Thuận Minh

Chương 52: Phân vùng




Lời này vừa nói ra được 1 nửa đã bị Lý Mạnh cắt ngang:

-Cao Mật bán được 1 lượng 8 tiền, Xương Ấp bán được 2 lượng 1 tiền, An Khâu, Chư thành bán đều 2 lượng 2 tiền, nếu như tính cả công vận chuyển, phí qua trạm kiểm soát với cái giá ở đây các vị cũng không chịu lỗ, làm gì mà phải bù tiền vào....

Những lời này của Lý Mạnh khiến cả lầu đều trở nên lặng như tờ, ai cũng không ngờ Lý Mạnh lại biết rõ chi tiết giá cả trên thị trường như vậy, thế những đám người này minh bạch một chuyện, hiện tại hắn nói ra cái giá này hẳn là có việc khác rồi, đây không phải là chặt đứt con đường tài lộ của mọi người sao?

Lại nghe Lý Mạnh tiếp tục nói:

-Mọi người đều liều mạng buôn bán là vì cầu tài, Lý Mạnh tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện cắt đứt đường tài lộ của mọi người, giá tiền nâng lên, chũng đồng thời đảm bảo cho mọi người. Một tháng sau thì phía đông phủ Lai Châu cùng Thanh Châu sẽ không c òn nhà thứ 2 có muối tại Linh Sơn nữa, hôm nay các vị ngồi đây cứ chờ Trữ sư gia ghi danh, sau này chỗ của các ngươi sẽ không còn nhà thứ 2 buôn bán muối ở Linh Sơn nữa, còn khi các vị qua các trạm kiểm soát muối thì mọi người cũng không cần lo lắng, Lý Mạnh ta đã làm quan muối còn bắt các vị đi buôn muối lậu sao?

Đám người phía sau cơ hồ đều há hốc mồm nghe Lý Mạnh nói. Phía đông phủ Lai Châu cùng phủ Thanh Châu sẽ không còn nhà thứ 2 bán muối Linh Sơn nữa? Đó không phải là đám ngoại nhân sẽ không còn có cách nào tiến vào sao?

Muối Linh Sơn chỉ bán cho một nhà mình, đó tương đương với chuyện độc quyền đó, nếu như không có đối thủ cạnh tranh thì có thể bán với giá càng cao hơn sao.

Cuối cùng mới là điều kiện động lòng nhất, ý tứ này của Lý Mạnh chẳng lẽ là cấp cho mọi người một cái giấy bảo đảm buôn muối đó, không phải là buôn lậu nữa mà quang minh chính đại đi rồi.

Sau khi Lý Mạnh nói xong, chính là ngồi mà nhìn mọi người, Trữ Kiền Quý ngồi ở một bên vội thay mặt Lý Mạnh nâng cốc lên, đối với lời nói vừa rồi của Lý Mạnh thì Trữ sư gia thật sự là thán phục không thôi.

Ý của mình ngày hôm qua so với ý hắn bây giờ quả thật là không đáng nhắc tới, tuy nói là qua rất nhiều trạm kiểm soát, thế nhưng nếu Lý Mạnh phái người đi bảo vệ đám muối lậu này thì có lẽ chẳng có ai dám kiểm tra nữa.

Nói nửa ngày, Lý Mạnh mới có thời gian ăn uống, thức ăn trên bàn đã nguội, nhưng mà mấy thứ hải sản không có bị ô nhiễm như thời hiện đại, hoàn toàn không phải do nuôi lớn nên mùi vị thơm ngon hơn rất nhiều.

Hắn ở 1 bên ăn uống thì trên lầu 2 dần dần trở nên ồn ào, loại ầm ỹ này khác với lúc trước, lúc trước mọi người đều kêu mình không may, phàn nàn chuyện buôn muối...., nhưng lúc này lại là hưng phấn bàn luận tương lai sẽ có gì tốt, sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.

Lý Mạnh nghe vậy nhịn không được cười thầm, thời điểm hiện đại làm bảo an hắn đi rất nhiều nơi làm hắn có ấn tượng sâu sắc với một số sự tình, chính là việc mua bán rượu tại bản địa chiếm tỉ trọng rất lớn, người ngoài rất khó có thể chen chân vào, loại tình huống này thì trải qua mấy trăm năm cũng không thay đổi được. Truyện "Thuận Minh "

Tình trạng bảo hộ người bản địa, bảo hộ lợi ích của địa phương mình tuy sẽ có hại đối với thị trường cạnh tranh nhưng lại khiến các xí nghiệp có lợi ích lớn hơn rất nhiều. Truyện "Thuận Minh "

Biện pháp này của Lý Mạnh trực tiếp lấy ra dùng trên người đám diêm thương này, chắc chắn hiệu quả sẽ không kém.

