Thư Tình Của Động Vật

Chương 40




“Chúa ơi! Phong nhà tôi thế mà lại follow chéo với Thành Thiên Khê?!!!“Chết mất thôi! Dỗi nhau bao nhiêu năm, bây giờ muốn bắt tay giảng hòa rồi ư?”

“Này sợ là Weibo giả rồi!”

“Quan hệ của ba người bọn họ tốt thế kia á? Nhìn không ra luôn!”

“Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm cái gì thế?”

“Chỉ có mình tôi để ý trọng điểm là cả ba người đều khóc à? Hay bị ép chụp chung?”

“Không phải đâu, tôi cảm thấy là do vui quá nên khóc á.”

“Lăng Phong và Thành Thiên Khê vui vẻ chung một khung hình!!! Chuyện lạ ngàn năm có một!”

….

“Ha ha ha ha….” Dư Khôn cười, anh ta đã uống không ít, vừa cầm điện thoại lên xem, quả nhiên thấy Weibo bùng nổ: “Tôi biết ngay mà…”

Diệp Tân cũng lấy điện thoại nhìn thử, người hâm mộ đúng thật đều phát cuồng cả lên. WeChat thông báo một tin nhắn tới, là Diệp Mộ gửi. Cô hỏi chuyện của Lăng Phong, Dư Khôn và Thành Thiên Khê là thế nào. Diệp Tân kể vắn tắt đại khái là hiểu lầm đã được giải quyết, ba người lại thành bạn tốt.

Diệp Mộ cũng không có phản ứng gì lớn, vì vốn dĩ cô chẳng phải là người hâm mộ của ba anh chàng này, cũng đã sớm qua cái tuổi theo đuổi thần tượng, không có quá nhiều hứng thú với mấy chuyện bát quái linh tinh. Nhưng Diệp Tân vẫn lờ mờ cảm thấy hình như chị cậu còn muốn nói gì đó.

“Sao thế? Lý Nguyên nhắn à?” Lăng Phong cụng ly với Dư Khôn, thấy Tiểu Tân nhà anh đang bấm điện thoại thì thuận miệng hỏi một câu.

“Không, là chị em. Mấy ngày nay chị ấy làm thiết kế cho công ty X. Chốc nữa em phải gói một ít đồ mang về cho chị ấy mới được. Bả lười như vậy, chắc chắn sẽ không tự nấu cơm đâu…” Diệp Tân thử hỏi xem chị cậu muốn ăn gì.

“A, hay là Tiểu Tân gọi chị cậu đi cùng đi.” Dư Khôn cười nói: “Lát nữa chúng ta sẽ đi hát, bảo cô ấy tới thả lỏng một chút, gọi là làm việc kết hợp nghỉ ngơi.”

Diệp Tân hết nhìn Lăng Phong rồi lại quay qua dòm Thành Thiên Khê, thấy hai người đều không ngại liền gửi tin nhắn thoại cho Diệp Mộ hỏi cô có muốn đến chơi không.

“Chị ấy bảo chị ấy không đến đâu.” Diệp Tân ngẩng đầu trả lời Dư Khôn.

“Ò…” Dư Khôn nói: “Mấy ngày nay cũng chả thấy chị Mộ dẫn tôi đi chơi gì cả. Xem ra là bận thật…”

Không biết có phải là ảo giác của Diệp Tân hay không mà cậu thấy giọng điệu của anh ta nghe như có chút mất mát.

Cậu vừa định cất điện thoại đi thì chị cậu lại gửi tin nhắn tới, bảo là chị đổi ý rồi. Diệp Tân nghĩ thầm, phụ nữ thật là khó hiểu.

“Chị em lại nói muốn tới…” Diệp Tân gửi địa chỉ phòng ăn cho Diệp Mộ: “Mấy ngày nay ngay cả cửa hàng chị ấy cũng không đến, hôm nào cũng nhốt mình trong nhà, hẳn là chán lắm rồi.”

“Còn phải nói sao, thư giãn đầu óc rất quan trọng đó.” Dư Khôn đáp.

