Không biết chạy bao lâu, Thản Đồ đột nhiên giảm tốc độ, cơn gió từ mạnh mẽ
dần dần trở nên ôn hòa, Tô Sách lấy tay che kín mặt, đến khi Thản Đồ
hoàn toàn dừng lại, không khí xung quanh đã khôi phục bình thường.
Thản Đồ rung rung tầng lông rậm sau lưng, hướng lên trời gầm nhẹ một tiếng.
Tô Sách chậm rãi trượt từ trên người Thản Đồ xuống, trước mắt là một khu
đầm lầy, xung quanh có đủ loại cây cối cao lớn kì quái, cậu thế nhưng
một loại cũng không nhân ra.
Thản Đồ lắc lắc thân mình biến thành nam nhân cao lớn, mái tóc vàng óng phấp phới sau lưng, bất quá bất đồng với trước kia… Lúc này, trên người y có áo da.
Tô Sách mặc kệ
nhìn thấy bao nhiêu lần vẫn cảm thấy thật thần kì, ở đây lâu mới biết
hóa ra thú nhân sau khi biến thành người có mặc quần áo hay không đều do chính bản thân họ quyết định a… dùng da lông biến thành.
Thản Đồ nắm tay Tô Sách, ánh mắt sáng ngời nhìn đầm lầy trước mặt, cả người đều căng cứng.
Tô Sách bị nắm chặt không thể bước tới, vị trí này cách đầm lầy khoảng hơn mười thước, dõi mắt nhìn tới cũng chỉ thấy được một mảnh đen tuyền dính dính, mặc khác cũng không thể thấy rõ.
Nhưng Thản Đồ lại có bộ dáng như lâm đại địch, thoạt nhìn rất khẩn trương.
Tô Sách nhìn một hồi vẫn không thấy được gì, ngẩng đầu nhìn người cao lớn
bên cạnh, hỏi: “Thản Đồ, đây chính là chỗ cự ngạc đầm lầy hay lui tới
sao?”
Thản Đồ gật đầu một cái, tay vẫn nắm chặt Tô Sách không
buông, sau đó y ngồi chồm hổm xuống, ở tại chỗ túm lấy một nhánh cây,
dùng sức quăng về phía đầm lầy——
Chỉ một thoáng, vũng bùn trong
đầm lầy đột nhiên quay cuồng, bên trong ‘ào’ một tiếng có một cái đầu ló ra khỏi lớp nước bùn, há mồm ‘răng rắc’ một tiếng cắn gãy nhánh cây——
không, không chỉ cắn đứt, nên nói là biến thành mảnh vụn. Tô Sách cơ hồ
có thể hình dung hàm răng nhọn hoắc dày đặc lóe ra quang mang làm người
ta kinh sợ kia.
Tô Sách nhất thời không nói nên lời, hơi thở nguy hiểm này cho dù chỉ lóe lên trong nháy mắt cũng đủ làm cậu khó thở.
Thản Đồ thật ra khá bình tĩnh, y ấn vai Tô Sách, trầm giọng nói: “A Sách, chính là cái kia.”
Tô Sách thật lâu không hít hơi.
Hóa ra, thứ Thản Đồ cần săn được là sinh vật đáng sợ như vậy sao…
Cậu chỉ nhìn một cái nhưng ước tính sơ bộ thì cự ngạc kia dài tới mấy
thước, càng miễn bàn tới lớp giáp rắn chắn phủ kín cơ thể nó.
Ngón tay Tô Sách có chút phát run, cậu miễn cưỡng trấn định túm lấy cánh tay Thản Đồ, hỏi: “Thản Đồ, ngươi… phải làm thế nào chiến đấu với nó?”
Thản Đồ gác cằm lên đỉnh đầu cậu cọ cọ một chút, nói: “Đương nhiên là nhảy vào đó.”
Đầm lầy này nọ chính là thiên đường của loài sinh vật cá sấu này, nhưng
hình thú sư tử hoàng kim của Thản Đồ thuộc tộc mãnh thú, chỉ sợ trọng
lực sẽ làm y dễ dàng lún sâu mà không leo lên được…
Thật sự không sao sao?
Tô Sách nhìn độ sâu cùng bề rộng của mảnh đầm lầy trước mặt, nhíu mày.
Nhìn thế nào Thản Đồ cũng không có phần thắng…
Thản Đồ sờ sờ mặt Tô Sách, hơi ngồi chồm hổm xuống để cậu và y trán áp trán: “…A Sách, không cần lo lắng, ta sẽ đánh thắng nó.”
Nếu Thản Đồ đã nói vậy… Tô Sách cảm thấy mình nên tin tưởng y.
Vì thế nói: “Vậy bố trí bẫy rập trước đi.”
