Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 16: Sở khanh được yêu thích




Cô bé kia trừng mắt, giống như muốn khóc. Nhiêu Lực Quần đứng phía sau sắc mặt cũng khá khó coi.

Chẩm Khê đơ người, đúng là giờ nói gì cũng không được.

Lư Ý là một cô bé rất ngây thơ thẳng thắn, tuổi còn nhỏ lại được người nhà che chở quá tốt, không hiểu sự phức tạp trong các mối quan hệ. Mấy cấu kia, rõ ràng là Chẩm Khê nói để Nhiều Lực Quần thấy khó chịu, thế nhưng Lư Ý lại nghĩ là thật, cô bé cho rằng Chẩm Khê mắng Nhiêu Lực Quần ngu ngốc.

Chẩm Khê kéo Lư Ý: “Lễ kéo cờ sắp bắt đầu rồi, nhanh đi xếp hàng.”

Lư Ý tội nghiệp hỏi cô: “Sao cậu ta vô duyên vô cớ mắng mình là kẻ ngốc? Mình cũng không có làm gì mất lòng cậu ta.”

Chẩm Khê véo nhẹ má cô bé, nói: “Vì cậu xinh đẹp lại đáng yêu.”

Lư Ý lập tức cười hì hì, hỏi: “Điều đó thì có lên quan gì?”

Chẩm Khẽ rất không muốn thừa nhận, Nhiều Lực Quần mặc dù là tên Sở Khanh không hơn không kém, nhưng cũng là một tên Sở Khanh được nhiều người thích. Dáng dấp đẹp trai, học giỏi nhà lại giàu, trong lòng mỗi nữ sinh ở độ tuổi thanh xuân phơi phới đều có một hình mẫu người trong mộng như vậy.

Mới khai giảng ngày đầu tiên, Lư Ý đã hẹn được nam thần của các cô gái cùng đến nhà sách sau giờ học. Người khác đều sẽ cho rằng, đó là khoe khoang lộ liễu.

Con gái tức giận đúng là khó hiểu, mà cũng chỉ có con gái mới hiểu được suy nghĩ của con gái.

Ngoại hình, điều kiện gia đình của Lư Ý đều rất tốt, muốn tìm khuyết điểm, cũng chỉ có học tập là hơi kém một chút.

“Sau này cậu nhớ cách xa Nhiều Lực Quần ra.” Chẩm Khê nhắc nhở. Ai biết được về sau cái tên tai họa đó lại gây ra bao nhiêu chuyện nữa?

“Vì sao? Lớp trưởng đẹp trai như vậy.”

“Đẹp trai có thể ăn thay cơm sao?” Chẩm Khê hoàn toàn bó tay với bộ dạng mê trai của Lư Ý, “Người đẹp trai như Nhiêu Lực Quần cũng không phải không có, cậu nhìn xung quanh mà xem.” Chẩm Khê tận tình khuyên bảo, bộ dạng như bà mẹ sợ con gái yêu sớm.

Cũng may lúc kéo cờ, Lư Ý lại rôm rả mà bàn luận về anh đẹp trai cầm cờ với Chẩm Khê, hoàn toàn quên mất vị lớp trưởng mà cách đó không lâu cô bé vẫn luôn miệng nhắc.

Tiết học buổi sáng kết thúc, đến thời gian ăn cơm trưa.

Trường số 7 có ba nhà ăn, tất cả đều đồng nghìn nghịt nào là học sinh. Chẩm Khể nhìn mà đau cả đầu, hoàn toàn không còn cảm giác thèm ăn.

Cô như Lâm Tuệ mong muốn, dùng ba tệ mua cơm và hai món rau, lấy thêm một bát canh miễn phí.

Lúc cô uống xong canh rồi, Lư Ý mới bừng khay đồ ăn đầy ắp tới.

Chẩm Khê nhìn sang, đùi gà, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, cá hấp, không có lấy một món rau.

Cô và Lư Ý đểu giật mình nhìn món ăn của đối phương.

“Cậu ăn vậy mà không ngán sao?”

“Cậu chỉ ăn có vậy thôi sao?”

