Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 15: Khai giảng rồi




Nhà có cách trường số 7 không xa mà cũng chẳng gần, không có xe buýt đi thẳng đến đó, cũng không có xe buýt đưa đón của trường. Đi xe ô tô thì mất mười phút, đi xe đạp thì hai mươi phút, nếu đi bộ thì phải mất hơn một tiếng.

Hiện nay trong nhà có ba chiếc xe đạp, theo thứ tự là của Chẩm Toàn, Lâm Chinh và Chẩm Hàm. Chẩm Toàn và Lâm Chinh đều dùng nó để đi làm, đi học, còn với Chẩm Hàm thì xe đạp chỉ là một món đồ chơi.

Trước hôm bắt đầu đi học, Chẩm Khê hỏi Chẩm Toàn, có thể cho cô dùng xe đạp của Chẩm Hàm để đi học hay không.

Chẩm Toàn từ chối vô cùng dứt khoát, lý do của ông ta khiến Chẩm Khê không nói nên lời.

“Chiếc xe kia lúc mua rất đắt, sau này mày đi mà làm xe cũ hay hỏng hóc thì làm thế nào? Hàm Hàm sẽ không vui”

Suýt chút nữa Chẩm Khê đã vỗ tay khen ông ta một câu “Bố thật tuyệt!” Cho nên cô sẽ không tự rước lấy nhục mà hỏi ông ta về vấn đề mình đi học bằng cách nào nữa.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Chẩm Khế sang chỗ Lâm Tuệ lấy tiền mua bữa sáng và bữa trưa cho ngày mai.

Lâm Tuệ chỉ cho cô ba tệ, còn nói: “Trong nhà có mì sợi, bữa sáng con tự làm mà ăn. Buổi trưa ở nhà ăn thì mua năm hào Cơm, rồi gọi thêm hai món rau, vậy là đủ rồi.”

Lâm Tuệ vốn không tin Chẩm Khế không có một đồng nào. Với mức độ cưng chiều cháu gái của bà ngoại nó, Lâm Tuệ cũng không tin bà ta sẽ không lén lút cho Chẩm Khê tiền. Có điều Chẩm Khê giấu rất kỹ, mụ ta tìm mãi mà không vẫn tìm được.

Trẻ con mà, không chịu được nhất chính là đói bụng, chỉ cần Chẩm Khê lấy thêm tiền ra ăn cơm thì mẹ có thể tìm lý do để tịch thu tất cả tiền của cô.

Đối với việc Lâm Tuệ chỉ đưa ít như vậy, Chẩm Khê cũng không nói gì, cô chỉ cười rồi nhận lấy.

Ngày hôm sau là ngày bắt đầu đi học, năm giờ sáng cô đã dậy, rửa mặt rồi làm bữa sáng, sáu giờ đã ra khỏi nhà. Cô phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ để đến kịp tiết tự học sớm lúc bảy giờ ba mươi phút.

Khi cô ra khỏi cửa, những quầy hàng bán đồ ăn sáng vẫn chưa mở hàng, con đường yên tĩnh, lạnh lẽo càng lộ rõ sự cô đơn của cô.

Cô vẫn đang nghĩ đến chuyện ở lại trường. Qua một hai tháng nữa, trời sẽ sáng rất muộn, cũng càng ngày càng lạnh, đến lúc đó mà vẫn đi bộ đến trường như thế này thì sẽ rất vất vả.

Trước giờ vào lớp mười lăm phút, Chẩm Khê bước vào phòng học. Liếc một cái cô đã nhìn thấy Lư Ý đang cười híp mắt vẫy tay với mình.

Chẩm Khế ngồi xuống bên cạnh cô bé, hỏi cô bé hôm nay đến trường bằng cách nào.

“Bố tớ lái xe đưa tớ đến, nói là ngày đầu tiên đi học nên không yên tâm cho tớ đi xe đạp một mình. Có điều, sau này bọn mình có thể đi học cùng nhau rồi, mỗi sáng sớm tớ sẽ đến nhà cậu gọi cậu”

“Sợ rằng không được rồi, tớ không có xe đạp” Chẩm Khê nói.

