Thông Gia (Hào Môn)

Chương 25




Kí tên vào danh sách khách mời xong, Diêu Cẩn Hi ngẩng đầu, nhìn thấy một người cách đó không xa đang mỉm cười bước về phía mình.

“Cám ơn Diêu tổng tài đã đến tham dự buổi lễ của chúng tôi.” Lục Minh khách sáo nói, vươn tay trước mặt anh.

Diêu Cẩn Hi bắt tay hắn, cảm giác Lục Minh cố ý siết chặt tay, ánh mắt nhìn mình nhiều thêm vài phần đùa giỡn ái muội, Diêu Cẩn Hi vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa như trước, không kháng cự, cuối cùng vẫn là Lục Minh đầu hàng, buông anh ra.

Dẫn Diêu Cẩn Hi bước vào hội trường, lúc hai người bước cạnh nhau Lục Minh nhỏ giọng nói: “Lát nữa kết thúc lên phòng nghỉ ngơi một lát, đợi tôi về cùng.”

Diêu Cẩn Hi từ chối cho ý kiến, nhanh chóng vào bên trong.

Lai Tụng chúc mừng mười lăm năm thành lập, ngoại trừ các đối tác trên thương trường, còn mời hơn mười phóng viên, hội trường chật ních người, nhưng nhờ kế hoạch tổ chức chu đáo nên không khí rất náo nhiệt lại không rối loạn.

Diêu Cẩn Hi nói vài câu xã giao với những người quen biết xong, tìm một góc ít người ngồi xuống, dù sao anh vẫn không quen loại tiệc xã giao này, nhưng vẫn có kẻ cố tình tìm đến.

Lục Tầm ăn mặc nhân mô cẩu dạng, một cô gái xinh đẹp khoác tay gã, tươi cười tiến lên, nâng cốc với anh: “Diêu tổng tài, nể mặt tôi chứ.”

(Nhân mô cẩu dạng: Mặt người dạ thú, chỉ những kẻ đểu giả)

Diêu Cẩn Hi cụng ly với gã, nhấp một ít rượu, coi như đáp lễ.

“Diêu tổng tài đến một mình sao? Sao không mang theo bạn?”

Diêu Cẩn Hi liếc nhìn tư thế mập mờ của gã với cô gái kia, chắc chắn không phải bạn bè bình thường, trong lòng khinh thường. Anh nghe Lục Minh nói Lục Tầm đã kết hôn, vợ con đều đang ở Mỹ, còn cô gái bên cạnh này, không cần nói cũng biết, vì thế anh nhìn sang bóng dáng Lục Minh cách đó không xa. “Bạn tôi đang chào hỏi khách khứa, giám đốc Lục không thấy sao?”

Lục Tầm nhìn sang phía Lục Minh, khóe miệng không rõ ý nhếch lên, lần thứ hai nâng chén với anh, rốt cuộc không quấy rầy nữa, kéo cô bồ đi thẳng.

Diêu Cẩn Hi chán chết uống hơn nửa ly, đưa mắt nhìn xung quanh, cửa hội trường có người tới, Lục Minh ra đón, là Trần Tư Đồng và … Tề Thụy.

Tần Tư Đồng khoác tay Tề Thụy, nghiêng đầu cười hì hì với Lục Minh, Tề Thụy ở bên rõ ràng hơi thấp thỏm, Diêu Cẩn Hi không muốn đi qua, ở một chỗ nhìn, anh biết quan hệ giữa Lục Minh và Tần Tư Đồng rất tốt, hai người trò chuyện thực sự thân thiết, ngược lại Tề Thụy đứng cạnh có vẻ hơi thừa, không được tự nhiên, cậu ta nhìn xung quanh, không biết thấy cái gì mà kinh hoảng rõ ràng.

Lục Minh và Tần Tư Đồng không chú ý, nhưng kẻ thờ ơ lạnh nhạt là Diêu Cẩn Hi thấy rất rõ ràng, nhìn theo ánh mắt hắn, Diêu Cẩn Hi hơi nheo mắt, nguyên nhân làm Tề Thụy kinh hoảng là … Lục Tầm à?

Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Diêu Cẩn Hi không có hứng thú tìm hiểu.

Đối với chuyện người khác, anh hoàn toàn không quan tâm. Nghĩ như vậy, anh chợt phát hiện Tề Thụy đối với anh chẳng còn nổi một tia gợn sóng. Một cách im lặng, cậu ta đã bị xếp vào hàng ngũ người dưng.

Diêu Cẩn Hi mỉm cười như trút được gánh nặng, ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.