“Mình không thích ăn rau.”

“Những đồ ăn này tốn bao nhiêu tiền?”

Lư Ý gãi đầu, nói: “Mình cũng không biết, mẹ làm thẻ ăn cho mình, cứ quẹt thẻ là được.”

Chẩm Khê gật đầu, bắt đầu động đũa.

Lư Ý gắp một cái đùi gà đặt lên khay cơm của cô, nói: “Cậu ăn thử cái này, đùi gà mình thích ăn nhất đấy.”

Chẩm Khê vừa định gắp trả lại, Lư Ý đã gạt một nửa đồ ăn trong khay của cô bé qua, xong còn lấy một miếng cà rốt từ bát của Chẩm Khê: “Cà rốt chính là loại rau duy nhất mình thích ăn, nhưng mà vừa rồi không thấy có.”

Nói xong lại sột soạt ăn cơm.

Chẩm Khê nhìn cô bé ăn cơm ngon lành, mới bắt đầu có cảm giác đói bụng.

“Lần sau đừng chia đồ ăn cho mình nữa.” Chẩm Khê nói.

“Vì sao? Bạn tốt không phải nên cùng nhau chia sẻ và giúp đỡ sao.” Lư Ý nhìn cô, biểu cảm có chút tổn thương.

Chẩm Khẽ thở dài, trong khoảng thời gian này, tiền cổ kiếm được từ chỗ dì Từ cũng đủ cho cô ăn cơm trưa tử tế. Bây giờ cô cố ý mang bộ dạng đáng thương này, còn không phải muốn để người khác nhìn thấy, tốt nhất là để giáo viên tới ăn cơm nhìn thấy sao.

Nếu thật sự ăn uống bừa bãi như Lư Ý thì không đến mấy ngày cô sẽ biến thành một đứa béo trục béo tròn. Đến lúc đó nói với người khác gia đình cô rất nghèo, bị mẹ kế ngược đãi, ai sẽ tin?

“Mình có mục đích riêng, cậu không hiểu thì về nhà hỏi mẹ xem, mẹ cậu khẳng định sẽ không để cậu chia cơm cho mình.”

“Vậy mình ăn cơm của cậu cũng không được sao?” Lư Ý hỏi.

Chẩm Khế nhịn không nổi bật cười, đem khay cơm đẩy tới trước mặt cô bé, nói: “Ăn ăn, ăn đi, nhóc mập mạp.”

Buổi chiều, lúc vào học chủ nhiệm lớp đẩy cửa vào, nói có người tìm Chẩm Khê.

Chẩm Khê đi theo chủ nhiệm lớp ra ngoài, phát hiện người đến tìm mình chính là cô giáo Lý.

Cô đứng ngay phía dưới cột thông báo dán bảng thành tích, vẻ mặt vui mừng mà nhìn Chẩm Khê.

“Em là đứa trẻ giỏi nhất mà cô từng dạy, có thể được tiếp tục đi học thật sự là quá tốt.”

Chẩm Khê cố nén nước mắt, nói: “Làm phiền cô phải quan tâm em như vậy, em thật sự cảm ơn cô.”

Cô giáo Lý ôm cô vào lòng, nói: “Tội nghiệp, em tuổi còn nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều khổ sở. Giờ thì tốt rồi, em hãy học thật giỏi, thi vào một trường đại học tốt, rời khỏi nơi này, về sau sẽ không bao giờ có người nào bắt nạt được em nữa.”

Chẩm Khê che mắt, nghẹn ngào nói: “Em biết, em nhất định sẽ học thật giỏi, nhất định sẽ thi vào một trường đại học tốt.”

Cô giáo Lý chỉ ở lại một lát, trước khi đi còn cho cô một đống tài liệu học tập, dặn dò cô phải cố gắng học tập.

Chẩm Khê đứng ở bên ngoài lau khô nước mắt, cảm thấy bình tĩnh rồi mới trở lại phòng học.

