Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 38: Thiên ti vạn lũ [2]




Khẩn khẩn trương trương mặc quần áo tử tế, Đào Mặc đứng ở gian ngoài, nhìn Cố Tiểu Giáp bưng chậu ra ra vào vào hầu hạ Cố Xạ rửa mặt, do dự nghĩ làm sao đi vào cáo từ Cố Xạ, chợt nghe gia đinh bên ngoài nhẹ giọng gọi Cố Tiểu Giáp.

Sự vụ lớn nhỏ ở Cố phủ hầu như đều do Cố Tiểu Giáp xử lý, Cố Xạ chỉ làm những chuyện y muốn làm. Bởi vậy người ngoài nhìn vào Cố Xạ và Cố Tiểu Giáp đều cảm thấy như là hành động hiếm có.

Cố Tiểu Giáp bưng bồn đi ra, hỏi: “Làm cái gì?”

Gia đinh nói: “Bên ngoài có người cầu kiến.”

“Sáng sớm?” Cố Tiểu Giáp nhíu mày. Lúc này tìm tới cửa đa phần là có chuyện vô cùng khẩn cấp, mà hắn đối việc vô vùng khẩn cấp từ trước đến nay không có hảo cảm.”Ai?”

“Người huyện nha.”

“… Ta biết rồi.” Cố Tiểu Giáp vẫy tay với gia đinh ra hiệu cho lui, lại xoay người chạy ra. Vào giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, ai nói hai nam nhân không bị tiên nhân phạt? Lúc này không phải tới rồi sao? Thảo nào tối hôm qua lúc hắn thấy Đào Mặc đã cảm thấy không bình thường, quả nhiên là đã chuẩn bị đào một cái bẫy rập muốn cho công tử nhảy vào!

Cố Xạ sau khi nghe xong lại không có đại kinh tiểu quái gì, thản nhiên nói: “Mời vào đi.”

Cố Tiểu Giáp vội nói: “Ta sợ bọn họ lai giả bất thiện!”

Cố Xạ ngước mắt, “Sợ?”

Cố Tiểu Giáp ngẩn người, ảo não nói: “Cũng phải, có gì đáng sợ. Ta đây phải đi gọi bọn họ vào!”

“Chờ một chút.” Đào Mặc ở gian ngoài nghe được rõ ràng, cuối cùng nhịn không được đứng ra nói, “Bọn họ ước chắc là đến tìm ta, việc này cứ để ta tự mình ra mặt giải thích thì hơn.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Tự mình ra mặt giải thích? Ngươi chuẩn bị giải thích như thế nào lý do ngươi tới Cố phủ?”

Đào Mặc bị hỏi nghẹn lời.

Cố Tiểu Giáp không chịu tha, “Ngươi giải thích thế nào vì sao ngươi lại qua đêm ở Cố phủ?”

Đào Mặc nói: “Cái này, là Cố phủ hiếu khách, cho nên…”

“Công tử nhà ta chưa bao giờ giữ khách nghỉ lại, nói như ngươi, giống như chúng ta cố ý nịnh bợ Huyện thái gia đại nhân.” Cố Tiểu Giáp không buông tha, nói mấy câu hoàn toàn chặn Đào Mặc không nói được lời nào.

Cố Tiểu Giáp cảm thấy đã trút hết giận, giẫm chân nhanh nhẹn chạy ra cửa. Hắn cũng muốn nhìn xem Mộc Xuân đến tột cùng muốn làm cái gì.

Đào Mặc lúng túng đứng tại chỗ, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Cố Xạ đang ngồi bên giường chỉnh lại ống tay áo .

Nếu có thể, hắn nguyện ý mỗi ngày đều nhìn y như vậy, dù cho chỉ là chỉnh chỉnh ống tay áo, hoặc là không làm gì cả. Nhưng lúc ánh mắt lạnh lùng của Cố Xạ nhìn sang, hắn liền biết đây bất quá là sự cam chịu từ phía hắn.

“Đa tạ ngươi đêm qua thu lưu, còn có y phục.” Đường nhìn của Đào Mặc di chuyển trái phải, sợ mình đối diện với y sẽ không thể dời đi nữa.

“Sao ngươi không phản bác hắn?” Cố Xạ hỏi.

Đào Mặc ngẩn ra, “Phản bác? Ai?”

Cố Xạ không đáp.