Chẳng biết có phải ảo giác của Diệp Tân không mà cậu lại cảm thấy hình như Dư Khôn đang khá cao hứng.

Có vẻ không phải chỉ là ảo giác của cậu bởi Lăng Phong cũng liếc Dư Khôn thêm mấy lần: “Gần đây ông với bạn gái ông thế nào rồi?”

Nhắc tới bạn gái, sắc mặt Dư Khôn liền có chút khó coi. Anh ta không nói gì, chỉ gắp chút đồ ăn.

Thành Thiên Khê cười haha: “Nhìn mặt cậu ta kìa, phỏng chừng là bị đá rồi.”

Dư Khôn chậc chậc một tiếng, bất mãn nói: “Tiểu tử ông sao ánh mắt vẫn độc thế nhở!”

“Tôi nhìn người chuẩn lắm đấy.” Thành Thiên Khê nhấp một ngụm rượu, lại nói: “Không đùa ông nữa, thật ra tôi đã từng nhìn thấy bạn gái ông đi cùng với một nhà đầu tư… Chuyện sau đó tôi sẽ không kể nữa kẻo khiến ông lúng túng.”

Dư Khôn đỡ trán, cạn lời đáp: “Mẹ nó, tôi bây giờ đã đủ lúng túng rồi.”

Lăng Phong nói: “Nếu đã không đồng lòng thì sớm chia tay đi.”

“Chắc chắn rồi. Tôi chỉ đơn giản là không hiểu nổi, vì sao hiện tại cô ấy đã nổi tiếng vậy rồi mà vẫn phải tranh đua như thế? Yên yên ổn ổn đóng phim như trước không tốt sao? Lúc tôi và cô ấy ở bên nhau, phim cung đấu của cô ấy còn chưa được chiếu đâu. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy rất nghi ngờ liệu có phải cô ấy ở cùng tôi chỉ vì độ hot hay không.” Dư Khôn thở dài: “Sau này tôi nhất định sẽ không tìm người trong giới yêu đương nữa, chẳng đơn thuần tí nào.”

“Đó là vì ông chưa từng trải qua những việc mà cô ấy đã nếm trải.” Thành Thiên Khê lắc đầu: “Trong cái vòng luẩn quẩn này, không nổi nghĩa là gì ông biết chứ? Ba người chúng ta có vận khí tốt, mọi cố gắng đều được công nhận, nhưng còn những kẻ đã cố gắng hết sức mà vẫn chẳng ai hay thật sự có quá nhiều. Cô ấy liều mạng để nổi tiếng như vậy là do lo sợ sẽ phải quay lại những ngày tháng trước kia.”

“Cũng đúng…” Dư Khôn lại than ôi một tiếng: “Giống như những tiết mục tuyển chọn ca sĩ mới đến mời tôi làm giám khảo với người hướng dẫn vậy, có quá nhiều mảng tối khuất tất, tôi không muốn đi chút nào. Các ông đóng phim tranh vai diễn hẳn cũng phức tạp như thế. Tôi không thể trách Lâm Tiếu Y được, vì dù sao thì đó cũng là lựa chọn của cô ấy.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Thành Thiên Khê vỗ vỗ vai Dư Khôn: “Sau này ông sẽ gặp được một cô gái tốt hơn thôi. Đúng rồi, tôi nhớ hình như sắp tới sinh nhật ông rồi nhỉ.”

“Ừ nhở.” Vừa nhắc tới sinh nhật, con người đang u uất vì thất tình mang tên Dư Khôn thoắt cái trời quang mây tạnh lại liền: “Người đại diện hỏi tôi có muốn tổ chức một buổi liên hoan sinh nhật không, các ông thấy thế nào? Mời người hâm mộ cùng tham gia hay là chỉ chúng ta tụ tập thôi?”

“Tùy ông.” Lăng Phong căn chuẩn thời cơ đáp cẩu lương tới: “Cho dẫn theo người nhà là được.”

“…” Diệp Tân vừa mới hớp được ngụm nước thì bị sặc luôn.