Nhìn xem, bên cạnh có nhiều người ghê tởm như vậy, việc khó khăn, khổ sở liên miên không ngừng. Nhưng vẫn sẽ có người giơ bó đuốc, bước một mình trong đêm tối về phía trước. Chỉ cần cho cô một đốm lửa nhỏ, cô cũng có thể châm lên hy vọng về tương lai.

Tiết học cuối cùng của ngày đầu tiên cũng kết thúc, Chẩm Khê thu dọn sách vở chuẩn bị trở về nhà.

Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy Nhiêu Lực Quần đứng trước mặt, nhìn chằm chằm cô thu dọn mọi thứ: “Nhanh chút, không phải nói muốn đi nhà sách sao?”

Người này thật sự là!

Lư Ý chui ra từ đằng sau đây có một cái, khuôn mặt tươi cười, nói: “Đi đi đi. Bố mình tới đón rồi. Lớp trưởng, bạn đi về như thế nào?”

“Tôi đi xe đạp theo sau các cậu.”

Chẩm Khê bị Lư Ý kéo đi ra ngoài, kèm theo đó là không ít ánh mắt “thân thiện” của đám con gái.

Cô bị Lư Ý nhét vào trong xe, miệng bĩu lại: “Tại sao phải cùng cậu ta đi nhà sách?”

Mẹ Lư Ý quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới “ổ” một tiếng, nói: “Đi theo sau xe nhà chúng ta, cậu nhóc đẹp trai kia là ai?”

“Lớp trưởng lớp chúng con đấy, lần thi này đứng thứ hai toàn khóa.”

“Oa, trông đẹp trai mà học tập lại tốt.”

Mẹ Lư Ý quay đầu lại nhìn mấy lần, khen ngoại hình Nhiêu Lực Quần từ đầu đến chân, cuối cùng trông thấy sắc mặt Chẩm Khế mới ngừng nói.

“Đan Đan nhà chúng ta hình như không thích cậu ấy cho lắm. Cũng đúng, hai đứa là đối thủ cạnh tranh, ghen tị là bình thường. Nếu có thể cạnh tranh cùng nhau tiến bộ thì tốt hơn.”

Cùng nhau tiến bộ cái quỷ gì, cô đi cầu độc mộc của cô, Nhiếu Lực Quần đi đường của hắn, tiện thể mà bị treo chân thì càng tốt.

***

Xuống xe, nhìn thấy Nhiêu Lực Quần, mẹ Lư Ý lại kéo cậu ta lại, khen ngợi một trận. Lúc nói chuyện, hai mắt nhìn chằm chằm cậu ta, giống hệt bộ dạng mề giai của Lư Ý.

Vào nhà sách, Lư Ý liền đi tìm khu tiểu thuyết, truyện tranh. Ngược lại, Chẩm Khê và Nhiêu Lực Quần đến thẳng khu sách phụ đạo.

Giờ tiền dư cổ có không nhiều, nên quyết định chỉ có thể chọn mua những thứ cần thiết nhất.

Chẩm Khể nhìn qua một lượt, sau đó chỉ lấy quyển Đề ôn thi toán cấp ba liền đi.

Nhiều Lực Quần nhìn sách có mua, cằn nhằn không ngừng ở sau lưng có.

“Cậu điên rồi phải không? Bây giờ làm sao mà cậu đã làm được quyển đấy? Bên trong bao gồm tất cả kiến thức của cấp hai, không có giáo viên hướng dẫn cậu có thể hiểu sao? Hay là cậu mời gia sư học phụ đạo?”

“Tôi có mời gia sư hay không cậu hẳn phải biết chứ?”

Nhiều Lực Quần đứng trước mặt ngăn cô lại hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Đừng nói với tôi trước đó cậu không đi điều tra tội. Cha mẹ tôi là ai, tôi học tiểu học ở đầu, đọc sách gì, có hay không mời gia sư học phụ đạo, nếu như mời thì mới được ai? Vào ngày có kết quả thi đó cậu hẳn là đều biết rồi đi.”

Nhiều Lực Quần nhìn chằm chằm cố giống như thấy quỷ.