Đào Mặc nghĩ nghĩ, hỏi dò: “Ngươi nói Cố Tiểu Giáp?”

Cố Xạ nói: “Ngươi ở trên công đường không phải mồm miệng lanh lợi lắm sao?”

Đào Mặc không biết lời này của y là đang khen ngợi, hay vẫn còn vì việc thua kiện Khâu gia mà canh cánh trong lòng, đành nói: “Hắn nói cũng có lý. Ta vốn xông vào đây mà không hiểu ra sao, không giải thích sẽ khiến các ngươi thêm phiền phức.”

Cố Xạ đứng lên, “Đã như vậy, đi xem xem rốt cuộc là loại phiền phức nào.”

Đào Mặc nghĩ mãi cũng không nghĩ ra. Phiền phức hắn đem tới không phải là nửa đêm tự ý vào Cố phủ, lại còn mặc y phục của Cố Xạ sao? Sao nghe khẩu khí hắn, giống như còn có ý gì khác?

Bất quá nghi hoặc cũng chỉ nghi hoặc, hắn vẫn ngoan ngoãn đi cách sau Cố Xạ hai bước.

Cố Xạ đột nhiên dừng lại, quay đầu.

Đào Mặc ngẩng đầu liền thấy dung mạo y gần trong gang tấc, thoáng chốc mất bản năng nói chuyện, chỉ có thể mở to hai mắt chớp chớp nhìn y, tim đập thình thịch.

“Trên khay trà còn trà để qua đêm từ hôm qua, đi súc miệng chút đi.” Cố Xạ nói xong, bản thân mình bỏ đi trước .

Đào Mặc ngây ngô đứng tại chỗ hồi lâu, mới bừng tỉnh hoàn hồn, lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, chạy như bay vào gian trong, uống hai chén trà lạnh lớn, sau đó lại đưa tay hà hơi hai cái, sau khi thấy trong miệng không còn mùi gì mới chạy trở ra.

Cứ như vậy nán lại một lúc, Cố Xạ đã đi mất không thấy bóng dáng.

Đào Mặc đành lần mò đường đi trong phủ. Hắn vốn muốn tìm một người hỏi đường một chút, nhưng Cố Xạ thích yên tĩnh, trong phủ cũng không có nhiều gia đinh lắm. Hắn đi khoảng một nén nhang mới nhìn thấy người.

Thật vất vả chạy tới sảnh chính, bên trong lại một cảnh yên lặng.

Mộc Xuân và Cố Xạ ngồi ở một bên, ôn lãnh, lại xuất sắc như nhau.

Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp đứng sau lưng bọn họ, cùng trợn mắt nhìn nhau, lực lượng tương đương.

Đào Mặc rảo bước qua ngưỡng cửa, vào khoảnh khắc bọn họ nhìn sang, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, giống như mình là người dư thừa, vốn không nên xuất hiện ở nơi này, quấy nhiễu bọn họ. Bất quá cái ý nghĩ này rất nhanh đã bị nụ cười như xuân phong của Mộc Xuân làm cho biến mất không còn lại gì.

Mộc Xuân mỉm cười nói: “Đông gia tối qua đi nơi nào, để chúng ta tìm cả đêm.”

Đào Mặc nói: “Ta cũng không biết làm sao lại đến Cố phủ, khiến các ngươi lo lắng rồi.”

Mộc Xuân còn chưa nói, Hách Quả Tử đã mang khuôn mặt buồn bực đi tới, dùng thanh âm cực nhẹ oán hận nói: “Thiếu gia, Lân huyện và Đàm Dương huyện cách nhau hơn mười dặm, người làm sao có thể bất tri bất giác mà chạy từ Lân huyện về đây?” Ngụ ý hắn không tin lý do Đào Mặc giải thích.

Đào Mặc cười khổ. Hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào, nhưng hắn đích thực không nhớ rõ mình rốt cuộc đến Cố phủ bằng cách nào. Hách Quả Tử không nói hắn còn không nghĩ tới, bây giờ nghĩ lại, việc này xác thực vô cùng kỳ quặc. Với khoảng cách giữa Đàm Dương huyện và Lân huyện, đừng nói hắn uống rượu say bất tỉnh nhân sự, dù cho đầu óc có thanh tỉnh như hiện tại, cũng không có khả năng trở về đây bằng hai chân.