“Đậu …” Dư Khôn chán chả buồn nói, cứ cách một lát lại ngó ra cửa: “Chị Mộ sao vẫn chưa đến thế? Tiểu Tân này, hôm sinh nhật tôi tính mời chị gái cậu, cô ấy có rảnh không?”

“Em không biết, còn mấy ngày nữa thì đến sinh nhật anh Khôn?”

Dư Khôn lấy điện thoại ra xem lịch: “Tôi nhìn thử phát… Còn 13 ngày nữa.”

“Thế… chắc chị em hết bận rồi, khả năng sẽ rảnh.” WeChat của Diệp Tân vang lên, cậu cầm điện thoại lên nhìn: “Chị em tới, em ra đón chị ấy.”

Hôm nay Diệp Mộ mặc một chiếc váy trắng, mái tóc xoăn sóng buộc thành đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp, đôi mắt hồ ly gợi cảm quyến rũ thường ngày hôm nay cũng có thêm vài phần thanh nhã, nom rất hợp với nhà hàng này.

Trên vai cô còn đeo một cái túi xách nhỏ, nhìn từ xa trông như nữ sinh viên đại học thanh thuần.

“Oa, chị Mộ hôm nay xinh đẹp ngọt ngào quá!” Dư Khôn không tiếc lời khen ngợi: “Có câu thế nào ấy nhỉ…Trang điểm cùng không nét vẫn tình, kiểu nào cũng đẹp hết nấc.”[1]

[1]: Là một câu thơ trong bài ‘Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ kỳ 2’ (Uống rượu ở Tây hồ lúc đầu trời tạnh sau mưa) của Tô Đông Pha:

飲湖上初晴後雨其二

水光瀲灩晴方好,

山色空濛雨亦奇。

欲把西湖比西子,

淡妝濃抹總相宜。

Dịch nghĩa:

Trời vừa hừng, mặt hồ sóng gợn lăn tăn,

Mưa bay mịt mờ sắc núi đẹp biết bao.

Muốn đem Tây hồ so với Tây Thi,

Trang điểm đậm hay nhạt đều đẹp cả.

Dịch thơ:

Trời tạnh, long lanh hồ đã đẹp,

Mưa phùn, mịt mịt núi càng xinh.

Tây Hồ đâu khác nàng Tây Tử,

Trang điểm cùng không, nét vẫn tình.

Nguồn: Tô Đông Pha, Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn hoá – Thông tin, 2003

Trích nguồn: https://www.thivien.net/T%C3%B4-Th%E1%BB%A9c/%E1%BA%A8m-h%E1%BB%93-th%C6%B0%E1%BB%A3ng-s%C6%A1-t%C3%ACnh-h%E1%BA%ADu-v%C5%A9-k%E1%BB%B3-2/poem-d5eMNoroK76zkoW4_kY4Cg)

Diệp Mộ thưởng cho anh ta một cái ánh mắt xem thường, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Chỉ là hôm nay tôi lười trang điểm mà thôi.”

Dư Khôn cười hì hì hai tiếng, chân chó kéo ghế bên cạnh mình ra cho Diệp Mộ ngồi.

Diệp Mộ lại không nhúc nhích mà nhìn về phía Lăng Phong nói: “Tôi vẫn nên ngồi kế anh Phong đi…”

“…”

Trong phòng nhất thời lâm vào không khí trầm mặc quỷ dị. Dư Khôn ngoác miệng cười trước, sau đó Thành Thiên Khê cũng cười theo, kế tiếp đến phiên Diệp Tân xấu hổ, cuối cùng Lăng Phong nói: “Chị Mộ cứ tùy tiện ngồi đi, Thiên Khê biết rồi.”

Diệp Mộ nhìn Lăng Phong xong lại quay qua Thành Thiên Khê, nhớ tới ba tên này vừa mới đăng ảnh lên Weibo cách đây không lâu, cuối cùng hồn cũng nhập về xác: “Mẹ kiếp! Thế mấy người gọi tôi đến làm gì?”

