Thứ Nữ

Chương 63




Cẩm Nương nghe xong thì sửng sốt, nhìn về phía Vương phi, nói về những việc trong vương phủ, nếu Vương phi muốn tìm người tiếp nhận chưởng gia, đương nhiên thế tử phi là lựa chọn tốt nhất, dù thế nào thì tương lai thế tử cũng thừa kế vương vị, cả vương phủ đều là thừa kế của thế tử, tương lai thế tử phi là Vương phi, thì tất nhiên cũng là chủ mẫu tương lai. Nên không có đường nào để cho Cẩm Nương trưởng gia được, thật ra Vương Phi cũng chỉ trả lời như thế thôi, hơn nữa nàng ấy còn trẻ, đâu có nghĩ xa như vậy, chẳng qua là cảm thấy Cẩm Nương còn nhỏ, cũng nên học hỏi thêm chút ít chuyện mà thôi.

Nhưng Thượng Quan Mai phản ứng quá lớn, làm cho chân mày Vương Phi cau lại, Đình Nhi là ruột thịt của mình, thế tử là con của thứ xuất, chiếm được vương vị thế tử là đã được lợi lắm rồi, coi như mình giao việc chưởng gia cho Cẩm Nương thì thế nào? Hai huynh đệ có cần phải phân chia rõ ràng như vậy sao.

Vương phi cười lạnh: “ Chỉ muốn để cho nàng đi theo học một ít, sau này sẽ có chỗ dùng.”

Lời này nói ra xong ai muốn hiểu như thế nào cũng được, cũng không nói đến chuyện sau này để cho Cẩm Nương chưởng gia, cũng nói sau này sẽ không, Thượng Quan Mai nghe xong liền có chút bực mình, nhưng không tiện phát tác, miệng liền nói vòng vo, chỉ vào cuốn sách “Việc chưởng gia này cũng lấy ra cho đệ muội xem? Vậy không bằng mẫu phi cũng dạy luôn cả ta đi, một hồi cũng để cho ta cùng xem một chút quyển sách này được không?”

Vương phi nghe xong thì ngẩn ra, giương mắt nghiêm túc nhìn thẳng Thượng Quan Mai, mỉm cười nói “Hai cuốn này là ghi chép việc trong viện, lấy ra chủ yếu chỉ để cho Cẩm Nương làm quen một chút, nếu ngươi thật sự muốn học tập thì một hồi để Vương mama dắt ngươi đi xem sổ sách chính thức, vừa lúc cũng để cho ngươi hiểu rõ quy chế cùng chi phí, nếu Tam thúc cùng Tam thẩm tới náo loạn, ngươi hãy giúp ta ứng phó lại, lão phu nhân trước giờ thương ngươi, ngươi đi khuyên, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện thì có căn cứ để nói hơn.”

Thượng Quan Mai vừa nghe được xem sổ sách chính thức, trong lòng vui mừng, nàng đã sớm muốn xem sổ sách chính thức rồi, chỉ là không được phép của vương phi nàng cũng thể mở miệng muốn đi xem được, hiện tại nhờ phúc của Cẩm Nương đã cho nàng thõa mãn tâm ý, trong lòng tự nhiên vui vẻ, chẳng qua nàng đối với sổ sách trong tay Vương mama càng thêm tò mò, bất quá, Vương phi đã nói như vậy, tất nhiên là không để ình xem, cũng tốt, hôm nay rốt cuộc có thu hoạch, chờ lúc nào rảnh rỗi sẽ tìm Cẩm Nương nói một tí, hoặc là….

“Vậy cũng tốt, sáng mai Vương mama rảnh rỗi dắt ta đi xem một chút, bất quá nếu có chỗ nào không hiểu, thì mẫu phi, người không thể thiên vị, cũng phải dạy ta như dạy đệ muội.” Thượng Quan Mai mặt hớn hở nói, trong giọng nói mang theo mùi vị làm nũng.

Vương phi đương nhiên gật đầu, nhưng lại nói “Mấy quyển sổ kia ngươi xem ở tại trướng phòng được rồi, không nên đem về viện của mình xem, để cho những kẻ không có ý xấu tìm được cơ hội để nói, ngươi vốn chỉ đi học, nếu trở thành đề tài để người ta bàn tán, thì sẽ học không xong”

Lời này là lời thật lòng, sổ sách trong trướng phòng (phòng thu chi) trừ chủ mẫu ra, thì không cho phép ai đem ra ngoài, chỉ xem ở trong trướng phòng, hôm nay sổ sách đều là riêng lẻ, e rằng có người thu chi không rõ, thừa dịp thế tử phi cầm sổ sách ra ngoài, cố ý làm giả sổ sách, ngược lại sẽ nói thế tử phi đã đổi, như vậy sẽ khó mà nói rõ được.

Thượng Quan Mai tất nhiên là hiểu được, trước kia ở nhà cha mẹ ruột, mẫu thân cũng đã dạy nàng cùng Thái tử phi không ít cách quản lý trong nhà, sổ sách cũng xem không ít, khi đó, mẫu thân cũng đem một ít sổ sách cá nhân cho nàng xem.

“Dạ mẫu phi, ta ở trong trướng phòng xem, gặp chỗ không hiểu vẫn có thể hỏi người tại trướng phòng.” Thượng Quan Mai thật biết điều, nhanh chóng nói.

Vừa lúc mọi người ăn cơm xong, Vương phi đứng dậy đi vào sương phòng, Cẩm Nương đẩy Lãnh Hoa Đình đi, Thượng Quan Mai cũng đi theo phía sau, Vương mama cầm lấy sổ sách không biết làm sao, cùng đi cũng không được, không cùng đi… Thật cũng không được, nên không thể làm gì khác là lặng lẽ theo sau, đứng trong góc nhỏ.

Ngọc Bích dâng trà lên, Vương phi cùng hai vợ chồng nói chút chuyện ngày thường, Lãnh Hoa Đình hiếm khi có ánh mắt lấp lánh, không có tia không kiên nhẫn, rất nhàn nhã nghe ba nữ nhân nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn chen vào hai ba câu, đôi mắt phượng khẽ chuyển, tựa như tiểu hài tử nghe chuyện không hiểu, bộ dáng kia muốn bao nhiêu dễ thương liền bấy nhiêu dễ thương.