“Ta thật không biết làm sao lại đến được đây.” Hắn bất đắc dĩ giải thích.

Hách Quả Tử trước khi tới cũng đã cho rằng Đào Mặc mượn rượu giả điên, cố ý đến Cố phủ thân cận Cố Xạ, bởi vậy hắn nói cái gì cũng nghĩ là mượn cớ, huống gì, lý do của hắn lại thực quá khả nghi. Thử hỏi thiên hạ có nam nhân nào ăn no không có việc gì làm ngàn dặm xa xôi đến nhà của nam nhân khác?

Người nào đó ăn no không có việc làm cười híp mắt mở lời: “Y phục trên người đông gia, hình như không phải y phục hôm qua.”

Hách Quả Tử chăm chú nhìn lại, quả nhiên không giống, trong lòng lập tức bắt đầu suy đoán, nhìn ánh mắt Cố Xạ cũng là rất rất khác biệt.

Cố Tiểu Giáp càng nghe càng thấy tình thế phát triển không đúng lắm, vội lên tiếng: “Y phục hôm qua trên người hắn thối chết người, ta đem đi giặt rồi.”

Mộc Xuân nhìn Cố Xạ, cười đến ý vị thâm trường, “Thối á.”

Cố Xạ thản nhiên nói: “Đúng thật là có mùi, ta nghĩ có lẽ ở trên mái hiên cũng chưa bay hết.”

Mộc Xuân giả vờ không biết, nói: “A? Mùi đã lan đến nóc nhà, quả thật có mùi rất nhiều.”

Đào Mặc bị bọn họ miệng thì nói thối, miệng thì nói có mùi nghe đến muốn độn thổ cho xong, lúng ta lúng túng nói: “Lần sau ta sẽ không bao giờ uống rượu nữa.”

Mộc Xuân cười nói: “Đông gia hà tất tự làm khó mình? Uống rượu chính là lạc thú lớn của đời người. Chẳng phải nói Thiên cung có Quỳnh Tương ngọc thùy dịch, có thể thấy được dù có làm thần tiên thì cũng khó thoát thất tình lục dục, cũng bỏ không được thứ trong ly này a.”

Đào Mặc nói: “Nhưng uống rượu cũng chứa nhiều tai hại, ví dụ như, rượu có thể loạn… loạn, loạn tính?” Bởi vì không dám chắc mình nói có chính xác hay không, cho nên chữ cuối cùng hắn nói nhẹ vô cùng. Nhưng ngữ khí như vậy lọt vào tai ngươi khác lại là một cảm thụ khác.

Mộc Xuân nói: “Đông gia sao lại nói như thế? Chẳng lẽ tối qua người đã làm chuyện… gì?” Hắn nói với Đào Mặc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Cố Xạ.

Cố Tiểu Giáp tim đánh lộp bộp, thầm nghĩ: Tới rồi tới rồi, quả nhiên tiên nhân phạt!

Cố Xạ vẻ mặt thản nhiên nói: “Mộc huynh thấy, hắn có thể làm chuyện gì đây?”

Mộc Xuân thấy được thì ngưng, “Không có chuyện gì tự nhiên là tốt nhất.”

Đào Mặc nghe hai người bọn họ nói nói cười cười, luôn cảm thấy trong lời nói có gì đó, nhưng hắn trời sinh không nghe ra huyền cơ trong việc gì. Hắn thấy Cố Xạ và Mộc Xuân đều cười không nói, chủ động nói vào: “Sao các ngươi biết ta ở Cố phủ?”

Mộc Xuân mặt không đổi sắc nói: “Chúng ta tìm đông gia cả đêm, gần như đem hai huyện lật tung cả lên. Cuối cùng vẫn là Hách Quả Tử nhớ tới đông gia và Cố công tử có chút giao tình, cho nên mới tìm đến Cố phủ.”

Đào Mặc rất đỗi áy náy nói: “Đều tại ta không tốt, liên lụy các ngươi cả đêm bôn ba.”

Dù Cố Tiểu Giáp xưa nay nhìn hắn không thuận mắt nhưng lúc này cũng có chút đồng tình với hắn. Bị người bán còn thay người tính toán chính là hắn.

Mộc Xuân ho khan một tiếng nói: “Kỳ thực hôm nay đến đây, còn có việc muốn nhờ Cố công tử.”

Cố Xạ nói: “Nói.”