“Chị Mộ đừng nóng, là em đây muốn gọi chị đi chơi xíu hoy mà.” Dư Khôn cười đến vô cùng xán lạn, lại hết sức chân chó đưa menu cho Diệp Mộ: “Chị Mộ muốn ăn gì thì gọi cái đó, hôm nay tôi mời.”

Ăn cơm tối xong bọn họ lại đến KTV chơi một lát, cuối cùng vì ngày mai còn có việc mới giải tán.

Diệp Tân thấy hơi mệt, bên trái cậu đỡ Lăng Phong, bên phải còn có chị gái treo trên người. Chờ đến lúc cậu nhét được hai người vào trong xe đã mệt đến đầu đầy mồ hôi, cổ áo sơ mi đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

Sau đó cậu lại gọi tài xế của Lăng Phong lái một chiếc xe khác về.

Lúc đến Linh Phương Uyển, Lăng Phong đã ngủ thiếp đi ở ghế lái phụ, bên môi vẫn treo nụ cười. Diệp Tân biết hôm nay anh vui lắm. Trong lòng không có hận, còn lấy lại được một tình bạn thì đương nhiên phải vui vẻ rồi.

Diệp Tân vươn tay, dịu dàng vuốt ve khóe môi Lăng Phong, cậu cũng thấy vui thay cho anh.

Bãi đậu xe tối đen như mực, Diệp Tân nhìn bốn phía phát hiện không có người liền lén lút ghé sát vào Lăng Phong, tựa như lần đầu tiên trộm hôn anh trong khách sạn, lặng lẽ nhẹ nhàng chạm khẽ bờ môi nhạt màu ấy.

Diệp Tân vừa mới tách ra Lăng Phong liền mở mắt, độ cong bên môi anh càng thêm rõ ràng. Khuôn mặt đang bị giữ lấy của Diệp Tân nhanh chóng đỏ bừng, còn chưa kịp nghĩ ra lời muốn nói đã bị anh ghì chặt ót lại, trên môi nóng lên.

“Này người anh em, có thể chừa đường sống cho cẩu FA được không?” Diệp Mộ ngồi ghế sau lạnh lùng nhìn hai người đang hôn nhau đầy nóng bỏng trong xe.

“…” Tình huống này quá mức xấu hổ rồi, mặt Diệp Tân càng đỏ hơn: “Chị tỉnh ạ.”

Diệp Mộ tiếp tục lạnh lùng: “Vâng, nếu không phải thấy hai người hôn mấy phút rồi vẫn chưa chịu buông nhau ra thì tôi đây cũng rất muốn làm bộ chưa tỉnh đấy.

“…”

Về đến nhà, Lăng Phong đã tỉnh rượu. Anh vừa tháo cà vạt ra vừa hỏi Diệp Tân: “Tiểu Tân, ba mẹ em ngày mai mấy giờ đến?”

“Hơn năm giờ chiều.” Diệp Tân xem lịch trình ngày mai của Lăng Phong: “Anh Lăng Phong nếu ngày mai không đi được thì để em với chị đi đón ba mẹ là được rồi, đến tối có thể cùng ăn cơm.”

Lăng Phong cởi cúc áo sơ mi, lộ ra lồng ngực khỏe khoắn: “Tiểu Tân ơi, anh có chút lo lắng.”

Diệp Tân bị cơ ngực trần của Lăng Phong làm chói mù mắt: “Không sao đâu mà… Anh đừng lo, anh tốt như vậy, ba mẹ em nhất định sẽ thích anh.”

Lăng Phong ôm Diệp Tân vào lòng, phả hơi thở nồng mùi rượu lên cổ Diệp Tân: “Em chắc chắn chứ?”

“Bởi vì em thích anh… Hơn nữa còn thích những mười mấy năm nay rồi. Nếu chỉ mới thích không lâu thì phỏng chừng họ có thể sẽ ngăn cản đấy…” Diệp Tân cảm nhận được Lăng Phong đang cắn vành tai cậu.

Lăng Phong cười khẽ hai tiếng, âm thanh trầm thấp ái muội: “Em đó… Anh đây phải cẩn thận ‘yêu thương’ em mới được.”

Hết chương 40.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.