“Thế nào? Kết quả điều tra có hài lòng không? Biết được tôi chỉ là đứa nhà quê, toàn bộ chỉ nhờ vào năng lực của bản thân, đối với cậu mà nói cũng không dễ chịu đâu nhỉ, lớp trưởng đại nhân kính mến của tôi.”

Đối phương chặn ngang một tay trước mặt cô: “Có phải cậu cũng điều tra tội rồi không?”

Chẩm Khẽ giật giật khóe miệng, không nói gì lách qua cậu ta đi ra ngoài.

Nhiêu Lực Quần là cái đức hạnh gì, cô còn không rõ ràng sao, tự xưng là thiên tài, nhưng mà thiên tài lại bị kéo ngã rồi.

Giữa cậu ta và thiên tài chân chính, chênh lệch cả vạn dặm.

Chẩm Khê đột nhiên cảm thấy như bị tảng đá đè nặng, cảm giác đứng thứ nhất, có hiện tại đã hiểu rõ.

Mới ngày đầu tiên, ánh mắt và áp lực đến từ mọi phía đã ép cho cô không ngừng lo âu, bực bội. Đứng đầu toàn khóa phải chịu sự cạnh tranh và xung kích còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán.

Thế nhưng người kia... giống như vẫn luôn giữ được dáng vẻ nhẹ nhàng như không, tự tin đến khiến người khác không thể hiểu được.

Nếu như việc học của người kia không bị gián đoạn, nếu như lúc trước chuyện kia không xảy ra, hoặc là khi đó không đụng phải cố, thì...

Còn may!

Chẩm Khê sờ nơi trái tim đang đập của mình và nghĩ, tất cả đã trở lại như xưa, à không phải là tốt đẹp hơn. Ông trời không chỉ cho cô cơ hội một lần nữa làm người, đồng thời cũng cho người kia cơ hội.

Còn may!

Khi về đến nhà, những người khác đã bắt đầu ăn cơm. Trông thấy Chẩm Khê, Chẩm Toàn cau mày nói một câu: “Lâm Chinh nói trông thấy mày ngồi xe giám đốc Lư về, đáng lẽ mày phải về từ sớm rồi chứ? Bố phải nhắc nhở mày, mặc dù mày với Lư Ý có quan hệ rất tốt, nhưng cứ lợi dụng người ta mãi cũng không được. Đừng để sau lưng người ta lại nói con cái nhà này không được dạy bảo.”

“Con cùng Lư Ý đi đến nhà sách mua sách. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng nên bố bạn ấy mới lái xe đưa đón. Về sau bạn ấy đi xe đạp, con đi bộ, không gặp nhau nữa.”

“Con mua sách sao?” Lâm Tuệ liếc nhìn cô, mơ hồ mong đợi điều gì đó.

“Con nào có tiền mua sách.” Chẩm Khẽ mỉm cười, ngồi xuống ăn cơm.

Đúng là có cơ hội liền muốn điều tra tiền của cô.

“Ngày đầu tiên khai giảng đã quen rồi chứ.” Chẩm Toàn nói, “Nghe nói con trai giám đốc xưởng của bố là bạn cùng lớp với mày, mày liệu mà cư xử, đừng có gây chuyện.”

Lời này chậm mất rồi, cố đã đắc tội với người ta. Chẩm Khế vụng trộm lè lưỡi một cái, trong lòng có cảm giác vui sướng như thực hiện được trò đùa dai.

“Lần này con thi đứng nhất khóa, trường học có nói cho phần thưởng gì không?” Lâm Tuệ hỏi.

“Miễn toàn bộ học phí và sách vở học tập, điều này mẹ không biết sao?” “Chỉ có như vậy sao? Không phải nói có học bổng à?”

“Phải đứng đầu kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ mới có, con hôm nay vừa mới đi học, lấy đâu ra học bổng.”

“Thật?”

“Anh cũng học cùng trường mà, không tin mẹ hỏi anh ấy đi.”

Lâm Chinh hừ một tiếng: “Đứng nhất đầu vào thì có gì hay ho? Mày nên mừng vì lần này may mắn đi.”

“Anh nói đúng lắm, thi đứng nhất khóa và đứng nhất đếm ngược, cũng đều cần phải có may mắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.