“Huyện nha đang chuẩn bị sửa chữa…”

Mộc Xuân mới nói được một nửa, đã bị Đào Mặc ngắt lời: “Đang yên đang lành, sao phải sửa chữa?”

Nói đến việc này, Hách Quả Tử lại khổ tâm, “Thiếu gia, phòng người hôm nay vô duyên vô cớ bị sập rồi.”

“Hả?” Đào Mặc trừng mắt tròn xoe.

Cố Tiểu Giáp nhìn chằm chằm Mộc Xuân. Tuy điều hắn nghĩ đến không hề có căn cứ, nhưng hắn cảm thấy việc này cùng Mộc Xuân không khỏi không liên quan.

Hách Quả Tử nói: “Không chỉ phòng người sập, ngay cả nóc phòng Lão Đào và mấy gian khách phòng cũng bay rồi.”

Đào Mặc ngơ ngẩn nói: “Sao lại như vậy?”

“Cái này, ” Hách Quả Tử nhìn Mộc Xuân, “Mộc sư gia nói có lẽ là nửa đêm có ai đến huyện nha trộm, không may giẫm hư cả nóc nhà.”

Cố Tiểu Giáp phì cười.

Hách Quả Tử trợn mắt nhìn. Gặp phải loại sự tình này hắn lại cư nhiên cười trên nỗi đau người khác.

Cố Tiểu Giáp tự biết thất thố, vội cứu vãn tình hình: “Ta đang suy nghĩ, kẻ trộm kia nhất định thân mập như heo, nếu không thì làm sao có thể giẫm hư cả nóc nhà.” Hắn vừa nói, mắt vừa liếc Mộc Xuân.

Mộc Xuân khí định thần nhàn. Đi trộm loại việc nhỏ này hắn cần gì phải tự mình động thủ? Về phần những người khác thân có mập như heo không lại có quan hệ gì với hắn đâu? Hắn chỉ cần xác định người kia nghe lệnh hành sự là được.

Đào Mặc nói: “Vậy tổn thất có lớn hay không? Sửa chữa phải mất bao lâu?”

Mộc Xuân nói: “Cái này phải hỏi công tượng mới biết.” (công tượng: thợ mộc, thợ làm nhà)

Đào Mặc đầy vẻ âu sầu. Huyện nha không phải nhà riêng của hắn, bây giờ ở trong tay hắn lại xảy ra sự cố bất kể là thiên tai hay nhân họa, chung quy cũng không thoát khỏi có liên can tới hắn.

Mộc Xuân giải thích xong, lại nói với Cố Xạ: “Huyện nha gặp phải chuyện không may, muốn nhờ Cố công tử giúp đỡ.”

Cố Tiểu Giáp giật mình nói: “Chẳng lẽ ngươi là đến quyên tiền?” Loại sự tình này ở địa phương khác cũng nhiều, quan viên địa phương luôn có thể nghĩ ra các loại chuyện tìm hào phú địa phương quyên góp tiền tài, ở giữa kiếm lời riêng. Nhưng nơi này là Đàm Dương huyện, nước bọt từ miệng của một tụng sư cũng có thể đem quan huyện dìm chết hải táng ở địa phương. Chỉ cần không phải người có ý thức suy nghĩ bị đồng tiền che kín sẽ không dám làm như vậy. Nên biết những tụng sư này bản lãnh gì khác thì không có, nhưng cáo quan thì chỉ có chuẩn xác!

Mộc Xuân cười nói: “Dĩ nhiên không phải. Sửa chữa huyện nha nói gì thì nói cũng là chuyện của đông gia, nào có quan hệ với Cố công tử?”

Cố Tiểu Giáp nói: “Vậy ngươi muốn công tử giúp cái gì?”

“Ta muốn nhờ Cố công tử thu lưu đông gia ta.” Mộc Xuân chậm rãi nói.

“Cái gì?” Cố Tiểu Giáp người thứ nhất nhảy dựng lên.

“Không được!” Hách Quả Tử người thứ hai.

Ngược lại Cố Xạ và Đào Mặc hai đương sự lại cực kỳ trấn định.

Cố Xạ thì trầm tư, mà Đào Mặc… lại là ra vẻ trấn định, trong lòng kỳ thực sớm đã phiên giang đảo hải, hưng phấn, chờ mong, ngượng ngùng, lo lắng… các loại tình tự mâu thuẫn xung đột lẫn nhau, khiến cho trên mặt hắn ngược lại không lộ ra biểu tình gì.

