏi: “Trước khi Tử Thạch tiến cung, nghe nói không được ở trong Thanh Bình phủ, dám hỏi quân hầu, này là duyên cớ gì?”

Lông mày khóe mắt Mục Miễn tẫn viết ngạc nhiên cùng ủy khuất, vội giải thích: “Điện hạ lời này từ đâu đến? Đây là tin đồn nhảm a… Tử Thạch lúc nhỏ thân thể yếu kém, nên thần an trí cho hắn ở viện lạc thanh tĩnh để điều dưỡng mà thôi, mọi người trong phủ đều có thể làm chứng.”

Này lời lẽ minh sáng này tình cảm khẩn thiết, đúng là tấm lòng chân thành như ngọc quý lấp lánh tinh chất mười phần, Tề Dư Phái rốt cục cũng nở nụ cười như xuân noãn hoa khai (xuân về hoa nở): “Quân hầu thông minh thức thời, ngữ khí đều làm ngươi ta như mộc xuân phong, bất quá hôm nay cô thân mình có bệnh nhẹ, quân hầu nên trở về đi thôi!”

Mục Miễn cuối cùng thở ra một hơi, khom người rời khỏi, ngẩng đầu trộm liếc nhìn Tề Dư Phái một cái, thầm than đại bất kính, Thái tử điện hạ còn nhỏ mà tâm tư thủ đoạn như thế, một khi kế vị nhất định trở thành ngọc vũ thanh lâm, thịnh thế thái bình, nhưng chỉ sợ tuệ cực tất thương (người thông minh thường tổn hại đến thân mình), không thể trường thọ.”

Tề Dư Phái nhắm mắt nghỉ ngơi, thấp giọng nói: “Tử Thạch, ra đây.”

Mục Tử Thạch chậm rãi lách ra khỏi bình phong, khuôn mặt nhỏ nhắn như đã ướt đẫm nước mắt, thần sắc có chút đờ đẫn đau thương cùng tuyệt vọng, quỳ gối trước tháp Tề Dư Phái, thanh âm mang chút nghẹn ngào, nhưng tận lực bình tĩnh nói: “Nguyên lai phụ thân vĩnh viễn không thích ta, hắn luôn muốn ta chết… Người có phải cũng muốn giết ta? Giam cầm ta? Hay là muốn đuổi ta đi?”

Tề Dư Phái khẽ thở dài, ho khan vài tiếng, lắc đầu nói: “Thật là đứa nhỏ ngốc… Đi gọi Hà Bảo Nhi tiến vào.”

Mục Tử Thạch sửng sốt, song mâu chớp cũng không chớp nhìn hắn thật lâu, thầm nghĩ hắn đây là muốn bảo Hà Bảo Nhi đuổi ta đi sao? Vậy mà ngày đó còn nói sẽ chiếu cố ta thật tốt, sẽ không gạt ta… Xem ra bất quá chỉ là lời hứa suông mà thôi, đều không thể coi là thật, hơn nữa ngay cả phụ thân cũng nói ta là yêu nghiệt hại nước, chẳng lẽ còn nghĩ muốn người bên ngoài thật tâm đối đãi với mình sao? Mấy ngày nay được sống trên mây chung quy chỉ là giả dối, cuối cùng vẫn phải trở lại làm bùn đất mặc người giẫm đạp…

Một bên miên man suy nghĩ, một bên chưa từ bỏ ý định rưng rưng chờ Tề Dư Phái thay đổi chủ ý, ánh mắt giống như dã miêu đang cực kỳ đói con ngươi chuyên chú phát ra lục quang, mới vừa rồi Tề Dư Phái hao tổn không ít tinh thần, thấy hắn yên lặng chưa chịu nhúc nhích, cũng không còn khí lực đi đoán ý niệm ngốc trong đầu tiểu hài nhi này, chỉ ngạc nhiên hỏi: “Như thế nào còn ăn vạ dưới đất? Không đi gọi người?”

