Đầu giờ chiều, thời tiết mùa hè nắng gắt nóng nực. Mặc dù đang là tháng năm nhưng khi đứng dưới ánh mặt trời hai, ba phút vẫn khiến mồ hôi chảy đầm đìa. Nhất là từ 1 giờ đến 3 giờ chiều – khoảng thời gian dễ buồn ngủ nhất.
Diệp Tân cầm chìa khóa đến bãi đỗ xe, ngáp mấy cái liên tiếp. Khi xe đi ngang qua vành đai xanh, tiếng ve kêu râm ran càng khiến cậu buồn ngủ hơn.
Không phải tại cậu không nghỉ trưa mà do ngủ không đủ giấc. Tối qua Lăng Phong nói rằng anh có chút lo lắng khi sắp gặp mặt ba mẹ cậu nhưng Diệp Tân chả cảm thấy thế, chứ nếu anh lo thật thì sao có thể đè cậu ra ấy ấy đến tận hơn 1 giờ sáng được.
Giữa trưa nhân lúc Lăng Phong họp ở công ty, cậu đã chợp mắt được tầm 10 phút, khi tỉnh dậy thì anh đã cùng trợ lý tạm thời đi tham dự sự kiện rồi.
Lái xe đến sân bay mất 1 tiếng, may là lúc này giao thông trong thành phố khá thông thoáng nên cậu đi một đường thẳng đến sân bay, chuẩn bị đón ba mẹ về nước.
Cậu ngồi trong sảnh đợi một lúc, Lăng Phong gửi đến mấy cái tin nhắn.
Diệp Tân nhìn ảnh, đó là một cốc cafe.
“Quá nhiều đường, ngọt đến đau cả răng anh.”
Còn có bức ảnh chụp bàn hoa quả.
“Không gọt đẹp bằng em.”
“Tiểu Tân, anh nhớ em. Sau này sẽ không cho em nghỉ phép nhiều nữa.”
Diệp Tân nhìn điện thoại cười khúc khích. Tính ra trong hai tháng này trừ lần đầu tiên cậu không đi công tác cùng Lăng Phong ra thì hầu như lúc nào hai người cũng ở bên nhau.
Cậu hi vọng, cả hai sẽ không bao giờ thấy chán ngán.
Diệp Tân nhắn tin trả lời, sau đó ngẩng đầu ngắm ánh nắng rực rỡ bên ngoài sân bay, tương lai của cậu chỉ cần có người nhà và Lăng Phong là đủ.
5 giờ 15 phút, Diệp Tân đón cha mẹ ở lối ra cho hành khách.
Giá trị nhan sắc cha mẹ Diệp Tân đều rất cao, nhất là ba cậu, khí chất trầm ổn, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai và dáng người cao ráo nên vô cùng nổi bật, Diệp Tân nhìn phát đã thấy họ ngay.
“Tân Tân.” Cũng giống như Diệp Tân, ba mẹ cũng nhìn thấy cậu ngay lập tức.
“Mẹ, mẹ… từ từ thôi, con khó thở…” Nghe con trai nói thế, mẹ Diệp mới buông tay.
Ba Diệp lắc đầu: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con ấy.”
Mẹ Diệp không để ý chồng mình, bà nhìn quanh Diệp Tân một vòng rồi hỏi: “Bạn trai con đâu? Không phải bảo là sẽ dẫn tới ra mắt ba mẹ sao?”
“Chiều nay anh ấy có việc bận nên không đến được. Tối có thể gặp ạ…” Diệp Tân vừa nói vừa lặng lẽ chú ý biểu cảm trên mặt ba mẹ. Ba cậu vẫn vậy, nhìn không rõ cảm xúc còn mẹ cậu thì có vẻ khá thất vọng khi bạn trai con mình không đến sân bay.
“Vội cái gì?” Cha Diệp nói với vợ mình: “Thằng bé hàng xóm kia cũng chẳng chạy mất được.”
“Này…” Mẹ Diệp liếc mắt khinh bỉ: “Anh sao có thể hiểu được tâm trạng của mẹ chồng khi gặp con dâu chứ?”
“…” Con dâu gì đó, Diệp Tân thấy mặt mình hơi nóng.