Hách Quả Tử vô cùng không tình nguyện nhìn Mộc Xuân, nói: “Không bằng chúng ta tạm thời thuê một gian phòng đi, bằng không chen chúc ở khách điếm cũng được? Làm phiền Cố công tử… không tốt lắm.”

Cố Tiểu Giáp khó khi cùng lập trường với hắn, lập tức phụ họa: “Không sai không sai. Khách điếm ở Đàm Dương huyện rất nhiều, ta giúp ngươi tìm một gian là được.”

Mộc Xuân nhìn về phía Cố Xạ, lại cười nói: “Cố công tử lý ra đã biết suy nghĩ trong lòng ta.”

Cố Xạ nói: “Ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì.”

Mộc Xuân hơi ngạc nhiên.

“Nhưng ta biết ngươi mượn cớ.” Cố Xạ chậm rãi nói tiếp.

Mộc Xuân nói: “A?”

Cố Xạ nói: “Không muốn đem chuyện huyện nha gặp phải rắc rối bị thiệt hại truyền bá khắp nơi.”

Mộc Xuân nói: “Đông gia nhậm chức chưa lâu, nếu việc này truyền ra ngoài, tất sẽ tổn hại danh dự.”

Cố Xạ nói: “Nhưng ta nghĩ không ra lý do để đồng ý.”

Mộc Xuân bỗng nhiên thấp giọng nói: “Cố công tử có từng nghĩ tới đêm qua vì sao phải thu lưu đông gia chưa?” Nếu không phải tối qua Cố Xạ bất ngờ thu lưu, hắn cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp như vậy, đem củ khoai nóng phỏng tay ném đi.

Cố Xạ nghiêng mắt, ánh mắt lạnh băng.

“Ta nghĩ Cố Huyền Chi phải là người gặp nghi ngờ nhất định sẽ tra cứu rõ ràng.” Những lời này hắn cơ hồ là nói ở trong miệng.

Vì hai người nói chuyện càng lúc càng nhỏ, Đào Mặc ngóng đến mức cổ cũng càng lúc càng dài.

Cố Xạ nói: “Lý do này chưa đủ.”

Mộc Xuân nói: “Vậy như thế nào Cố công tử mới thấy đủ đây?”

“Ngươi là ai?” Cố Xạ trực tiếp hỏi.

Mộc Xuân nghĩ nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng nhúng vào bôi trà, sau đó viết lên bàn hai chữ Đoan Mộc.

Cố Xạ nói: “Mục đích đến đây?”

“Thăm bằng hữu.” Mộc Xuân không đợi y hỏi, nói tiếp, “Lão Đào.”

Cố Xạ gật gật đầu, đứng lên nói với Cố Tiểu Giáp: “Tiễn khách.”

“…”

Nói hỏng rồi?

Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đều một vẻ vui mừng trên mặt.

Đào Mặc lại khó nén thất vọng.

Cố Xạ đi thẳng đến cửa, đi sát ngang qua người Đào Mặc mà không dừng lại.

Đào Mặc nhịn không được xoay người, đuổi theo hướng bóng lưng y vài bước nói: “Đa tạ ngươi đêm qua thu lưu.”

Cố Xạ không dừng bước chân, thanh âm xa xa từ từ truyền tới, “Chỉ là đêm qua?”

“…”

Đào Mặc mờ mịt quay đầu lại nhìn Hách Quả Tử bọn họ, hỏi: “Đây là ý gì?”

Cố Tiểu Giáp dáng vẻ bị đả kích, lẩm bẩm trong miệng: “Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng.”

Hách Quả Tử cũng khó thể tin được nhìn hắn nói: “Công tử nhà ngươi… làm sao vậy?”

Trong sảnh đường chỉ có một người bình thản đó là Mộc Xuân. Hắn thản nhiên đứng lên, nói với Đào Mặc: “Đông gia, trở về thu thập hành lý thôi.”

***

Trên đường quay về huyện nha, Hách Quả Tử miệng liên tục kể việc Đào Mặc biến mất ở Lân huyện. Nghe hắn thuật lại, Đào Mặc mới biết sự tình nháo đến bao lớn. Vì lúc đó ở bữa tiệc còn có Huyện lệnh Lân huyện, bởi vậy đêm đó hắn bị phát hiện mất tích, Huyện lệnh liền phái tất cả nha dịch đem cả huyện lật hết lên trời.