Một điều đáng ăn mừng chính là cự ngạc đầm lầy là một sinh vật dị thường
bài ngoại, chỉ cần tiếp cận mảnh đầm lầy này sẽ bị nó hung ác cắn nuốt,
vì thế xung quanh trừ bỏ con cự ngạc này, cơ bản có rất ít mãnh thú khác tới đây.
Như vậy lúc Thản Đồ nhảy vào đầm lầy chiến đấu với cự
ngạc, chỉ cần Tô Sách tự cẩn thận một chút thì chắc hẳn không có vấn đề
gì.
Chẳng qua, vẫn phải bày bẫy rập mới được.
Tô Sách vốn
không biết mấy thứ này, nhưng bởi vì thường tiếp xúc với Mạc Lạp, cũng
theo hắn học được một chút, mà Mạc Lạp quan hệ với người của bộ lạc Mã
Nhã không tồi, kĩ xảo làm bẫy rập rất tốt.
Thời gian có hạn, đầu
cự ngạc kia vừa chìm xuống, nếu không có ai trêu chọc chắc hẳn trong
khoảng thời gian ngắn nó sẽ không ngoi lên.
Tô Sách gỡ thanh loan đao lớn cỡ cánh tay bên hông xuống, linh hoạt leo lên cây cắt dây leo.
Công tác đào hầm giao cho Thản Đồ—— nếu để cậu làm, chỉ sợ tốn thời gian rất lâu, hơn nữa cũng không có biện pháp bẫy được các sinh vật lớn, sẽ
không còn tác dụng.
Nghĩ như vậy, hai người phân chia công việc,
rất nhanh, Thản Đồ đã đào được năm, sáu hố to vây quanh một khoảng đất
trống, mà Tô Sách cũng cắt rất nhiều dây thừng cùng nhánh cây linh tinh, sau đó dùng phương pháp thắt Mạc Lạp dạy bện chúng nó thành một ‘tấm
lưới’ xanh um đơn giản. Sau đó nhổ cỏ dại ở phụ cận rải lên trên, cuối
cùng phủ tấm lưới lên những hố sâu Thản Đồ đào, dùng bùn đất che dấu một chút, thoạt nhìn không hề khác biệt quá lớn với phần đất xung quanh.
Lúc Tô Sách bố trí bẫy rập, Thản Đồ cũng không nhàn rỗi. Y nhanh chóng chạy tới một hơi xa hơn, sau vài trận chấn động nho nhỏ, lúc trở về khiêng
theo vài tấm ván gỗ thật lớn, ít nhất cũng dày tới một tấc.
…cái này để làm gì? Tô Sách nghĩ nghĩ, tầm mắt nhìn về phía đầm lầy thì lập tức hiểu ra ý tưởng của Thản Đồ.
Quả thực, Thản Đồ là sinh vật lục địa không có kĩ năng sinh tồn ở đầm lầy,
chỉ có thể dựa vào khả năng bơi lội để chiến đấu. Nhưng khả năng bị lún
vào đầm lầy quá lớn, vì để đảm bảo khả năng chiến thắng cao hơn, vẫn nên có thứ gì đó trôi nổi, có thể leo lên mới đảm bảo.
Tấm ván gỗ này đại khái sẽ được Thản Đồ dùng như bè gỗ đi…
Đúng như suy nghĩ của Tô Sách, Thản Đồ ôm mấy tấm ván gỗ tới chất đống bên
cạnh đầm lầy, sau đó quay đầu lại làm thủ thế với Tô Sách, Tô Sách biết, ý y muốn nói cậu hãy hảo hảo bảo hộ chính mình.
Tô Sách gật gật đầu, âm khẩu tạo thành chữ ‘cẩn thận’, Thản Đồ nhếch môi cười đáp lại, sau đó sắc mặt trở nên lãnh khốc.
Ánh mắt vàng kim hệt như bộc phát quang mang sáng ngời, mơ hồ, Tô Sách thậm chí cảm thấy trung tâm nó xuất hiện một sợi hắc tuyến cực mảnh, làm ánh mắt người ta biến thành thú đồng——
Tô Sách cẩn thận ngồi trên
phần đất ở trung tâm các bẫy rập, tay nắm chặt loan đao, vừa lưu ý tình
huống xung quanh, vừa chú ý hành động của Thản Đồ.
Thản Đồ lúc đi săn cùng bình thường không giống nhau.
Bình thường Thản Đồ trước mặt Tô Sách rất ôn nhu, cũng rất hàm hậu, y không
biết lãng mạn nhưng mỗi chuyện y làm đều làm Tô Sách cảm giác y đang lấy lòng mình—— mặc dù đại đa số đều rất buồn cười. Chính là vẫn làm cậu
thấy thực ấm áp.
