Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 8: 8: Chỉ Là Một Người Phụ Nữ Không Biết Tự Lượng Sức Mình Mà Thôi





Khi Thẩm Thanh Ngọc đến Cục Dân Chính vừa đúng 8 giờ 55 phút, phía bên kia cửa người xếp hàng chờ đăng ký kết hôn rất nhiều, bên này chỉ mỗi mình cô đến để ly hôn.

Chưa tới 9 giờ, Bạc Minh Thành vẫn chưa đến.

9 giờ, Cục Dân Chính đúng giờ mở cửa.

Cô cúi xuống nhìn điện thoại, Bạc Minh Thành vốn là người không thích trễ giờ, vậy mà hôm nay anh ta lại đến muộn.

9 giờ 5 phút, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đi vào từ cổng chính.

Anh ta vẫn mặc vest và đi giày da như thường lệ, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Nhìn thấy cô, anh hơi nghiêng đầu, lạnh lùng bước gần về phía cô.


Đây cũng không phải là lần đầu anh dùng ánh mắt sắc lạnh thờ ơ đó nhìn cô, nếu là trước đây có lẽ cô còn cảm thấy có chút đau lòng, nhưng hôm nay đối diện với ánh mắt ấy, tâm cô lặng nước.

"Chào buổi sáng! Vẫn là thủ tục ly hôn như hôm qua."
Cô nói, lấy đơn ly hôn đưa cho anh.

Gương mặt Bạc Minh Thành trầm xuống, anh nói: "Cô đã nghĩ kỹ rồi?"
"Nghĩ rất kỹ rồi!"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói rõ từng câu từng chữ.

Lúc mới kết hôn với anh, cô đã không suy nghĩ thấu đáo, nhưng bây giờ ly hôn, cô thực sự đã suy nghĩ thông suốt.

Anh chau mày nói: "Tốt lắm."
Hi vọng sau này cô sẽ không hối hận!
Cô không nói thêm gì, bước chân đi về phía cửa.

Thủ tục ly hôn rất đơn giản, đơn ly hôn đã ký rồi, chỉ cần đóng dấu, hai người họ sẽ không còn chút quan hệ gì nữa.

Chỉ trong vòng 5 phút, giấy đăng ký kết hôn đã trở thành giấy chứng nhận ly hôn.

Từ nay về sau hai người giống như hai đường thẳng song song, không có giao điểm.

Cô đứng phía sau Bạc Minh Thành, sau khi cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn, anh quay người bước đi, không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa.

Nhưng có lẽ như vậy cũng đúng thôi, anh sớm đã muốn thoát khỏi cô, hôm nay đã toại nguyện, anh không muốn nhìn cô thêm lần nào nữa cũng là điều đương nhiên.


Trong con mắt của Bạc Minh Thành, cô có lẽ cũng chỉ là một người phụ nữ mưu mô và độc ác mà thôi.

Đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, dù gì hai người bọn họ cũng không có sau này nữa rồi.

Nhưng khi cô đang bước ra đến cổng của Cục Dân Chính, thấy Bạc Minh Thành vẫn chưa rời đi khiến cô có chút ngạc nhiên.

"Những việc cô đã làm với Mai Phương và con của cô ấy, dù chúng ta đã ly hôn rồi nhưng tôi nghĩ cô vẫn nên đến bệnh viện nói một câu xin lỗi với cô ấy."
Gió thổi qua, chưa bao giờ cô cảm thấy gió thu lại lạnh lẽo đến vậy.

Cô cứ nghĩ, là vợ chồng cũng được ba năm ắt hẳn Bạc Minh Thành cũng sẽ có chút cảm thông dành cho cô, nhưng khi nghe những lời này, cô cảm thấy bản thân mình thật nực cười.

Cô từ từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cười lớn: "Anh nói đúng lắm, vì tình nghĩa đã từng là vợ chồng của chúng ta, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với những việc mình làm."
Và những việc cô chưa làm, cô nhất định cũng sẽ không bỏ qua.

Vừa nói cô vừa đưa tay vén tóc đang bay ở trên mặt: "Đúng rồi, để thể thành ý của mình, tôi sẽ tặng cho Lâm Mai Phương một món quà lớn, anh nhớ bảo cô ấy đón nhận món quà của tôi nhé!"
Nói xong, nhìn Bạc Minh Thành thêm lần nữa, rồi cô quay người rời đi.


Cô bước tới bên đường, vẫy một chiếc taxi rồi lên xe.

Chiếc xe chạy qua mặt Bạc Minh Thành, cô ngồi trong xe, khuôn mặt xinh đẹp pha chút lạnh lùng.

Bạc Minh Thành chau mày, tâm trạng có chút khó chịu mà không hiểu tại sao, nhìn chiếc xe đang chờ mình đỗ cách đây không xa, anh không vội đi tới đó mà lấy phong thuốc lá từ túi áo ra, châm một điếu rồi cúi đầu xuống.

Cuộc hôn nhân giữa anh và cô, lúc kết hôn anh không hề nghĩ là sẽ lấy cô, anh cũng không nghĩ tới chuyện sẽ có ngày ly hôn với cô.

Nhưng hôm nay hai người bọn họ đã thực sự ly hôn rồi, anh không cảm thấy khó chịu, đối với anh mà nói, Thẩm Thanh Ngọc chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ anh có thể chấp nhận lấy làm vợ mà thôi.

Tuy nhiên, lúc anh cúi xuống nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn đang cầm trên tay, cảm thấy điếu thuốc chẳng có mùi vị gì, tâm trạng u ám không thể diễn tả được.

Bỏ đi, chẳng qua cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ không biết tự lượng sức mình mà thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.