Tâm Mục Tử Thạch có chút nguội lạnh, nghiêng ngả lảo đảo bò người đứng dậy, đến cạnh cửa kiềm nén không được mà khóc nức nở, nhất thanh: “Hà Bảo Nhi!” Làm Hà Bảo Nhi sợ đến mức lá gan nhỏ như nghiền thành bột phấn, còn tưởng Thái tử xảy ra chuyện, run rẩy chân đẩy cửa chạy vào, cũng khóc nức nở hô: “Điện hạ…”

Nhìn kỹ thấy Thái tử nghiêng người nằm trên tháp thượng, tuy rằng sắc mặt xanh xao, nhưng vẫn êm đẹp thở hổn hển, không khỏi quay đầu trợn mắt liếc Mục Tử Thạch một cái, gọi người chuẩn bị một chén tổ yến tuyết lê, hai cung nữ đi vào, một người tiếp nhận bát uy hắn, một người ở bên cạnh hỗ trợ, nhìn các nàng gọn gàng thành thục hầu hạ, Hà Bảo Nhi không dám chậm trễ, vội nhanh chân chạy đến Thái y viện truyền thái y.

Giữa bóng người lắc lư lộn xộn, Tề Dư Phái gặp Mục Tử Thạch vẫn còn ngẩn ngơ đứng ở cửa, giống như tiểu động vật đáng thương cô đơn bị vứt bỏ (đáng yêu-ing >”<), vội nuốt xuống ngụm nước canh, ngoắc hắn tới gần, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi vừa rồi cũng nghe được?”

Mục Tử Thạch gật gật đầu.

“Nghe hiểu rõ ràng?”

Thần sắc Mục Tử Thạch lộ ra chút mê võng, nói: “Có một ít, nhưng không hiểu lắm.”

Tề Dư Phái cười, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, khụ nói: “Ngươi còn nhỏ, nghe không hiểu cũng không sao… Chỉ cần biết rằng từ nay về sau ngươi là của ta, trong thiên hạ này có thể đánh ngươi bắt giam ngươi, chỉ có ta, thật tình đối tốt với ngươi, cũng chỉ có một mình ta.”

Tục ngữ có câu “Chiêng trống nghe tiếng mà lời người nghe thanh”, chỉ vài câu chân chính lại thay đổi đi số phận một con người, có điều giữa vạn lý cũng khó tìm ra, vừa vặn Mục Tử Thạch ngàn dặm mới tìm được một cái, quan sát vẻ mặt có thể hiểu rõ nội tâm, nghe xong lời Tề Dư Phái liền im lặng cân nhắc, đôi mắt nhất thời mở to xoay tròn, trong con ngươi mạt xanh thẳm kia đột nhiên sáng ngời, giống như mặt trời nồng ấm giữa ngày hè, xanh trong đầy hy vọng: “Ngươi còn muốn ta? Có phải hay không? Có phải hay không?”

Tề Dư Phái cong ngón tay ở trán hắn gõ một cái: “Ta vất vả hao hết võ mồm như thế, còn không phải vì bảo vệ ngươi? Ta khi nào nói qua không muốn ngươi bắt giam ngươi đuổi ngươi ra ngoài? Thật không hiểu cái đầu nhỏ này của ngươi đến cuối cùng là nghĩ cái gì a?”

Mục Tử Thạch tươi cười rạng rỡ vô cùng, kéo tay áo Tề Dư Phái nhảy nhót: “Ta biết ngươi sẽ không gạt ta!” Nhảy một hồi, chợt nhớ đến lời phụ thân “Hậu hoạn vô cùng, giang sơn đổi chủ”, tuy rằng không hoàn toàn nghe hiểu được, nhưng cũng biết trong đó có chỗ ác liệt, tiến đến bên tai Tề Dư Phái, đè thấp âm thanh nói: “Nhưng phụ thân nói ta là mầm tai họa, ta ở đây có phải hay không sẽ hại đến ngươi…”

“Câm miệng.” Tề Dư Phái nhẹ giọng quát: “Lời này nếu lần sau còn dám nói nữa, ta sẽ kêu Hà Bảo Nhi hung hăng tát miệng ngươi.”

