Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Chương 17




ên lặng lau đi bọt nước trên mặt, trong lòng Leo có chút khổ sở. Lục Sướng đã chán ghét y đến trình độ này sao? Y nhấc chân, định trở lại nhà cây của mình. Quên đi, chờ ngày mai tế bái Thần Đá rồi hãy đưa “nàng” đến chỗ giống cái đi, hôm nay thoạt nhìn, “nàng” cùng các giống cái quan hệ phi thường tốt, hẳn là không cần mình quan tâm.

“Này! Ngươi chớ đi vội, ta còn có việc muốn hỏi!” Phát hiện Leo định đi, Lục Sướng vội vàng bỏ bàn chải đánh răng cùng cái chén xuống, túm lấy tay Leo, lại phát hiện trong lòng bàn tay luôn luôn thô dày của y lại có rất nhiều vết máu nhỏ.

“Sao lại thế này?” Lục Sướng nhíu mày, cái gì có thể làm cho cái tên có thể so với khủng long nguyên thủy này bị thương?

Leo tùy ý rút tay về: “Không sao, hôm nay không cẩn thận bị thương. Ta phải đi, ngươi về nhà cây ngủ trước đi. Ngày mai ta sẽ giúp ngươi làm thêm nhà ở chỗ giống cái tụ cư, như vậy ngươi có thể an tâm dọn qua.”

“Không được!” Lục Sướng lập tức hô to, “Ta không muốn ở trong đó!” Trời ạ, hắn còn muốn sống lâu thêm một thời gian, ở cùng đám “Ngự tỷ” kia, không biết khi nào sẽ bị giống cái “mảnh mai” không cẩn thận vỗ chết.

Leo có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn Lục Sướng lo lắng, nói: “Vậy ngươi ở đâu?” Vừa mới hỏi ra lời này, Leo cảm thấy tim mình nháy mắt đập gia tốc, nếu Lục Sướng không nhanh trả lời, chỉ sợ y sẽ chết vì huyết mạch vận hành quá nhanh mất.

“Ta ở đây! Ở nhà cây này! Ngươi sẽ ở bên cạnh ta chứ?” Lục Sướng kiên định nói. Hiện tại thoạt nhìn, trước khi mình có năng lực tự bảo vệ, hắn chỉ có thể ỷ lại Leo.

Phụt! Hai ngọn đèn trong đêm đen sáng lên, chói lóa, Lục Sướng nhìn thấy mà tâm hoảng: “Ngươi… Được rồi, ta biết động vật họ mèo buổi tối mắt sẽ sáng lên, nhưng mà… Ngươi muốn làm gì?”

Còn có thể làm gì? Leo không nói hai lời khiêng Lục Sướng tiến vào nhà cây, nhẹ nhàng đặt ở trên da thú, thân hình thật lớn trực tiếp đè lên.

“Này!” Lục Sướng tay chân không ngừng loạn đá, nhưng loại lực đạo này đối với Leo mà nói quả thật không khác gì nhẹ nhàng vuốt ve, thậm chí có thể nói là mời gọi a!

Nhớ đến Lục Sướng nói rằng không muốn rời khỏi y, hơn nữa vì ở bên y cam tâm ở lại chỗ giống đực tụ cư, điều này làm cho Leo cảm thấy mình hôm nay làm cho Lục Sướng một cái nhà cây thoải mái cùng chậu rửa mặt và cái chén, trong lòng bàn tay bị đao đá chà sát ra vết thương quả thật chính là huân chương a! Sư tử càng thêm hưng phấn, tay mò lên váy da thú Lục Sướng tự chế, muốn vén lên…

Y vén, y vén, y lại vén ——

Vẫn không vén lên được.

Thừa dịp Leo có chút sững sờ, Lục Sướng vội vàng hung tợn kéo mái tóc vàng thật dài của sư tử, hắn phát hiện chỉ có biện pháp này mới có thể làm cho Leo bị một chút đau đớn, từ đó khôi phục tâm trí.

“Ngươi sao lại đột nhiên lại nổi điên?” Thấy Leo đau đến ngẩng đầu nhìn hắn, Lục Sướng vội vàng chất vấn.

“Cái này… Váy da của ngươi là sao? Vì sao vén không lên?” Leo rất là @@ nhìn Lục Sướng. Kỳ thật y hoàn toàn có thể trực tiếp xé mở váy da của Lục Sướng, nhưng khi y nhớ tới tình cảnh trước đó Lục Sướng khỏa thân bị một đám vị thành niên vây công, nên không dám xuống tay, sợ Lục Sướng lại bị tiểu tử khốn kiếp nào khác bắt nạt.

“À, kết có điểm không giống với loại các ngươi thường mặc. Không đúng! Ta không phải nói cái đó, ngươi không phải đã đáp ứng sẽ không chạm vào ta nữa rồi sao?” Lục Sướng trừng lớn mắt.

“Hả? Ngươi vừa rồi không phải đã cho phép sao?” Leo cũng trừng lớn mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, hai luồng điện cường đại thông qua tầm mắt bắn vào nhau. Có điều điện của Leo là điện cho người dùng, nhưng điện của Lục Sướng là để giết người.

Ước chừng một phút sau, Lục Sướng xoa mắt đau nhức bại trận. Được rồi, mắt hắn không có to được như của sư tử, đây là sự thật, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ khuất phục! Mỗi lần đều dùng chiêu giả mơ hồ này, giờ thì không gạt được hắn đâu! Vừa rồi hắn rõ ràng một câu ám muội cũng chưa nói.