Ngay cả Thượng Quan Mai nhìn cũng không khỏi ngây ngẩn, nghĩ thầm, nếu hắn không bị tàn tật mình không phải sẽ gả cho hắn sao, trong đầu lập tức hiện ra bộ dáng phong thái ưu nhã của Lãnh Hoa Đường, trong lòng thầm chửi mình, ý nghĩ loạn đi đâu rồi, tướng công không phải cũng rất anh tuấn sao? Còn rất thiện lương dễ dàng tha thứ nữa, bằng không nhị tiểu thư Tôn gia cũng không ngại vu cáo để được làm thiếp của tướng công.

Mấy người đang nói chuyện, thì bên ngoài có nha đầu báo lại, nói là Lưu di nương tới, hơn nữa còn đem theo hai nha đầu xinh đẹp.

Vương phi nghe xong, khuôn mặt liền trầm xuống, thật đúng là tham gia vào náo nhiệt mà, làm sao mấy chuyện khác không thấy nàng nhiệt tình như vậy.

Để cho Cẩm Nương đi ra nghênh đón, Cẩm Nương vừa nghe nói có đem theo người đến, trong lòng cũng không khỏi tức giận, còn chưa hết sao? Nếu dứt khoát đem mấy người đó đổi thành bạc thì có bao nhiêu mình sẽ thu bấy nhiêu, bà nội của ta ơi, làm sao mà không chịu để ình sống yên ổn đây.

Cẩm Nương mỉm cười đi ra ngoài đón, Thượng Quan Mai thì đứng yên bất động không có nhúc nhích, tựa như người kia cùng nàng không có chút quan hệ nào.

Lương di nương một thân quần áo màu hồng cánh sen, phía dưới có thêu một vài đóa hoa mai ngay eo để che phủ chiếc eo đẫy đà, cả người lộ ra vẻ kiều mị động lòng người, so với Vương phi thanh lệ thoát tục, thì bà ta là một mỹ nhân kiều diễm, vương gia thật là có diễm phúc, trong nhà có hai phi tử sắc đẹp khuynh quốc, trách không được Lãnh Hoa Đình thấy ai cũng chê xấu, ngày thường người ta nhìn đều là tuyệt sắc gia nhân, người bình thường làm sao để vào mắt?

Chẳng qua nụ cười của Lưu di nương sao có phần âm hiểm như vậy, vừa thấy Cẩm Nương đi đến, liền kéo lại tay Cẩm Nương nói “Ai nha! Cẩm Nương, di nương đã tới trễ, tứ thẩm của ngươi vừa nói cho ta biết, ta liền nhanh chóng chọn hai người tốt nhất đến đấy, ngươi xem có vừa ý không?”

Cẩm Nương gượng cười, vừa không để cho di nương cầm tay, bước trước vào trong sương phòng, Vương phi đang ngồi uống trà, Lưu thị thấy liền tiến lên hành lễ, nhếch mắt lên, liền thấy con dâu của mình đang ngồi ở đó, sắc mặt liền biến hóa, mình tới mà Thượng Quan Mai đến cả mí mắt cũng không nhìn, liền không khỏi giận đỏ mặt, nhưng trước mặt Vương phi cùng Cẩm Nương nàng cũng không tiện phát tác, không thể làm gì khác hơn là tức giận ngồi ở phía dưới Vương phi, khuôn mặt lạnh lùng cũng giả bộ không nhìn thấy Thượng Quan Mai.

Vương phi bảo Ngọc Bích dâng trà cho Lưu thị, còn chưa mở miệng đã nghe một chuỗi xin lỗi “Muội muội mới biết trong viện Đình nhi thiếu người, nha, ta sợ mình là người cuối cùng được biết đấy, tỷ tỷ chớ có để ý, nhìn xem một chút, hai người này là ta chọn sẽ không có chuyện gì.” Vừa nói vừa nắm tay hai nha đầu kéo lên phía trước đứng, để cho Vương phi có thể thấy rõ.

Vương phi nhấm nháp trà từ từ, liếc mắt nhìn hai nha đầu, khoan hãy nói cái gì, hai nha đầu Lưu thị đem đến bộ dạng thật đoan chính, lớn lên thân hình đầy đủ, ánh mắt sóng nước lưu chuyển kiều mị, rất xinh đẹp, khí chất cùng Lưu thị có vài phần tương tự, người như vậy vừa nhìn là biết không yên phận với chủ tử, nếu vào viện của Đình nhi, còn không náo loạn đến gà chó không yên sao? Lưu thị quả thật cố tình tính toán mà.

Hai nha đầu kia đang ngạo nghễ nhìn Cẩm Nương, nhìn thấy Cẩm Nương mặc dù thanh tú nhưng tướng mạo cũng bình thường, lo lắng liền lập tức biến mất, ánh mắt nhìn người cũng có chút xoi mói, tựa hồ Cẩm Nương không phải là đối thủ của các nàng, vừa quay đầu, nhìn thấy Nhị thiếu gia ngồi ở trên xe lăn thì lập tức hồn phách đều bị mất hết, con mắt mở to tựa như dính ở trên người hắn, muốn dời đều dời không được.

Lãnh Hoa Đình nghe xong lời của Lưu di nương cũng rất buồn bực, nãy giờ bị nữ quỷ nhìn ngó chằm chằm, không khỏi bốc hỏa, đưa tay lên đoạt ly trà trong tay Cẩm Nương, nhắm ngay trán của nàng kia, ném qua.

Vương phi đang cùng Lưu di nương đánh thái cực (ý nói đẩy qua đẩy lại), bỗng nghe một tiếng kêu thảm thiết, hai người nhìn sang, chỉ thấy nha đầu có thân hình như rắn của Lưu di nương đem tới, trước chán đầy máu tươi, che đầu hét lên.

Cẩm Nương thấy Lãnh Hoa Đình đoạt ly trà đánh người, chỉ trong nháy mắt cũng không kịp phản ứng, nha đầu kia máu chảy đầy mặt, nàng thở dài thương hại, cố gắng nhịn xuống nụ cười, bận rộn quay đầu nhìn giả vờ nói : “Ai nha, đây là làm sao, mọi người tới giúp đem người đưa xuống đi, ai nha, tướng công người cũng thiệt là, ta đưa chàng ly trà, sao chàng lại tức giận rồi. Nếu không thích, chàng cứ uống ly của ta, ta chỉ mới uống có hai ngụm thôi, còn nóng đó”Vừa nói vừa đem ly trà trong tay đưa cho Lãnh Hoa Đình.