Lục Minh dáo dác tìm kiếm Diêu Cẩn Hi, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hắn bỗng hơi lo sợ, chẳng lẽ Diêu Cẩn Hi thấy Tề Thụy, nên anh mới mỉm cười như vậy sao?

Diêu Cẩn Hi uống xong giọt rượu cuối cùng, buông ly xuống, Lục Minh đã xuất hiện trước mặt anh, Diêu Cẩn Hi hơi bất ngờ, hỏi hắn: “Không tiếp khách nữa à?”

“Cũng phải nghỉ chứ, khách đến gần hết rồi, để Lục Tầm đi mở rộng quan hệ của gã đi, tôi dẫn anh lên phòng thay quần áo.”

Diêu Cẩn Hi gật đầu, theo hắn rời khỏi hội trường, lên phòng nghỉ trên lầu.

Vừa vào cửa, Lục Minh liền bỏ xuống vẻ mặt khéo léo khách sáo, thay vào đó là bộ mặt lưu manh, ôm chặt eo Diêu Cẩn Hi đẩy anh vào tường, hôn lên đôi môi thấm ướt rượu thật lâu, mới nói: “Vừa nãy anh cười cái gì?”

“Cái gì?”

“Hay là nhìn thấy Tề Thụy … nên mới cười?”

“Suốt ngày nghi ngờ tôi vẫn còn nghĩ đến cậu ta, nhưng cứ nhắc gã trước mặt tôi, không thấy mâu thuẫn à?” Diêu Cẩn Hi buồn cười tát hắn. “Nếu tôi không lầm, trước kia anh với cậu ta cũng …”

“Đó là trước kia …” Lục Minh nghiến răng ngắt lời anh: “Lúc đó tôi bị mù.”

Diêu Cẩn Hi cười khẽ: “Bị mù? Nếu sau này anh cũng ôm người khác, liệu có nói bị mù mới kết hôn cùng tôi không?”

“Cậu ta không phải người tốt, anh với cậu ta sao có thể giống nhau, đừng xem nhẹ mình thế chứ.” Lục Minh nói xong, chuyển qua má Diêu Cẩn Hi hôn mạnh vài cái: “Đúng ra tôi phải sớm thấy rõ ai tốt hơn mới đúng.”

Diêu Cẩn Hi vươn tay đẩy vai hắn: “Buồn nôn quá, nhanh thay quần áo đi.”

Lục Minh cười, thả anh ra, đổi một bộ tây trang màu trắng, Diêu Cẩn Hi hôm nay có vẻ vui, tiến lên giúp hắn thắt cà vạt. Hai người ở rất gần nhau, nhìn xuống là có thể chạm vào đôi mắt Diêu Cẩn Hi, nhìn anh chăm chú chỉnh cà vạt cho mình, khóe miệng Lục Minh cong lên, sung sướng hưởng thụ.

Thắt xong, thuận tay vuốt phẳng vai cho hắn, Diêu Cẩn Hi nhìn lên, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lục Minh, nói: “Anh mặc tây trang trắng nhìn rất đẹp.”

“Bây giờ mới thấy tôi đẹp trai à?”

Lục Minh cong mắt cười, lại muốn dán mặt lên, Diêu Cẩn Hi nghiêng đầu tránh: “Đừng quậy, chúng ta đi xuống dưới, anh là chủ tọa, không thể để mặc khách khứa truyền thông như vậy được.”

Lục Minh tiếc nuối tách ra, cầm di động, ra hiệu anh từ từ hẵng đi: “Tôi gọi điện thoại trước đã.”

Lục Minh gọi cho Lục Minh Viễn, máy vừa kết nối đã mắng Lục Minh Viễn té tát, tại sao giờ này vẫn chưa xuất hiện, đầu bên kia khúm núm vâng vâng dạ dạ, cuối cùng do dự nói: “Anh, em dẫn theo một người bạn có được không?”

“Mang bạn đến thi mang nhanh đi, trước khi tao đổi ý mày mau lăn đến đây!”

Nói xong, anh cúp máy, Diêu Cẩn Hi nhíu mày, hỏi: “Cậu ấy mang bạn đến à?”

“Ai mà biết, ấp a ấp úng, chắc là bạn gái mới, chúng ta xuống thôi.”

Đi sau lưng Lục Minh, trong lòng Diêu Cẩn Hi có chút bất an, nghĩ lại chuyện ngày hôm qua, người Lục Minh Viễn mang tới, là bạn gái của cậu ấy thật sao?

Hai người trở lại bữa tiệc, đúng lúc Lục Minh Viễn vừa tới, người đi theo cậu ta khẽ bước ra, không nhìn Diêu Cẩn Hi, chỉ vươn tay với Lục Minh: “Tổng giám đốc Lục, rất vui được gặp.”

