Thấy Thản Đồ an toàn giết được cự ngạc đầm lầy, Tô Sách hơi an tâm, thở dài, ngồi bệch xuống đất.
Thản Đồ lắc đầu, ‘phi phi’ phun máu loãng trong miệng ra.
Đúng lúc này, Tô Sách đột nhiên nghe thấy tiếng gió vang bên tai—— ‘Ầm!’
Tiếp đó là một tiếng rơi xuống nặng nề, Tô Sách cả kinh, đột nhiên quay đầu
nhìn lại! Lúc này mới phát hiện trong cái hố cách cậu khoảng hai thước
có một đầu cự hùng màu nâu đen giẫm lên tấm lưới phủ cỏ ngụy trang trên
hố sâu, hiện tại đang cố dùng hùng chưởng bám lấy vách hố, phí công bị
tuột xuống…
Thân thể cự hùng thập phần cồng kềnh nên tốc độ ngã
xuống rất mau, bất quá hố đất không sâu, chỉ tới gáy cổ nó mà thôi. Nó
gầm rú một tiếng, phát hiện trong hố cũng không có bố trí cạm bẫy nào
khác, liền giơ hùng chường trái một cái, phải một cái, rất nhanh liền
đánh nát phần đất bên miệng hố!
Tô Sách cuống quít giơ loan đao
trong tay, dùng sức ném về phía đầu cự hùng—— bởi vì sau khi tới thế
giới này khí lực dần dần lớn lên nên cậu thành công ném loan đao đập
trúng đầu cự hùng, chỉ tiếc, tuy đập trúng ngay giữa mặt nó nhưng không
hề gây ra chút thương tích nào, ngược lại bắn trở về…
Mà cự hùng lại bị chọc giận, ánh mắt nó đỏ ngầu, gầm gú liên tục, động tác quơ hùng chưởng cũng trở nên kịch liệt hơn.
Bẩy rập lấy mắt thường có thể nhìn thấy ngày càng được mở rộng, tựa hồ rất
nhanh sẽ rộng rãi, đến lúc đó cự hùng chỉ cần đạp lên phần đất vừa cào
được là có thể nhảy ra khỏi hố——
Đên lúc đó, Tô Sách sẽ gặp nguy hiểm!
Chính là cự hùng không có cơ hội kia.
Bởi vì ngay từ lúc bẫy rập phát ra âm thanh bị giẫm lên, Thản Đồ liền chú ý tới, y xoay người, dùng hình thái sư tử vẫn chưa biến hóa trở lại phóng mạnh tới!
Tô Sách chỉ cảm thấy một mảng bóng đen thật lớn từ bên người vút qua, sau đó là một tiếng sư rống rung trời. Cậu trợn to mắt
nhìn thấy đầu sư tử hoàng kim khổng lồ hệt như tia chớp lao vút qua!
Hùng sư phóng tới sau lưng cự hùng, không chút khách khí bổ nhào lên nó!
Sư tử từ phía sau cắn phần gáy cổ cự hùng, động mạch chủ ngay lập tức bị
xé rách, máu tươi ồ ạt chảy ra, cự hùng rống thảm một tiếng, cố sức giãy dụa, nhưng sư tử lại dùng móng vuốt bấu chặt cơ thể nó, răng nanh sắc
bén lại càng cắm sâu vào da thịt… Rốt cuộc, cự hùng bất động.
Tô
Sách lúc này mới phát hiện nãy giờ cậu vẫn ngừng thở, hiện tại mới phản
ứng ra, cơ thể giống như muốn nhũn ra. Mà trán cùng sau lưng đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng… Thế giới này, quả nhiên khắp nơi đều có nguy hiểm!
Cậu lúc này mới thật sự hiểu được, giống cái—— nhất là cậu, một người đàn
ông sinh trưởng ở địa cầu còn yếu ớt hơn cả giống cái, dưới sự uy hiếp
của một đầu dã thú, cho dù cố gắng cỡ nào cũng chỉ là phản ứng yếu ớt
không chút đáng kể.
Thực không cam tâm a… nhưng cũng không có cách nào.
Đây là sự thật.
Tô Sách thầm cười khổ.
Chỉ bằng chút sức lực này—— ở địa cầu chỉ sợ không hề thua kém bất cứ nam
nhân nào chưa từng trải qua huấn luyện chiến đấu đi—— nhưng ở đây dùng
toàn lực nhưng ngay cả làm trầy da một con dã thú cũng không làm nổi.
Mà cậu cuối cùng cũng hiểu được vì sao giống cái lại muốn học làm bẫy rập.