Bên này vừa mới ăn được vài miếng, đám người trên lầu 2 đều ai nấy cũng cực kỳ vui vẻ, duy chỉ có 2 nhà lớn là Vương gia và Khổng gia vẫn còn giữ vẻ khí phái ra thì tất cả mọi người đều bắt đầu vừa ăn to vừa nói lớn với nhau cả.

Lý Mạnh nhìn một vòng, sau đó buông đũa nói:

-Mọi người có dị nghị gì với biện pháp của Lý Mạnh ta không?

Phía dưới ầm ầm đáp:

-HOàn toàn nghe theo sự xắp xếp của Lý đại nhân.

Lý Mạnh ha ha cười, biết chuyện này đã thành, chỉ cần ngon ngọt một chút là có thể dụ được đám người này rồi, hắn phất tay bảo mọi người im lặng, sau đó nói:

-Lão Khâu của Bình Độ không đến, như vậy sau này cửa chàng muối nơi đó sẽ do huynh đẹ Vương Trụ Tử cùng Xương Ấp, Cao Mật phân chia.

Những lời này vừa nói ra làm Vương Trụ Tử lập tức ngây ra, đám người bên cạnh sốt ruột, liên tục đẩy bả vai hắn làm hắn lúc này mới hoàn hồn, luống cuống đứng lên. KHông nói 2 lời quỳ xuống dập đầu binh binh vài cái

Đây quả thật là vận khí a, thật sự là vận khí tốt mà, Vương Trụ Tử vốn là mang theo 4-5 người tới trấn Phùng Mãnh buôn lậu, tại trấn Cổ Đình chỉ được xếp vào vị trí thứ 5, người thường sau khi vận chuyển muối còn phải đích thân mình đi bán/

Nói trắng ra thì hắn phải làm quần quật như trâu để duy trì sinh kế. Mấy hôm trước Hầu Sơn giao thiếp mời cho hắn làm hắn thật sự bất ngờ, dù sao thì đi được đi ăn một bữa cơm ngon cũng hay.

Nhưng mới rồi lời nói của Lý Mạnh cho dù thằng đần cũng hiểu, không có cạnh tranh, không có cắt xén, tiền lời khẳng định là nhiều hơn không ít, hơn nữa muốn lời lớn thì phải có địa bàn lớn, vấn đề này cũng được giải quyết rồi, Bình Độ nhỏ sao, địa bàn quá lớn mà.

NGuyên bản Vương Trụ Tử cho là mình không còn tiện nghi gì nữa, tối đa ở Cổ Đình mình cũng chỉ có 1 phần mà thôi, ai ngờ ở Bình Độ lại có 3 phần của mình, địa bàn buôn bán muối lớn như vậy, cho dù có trừ đi chiết khấu thì thu nhập hàng năm cũng gấp mấy chục lần so với trước.

Vận khí từ trên trời rơi xuống a, Vương Trụ Tử há lại không mừng rỡ như điên, một thời gian đầu hắn còn có ý nghĩ làm trâu ngựa cho Lý Mạnh, cảm động tới rơi nước mắt.

Phàm là người trên lầu đều kích động vài phần, mà ngay cả Vương, Khổng 2 người đều bị đả động, Lý Mạnh ngồi xuống, Trữ Kiền Quý ở bên kian lôi ra từ trong ngực một quyển sổ, sau đó gạch từng cái tên 1, trong lòng thầm than đám người bị gạch tên này chỉ có thể về nhà cày ruộng a. Truyện "Thuận Minh "

Không riêng gì Trữ sư gia biết, mọi người đang ngồi đây đều biết lão Khâu của Bình Độ lần này phá sản rồi, bị Lý Mạnh một câu đuổi ra khỏi thị trường buôn bán muối, tương lại cũng không biết sẽ thảm tới mức nào.

Lý Mạnh chỉ ngồi trên chỉ tay đã có vố số người phát tài, cũng có vô số người phá sản, người người nhìn Lý Mạnh với ánh mắt kính phục, cũng có vài phần sợ hãi.

Rượu đến lúc này thì người người đều tới nịnh nọt, thần thái của Lý Mạnh vẫn thong dong ứng đối, tất cả đều được đối xử một cách ôn hòa hữu lễ làm khách nhân trên lầu 2 đều cảm thấy Lý Nhị Lang này đối xử rất công bằng.

Lý Mạnh cũng không có khách khí gì, tại đó uống rượu ăn cơm, rất nhanh đã no bụng.

Mọi chuyện đã xong xuôi, bụng cũng đã no, Lý Mạnh cũng không định nán lại ở nơi này, hắn cười cười mở miệng nói:

-Chư vị tận hứng, chi tiết làm ăn có thể tìm tới Trữ sư gia bàn bạc.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, cười cười đáp ứng Lý Mạnh phất phất tay muốn xuống lầu thì đột nhiên hắn quay lại, dường như đang chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.