“Tối nay ăn bên ngoài à?” Ngồi vào xe rồi mà mẹ Diệp vẫn nhớ đến “con dâu” của mình: “Con dâu là ngôi sao, ăn bên ngoài có ổn không? Nhưng giờ về đến nhà cũng hơi muộn rồi…”
“Ăn ở nhà ạ.” Diệp Tân lái xe ra khỏi bãi đỗ xe: “Chị đang nấu cơm rồi ạ.”
“Nó?” Cha Diệp nhíu mày: “Nó biết nấu cơm từ lúc nào đấy?”
“Con không biết, chị nói để chị làm…” Diệp Tân cũng không tin tưởng chị nhà mình cho lắm, nhưng chị đã thề thốt son sắt rằng sẽ làm được nên chắc cậu cũng có thể thử tin một lần nhỉ?
“…” Sự im lặng của ba mẹ ở ghế sau khiến chút tín nhiệm ít ỏi của Diệp Tân với chị mình tan thành mây khói.
Đúng lúc có chuông điện thoại vang lên, là Lăng Phong gọi tới.
Diệp Tân đang lái xe nên đành mở loa ngoài.
“Tiểu Tân, em đón được cô chú chưa?” Giọng nói Lăng Phong phát ra từ điện thoại vẫn không mất đi sự quyến rũ: “Anh xong việc rồi, giờ sắp về đến nhà.”
“Em biết rồi.” Diệp Tân nói: “Lúc về anh qua nhà em nhìn thử xem, em sợ chị em đốt bếp mất…”
“…” Đầu dây bên kia vang lên tiếng thang máy: “Đến nhà rồi. Để anh vào xem.”
Tiếp theo là mấy tiếng tạp âm, nghe không rõ, hình như còn có tiếng Diệp Mộ điên tiết hét.
“Tiểu Tân… Cô chú thích ăn gì, cơm tối để anh nấu cho.”
Diệp Tân nói tên mấy món ăn, Lăng Phong nhắc cậu ‘đi đường cẩn thận’, cuối cùng còn bồi thêm câu ‘nhớ em’ khiến Diệp Tân đỏ mặt một lúc lâu, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh lái xe, không dám nhìn lên gương chiếu hậu xem sắc mặt của ba mẹ.
Ba Diệp hỏi: “Tiểu Tân, Lăng Phong biết làm cơm à?”
“Vâng, anh ấy nấu cơm ngon lắm, so với con còn giỏi hơn.” Nhắc đến Lăng Phong, cả người Diệp Tân đều trở nên dịu dàng: “Khi rảnh Lăng Phong sẽ nấu cơm cho con, anh ấy đối xử với con tốt lắm. Lúc trước sau khi anh ấy chuyển nhà đã phải trải qua cuộc sống sinh hoạt rất khổ cực, để được thành công như bây giờ, anh ấy phải nỗ lực rất nhiều đó ạ.”
“Thế hẳn là nó rất quý trọng sự nghiệp hiện tại của mình.” Ba Diệp cười cười.
Diệp Tân chưa kịp đáp “Đúng ạ” thì ba cậu đã nói tiếp: “Cho nên sau này nếu có một ngày hai đứa bị chụp lén, quan hệ bị phanh phui thì rất có thể nó sẽ bỏ rơi con, đúng không?”
Tay Diệp Tân siết chặt vô lăng, cậu mím môi: “Anh ấy sẽ không làm vậy đâu, con tin tưởng anh ấy, nếu chuyện đó xảy ra bọn con sẽ cùng nhau đối mặt.”
“Dư luận trên mạng xã hội không nhẹ nhàng như con nghĩ đâu.” Ba Diệp còn định tiếp lời nhưng mẹ Diệp ngăn lại, cuối cùng ông nói: “Ba nói vậy không phải vì muốn ngăn cản hai con mà là để cho con hiểu được vấn đề tiềm ẩn trong đó – thứ có thể khiến con bị tổn thương. Con là con chúng ta, chúng ta là cha mẹ, là người nhà, ba chỉ không muốn con phải đau khổ thôi.”