Thượng Quan Mai thật là không nhịn được nữa, phù một tiếng bật cười “Không trách được tướng công nói nhị đệ hồn nhiên dễ thương, thật thế, cô gái yêu mị như vậy mà cũng dùng chén trà đập được.”

Nghe nói như vậy trên mặt Lưu thị lúc đỏ lúc trắng, trợn mắt nhìn Thượng Quan Mai, cười lạnh “Phải không? Xem ra các nàng không vừa mắt Cẩm Nương rồi, sớm biết thế ta tuyển thêm người đẹp nhiều hơn một chút để đem tới cho Đường nhi, lâu rồi trong phủ cũng nên có mấy chuyện vui, làm sao mà trứng cũng không thấy một cái nào, xem ra cũng nên chuẩn bị vài người, sáng mai qua Tôn gia xem một chút, nhanh chóng đem Ngọc Nương vào phủ, nghe nói nhị tiểu thư Tôn gia xinh đẹp như hoa, còn là một tài nữ, cũng giống như nhị đệ muội vậy, đều có khí chất ưu nhã.”

Thượng Quan Mai nghe xong đứng lên cười lạnh “Di nương nói chuyện nên chú ý một chút, cái gì gọi là trứng cũng không có một cái?Người đem tướng công so với cái gì thế? Lại đem người so thành cái gì? Gà biết đẻ trứng sao?”

Lưu thị không nghĩ tới con dâu lại ở trước mặt Vương phi cùng mình trở mặt, đôi mắt tức giận đến đỏ lên, cũng đứng lên “Ngươi….Ngươi…Còn biết chút gì là tôn ti trưởng bối không? Ta là chính là mẹ chồng ngươi, nào có ai lại bất kính như thế đối với mẹ chồng? Ngươi thật quá đáng, ỷ vào mình là quận chúa thì không biết trời cao đất rộng. Không coi ai ra gì, ngươi mà như thế nữa ta nói Đường nhi bỏ ngươi.”

Thượng Quan Mai khinh miệt nhìn nàng, rồi nhàn nhã ngồi xuống, cười lạnh “Đừng có tự dát vàng trên mặt mình, mẹ chồng của ta chính là người ngồi ở chính vị, cũng không biết tự nhìn xem xuất thân của mình là gì, cũng có mặt mũi lớn tiếng nói với ta, di nương, người không học qua quy củ của nữ giới sao, hay là để ta đem mấy quyển đến cho người xem a.” Vừa nói vừa vươn tay đặt trên tay của vương phi “Mẫu phi thật là ngại quá, vừa rồi Mai nhi đã làm ầm ĩ đến người.” Giọng nói đặc biệt cung kính, cùng với giọng điệu vừa nói cùng Lưu thị tựa như hai người vậy.

Lưu thị giận đến phất tay ra, bỏ lại hai nha đầu đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói “Tốt, tốt, ngươi có bản lãnh, ngươi không nhìn đến ta, ta đây tự tìm người nhìn, hỏi hắn xem làm thế nào mà dạy bảo con dâu như ngươi.”

Thượng Quan Mai không nhanh không chậm nói với nàng “Di nương đi thong thả, tướng công đang ở trong thư phòng cùng Vương gia, ngài có thể đến đó khóc lóc để cho bọn họ cùng nhìn thấy.”

Lưu di nương nghe vậy liền đi chậm lại, vẻ mặt thê lương quay đầu lại, bộ dáng rất thương tâm, Vương phi nhìn thấy nàng như thế cũng không nhẫn tâm, đây chỉ là chuyện cãi cọ của nữ nhân, cần gì ầm ĩ đến nam nhân chứ, nên cuối cùng tốt bụng đứng dậy lên tiếng khuyên Lưu thị “Muội muội ngươi cũng thiệt là, Mai nhi là một tiểu hài tử, nói chuyện không biết nặng nhẹ, ngươi không nên cùng tiểu bối như nàng so đo, huống chi còn là con dâu của mình, ngồi xuống đi, để ta cho người làm một chút điểm tâm, một hồi ngươi nếm thử xem.” Vừa nói vừa kéo tay Lưu thị đi vào nhà.

Cẩm Nương là lần đầu tiên thấy Thượng Quan Mai cùng Lưu di nương ở chung một chỗ, thật đúng là kịch liệt a, không nghĩ tới trong lòng Thượng Quan Mai lại không chịu thừa nhận địa vị của Lưu di nương, thật ra, sau khi Lãnh Hoa Đường được phong vị, đã để ý tới thân phận của Lưu di nương, nên Lưu di nương cũng được phong lên làm trắc phi, cũng thành người của hoàng gia rồi, nhưng chẳng biết tại sao, trong phủ lại không ai coi trọng nàng, tất cả vẫn đều gọi nàng là Di nương, ngay cả Lãnh Hoa Đường cũng vậy, vừa rồi nghe Thượng Quan Mai nói thì tựa hồ thân phận của Di nương không cao, có lẽ do lớn lên xinh đẹp nên mới được vào Giản Thân Vương phủ.

Thượng Quan Mai thấy vương phi đã đứng ra hòa giải rồi nên cũng không nói thâm gì nữa, chỉ hừ mũi với Lưu thị mà thôi, nha đầu bị thương đã được người kéo xuống, nha đầu còn lại thì bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, Vương Phi nhìn thoáng qua muốn cười, rồi hướng đến Lưu thị nói: “Trong viện của Đình nhi vốn có thiếu hai người làm việc, tứ đệ muội cũng thiệt là, tự mình đã đưa hai người tới là được rồi còn lôi kéo hai người các ngươi đi theo, thật đúng là làm hư Cẩm Nương.”

Vừa nói vừa cười liếc nhìn nha đầu kia nói “Ngươi khoan hãy nói, ngươi chọn người này, bộ dáng cũng được đó, không bằng cho tỷ tỷ ta đi, trong viện ta đang cần nha đầu nhị phẩm, không biết muội muội thấy được không.”