“Hả? Vậy sáng nay cậu đến trường bằng cách nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lư Ý lập tức nhăn lại.

“Đi bộ”

Lư Ý trợn tròn mắt, miệng há to, khiến Chẩm Khê bật cười ha ha.

Chẩm Khê vỗ mặt cô bé, vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đang đứng cạnh bàn giáo viên nhìn xuống.

Một cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt đẹp trai có nét thư sinh, vẻ ngoài của cậu ta rất dễ dàng mê hoặc người khác.

“Cậu nhìn kìa, chính là cậu ta, chính là cậu ta” Lư Ý chọc eo Chẩm Khê, nói nhỏ, “Chính là cậu ta, con trai của giám đốc nhà máy, người đứng thứ hai. Lúc trước tớ đã nghe nói cậu ta sẽ học cùng lớp với bọn mình đấy”

“Con trai giám đốc nhà máy?” Chẩm Khể lặp lại một lần.

Đã rất nhiều năm rồi cô chưa nghe thấy người khác gọi Nhiêu Lực Quần như vậy, sau này mọi người đều gọi hắn là “Con trai tội phạm tham n”.

Khi hai người đang nói chuyện, Nhiêu Lực Quần đã đi xuống. Cậu ta lướt qua Chẩm Khê và Lư Ý, đặt cặp sách lên cái bàn ngay sau lưng hai người.

Chẩm Khê để ý thấy khi Nhiêu Lực Quần đi qua hai người, gò má Lư Ý hơi ửng hồng.

Cô cảm thấy buồn cười, tâm sự của cô bé này giống như một bài thơ, ngây ngất một chút cũng là có thể.

Có điều, tên Nhiêu Lực Quần này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, cô phải đề phòng một chút.

Lư Ý kéo Chẩm Khế quay đầu lại chào hỏi Nhiều Lực Quần. Cậu ta gật đầu rất thờ ơ, sau đó nói với Chẩm Khê: “Cậu biết là tôi sẽ tranh vị trí thứ nhất với cậu nên mới không cho tôi mượn tẩy chứ gì?

Ôi này! Sao mà người này vẫn cứ thích làm màu như vậy nhỉ? Trước kia cô mù đến mức nào mà lại cảm thấy hắn ta rất đặc biệt chứ?

“Cậu nghĩ nhiều rồi” Chẩm Khê cũng học các cậu ta nói đáp trả lại, “Cậu có sức cạnh tranh với tối Chờ đến lúc nào cậu thi được điểm tối đa lại nói đi”

Lúc này sắc mặt Nhiều Lực Quần chợt biển, trong đôi mắt nhìn Chẩm Khê lộ rõ sự lạnh lẽo.

Lư Ý vội vàng kéo tay áo cô, nói nhỏ: “Cậu ta đứng thứ hai đấy, tớ mới đứng thứ một trăm linh ba, cậu không phải cũng cảm thấy tớ rất ngốc đấy chứ?”

Chẩm Khê véo nhẹ khuôn mặt mềm mại, núng nính của cô bé: “Tớ cố ý trêu cậu ta thối. Cậu không thấy cậu ta không tức giận sao? Lần này để thi rất khó, A Ninh nhà chúng ta đã rất giỏi rồi.”

“Đan Đan, cậu nói chuyện thật giống mẹ tớ”

Chẩm Khê quả thực dở khóc dở cười.

Tiết đầu là môn Anh, cô giáo dạy tiếng Anh cũng là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, cô ấy họ Chu.

Cô Chu mặc một chiếc váy cứng nhắc mà nghiêm nghị. Khi cô đứng trước bàn giáo viên trông rất nghiêm trang.

“Trước tiên chọn lớp trưởng” Tiếng nói của cô cũng vô cùng cứng rắn, nghe còn có hơi vô tình.

“Có ai tự ứng cử không?”

Vừa dứt lời, trong phòng học nhiều cánh tay mọc lên như nấm sau cơn mưa.