“Con hiểu ạ.” Diệp Tân đã từng nói, chỉ cần trong lòng Lăng Phong có cậu, cậu sẽ không sợ hãi bất kỳ thứ gì và có đủ dũng khí để đối mặt với cả thế giới.
Trên đường về, để bầu không khí không quá căng thẳng, mẹ Diệp vẫn luôn miệng kể cho Diệp Tân nghe về mấy chuyện thú vị ở nước ngoài, nói mãi đến nhảy chủ đề sang cả Diệp Mộ.
“Dạo này chị con thế nào? Có bạn trai chưa? Chuyện ôm cháu không hi vọng vào con được rồi, mẹ chỉ đành trông cậy vào chị con thôi.”
“Chị… vẫn chưa có bạn trai.” Diệp Tân ăn ngay nói thật: “Nhưng hình như chị đang thích ai đó.”
“Là ai là ai? Dáng vẻ thế nào? Làm nghề gì? Là con một hay còn có anh chị em…”
“Mẹ.” Diệp Tân dở khóc dở cười: “Con bảo là hình như mà…”
“Mày đùa mẹ à?”
“Không dám, không dám. Chi bằng tối nay mẹ hỏi chị xem, biết đâu chị kể…”
“Đúng đúng… ha ha ha.”
Lúc trở lại Linh Phương Uyển, hoàng hôn phía chân trời đỏ như lửa, nhìn đẹp vô cùng.
Diệp Tân giúp cha mẹ mang hành lý vào, xong sang nhà Lăng Phong xem anh cần hỗ trợ không.
Một lúc sau, Diệp Tân gọi cả nhà sang ăn cơm. Diệp Mộ đi dép lê ra ngoài, bị mẹ Diệp gọi lại: “Con bé này, sang nhà người khác mà lại đi dép lê à?”
Diệp Mộ cạn lời: “Mẹ, con vẫn luôn đi như thế mấy lần rồi mà. Nhà mình cách nhà Lăng Phong có một đoạn à, cần gì đổi giày? Nhanh sang thôi, con đói muốn chết mất.”
“… Cũng không biết ai dõng dạc nói sẽ nấu cơm nhỉ.”
“Được rồi, được rồi, là con. Mẹ, đừng cằn nhằn nữa, đi thôi đi thôi, con còn chưa được ăn đồ Lăng Phong nấu bao giờ đâu. Tên đó chỉ nấu cho mỗi mình Tân Tân, nay nhờ phúc của ba mẹ con mới được ăn ké đó.”
“Thằng nhóc kia đối xử với Tân Tân thế nào?” Mẹ Diệp thật muốn bay sang gặp “con dâu” ngay lập tức, không nhịn được hỏi con gái thử.
“Hmm, con chỉ đánh giá bằng một câu thôi: so với mẹ còn cưng chiều hơn.” Diệp Mộ nói xong, nhìn biểu cảm mẹ mình liền biết ngay bà có ấn tượng khá tốt với người “con dâu” này.
Mà ấn tượng này sau khi họ đến nhà Lăng Phong ăn xong bữa cơm anh nấu đã đột phá lên một tầm cao mới.
Tài ăn nói của Lăng Phong thì không cần phải bàn cãi nữa rồi, mỗi khi nhìn Diệp Tân, trong mắt anh luôn ngập tràn dịu dàng, ba mẹ Diệp thấy được đều để trong lòng.
Ấn tượng của bọn họ về Lăng Phong vẫn đang dừng lại ở lúc còn nhỏ, có một lần Diệp Tân bị bạn học lớn tuổi hơn bắt nạt, Lăng Phong vì bảo vệ cậu mà bị đánh đến bầm dập sưng cả mặt. Về đến nhà cái đứa mặt mũi tàn tạ thì cười như được mùa, còn đứa không bị thương lại vật vã khóc huhu.
Ba Diệp suy nghĩ một hồi, trong bữa cơm lại một lần nữa đưa ra vấn đề trước đó đã hỏi Diệp Tân lúc trên xe.
Lăng Phong nghe xong thì đặt đũa xuống, chân thành nói: “Về chuyện này, cháu đã nghĩ tới từ trước khi cùng Tiểu Tân yêu đương.”
Mọi người đều không ngờ đến, ngay cả Diệp Tân cũng nghiêng đầu nhìn anh.