Vương phi nói lời này kỳ thật là muốn cho Lưu di nương một bậc thang để bước xuống, nàng vừa mới mang hai người đến đây, đầu tiên là bị Lãnh Hoa Đình dùng chén trà đập bể trán một người, đã làm nàng mất mặt rồi, nhưng ngay sau đó lại bị con dâu của mình lớn tiếng cãi lại, thể diện càng mất thêm, thật là giận đến hít thở không thông, mà nàng thì cũng không có cái can đảm bảo Lãnh Hoa Đường bỏ vợ, bất quá chỉ nói cho có, để tiết giận bớt thôi, lúc này vương phi đã cho nàng bậc thang, nàng cũng không phải con lừa, nên liền thu lại sự tức giận trên gương mặt, vừa cười vừa nói: “Làm sao mà lại không chịu, vốn là định đưa đến trong viện của tỷ tỷ, sắp xếp như thế nào, đương nhiên sẽ do tỷ tỷ định đoạt.”

Vương Phi liền nói cám ơn, rồi bảo Thanh Thạch đem người dẫn đi xuống, nha đầu kia vừa nghe được ở lại trong viện của Vương phi thì vui mừng vô cùng, nàng thấy chỉ cần không ở lại trong viện của Nhị thiếu gia là được, Nhị thiếu gia có vẽ bề ngoài đẹp như tiên, nhưng một khi cáu giận thì tựa như ác ma. Nên tốt nhất phải tránh xa một chút.

Thượng Quan Mai thấy Vương phi cùng Lưu thị vừa nói vừa cười, thì sắc mặt mang theo vẻ châm biếm, rồi nhìn sắc trời, thấy phía ngoài đèn đã sớm được thắp lên, nên nghĩ đến Lãnh Hoa Đường chắc đã trở về, vì vậy liền đứng lên cáo từ với vương phi, Cẩm Nương nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Lãnh Hoa Đình, nàng đoán chắc hắn cũng không thích Lưu di nương, nên cũng nhanh chóng cáo từ, đẩy Lãnh Hoa Đình ra cửa.

Lãnh Khiêm đang chờ ở ngoài cửa, thấy thiếu phu nhân đẩy thiếu gia đi ra, vội hỏi “Để ta đẩy, phía ngoài đường rất tối.”

Cẩm Nương cũng không khiêm nhường, nhân thể đưa xe lăn cho Lãnh Khiêm, đột nhiên nhớ tới Lãnh Khiêm còn chờ mang bản vẽ của nàng đi làm việc, nên cười cười, đi theo bên người hắn rồi nói: “Lãnh thị vệ”

“Thiếu phu nhân, người hãy gọi ta A Khiêm giống như thiếu gia đi.” Lãnh Khiêm hiếm khi khẽ cười, dưới ánh đèn, sắc mặt vẫn lạnh lùng quen thuộc, nhưng nụ cười kia lại như ánh sao sáng tỏa sáng trong bầu trời đêm, Cẩm Nương nhìn thấy vậy không khỏi cảm thán, hắn vẫn không nên cười thường, vì nếu hắn cười một tiếng thì toàn bộ nha đầu trong viện sẽ trúng chiêu, thật là yêu nghiệt a, cùng ở một chỗ với yêu nghiệt nên giờ hắn cũng học theo yêu nghiệt.

Lãnh Khiêm đưa Lãnh Hoa Đình ra khỏi thềm đá rồi từ từ đẩy, Cẩm Nương đứng phía bên kia xe lăn, ba người lẳng lặng đi được vài phút, Lãnh Khiêm đột nhiên hỏi: “Thiếu phu nhân, người đã vẽ xong bản vẽ để đưa cho ta chưa?”

Cẩm Nương nghe xong liền cười “Chưa đâu, một lát trở về ta sẽ vẽ đưa cho ngươi, ngươi đừng gấp, vì ta còn phải suy nghĩ cẩn thận để vẽ ra rồi mới đưa cho ngươi được, ngoài ra còn một số chi tiết cần phải lưu ý, ta phải đích thân nói với ngươi mới được.”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Khiêm lộ ra một nụ cười xấu hổ, có chút không được tự nhiên “Tại hạ nhất định nghe thiếu phu nhân dạy bảo.”

Chảy mồ hôi, hắn nói dạy bảo cái gì a, cổ nhân thật là nhiều lễ nghĩa, Cẩm Nương vừa muốn nói vài câu khiêm nhường, thì đã nghe giọng nói rất không bình thường của Lãnh Hoa Đình vang lên “Lằng nhằng cái gì, còn không mau đi.”

Lãnh Khiêm cùng Cẩm Nương hai mắt nhìn nhau, rất lấy làm khó hiểu mà nhìn người trước mặt, người này thần kinh có gì không bình thường sao, nơi này chỉ có mấy người bọn họ không cần giả vờ nữa nha.

Trở lại trong viện, Tú cô đang dạy dỗ hai nha đầu tứ thẩm vừa đem tới, Lãnh Khiêm đưa Lãnh Hoa Đình vào phòng xong, thì tự mình rời đi, Cẩm Nương vừa định gọi hắn lại, thì đã bị Lãnh Hoa Đình níu lại tay áo “Sáng mai là có thể thấy rồi, chỉ một đêm mà cũng không chờ được sao?”

Cẩm Nương nghe xong thì ngẩn người, đưa mắt trừng hắn, cái gì gọi là một đêm cũng chờ không được? Người này nói chuyện sao nghe khó hiểu thế, nàng đang muốn nổi giận, thì lại thấy hắn hít mũi, kéo xe lăn đi qua bày ra ánh mắt nai tơ kinh điển miệng nói “Nương tử, tay của ta đau quá.”

Cẩm Nương nghe xong trong lòng không khỏi đau sót, nhớ tới bàn tay của hắn có chút bị nứt ra, nên thoáng cái tức giận đã muốn bay hết, vội vàng đẩy hắn vào trong phòng, kêu Châu Nhi cùng Ngọc Nhi lấy chậu nước nóng, tự mình sắn ống tay áo của hắn lên, cầm khăn nóng giúp hắn lau.

Phía ngoài Tú cô vẫn còn dạy dỗ hai nha đầu, Cẩm Nương biết được là nhờ Châu Nhi, hai nha đầu kia một tên là Xuân Đào, người còn lại tên là Thu Cúc, vốn là ở trong nhà của tứ thẩm, hai người này tuy không phải là nha đầu nhất đẳng, nhưng cũng là nhị đẳng nha đầu, đã quen sống sung sướng an nhàn làm sao chịu khổ được, cộng thêm Bình Nhi cố ý muốn chỉnh cả hai nàng, nên liền đem đồ của nha đầu bà tử của cả viện cho các nàng giặt.