Người đầu tiên chính là Nhiêu Lực Quần, từ khi học mẫu giáo cậu ta cũng đã làm lớp trưởng, rất biết ăn nói, khiến cho rất nhiều cô bé bỏ phiếu cho cậu ta. Đương nhiên, cũng có nhiều người đơn thuần chỉ vì thấy cậu ta đẹp trai.

Sau khi có kết quả bầu lớp trưởng, giáo viên chủ nhiệm lại hỏi trước một câu: “Chẩm Khê là bạn nào? Giơ tay cô xem một chút”

Ánh mắt lợi hại của giáo viên chủ nhiệm quét về phía Chẩm Khê, hại cô có chút hoảng.

“Em có muốn làm lớp trưởng hay không?”

Chẩm Khê lắc lắc đầu.

“Vậy chúng ta vỗ tay chào mừng lớp trưởng mới của chúng ta - bạn Nhiêu Lực Quần”

Chẩm Khê nghĩ thầm đầu của mình nếu có thể xoay 180 độ thì thật là tốt, vào lúc này có rất muốn nhìn sắc mặt Nhiêu Lực Quần, không biết cậu ta có hiểu được một ý khác trong câu nói vừa nãy của giáo viên chủ nhiệm hay không.

Sau đó là tranh cử vào ban cán bộ lớp, Chẩm Khế không có hứng thú nên không thể làm gì khác ngoài ngồi đờ ra, chỉ khi Lư Ý tranh cử làm lớp phó văn nghệ thì cô mới giơ tay bỏ một phiếu cho cô bé.

Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm nói: “Còn sót lại cán sự môn của cô, Chẩm Khê, em làm đi. Lần này không thi tiếng Anh, cũng không biết học lực môn này của em như thế nào. Sau này làm cán sự môn của cổ rồi thì em phải tiếp tục cố gắng đấy.”

Hoàn toàn không cho Chẩm Khê cơ hội từ chối.

Hết giờ học, Nhiều Lực Quần nói với cô: “Cán sự môn của giáo viên chủ nhiệm, cũng gần giống lớp trưởng rồi”

“Không không không, vẫn khác nhiều lắm.” Chẩm Khê nhìn cậu ta, “Tôi cũng không cần đứng như đứng gác, mỗi ngày vào tiết hay hết tiết đều phải hô “đứng dậy”

Kiếp trước, cô đã đặt hắn vào vị trí quan trọng nhất trong lòng, đi kè kè sau hắn, nhìn ánh mắt hắn mà làm người, làm việc. Đến cuối cùng chỉ nhận được kết cục bi thảm mà hễ nhắc đến sẽ chỉ khiến người ta buồn cười.

Bây giờ tất cả đã quay lại từ đầu, thực sự là...

Đi từ từ nhé, không tiền!

Mấy tiết học tiếp theo đều là các giáo viên bộ môn phát biểu suy nghĩ cùng lời khuyên liên quan đến cuộc sống ở trường cấp hai. Có người nghe rất chăm chú, rất say mê, tràn ngập ước mơ đối với tương lai, ví dụ như Lư Ý.

Nhưng Chẩm Khê đã bắt đầu lo lắng vì tương lai của mình.

Bản thân cô rất rõ ràng lần thi này vì sao mình lại đứng thứ nhất. So với mấy đứa trẻ cùng tuổi mà nói, cái mà cô dựa vào, chẳng qua là nền tảng học từ kiếp trước.

Nhưng lúc trước cô cũng chỉ học hết cấp hai. Dần dần, loại ưu thế và chênh lệch này sẽ bị thu hẹp lại. Nếu như đứng cùng vạch xuất phát với những đứa trẻ khác, Chẩm Khê cũng không biết liệu mình có thể cạnh tranh với chúng nó được hay không.

Bây giờ việc cô có thể làm chính là liều mạng học tập.

“Tan học bọn mình đến cửa hàng sách đi, tớ muốn mua thêm vài quyển sách tham khảo với sách bài tập.” Chẩm Khi nói với Lư Ý.

Đôi mắt lấp lánh đầy sao của Lư Ý nhìn cô, nói: “Cậu còn muốn mua sách bài tập? Mấy quyển mà trường phát cho đã khó mà làm hết được rồi.”