Nhìn Mục Tử Thạch che cái miệng củ ấu nhỏ nhắn, vẻ mặt lo lắng bộ dạng đáng yêu, nhịn không được trong lòng vui vẻ cùng buồn cười, cũng ghé sát tai hắn nói: “Đợi bệnh ta tốt lên liền mang ngươi ra ngoài dạo chơi, ta tự có biện pháp làm cho ngươi biết, ngươi căn bản không phải cái gì yêu nghiệt hay điềm xấu… Còn có, hôm nay nghe được những gì, một câu cũng không được nói ra ngoài, nếu để người khác biết, ngay cả ta cũng sẽ không bảo vệ được ngươi.”

Dứt lời vỗ vỗ ót hắn: “Hiểu chưa? Đứa nhỏ ngốc?” (Uy! Tiểu Phái, ngươi cũng chỉ mới mười bốn tuổi a o_o)

Cái khác Mục Tử Thạch chưa chắc hiểu, nhưng vẫn hiểu được Tề Dư Phái là thật tâm với mình, đối đãi mình tốt không gì bằng, lập tức nhu thuận ứng một tiếng: “Ân!” Đi đến nhuyễn tháp đem mũi nhỏ cọ cọ lên mặt, hai tay ôm cổ Tề Dư Phái ủng trước ngực hắn, rất giống mèo con tìm chỗ ấm liền làm nũng ở đó, chẳng chịu rời đi ____ ____ hai cung nữ đứng cạnh bên kinh hãi tròng mắt như muốn rớt ra, liền đem ánh mắt chính mình quăng xuống hài tiêm.

Tề Dư Phái cũng không cho là hắn ngang bướng, ngược lại mỉm cười trong mắt tràn ngập sủng nịch cưng chiều, một lúc sau đẩy Mục Tử Thạch ra: “Quay về Chiêu Húc điện của người đi, ta bị nhiễm phong hàn, nếu không cẩn thận lây cho ngươi, làm ngươi không học thuộc sách, sẽ bị Ô tiên sinh đánh lòng bàn tay a.”

Mục Tử Thạch cười hì hì nói: “Sẽ không, gậy trúc kia hắn đã mang về nhà, nói phải tước thành cái móc câu thịt. Điện hạ, Ô tiên sinh đối ta càng ngày càng tốt, tuy rằng luôn nghiêm khắc, nhưng hài lòng cũng thật thích ta, còn nói sau này sẽ dạy ta vẽ tranh hoa mai.”

Tề Dư Phái ăn xong một chén nhỏ tổ yến tuyết lê, ho suyễn bình phục đôi chút, chỉ cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ, bên tai nghe Mục Tử Thạch liên miên tán gẫu, càng thêm buồn ngủ, nhắm mắt lại khóe miệng nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Hoa mai đồ của Ô tiên sinh là đương thế nhất tuyệt, khó có được hắn đồng ý dạy ngươi.”

Mục Tử Thạch cũng thực cảm khái, cổ họng nhỏ non nớt thở dài, trắng noãn tựa như kem sữa ngọt ngào thơm ngon: “Điện hạ, trong cung thật là tốt, đến nơi này ta mới biết, nguyên lai cũng có người thích ta, điện hạ thì không cần phải nói, ngay cả hoàng hậu cũng đối đãi ta rất tốt, Bích Lạc tỷ tỷ bọn họ cũng đều thích ta…”

Tề Dư Phái đột nhiên mở mắt ra: “Mẫu hậu như thế nào đối ngươi tốt?”

Mục Tử Thạch bị ánh mắt sắc bén gần trong gang tấc làm hoảng sợ: “Không… Cũng không có gì, mấy ngày trước hoàng hậu có sai ngươi thưởng cho ta hộp bút Hồ Châu, còn có một hộp bơ điểm tâm.”

“Ngươi ăn?”

Mục Tử Thạch cắn môi, có chút sợ hãi rồi lại không dám nói dối: “Ăn…”

Tề Dư Phái hạ mi giấu đi ánh mắt rõ ràng muốn kháp cổ Mục Tử Thạch từ trong bụng hắn đào ra, một lúc lâu mới nhẹ nhàng cười: “Ăn ngon sao? Như thế nào không chừa cho ta?”

Tóc gáy Mục Tử Thạch dựng lên, run giọng nói: “Ta… Ta quên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.