Giặt đến trưa, thì đi ra kiểm tra nói các nàng giặt quá chậm, nên không cho các nàng ăn cơm, các nàng thật sự là vừa tức, vừa mệt, vừa đói, chịu không nổi nên liền tìm đến Tú cô lý luận, Tú cô tất nhiên là đứng về phía Bình Nhi, dù sao cũng cùng là hồi môn của Thiếu phu nhân, người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, cho nên vừa quát vừa mắng, mang đạo lý ra mà dạy các nàng, hai người này tất nhiên là không phục, nhìn thấy thiếu phu nhân trở lại, đã muốn xông tới kiện, mà Bình Nhi thì đâu để cho các nàng gặp thiếu phu nhân và thiếu gia được, nên che chắn lại không cho các nàng tới gần bên người Cẩm Nương.

Trong nhà, Cẩm Nương đang giặt khăn nóng giúp Lãnh Hoa Đình chườm lên vết thương, cuối cùng đem bàn tay kia ngâm đến mềm nhũng, các vết chai sần cũng bong tróc, nàng liền lấy tay kéo nó ra, Lãnh Hoa Đình vẫn một mực lặng yên nhìn nàng.

Bộ dáng nàng bận rộn nhìn thật đẹp, lúc nàng chăm chú, đôi mắt sẽ rất sáng, giống như trong màn đêm tối tăm ngôi sao nhỏ bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, cái mũi thanh tú, hai cánh môi mấp máy, trên mép môi còn có chút mồ hôi, phản chiếu ra ánh sáng, hai bàn tay nhỏ bé trắng mịn nhanh chóng đưa vào trong nước nóng, rồi lại vội vàng đem cái khăn nóng hổi kia ra, liên tục mấy lần như vậy, mấy vết chai trên tay hắn đã mềm đi, còn tay nàng thì bị nóng đến đỏ bừng, trong lòng hắn tựa như mảnh đất hoang khô cằn nhiều năm, bỗng chốc được dòng suối ngọt ngào tưới lên, làm nó trở nên mềm mại và ẩm ướt, mềm đến độ không có sức mà cử động, nên cứ yên lặng như thế mà nhìn nàng chăm chú.

Cẩm Nương đem ghế nhỏ ngồi trước ghế của hắn, đem tay hắn đặt lên đầu gối của mình, nhẹ nhàng bóc lớp da ra, lúc trước trong phòng cũng từng thấy, nơi này có không ít chỗ mới kéo da non, nàng lấy hết da chai trên tay hắn xong, liền cẩn thận bôi thuốc mỡ lên, rồi dùng băng gạc sạch sẽ băng lại, ngày mai, mình sẽ coi chừng dùm hắn, không cho hắn đẩy xe lăn, chủ yếu để lớp da non tốt hơn rồi tính.

Vừa bóc vừa hỏi “Đau không? Nếu đau thì phải nói cho ta biết, nếu không khi ta giật mạnh lớp da ra thì sẽ càng đau.”

Chỉ một mình nàng nói, còn Lãnh Hoa Đình thì không trả lời câu nào, mà ngoan ngoãn để nàng làm, Cẩm Nương ngẩn đầu nhìn hắn, đập vào mắt nàng là đôi mắt lóng lánh nhu tình, tinh khiết ôn nhu, mang theo vẻ đẹp thâm trầm, như bảo thạch trân quý, sâu như hồ đầm, dường như bên trong nó còn có dòng nước đang cuồn cuộn chảy siết, vừa nhìn một cái nàng như muốn bị cuốn hút vào trong đó, bốn mắt vừa chạm liền quyện vào nhau thật lâu mà vẫn không tách ra.

Thật lâu sau, Cẩm Nương cảm giác tay có chút lạnh lẽo mới biết mình lại thất thố, nên rất không tự nhiên mà dời đi tầm mắt, đỏ mặt cúi đầu tiếp tục công việc.

“Nương tử thật ra thì vô ích thôi, cho dù da mới có mọc lên thì lại rách tiếp, dù sao có vết chai thì khi ta đẩy cũng đỡ đau chút ít.” Bên tai Cẩm Nương vang lên âm thanh hơi khô của Lãnh Hoa Đình nhẹ nhàng như bài hát của trẻ con vang bên tai của Cẩm Nương.

Cẩm Nương nghe xong lòng căng thẳng quật cường ngẩn đầu nhìn hắn “Sẽ không, ta sẽ không bao giờ để tay chàng bị chai nữa, sáng mai không cho chàng tự mình đẩy xe lăn, hoặc là ta đẩy, hoặc là A Khiêm đẩy, tóm lại phải đem tay chàng dưỡng cho lành lặn lại thật tốt mới thôi.”

Đây là lần đầu tiên có người dùng giọng nói bướng bỉnh và bá đạo như vậy nói với hắn, mà trong giọng điệu còn mang theo chút đau lòng, Lãnh Hoa Đình quay đầu không nhìn nàng, hắn phải dùng biết bao nhiêu khí lực mới đè lại ham muốn đem nàng ôm vào trong ngực, hắn không muốn dễ dàng đem tim mình trầm luân vào đó quá nhanh, ở chung cùng nàng mới có mười mấy ngày mà thôi, hắn đã có chút không kìm lòng nổi, không được, tình cảm loại này đối với hắn quá mức xa xỉ, hơn nữa hắn đã quen cô tịch, đột nhiên ấm áp kéo đến khiến cho hắn có chút không chịu đựng được, cái cảm giác bị người thân cận của mình phản bội, đau đến thắt ruột thắt gan, hắn không muốn lại bị như vậy.

Nhưng mà….nhưng mà cảm giác này thật thích, ý nghĩ này làm hắn có chút chán nản, hận mình vô dụng, mấy lần muốn rút tay về, nhưng một lần nữa lại để xuống, cuối cùng sẽ có một ngày quân lính sẽ tan rã ở trước mặt của nàng, quan trọng nhất là, hắn còn không biết nàng đối với mình, có cảm giác như mình đối với nàng hay không, nàng có thích hắn hay không. Nhưng mà lòng thì nghĩ vậy, nhưng bàn tay vẫn tham luyến sự ôn nhu của nàng, đã thử mấy lần, nhưng đều mất đi khí lực như trước, vì vậy không rút ra được, thất bại rồi, thôi thì hôm nay để cho nàng đùa giỡn vậy, ngày mai hắn sẽ cách xa nàng một chút.