Bình thường giống cái ở trong bộ lạc đương nhiên không gặp phiền toái gì,
nhưng một khi đi ra ngoài, cho dù có giống đực ở bên cạnh cũng không thể đảm bảo hoàn toàn—— tỷ như vừa rồi, lúc giống đực chiến đấu khó tránh
không có biện pháp chạy tới kịp thời.
Lúc này tác dụng của bẫy rập phi thường trọng yếu.
Bẫy rập tồn tại không phải vì tiêu diệt dã thú cùng địch nhân, bởi vì chế
tác trong thời gian ngắn nên không đạt được mục đích này, cũng không cần thiết trong một thời gian ngắn thiết lập loại bẫy rập nguy hiểm. Mục
đích duy nhất của nó là kéo dài thời gian mà thôi.
Thật giống như cái hố sâu này, nó chỉ có thể vây khốn dã thú đánh lén giống cái trong
bài phút mà thôi, nhưng vài phút này cũng đủ làm giống đực phát hiện
tình huống bên đây, hơn nữa còn kịp lúc chạy tới.
Tuy chỉ là vài phút… nhưng đối với giống cái mà nói đã đủ thời gian để bảo vệ sinh mệnh của mình.
Thản Đồ rút răng nanh ra, lắc lắc lông mao nhảy ra khỏi hố sau đó loáng một
cái biến về hình người. Sau đó y đưa tay túm lấy phần da lông sau gáy cổ cự hùng, dùng sức kéo nó lên, ném mạnh xuống đất.
Tô Sách thở phào một hơi, tháo túi da bên hông xuống, đưa qua cho Thản Đồ.
Thản Đồ nhìn một chút, là nước sạch Tô Sách chuẩn bị trước khi đi, y mở nắp, ngửa đầu càu nhàu uống một ngụm súc miệng, phun hết máu loãng ra, sau
đó lại súc, thẳng đến khi mùi máu tươi trong miệng nhạt hẳn mới thôi.
Được rồi, kì thực trước kia lúc y đi săn chưa từng phiền toái như vậy, chính là A Sách không thích y cũng chỉ có thể từ bỏ.
Súc miệng xong, Thản Đồ nhìn về phía Tô Sách, lộ ra một nụ cười thật tươi: “A Sách, nhiệm vụ hoàn thành rồi!”
Tô Sách xoa bóp chân, phát hiện không còn là bộ dáng yếu đuối vô lực liền
đứng lên, đi qua xoa xoa mái tóc dài vàng rực của Thản Đồ, mỉm cười:
“Thản Đồ, làm tốt lắm.”
Thản Đồ thoáng chốc càng cao hứng hơn nữa.
Sau đó phải thu thập con mồi, bởi vì hai người còn phải tới nơi khác tìm
kiếm học trưởng, vì thế mấy thứ cồng kềnh không tiện mang theo bên
người—— không đảm bảo an toàn.
Tô Sách nhặt lại loan đao, giao cho Thản Đồ, sau đó cùng y tới gần thi thể cự ngạc đầm lầy.
Thản Đồ đưa tay sờ soạng trên thân cự ngạc một chốc, túm lấy một vật hình
cầu căn phồng, bên ngoài có mạch máu xanh xanh tím tím, xoa bóp một chút tựa như có nước, nó chính là túi mật của cự ngạc đầm lầy. Y dùng rao
rạch một phát, cắt túi mật xuống, dùng một khối da thú bọc lại buộc bên
thắt lưng Tô Sách.
Y lúc nào cũng có thể biến về hình thái sư tử, quả thật có chút không tiện.
Thịt cá sấu này rất già, không có phần nào ăn được, những bộ vị khác thì một là cồng kềnh hai lại quá cứng, cũng không tiện mang đi, vì thế cũng vô
dụng. Bất quá Thản Đồ vẫn lấy một túi máu cá sấu, để dành sau này dùng.
Sau đó hai người cũng không tính toán ở lại đây lâu, mắt thấy sắc trời đã sắp tối, phải tìm một nơi an toàn qua đêm mới được.
Hơn nữa Thản Đồ cũng biết, tuy Tô Sách thoạt nhìn không có gì trở ngại,
nhưng kì thật hôm nay cậu vẫn chịu không ít kinh hách đi…
Vì thế
Thản Đồ kéo thi thể cự hùng, dùng một bàn tay khác sạch sẽ không dính
máu nắm tay Tô Sách, ngửi ngửi đi tới hướng có nguồn nước.
Có điều chuyện đáng mừng là nguồn nước trên thế giới này tựa hồ không ít.
Thản Đồ rất nhanh liền tìm được một cái hồ nhỏ, phạm vi đại khái chỉ có mười thước, tha vì nói là hồ thì đúng hơn là một vũng nước khá lớn, không
biết vì cái gì đến bây giờ vẫn chưa khô cạn.