Mà lúc đi săn, mỗi tấc cơ thể Thản Đồ đều tràn
ngập sức mạnh, mỗi động tác đều phá lệ có sức co dãn. Lúc này thân thủ
Thản Đồ thập phần mạnh mẽ, mỗi lần lao tới đều tràn đầy dã tính, làm
người ta mê mẩn, vô luận là hình người hay hình thú.
Tô Sách cũng là nam nhân, trong thế giới nguyên thủy dã man này, cậu đồng dạng cũng khát khao sức mạnh.
Cậu nhìn Thản Đồ sải bước tới bên cạnh đầm lấy, động tác nhẹ nhàng làm cậu
dường như thấy được hùng sư nhẹ nhàng mà tao nhã nhưng đầy khí thế cường đại.
Tiếp đó, đồng tử cậu co rút.
Bắt đầu rồi!
Vì
để có thể thành công bắt con mồi về, Thản Đồ từ một khắc xoay người kia
đã tập trung hết tinh thần vào mảnh đầm lấy này. Khuỷu tay y ôm năm, sáu tấm ván gỗ rất nặng, đi tới bên cạnh thì nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh đầm lấy một chút, sau đó dùng sức ném đi—— chỉ một thoáng, tất cả ván
gỗ đã phân tán trôi trên vũng bùn, ngay sau đó y ngồi chồm hổm phát lực, đột nhiên nhảy lên một trong số ván gỗ kia!
Một chút âm thanh cũng không phát ra.
Tô Sách trừng to mắt, ngừng thở.
Có lẽ bởi vì cảm nhận được hơi thở bên ngoài, đầm lầy nhất thời lại quay
cuồng! Trên mặt nước toát ra một lượng lớn nước bùn, rất nhanh liền tràn lên bờ, cái miệng khổng lồ ‘soạt’ một tiếng lao tới tấm ván gỗ dưới
chân Thản Đồ, hung tăng táp tới—— hai cánh tay Thản Đồ chia ra chụp lấy
cái hàm trên dưới của cá sấu.
Lúc này, răng nanh dài gần hai tấc
của nó chỉ cách mặt Thản Đồ không tới một cm—— bị thú nhân dùng sức kiềm chặt, nó muốn động cũng không được.
Ánh mắt màu vàng tàn nhẫn
của cự ngạc loé lên quang mang ngoan lệ. Miệng nó bị đối phương kiềm
chặt không thể động, nhưng cũng không thể đánh mất bản tính hung ác của
nó——
Cơ hồ ngay lúc đó, mặt ngoài đầm lầy đột nhiên xuất hiện
ngày càng nhiều bọt khí, những nhánh cây khô héo màu vàng nâu đột nhiêu
lồi lên, tiếp đó một cái đuôi thật dài như chiếc roi quất tới, lập tức
đánh nát tấm ván gỗ Thản Đồ đang đứng!
Thản Đồ vẫn đang kiềm chặt cái mồm to của cự ngạc, chân dùng lực túm cả người cự ngạc đột nhiên nhảy lên!
Khí lực Thản Đồ tương đối lớn, thế nhưng ngay cả cự ngạc cũng bị y lôi lên!
Trận này vô cùng hung hiểm, Tô Sách nắm chặt loan đao, kìm lòng không đậu lại càng siết chặt hơn.
Thản Đồ…
Mà lúc này giống đực bị bầu bạn nhà mình lo lắng vô cùng đang kéo cự ngạc
kia nhảy lên một tấm ván gỗ khác, không ngừng tới gần bờ—— cự ngạc kia
liều mạng giãy dụa, nhưng bởi vì cái miệng khổng lồ bị khống chế nên
không thể vận dụng hết sức lực, chỉ có thể dùng cái đuôi quất lung tung, kéo theo một đống bùn nhão…
Thản Đồ cuối cùng cũng đi tới tấm
ván gỗ gần bờ nhất, dùng sức nhào tới—— y rốt cuộc nhảy lên bờ! Mà lúc
này, y giơ cao hai cánh tay—— Tô Sách cơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp y
đang vận động—— vứt mạnh cự ngạc làm nó nặng nề ngã lên một tảng đá trên bờ!
Phần bụng mềm mại nhất của cự ngạc vừa vặn bị đụng trúng, bị quăng tới choáng váng. Mà Thản Đồ giãn người biến thành sư tử hoàng kim khổng lồ, hung ác cắn lên cổ họng cự ngạc, sau đó vươn móng vuốt sắc
bén trảo một phát—— từ bụng cự ngạc bắt đầu xé toạc cơ thể nó——
Nội tạng bên trong hệt như nước cùng máu tươi ào ạt chảy ra…
Tô Sách nhìn tới ngây người…
Rõ ràng chỉ dùng không tới nửa giời, nhưng trận đấu này vô cùng rung động lòng người!