Cảm giác tay hắn có chút cứng lại, Cẩm Nương cũng không để ý, tim nàng lúc nàng như nai con nhảy loạn, đập thình thịch không ngừng, cũng may hắn không có châm biếm nàng, nếu không nàng đã thành trò hề rồi, thằng nhãi này nói không chừng sẽ lấy bối rối của chính mình làm đề tài để nói, mấy ngày nay đã bị hắn mắng là háo sắc, ngu ngốc rồi, nàng không muốn lại bị hắn đặt cho biệt hiệu khác nữa.

Cuối cùng cũng làm xong, nhìn lại, hai tay của Lãnh Hoa Đình đã bị Cẩm Nương băng bó thành cái bánh chưng lớn, hắn nhìn hai cái tay của mình, gương mặt từ hồng chuyển sang đen, trừng mắt nhìn Cẩm Nương, đôi môi đỏ mộng hé mở nói “Thật là người xấu thì làm cái gì cũng xấu.”

Cõi lòng đầy mong đợi của Cẩm Nương lập tức suy sụp xuống, nhìn kỹ cánh tay hắn, ha ha quá thật rất xấu, bất quá tại hắn quá mức xinh đẹp, nên vào lúc băng gần xong mình băng thêm vài vòng, nênđãđem tay hắn băng thành xấu như vậy, nhưng mà đây cũng là một thành tựu a, vì thế nàng không tức giận ngược lại có vài phần vui vẻ oang oang nói “Không xấu đâu, rất xứng với tướng công.”

Miệng Lãnh Hoa Đình cứng lại, cái gì gọi là rất xứng với hắn? Hắn có xấu như vậy sao? Đang muốn mắng nàng, thì Cẩm Nương đã giành trước một bước, bày ra bộ dáng tội nghiệp, đưa tay tới để tháo ra băng gạc của hắn “Nếu tướng công không thích thì ta tháo ra vậy, một hồi để Châu Nhi vào làm giúp chàng là được.” Vừa nói ánh mắt đang sáng bắt đầu chuyển hồng, lã chã như sắp khóc.

Lãnh Hoa Đình đột nhiên thu tay lại, hắn mới không thèm để cho nữ nhân khác giúp hắn, nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, hắn cũng cảm thấy nàng cũng đã mất nhiều tâm lực để băng, thôi, xấu thì xấu đi, hắn giơ hai cánh tay lên nói “Đẩy ta lên giường đi.” Rồi cẩn thận giấu tay đi, giống như sợ Cẩm Nương thật sự tháo băng gạc ra, sau đó thì nhìn chằm chằm vào hai tay mình giống như nhìn bảo bối vậy.

Môi Cẩm Nương nhếch lên nụ cười thắng lợi, ngươi giả bộ đáng thương, bổn cô nương xem nhiều rồi, ta đây cũng biết đấy.

Nàng cười hì hì đẩy Lãnh Hoa Đình đến bên giường, rồi có chút chần chờ, không biết phải giúp hắn lên giường như thế nào, lúc trước khi tay hắn chưa bị băng lại, hai tay khẽ chống một cái là tự mình nhảy lên, mình mới vừa rồi không nên băng luôn ngón tay cái của hắn, bây giờ thì tốt rồi, như vậy hắn làm sao mà đi lên a.

Lãnh Hoa Đình nhìn ra nàng đang chần chừ, thì không khỏi nở nụ cười thử nàng “Bây giờ biết rồi sao, nàng không chỉ xấu mà còn ngốc nữa.”

Vừa nói vừa giơ tay lên, tự mình từ trên ghế đứng lên, nhưng mà hai chân vừa mới chạm xuống đất thì liền nhảy lên giường, Cẩm Nương thấy vậy, hai mắt như muốn rớt ra ngoài, xông qua ôm lấy hắn “Chàng có thể đứng lên, có thể đứng lên có đúng hay không?” Ngày tân hôn ta cũng thấy được, ta còn tưởng rằng chàng mượn lực, hồi nãy ta nhìn thấy rõ ràng, chàng có thể đứng lên, chẳng qua chân không thể quá gắng sức có đúng hay không tướng công?”

Lãnh Hoa Đình lấy tay hất nàng ra, hai mắt phủ sương, lạnh lùng quát nàng “Không thể, ta không thể đứng lên, ta là người bị liệt, nàng hiểu chưa? Mãi vẫn là người bị liệt, bây giờ đã vậy sau này cũng thế.”

Cẩm Nương đột nhiên thấy hắn tức giận thì không thể hiểu được, nàng lui về phía sau mấy bước mới có thể đứng vững, vừa ngạc nhiên vừa bi thương nhìn Lãnh Hoa Đình, chỉ thấy bộ dáng đang thất vọng của hắn, đôi lông mày thanh tú cau lại, đôi mắt xinh đẹp nhuốm đầy bi thương trầm trọng, ngay cả hô hấp cũng bị nghẹn lại, gân xanh trên trán nổi lên, làm cho bộ dạng của hắn rất đáng sợ.

Cẩm Nương lập tức hiểu, hắn có thể đứng lên, nhưng tất nhiên chỉ mỗi động tác này đã hao tổn hết tâm lực của hắn,hai chân cũng bị đau đớn như dao cắt, nhưng hắn vẫn dấu kín nỗi thống khổ của mình, giấu kín e dè và sợ hãi, vì hắn kiêu ngạo, nên không chịu lộ ra sự mềm yếu trước mặt nàng, nhưng vừa rồi, nàng đã động đến vết thương trong lòng hắn, mở ra tường rào phong bế trong lòng hắn, vạch trần vết thương đau đớn mà hắn muốn giấu kín, nên hắn chắc là thẹn quá thành giậ.

Cẩm Nương trong thoáng chốc bỗng cảm thấy chua sót, chỉ muốn đem hắn ôm trong lồng ngực mềm mại của mình, nói cho hắn biết, nàng chỉ muốn cùng hắn gánh chịu mọi đau khổ, đồng tâm xây dựng tương lai, nhưng mà…hắn dường như không hoàn toàn mở rộng lòng đối với mình, nên Cẩm Nương cảm thấy có chút thất bại, tình cảm giữa nàng với hắn rất phức tạp, hiện tại nàng chỉ muốn vì hắn mà làm tất cả mọi chuyện, có yêu hay không, không quan trọng, nàng chỉ xem hắn là trượng phu chân chính của mình, cả hai phải sống bên nhau trọn đời, nên mới ra sức giúp hắn.