Kể xong, Hách Quả Tử nửa u oán nửa không cam lòng nói: “Thiếu gia, người nếu thật sự muốn gặp Cố Xạ, nói với chúng ta một tiếng là được, hà tất len lén mò mẫm, nháo đến lao sư động chúng như vậy.”

*lao sư động chúng: huy động nhiều người, để tìm bạn ấy đấy

Đào Mặc có trăm cái miệng cũng không biện bạch được.

Người duy nhất biết sự tình ở trong xe Mộc Xuân cuối cùng thấy không thể nhìn nữa, nói: “Nếu đông gia đã trở về, việc này coi như không có gì đi.”

Hắn không nói không sao, nói rồi, Hách Quả Tử liền nhớ tới chuyện Đào Mặc sắp dọn đến Cố phủ, trong lòng nhất thời nổi hỏa, nói: “Mộc sư gia! Ngươi vì sao để thiếu gia đến trú tạm Cố phủ?”

Mộc Xuân nói: “Huyện nha sửa chữa, đông gia không có phòng ở.”

Hách Quả Tử nói: “Sao lại không có phòng, ta và ngài ấy chen chúc nhau là được.”

Mộc Xuân nói: “Đông gia là Huyện lệnh, ở cùng với một tiểu tư sẽ có chuyện cho người ta nói ra nói vào.”

Hách Quả Tử trợn to hai mắt nói: “Có thể có chuyện gì để nói ra nói vào?”

Mộc Xuân cười mà không nói.

Đào Mặc nhớ tới mình là đoạn tụ, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Hách Quả Tử.

Hách Quả Tử không cam lòng nói: “Lẽ nào ở cùng ta sẽ có chuyện để nói, ở cùng Cố Xạ không có chuyện để nói?”

Mộc Xuân nói: “Cố Xạ là cao đồ của Chuy tiên sinh, thiết lập quan hệ với y, ngày sau sẽ có lợi cho đông gia.”

Hách Quả Tử nói: “Thế nhưng, thế nhưng ta nghĩ Cố Xạ kia không giống người tốt.”

Mộc Xuân hướng Đào Mặc nháy mắt.

Đào Mặc nói với Hách Quả Tử: “Chớ có tùy miệng vu khống, Cố Xạ nếu không phải người tốt, sao lại đáp ứng thu lưu ta.”

“Ai biết trong hồ lô y bán là thuốc gì!” Hách Quả Tử tức giận đến mức không thèm lựa lời mà nói, “Người như y, ít lời ít tiếng, cái gì cũng để trong lòng, sau này sống cùng tất nhiên cũng rất khó đoán! Người như vậy làm sao có thể làm Thiếu phu nhân? !”



Mộc Xuân sửng sốt nhìn hắn.

Đào Mặc gần như muốn vùi đầu vào trong tay áo.

Vất vả chịu đựng về đến huyện nha, hắn nhảy xuống xe ngựa chạy trối chết, đầu cũng không quay lại mà chạy vào huyện nha.

Hách Quả Tử do dự một hồi, mới nói với Mộc Xuân: “Thiếu gia nhà ta mặc dù có thích phân đào đoạn tụ, nhưng cũng không phải người lạm tình. Ngươi, ngươi chớ có nghĩ nhiều.”

Mộc Xuân nói: “Nam hoan nữ ái cũng tốt, nam nam sinh tình cũng được, đều là nhân chi thường tình.” Ở phương diện này, hắn tự cho là mình thấy nhiều biết rộng.

Hách Quả Tử nhìn vẻ mặt hắn.

Trên mặt quả nhiên không có vẻ khinh bỉ, nhẹ nhàng thở phào một cái: “Thiếu gia nhà ta là người tốt.”

“Ta biết.” Nếu không phải người tốt, Lô trưởng lão sao có thể quyết một lòng với hắn.

Hách Quả Tử đột nhiên thở dài: “Ta có lúc thật hy vọng người thiếu gia thích là ngươi.”

Mộc Xuân thân thể cứng đờ, nửa ngày mới nở nụ cười nói: “Phải ha. Thật là đáng tiếc.” Bản thân quả nhiên có dự kiến trước, xem ra đem Đào Mặc ném cho Cố Xạ mới là biện pháp lâu dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.