Bất quá vừa lúc.
Thản Đồ cầm túi da đi lấy đầy nước, đưa tới tay Tô Sách: “A Sách, ở trong này tạm chấp nhận uống đỡ đi.”
Nếu là dã ngoại, Tô Sách cũng không chú ý như khi ở nhà, cậu thấy nước
trong hồ cũng khá trong suốt, liền nhận lấy uống một ngụm.
…May mắn, không có vị lạ.
Sau đó Thản Đồ bắt đầu thu dọn xung quanh Tô Sách.
Kì thật chính là làm chút phòng hộ cần thiết. Thản Đồ lấy số máu lấy của
cá sấu khi nãy rưới thành một vòng tròn ở xung quanh, để mùi máu tản ra, còn nước tiểu trong bàng quang của cự hùng thì rưới xa hơn một chút,
đánh dấu một khoảng địa bàn.
Như vậy có thể tạo thành uy hiếp cho đám dã thú có ý tiếp cận—— nếu Thản Đồ biến thành sư tử hoàng kim tự
dùng nước tiểu của mình, chính là có A Sách ở đây, Thản Đồ ít nhiều có
chút ngượng ngùng a…
Làm xong, trên người Thản Đồ cũng nhiễm đầy
những mùi hương lộn xộn, Tô Sách còn chưa nói gì, y đã thực tự giác dùng túi da múc nước rửa tay—— y không muốn làm A Sách mất hứng.
Tô
Sách cũng thực tự giác cầm loan đao đi thu thập thi thể cự hùng. Cậu
nghĩ, buổi tối bọn họ phải nghỉ lại đây, lượng cơm của Thản Đồ rất lớn,
thịt cự hùng này đại khái cũng đủ ăn.
Chờ đến khi nhặt nhánh cây cột thành kệ nấu cơm thì sắc trời cũng đã tối đen.
Thản Đồ tựa vào gốc cây bên cạnh, nhìn Tô Sách bận rộn trong ánh lửa thấp thoáng, cảm thấy tâm tình thực bình thản.
Tô Sách cũng vậy.
Ban ngày đã quá mạo hiểm, tuy thời gian chiến đấu rất ngắn nhưng vẫn làm cậu ám ảnh không quên.
Lần chiến đấu này của Thản Đồ khá dọa người, mặc dù chiến thắng áp đảo,
nhưng Tô Sách biết, lúc đứng trên ván gỗ, chỉ cần Thản Đồ không nắm đúng thời cơ—— hoặc lúc đầu không đúng lúc kiềm chế động tác của cá sấu thì
ván gỗ kia rất nhanh sẽ bị nó đánh vỡ vụn, mà bản thân Thản Đồ cũng sẽ
rơi vào đầm lầy…
Đến lúc đó, người chết sẽ là Thản đồ.
Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy hoảng sợ đến không nói nên lời.
Theo thói quen lật xiên thịt lại, thịt nướng nhất thời phát ra tiếng vang
‘xèo xèo’, mỡ vàng ươm nhiễu xuống từng giọt rớt vào đống lửa làm ngọn
lửa bùng lên thật cao, rất nhanh lại nhỏ đi.
Thịt gấu thực béo a…
Không bao lâu sau, thịt gấu nướng chín, Tô Sách đưa phần thịt đã nướng tốt
cho Thản Đồ ăn trước, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị phần mình. Thản Đồ
ngồi bên cạnh Tô Sách, đưa tay xé một miếng thịt nhỏ, đút vào miệng cậu.
Tô Sách nghiêng đầu mỉm cười với y một chút, lại tiếp tục công việc của mình.
Lúc cả hai đều ăn no nê thì con gấu kia chỉ còn lại một ít thịt cùng bộ
xương, Thản Đồ súc miệng, nhìn ánh mắt ẩn ẩn có chút mệt mỏi của Tô
Sách—— hơn phân nửa là tinh thần mệt mỏi, y liền duỗi người biến thành
hùng sư khổng lồ, nằm xuống cạnh đống lửa.
Tô Sách nhìn Thản Đồ: “Hôm nay ngủ vậy sao?”
Thản Đồ gật gật đầu. Dạng này mới làm A Sách của y càng ấm áp hơn.
Tô sách cũng hiểu được tâm ý của Thản Đồ, cậu lấy mấy tảng đá vây quanh
đống lửa, không để gió thổi lửa lan loạn, sau đó mới bước tới trước mặt
Thản Đồ, tựa vào trên người y.
Thản Đồ cẩn thận để cậu áp sát trước chân mình, sau đó cũng chầm chậm nhắm mắt lại.