Thôi, cái gì đến rồi từ từ sẽ đến, một ngày nào đó, hắn sẽ tự nói với mình về tất cả bí mật của hắn, khi đó, nàng mới hiểu rõ nguyên nhân tại sao chân hắn lại bị như vậy, hoặc là có thể tìm ra phương pháp chữa trị cũng không biết chừng.

Hai vợ chồng son đang ỏ trong theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, thì nghe trong chính đường truyền đến một trận ồn ào, còn có người đang khóc, gọi trời gọi đất còn gọi thiếu phu nhân.

Cẩm Nương không khỏi nhíu lông mày, Tú cô này, làm sao chỉ có mấy tiểu nha đầu mà giải quyết cũng không xong, nàng quay đầu nhìn Lãnh Hoa Đình, bắt gặp sắc mặt của hắn lúc này so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều, xem ra hắn đã tự mình điều tiết tốt tâm trạng, nên nàng bước lên phía trước dịu dàng nói “Tướng công ta giúp chàng nằm ngủ”.

Vừa nói vừa giúp hắn nới dây lưng, sau khi Lãnh Hoa Đình bình tĩnh lại cũng có chút hối hận, vừa nãy nàng bất quá chỉ mừng rỡ cho hắn mà thôi, hắn không nên vì vậy mà quát nàng, thấy nàng không tức giận mà còn nhỏ nhẹ hầu hạ hắn, trong lòng liền hổ thẹn một chút, nhưng mà hắn cũng không có thói quen nhận lỗi, nên không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu không nhìn nàng, để mặc nàng làm.

Sau khi nàng hầu lạ Lãnh Hoa Đình ngủ xong, liền vén rèm đi ra chính đường.

Trong chính đường thật hỗn loạn, hai người Xuân Đào Thu Cúc đang kéo Bình Nhi ra, Bình Nhi đang cầm gia pháp, đó là hai cây trúc cột vào nhau, cây roi này mà đánh xuống sẽ không đả thương gân cốt, nhưng đánh xuống thì da thịt sẽ bong ra. Ở Tôn Phủ nàng đã tận mắt nhìn thấy Bạch tổng quản dùng nó để trừng trị nha hoàn làm sai.

Vừa thấy Cẩm Nương đi ra, hai người Xuân Đào Thu Cúc tựa như nhìn thấy vị cứu tinh liền nhanh chóng chạy tới “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, ngài cần phải chủ trì công đạo cho bọn nô tì a.”

Cẩm Nương bị các nàng hù sợ, không khỏi lùi về phía sau hai bước, nhìn về phía Tú cô, vẻ mặt Tú cô đen thui, đang tức giận nhìn chằm chằm Bình Nhi, Bình Nhi cũng quật cường mím môi, trong tay vẫn cầm gia pháp, tàn bạo nhìn chằm chằm hai người đang quỳ dưới nền nhà.

Cẩm Nương đi tới ghế trên chính đường ngồi xuống, Tứ nhi liền nói “Thiếu phu nhân có muốn uống trà không?”

Cẩm Nương phất phất tay, đối với hai người đang quỳ nói “Đứng lên đi, nói xem chuyện gì mà làm huyên náo kinh thiên động địa cả lên, quả thật là giành lấy mặt mũi cho ta a.”

Câu nói phía sau là để cho Tú cô cùng Bình Nhi nghe, trước kia ba người ở trong phủ, bởi vì điều kiện gian khổ, nên cũng rất hòa thuận, chẳng bao giờ ồn ào, nhưng hôm nay theo mình gả vào Vương phủ, cuộc sống trở nên tốt hơn, thì ngược lại lòng người đã đi xuống, trong viện này còn không ít người già trong vương phủ, người của mình mang đến mà náo loạn như thế, đây không phải là làm ình mất thể diện sao? Cùng Tú cô nữa, uổng công sống đến mấy mươi tuổi đầu, mình đem cả viện giao cho Tú cô xử lý, chỉ có mấy đứa nha hoàn nàng cũng trị không được, thật làm ình thất vọng.

Tu cô nghe lời nói của Cẩm Nương, không khỏi đỏ bừng mặt, quả thật nàng vừa rồi không có xét xử công bình, vì vẫn một mặt thiên vị cho Bình Nhi, thứ nhất nàng ấy cũng là nha hoàn hồi môn tới đây, thứ hai mình lại cùng với mẹ của Bình Nhi quen biết, ngoài ra, hai người đang quỳ trên mặt đất là hai nha hoàn mang theo tiểu tâm tư tới đây, nàng cũng muốn mượn cớ để trị các nàng, nhưng lại không nghĩ tới Bình Nhi lại ỷ thế muốn đánh hai nàng ấy, cộng thêm hai người kia cũng không phải dễ đối phó, nên nhất thời liền loạn cả lên.

Hôm nay thiếu phu nhân vừa nói ra lời này, khiến nàng thấy thẹn trong lòng, lại càng cảm thấy uy tín của mình cũng bị Bình Nhi làm mất, thì càng giận hơn, ngậm miệng trừng mắt với Bình Nhi.

“Thiếu phu nhân, hai nô tì không có phạm lỗi, chẳng qua chỉ muốn Tú cô cho hai nô tì ăn cơm tối, lúc trước thiếu phu nhân cho hai nô tỳ đi phòng giặt đồ, nô tỳ cũng nghe theo lời thiếu phu nhân phân phó, không dám hai lời, nhưng nô tỳ đã làm việc cả một ngày mà Bình Nhi cô nương lại không cho ăn cơm, còn đánh chúng nô tỳ, chúng nô tỳ chịu không nổi mới đến tìm Tú cô phân xử.” Người dáng cao là Xuân Đào , vừa khóc vừa nói, đầu tóc tán loạn, quần áo cũng có nhiều nếp nhăn, vừa nhìn là biết bộ dáng trãi qua chuyện đánh nhau, xem ra nha đầu này mới vừa rồi cũng không dám làm càng ngang ngược.

Thu Cúc nghe Xuân Đào nói chuyện đàng hoàng, nàng liền cúi đầu, không lên tiếng, nhưng thỉnh thoảng nhìn sang Xuân Đào, gật đầu, nha đầu này vừa nhìn một cái liền biết là người thâm trầm, thích giở trò trước mặt chủ, nhìn oán hận trong cặp mắt kia biến mất nhanh hơn bất cứ ai, có việc gì thì đẩy Xuân Đào ra nói chuyện, có gì tốt hai người liền chia, phạm sai thì Xuân Đào trở thành bia nhận lãnh, nàng ta chịu phạt cũng ít hơn một chút.