Là Angus.

Mặt mũi Lục Minh đen xì, hung tợn trừng mắt nhìn Lục Minh Viễn, cậu ta không dám nhìn vào mắt hắn, cẩn thận giải thích: “Angus là bạn em …”

Diêu Cẩn Hi huých Lục Minh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sắp khai tiệc rồi, bỏ qua đã, để bọn họ vào trước đi.”

Biết rõ cái tên Angus này rắp tâm gây rối, bây giờ còn dính lên người em mình, Lục Minh giận không có chỗ tiết, phải nhịn xuống, không kiên nhẫn vươn tay bắt lại, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ là hắn có thể nổi máu đánh nhau. Hắn quay đầu hung hăng lườm Lục Minh Viễn, cậu rõ ràng đang chột dạ, cũng bước vào hội trường.

Angus nhún vai với Lục Minh Viễn, ý vị sâu xa liếc Diêu Cẩn Hi, cũng bước vào trong.

Diêu Cẩn Hi lười hỏi, anh không có kiên nhẫn nói chuyện với cậu em họ này. Bây giờ cậu ta chuyển đối tượng sang em trai Lục Minh, cho dù động cơ không trong sáng thì cũng không phải việc anh quản được.

Sau khi khai mạc, Lục Minh đại diện cho công ty lên bục phát biểu, một lần nữa treo lên nụ cười công thức, Diêu Cẩn Hi đứng ở gần cuối, nhìn hắn giữa một rừng ánh đèn flash thoải mái trình bày thành tựu công ty suốt những năm qua và tiềm lực phát triển trong tương lai, lần đầu tiên, trong lòng anh nảy sinh cảm giác kiêu ngạo về người đàn ông của mình. Anh vừa cười vừa uống rượu, cố ý che dấu trái tim đang đập thình thịch.

Lễ kỉ niệm được tiến hành vô cùng thuận lợi, cho dù là tiếp khách hay báo chí đều đâu ra đấy. Sau Lục Minh, Lục Tầm cũng lên bục phát biểu vài câu, Diêu Cẩn Hi không có hứng thú, tìm kiếm bóng dáng Lục Minh giữa một đám người, một chuỗi hành động liên tiếp chính anh cũng không phát hiện ra.

Cho đến khi buổi lễ kết thúc đã hơn mười một giờ tối, sau khi phân công dọn dẹp và công việc cho ngày mai, Lục Minh và Diêu Cẩn Hi (đang đợi hắn ở phòng nghỉ) rời khỏi khách sạn, hai người uống khá nhiều, phải gọi tài xế của bà Lục đến, nhưng vì tắc đường, xe chưa đến kịp đành phải đứng chờ bên đường.

Diêu Cẩn Hi nhìn Lục Minh không ngừng gọi điện cho Lục Minh Viễn đã trốn đi từ lúc nào, bất đắc dĩ khuyên bảo: “Em trai anh tốt xấu gì cũng đã lớn, sẽ biết chừng mực.”

Lục Minh mở miệng, đang định nói thì bỗng nhiên có bốn năm cô gái trông giống nữ sinh từ bên kia đường chạy tới, trong tay cầm một tờ báo vọt đến trước hai người, tức giận hỏi Diêu Cẩn Hi: “Quan hệ của anh với Quý Nhiễm là như thế nào?”

Đám nữ sinh vừa nói vừa khoa tay múa chân, thái độ vô cùng kích động, Diêu Cẩn Hi né tránh lùi về sau, Lục Minh cau mày chặn đám người như muốn gây gổ, lạnh lùng quát: “Các cô là ai? Anh ấy và Quý Nhiễm có quan hệ gì đâu liên quan đến các cô.”

Có người trong nhóm đột nhiên thét chói tai, chửi ầm ĩ định xông lên đánh, Lục Minh ngăn không được, mà Diêu Cẩn Hi ở sau lưng không ngờ đám nữ sinh này hung hăng đến thế, thiếu chút nữa anh bị xô ngã, lùi về sau hai bước, không may phía sau là bậc thang, Diêu Cẩn Hi không kịp đề phòng ngã xuống, lăn mấy vòng liên tiếp.

“Cẩn Hi.”

Lục Minh hoảng sợ, vội vàng chạy xuống, Diêu Cẩn Hi nhìn hắn định nâng mình liền hít một hơi, gian nan nói: “Đừng lộn xộn, đau quá, hình như gãy xương rồi.”

Đám nữ sinh thấy mình gây ra chuyện, hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.