“Ta làm sao mà cho phép ngươi?” Khẩu khí khởi binh vấn tội.

“Vừa nãy ngươi nói, ngươi muốn ở cùng ta, đồng ý ở đây, trước đó ngươi một chút cũng không muốn ở lại.” Leo thật là ủy khuất, mình còn đang rất hưng phấn mà, Lục Sướng đột nhiên tạt nước lạnh, y vừa mới mới vừa trưởng thành, như vậy rất khó chịu.

Há mỏ a! Đây là trong truyền thuyết ông nói gà bà hiểu vịt, đàn gảy tai trâu a! Lục Sướng gần như muốn xù lông, sao một câu bình thường như vậy, đi qua đại não Leo lại đảo nghịch, hoàn toàn biến vị vầy nè?

“Khụ khụ! Ta nghĩ ngươi hiểu nhầm rồi, ta không phải muốn ở cùng ngươi, ta là không muốn ở cùng giống cái.”

“Vì sao?” Sao lại có giống cái không muốn quần cư, ngược lại ở cùng với giống đực.

“Bởi vì…” Khẽ cắn môi, “Bởi vì ngươi cũng thấy, ta biến hình không hoàn toàn a! Cùng các nàng ở cùng một chỗ, thấy dáng người đẹp như vậy, lòng ta trong rất khó chịu a. Ngược lại ta và các ngươi kết cấu sinh lý giống nhau, chắc sẽ không cảm thấy quá khó chịu.” Vừa hạ thấp bản thân đồng thời còn không quên ám chỉ cho Leo, ta và các ngươi giống nhau, ta là nam nhân a nam nhân!

Bất quá Lục Sướng đã quên, đầu Leo kia chỉ có thời điểm động dục mới động não (đem tất cả lời nói đều hiểu thành mời gọi đối với y), bởi vậy ám chỉ kia tuyệt đối sẽ nghe không hiểu.

Đáy mắt sư tử mang theo một tia thương tiếc, ôm chặt Lục Sướng trong lòng: “Ngươi yên tâm, không ai sẽ ghét bỏ ngươi, nếu có ai dám nói nửa câu nhàn thoại, ta liền lập tức cắn chết hắn, cho ngươi thịt nướng ăn.”

“Ô… Ra thú nhân cũng ăn thú nhân a.” Không phải dã man như vậy chứ? Hắn có nghe nói qua trong thời kỳ sức sản xuất thấp, sẽ có hiện tượng người ăn thịt người xảy ra, không ngờ Leo cũng như vậy, Lục Sướng cảm thấy có chút khó chấp nhận, nhưng đa phần là khó tin.

“Đương nhiên không phải! Thứ đó khó ăn chết đi! Chua loét! Nướng thành thịt nướng cho chim ăn! Dù sao cũng có rất nhiều chim thích ăn thi thể hư thối.” Càng ôm chặt, thân mình Lục Sướng hình như tản mát ra một loại hương thoang thoảng thì phải? Leo lại có chút thích thú.

“Như vậy a… À này Leo, ngươi nếu không buông tay, có thể ngày mai ta cũng sẽ bị chim ăn luôn đó.” Giọng thật bình tĩnh.

“A?” Sư tử vội vàng buông tay, phát hiện Lục Sướng đã bị y ôm mạnh đến mức ánh mắt đỏ bừng, tức giận đến suyễn.

“Thật xin lỗi…” Giọng có chút ngốc vang lên ở bên tai, Lục Sướng liếc mắt nhìn y một cái, lại có điểm mềm lòng, vì thế tức giận nói: “Lần sau chú ý lực đạo!”

Lần sau? Nói cách khác về sau còn có thể ôm? Đầu Leo chỉ có từ phía sau là dùng tốt. Mắt Sư tử nhíu lại, vui vẻ nói: “Được rồi, trời đã tối đen, đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai ta còn phải đưa ngươi đi gặp tộc trưởng cùng vài vị trưởng lão có uy tín nữa.”

“A, đúng rồi, hôm nay ta cũng mệt chết đi, bất luận là thân thể hay là tinh thần. Bất quá…” Lục Sướng dừng một chút, sau đó rống to: “Ngươi không phải nói trở về ngủ sao? Vì sao còn ở chỗ của ta không đi? Chính ngươi không phải có phòng ở sao?”

“Khò… khò…”

“Ít giả bộ ngủ! Đừng cho là ta không biết tính cảnh giác của ngươi cao, cho dù ngủ thật sự sâu, chỉ cần một chút âm thanh cũng có thể tỉnh!”

“Khò… khò…”

“Này! Chỗ này nhỏ lắm rồi! Ngươi cho là một thân cây thì làm được bao nhiêu phòng a! Ngươi đi ra ngoài a! Như vậy thì làm thêm một phòng ở còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”

“Khò… khò…”

Một đêm này trôi qua trong tiếng Lục Sướng rống giận cùng Leo sung sướng nằm chợp mắt, sáng sớm hôm sau, Lục Sướng mới nhớ: Kháo! Bởi vì hôm qua sư tử này gây sự, hắn đã quên hỏi chuyện có liên quan đến bộ lạc Viêm Hoàng!

Nghĩ vậy, hắn nâng chân lên, hung hăng đạp xuống khuôn mặt tuấn tú của con sư tử rõ ràng đã tỉnh, lại còn giả bộ ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.