“Đi xem một chút thôi”

“Nói khoác không biết ngượng.” Từ phía sau truyền đến một câu như vậy.

Chẩm Khê quay đầu lại, trong đầu thì nghĩ tại người này là tại chó thích nghe lén người khác nói chuyện hay sao mà mình và Lư Ý nói chuyện nhỏ như vậy, cậu ta cũng nghe thấy được.

“Muốn đi cửa hàng sách à? Cùng đi đi” Người phía sau cúi đầu, không biết là nói cho ai nghe. Chẩm Khê vốn không muốn để ý, nhưng Lư Ý đã vui mừng đáp: “Được được được”

“Lớp trưởng nói chuyện gì với bạn nữ phía trước mà cười vui vẻ như vậy? Giáo viên nhìn Lư Ý, xoay xoay viên phấn trong tay.

Chẩm Khế cúi đầu kéo tay áo Lư Ý, ra hiệu cho cô bé ngoan ngoãn nhận lỗi.

“Bọn em cùng bạn lớp trưởng hẹn nhau tan học đến cửa hàng sách mua sách”

Chẩm Khê ôm đầu, nghĩ thầm xong rồi.

Lư Ý vừa nói xong, trong phòng học không biết từ đầu thổi đến một trận gió, khiến toàn thân cô lạnh lẽo.

Thân thể Chẩm Khê căng cứng, chặn lại ánh mắt sắc bén của học sinh nữ ở bốn phía, cũng che lại nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt Lư Ý.

Rốt cuộc vẫn là tuổi còn nhỏ lại hồn nhiên mới có thể trực tiếp nói ra những lời này.

“Tiếp theo, tôi sẽ thảo luận với các em về vấn đề yêu sớm..”.

Giáo viên một giây trước vẫn còn nói về vấn đề liên quan đến áp lực và động lực học tập, bây giờ đột nhiên chuyển đề tài, khiến Chẩm Khể cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhức.

Nhiều Lực Quần thật đúng là một tai họa.

Thứ Hai phải chào cờ, học sinh sau khi tan học đều tụm năm tụm ba đi về phía sân luyện tập để tập trung.

Lư Ý kéo Chẩm Khê đi xuống cầu thang, phía sau có hai bạn học nữ dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: “Mẹ tớ nói với tớ, con gái ấy mà, quan trọng nhất là phải biết rụt rè. Thế nhưng có mấy người da mặt đúng là quá dày, giống như không được dạy dỗ vậy.”

Chẩm Khê quay đầu lại nhìn thấy người nói chuyện là một cô bé học cùng lớp với cô. Trông rất xinh xắn, ăn mặc cũng rất thời thượng, có vẻ điều kiện gia đình khá tốt.

Người kia thấy cô quay đầu lại, quay mặt sang chỗ khác, nói: “Cho rằng ngồi cùng bàn với người đứng thứ nhất thì giỏi lắm sao? Ngu ngốc vĩnh viễn vẫn là ngu ngốc thối”

Lúc này Lư Ý cũng hiểu được, cô bé quay đầu lại, trực tiếp hỏi: “Cậu đang nói tôi sao?”

“Tôi nói ai thì trong lòng người đó tự biết rõ”

“Cậu nói tôi ngu ngốc sao?” Lư Ý kiên nhẫn hỏi tiếp.

Chẩm Khê lôi kéo tay cô bé, nói: “Cậu đã thi đỗ lớp chọn, sao mà ngu ngốc được?”

“Lớp chọn cũng có người ngu ngốc mà, cậu không phải là người đứng thứ nhất từ dưới lên trong số học sinh nữ của lớp sao? Môn toán được có 73 điểm”

Lư Ý dừng bước, đứng dưới bậc thang ngước mắt nhìn cô bé kia: “Nếu cậu thi được điểm cao hơn tôi, cậu nói tôi ngu ngốc thì tôi sẽ thừa nhận. Mẹ tôi nói rồi, người thông minh nên có chút khí phách. Có điều tôi sẽ không tức giận, bởi vì Chẩm Khê cũng nói lớp trưởng ngu ngốc, nhưng mà lớp trưởng cũng không tức giận đấy thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.