“Nói ra sợ chú dì chê cười, cháu đã có ý nghĩ muốn bắt cóc Diệp Tân từ rất lâu rồi.” Trước mặt phụ huynh, Lăng Phong trực tiếp thừa nhận chuyện mình yêu thầm Diệp Tân mười năm, vành tai anh hơi đỏ lên: “Cho nên dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cháu cũng không buông tay em ấy đâu ạ.”
“Còn về giới giải trí, cháu đã tính rồi. Cháu và Nghệ Hưng ký hợp đồng mười năm, đợi hai năm sau hợp đồng hết hạn cháu sẽ rời khỏi giới giải trí.”
“Anh Lăng Phong.” Diệp Tân cau mày, không kìm nổi nắm lấy tay Lăng Phong. Cậu không cần anh vì cậu mà làm như vậy.
Ba mẹ Diệp cũng tỏ ra khiếp sợ, hai người nhìn nhau rồi ba Diệp nói: “Chúng ta không có ý định ngăn cản hai đứa, cháu không cần lấy tiền đồ ra đùa như thế.”
Lăng Phong cười lắc đầu: “Mười ba năm trước, ước mơ của cháu là thi vào học viện Hí kịch và làm diễn viên. Bây giờ cháu đã hoàn thành nó rồi. Mong muốn sau này của cháu là mỗi ngày cùng Diệp Tân bên nhau, khiến em ấy vui vẻ hạnh phúc.”
Diệp Tân cảm động đến khóc luôn, Diệp Mộ ghét bỏ đưa cho em trai mình tờ giấy ăn, ba mẹ Diệp thì không biết nói gì thêm nữa.
“Hiện giờ Tiểu Tân là trợ lý của cháu, mỗi ngày cháu đều rất bận, em ấy đi theo cũng mệt. Mấy năm nay cháu đã tích cóp được chút tiền để đầu tư, dù về sau không làm diễn viên nữa thì vẫn đủ trang trải cuộc sống của bọn cháu. Lúc đó cháu muốn cùng Tiểu Tân đi khắp mọi miền du lịch. Mong cô chú có thể đồng ý.”
“Đứa trẻ ngoan.” Ngoại trừ việc không thể ôm cháu, mẹ Diệp với đứa “con dâu” này không có gì để chê.
“Không tệ. Chú rất thích những người trẻ có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.” Ba Diệp cười: “Hai năm sau nếu hai đứa kết hôn, nhớ phải mời chúng ta đấy.”
“Nhất định rồi ạ.” Lăng Phong nắm tay Diệp Tân, trên đời này không có gì hạnh phúc hơn thế này nữa khi có người mình thương, cả hai ở bên nhau và còn được gia đình chúc phúc.
“Đúng rồi.” Lăng Phong chợt nhớ đến một việc: “Về chị Mộ, tôi tính ngày mai hai chúng ta sẽ “chia tay hòa bình”. Chuyện này cũng do tôi thiếu suy xét, chỉ sợ trên mạng sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới…”
“Yên tâm đi.” Diệp Mộ vung tay tiêu sái: “Tôi không phải người trong giới giải trí, ồn ào vài ngày rồi sẽ thôi. Nhưng cậu và Tân Tân nhớ phải cẩn thận hơn.”
“Được.”
Vì thời tiết buổi sáng khá trong xanh nên tối đến trên bầu trời trăng sáng sao thưa.
“Anh Lăng Phong ơi, anh định hai năm sau rời khỏi giới giải trí thật hả?” Ngón tay trỏ Diệp Tân vẽ vòng tròn lên ngực áo sơ mi của Lăng Phong.
“Ừ. Anh muốn dẫn em đi du lịch, kinh doanh tiệm thú cưng cùng em và làm bất cứ điều gì em thích.” Lăng Phong nắm lấy ngón tay Diệp Tân, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
Diệp Tân nhìn vào đôi mắt kia, trong đó có sự dịu dàng, có ánh trăng, có bầu trời sao, và có cậu.
—-Anh là ánh trăng sáng của lòng em, khắc sâu trong tim, tỏa sáng mãi mãi. Tình yêu là ánh trăng sáng, em yêu anh.
Hết chương 41.