Cẩm Nương nghe Xuân Đào khóc lóc kể lể liền nhìn Tú cô “Nàng nói đều là sự thật?”

Tú cô ngây ngốc không biết trả lời thế nào, nếu nói đúng, thì mình cùng Bình Nhi đều có lỗi, nếu nói không phải cũng không được, vì mọi người trong phòng đều nhìn thấy, đều biết chuyện, tuy họ chỉ đứng xem mà không nói, nhưng e là trong lòng đã sớm đem chuyện này để ở cửa miệng.

Cẩm Nương thấy thế liền cau mày, cũng lười hỏi thêm, nàng nhìn quanh một cái, liền dừng ở trên người Châu Nhi cùng Ngọc Nhi “Các ngươi là người ở lâu trong viện này, cũng là người đắc lực nhất bên cạnh gia, các ngươi nói xem ai đúng ai sai?”

Châu Nhi nghe xong có chút khó xử, địa vị của Tú cô nàng có thể thấy được, thiếu phu nhân rất coi trọng Tú cô, nàng không đáng vì hai nha đầu không được sủng mà đắc tội với Tú cô, hơn nữa, sau này nàng muốn có cuộc sống hòa đồng ở trong viện, hơn nữa Tú cô cũng không phải là người có lòng dạ rộng rãi, không biết chừng sau này sẽ tìm cách bắt lỗi nàng để báo thù.

Cho nên, Châu Nhi cũng thấp đầu nhỏ giọng nói “Lúc nãy nô tỳ trong nhà lấy nước nóng cho thiếu phu nhân, đi ra đây khá muộn, nên nô tỳ cũng không rõ lắm.”

Ngọc Nhi là người thẳng tính, thấy Châu Nhi không chịu nói thật, nên trong lòng cũng cảm thấy bất bình, chủ động mở miệng “Hồi thiếu phu nhân, chuyện này Ngọc Nhi biết rõ, đúng là Bình Nhi cô nương quá khi dễ người rồi, các nàng đều do ta dẫn đi phòng giặt đồ, vốn chỉ chuyên giặt đồ của chủ tử, nhưng Bình Nhi cô nương tới, muốn cho các nàng giặt cả đồ của người hầu, các nàng cũng không nói cái gì, làm rất đàng hoàng, đến giờ cơm, Bình Nhi cô nương nói các nàng giặt không sạch, phạt không cho các nàng ăn cơm, còn lấy thêm một đống đồ cho các nàng giặt, các nàng cũng giặt, chẳng qua vì đói quá nên đến chỗ Tú cô đòi ăn, ai ngờ lại chọc giận Bình Nhi cô nương, ở phía sau viện ai cũng nhìn thấy cả, cũng không phải chỉ một mình nô tỳ biết, nên mọi người cũng có thể bình luận phân xử”

Lời nói của Ngọc Nhi câu nào cũng đều nhằm vào Bình Nhi, nửa câu cũng không nhắc đến Tú Cô làm sai cái gì, đem mọi chuyện nói rõ ra, cùng lắm thì chỉ đắc tội với một mình Bình Nhi, mà còn được tiếng là chính nghĩa, Cẩm Nương không khỏi liếc nhìn Ngọc Nhi, chỉ thấy bộ dáng nàng thanh tú, giỏi giang khôn khéo, ánh mắt trong trẻo cơ trí, lại có chút chính khí, ừ, nha đầu này thật không tệ.

Cho nên Cẩm Nương lại tiếp tục hỏi mọi người trong viện “Là như vậy sao?”

Tú Cô cúi đầu rốt cuộc cũng mở miệng “Ngọc Nhi nói tất cả đều là thật, thiếu phu nhân, người phạt nô tỳ đi, nô tỳ đã không phán xét công bình, để cho thiếu phu nhân lo lắng, vừa rồi còn làm mất thể diện của thiếu phu nhân, thật có lỗi.”

Tú cô rốt cuộc cũng biết nặng nhẹ, nếu muốn quản lý tốt người trong viện này, đầu tiên là phải trung thàn với thiếu phu nhân, không thể cất dấu tâm tư riêng, hơn nữa đối với mọi người phía dưới phải công bằng, nếu không, dù mình chỉ sơ ý một chút, người ta cũng sẽ đổ lên đầu thiếu phu nhân, mình cũng là người đại diện cho thiếu phu nhân, vừa rồi quả thật mình đã không suy nghĩ cặn kẽ, chỉ sợ mất đi thể diện của bản thân, hiện nay nghe lời của Ngọc Nhi mới hiểu được, thể diện của mình là gì, thể diện của thiếu phu nhân là thể diện của mình.

Cẩm Nương nghe xong lại càng tức giận, Tú cô cũng thật là, rõ ràng chuyện này là lỗi cuồng vọng của Bình Nhi. Nếu cứ như vậy, thì làm sao quản lý tốt những người còn lại ở trong viện, bản thân mình bất chánh thì làm sao có tư cách đi quản người khác?

Khuôn mặt nàng không khỏi chìm xuống, nói với Xuân Đào cùng Thu Cúc “Các ngươi hiện tại đi xuống phòng bếp ăn cơm đi, để cho quản sự phòng bếp làm thức ăn ngon cho các ngươi, ngày mai khỏi đi phòng giặt đồ nữa, hãy theo hai người Xuân Hồng và Liễu Lục đi thêu thùa may vá, chẳng qua, nếu sau này không được gọi, thì không được tự tiện vào phòng chủ, nghe rõ chưa?”

Rồi hướng Bình Nhi nói “Về phần Bình Nhi, đi xuống thu dọn một chút, xế chiều khi ở trong viện Vương Phi, gia đã đem ngươi cùng Xuân Hồng đổi với hai người của tam phu nhân, ngày mai ta sẽ cho người đem các ngươi qua đó.”

Bình Nhi vừa nghe xong thì giật mình, bị hù dọa đến mặt mũi trắng bệch, thần trí hỗn loạn hỏi Cẩm Nương “Thiếu phu nhân ……người …..có ý gì vậy?”

Xuân Hồng cũng bị hù sợ, quỳ xuống theo “Thiếu phu nhân nô tỳ không có phạm sai lầm, nô tỳ không có khi dễ hai nàng, người….người vì sao cũng phạt nô tỳ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.