Thời Kỳ Khát Vọng Của Thiếu Niên

Chương 11: Bảo bối nhi, ôm chặt một chút




Trực tiếp ngồi bệt trên sàn nhà nghỉ ngơi một hồi lâu, Hà Tống từ phía sau lưng ôm lấy cậu, một bên hôn cổ cậu, tay không an phận mà vê đầu nhũ của cậu.

“Á…!”

Phương Tử Cách dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó mà dựng thẳng eo lên, hoảng hoảng hốt hốt tìm giấy ăn, tìm quần lót.

“Làm gì đấy?” Hà Tống bất mãn mà đè cậu xuống.

“Giường..! Giường ở phòng ngủ ba mẹ…!”

Ngày hôm qua ở trong phòng ngủ của ba mẹ làm đến sảng khoái, xáo trộn lung ta lung tung vừa nhìn đã biết chính là chơi đùa hơi quá, ngay cả dịch thể cũng bắn ở trên giường.

“Cứ coi như là ba mẹ cậu ân ái, không được à.” Hà Tống dửng dưng như không.

Vấn đề là ba mẹ tôi mới có không ân ái!

“Tôi, ba mẹ tôi chưa từng…trải qua chuyện này!”

Hà Tống ha ha ha ha cười rộ lên: “Ba mẹ cậu chưa từng làm chuyện này sao có thể có cậu?”

“Ý tôi không phải là ý này…!”

Nào có như bọn họ làm kịch liệt như vậy, còn đem người đâm đến chảy nước tiểu… Mẹ nó, cậu ngày hôm qua bị đâm đến tiểu!

Phương Tử Cách mặt mũi trắng bệch, gấp đến độ muốn khóc:

“Thảm trải sàn… Trên thảm trải sàn… Có… Có nước tiểu… Vạn nhất bị nhìn ra, tôi sẽ bị xem như là đồ là biến thái…!”

Hà Tống cắn lỗ tai cậu, còn đổ thêm dầu vào lửa: “Cậu vốn là biến thái mà, thích bị chơi đầu nhũ, đâm hậu huyệt đâm đến chảy nước tiểu chính là biến thái mà…!”

Nói một hồi liền làm Phương Tử Cách tức đến khóc lên.

“Được rồi được rồi.” Ngoài trừ bị làm ra Hà Tống cũng không thích nhìn thấy cậu rơi nước mắt, không nhịn được nói: “Hình như còn chưa thu dọn xong nhà bếp đấy, cậu đi làm đi.”

Phương Tử Cách bò lên mặc đồ ngủ, lau lung tung dịch thể trên sàn nhà một chút, không để ý tới hai chân còn bủn rủn liền đi ra ngoài.

“Cậu cũng đừng để trần nha…!”

Hà Tống vẫn còn hoàn toàn trần trụi.

“Đi đi, tôi đi tắm.” Hà Tống đứng lên, lung lay đại điểu kia chậm rãi đi vào phòng tắm.

Không nhìn thấy hắn, Phương Tử Cách mới thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa đi ra ngoài, liền xoay người lại đem ráp trải giường kéo xuống.

Tuy rằng không bắn lên mặt trên, nhưng vẫn nên thay đổi thì hơn.

“Ai da, tiểu Phương, con ra ngoài rồi? Phòng bếp này là sao thế, bọn họ cãi nhau? Con không bị sao chứ?”

Dì giúp việc mang găng tay lau dọn đống thủy tinh trên đất, thấy cậu đi ra hỏi vội.

“A, ưm, con không sao…”

Sao lại không sao được chứ? Đứa nhỏ này rõ ràng là đã khóc qua. Ôi đứa bé số khổ này, sao lại gặp phải loại cha mẹ như vậy cơ chứ.

Bà liền cảm thấy đau lòng.

Lại không biết “tiểu Phương ngoan ngoãn” là bị làm tới khóc.

“Ráp trải giường bẩn hả? Con thả vào máy giặt là được rồi, một lát nữa dì giặt cho con.”

Phương Tử Cách nhanh chóng cảm ơn, nhét vào máy giặt.

Đến phòng ba mẹ vừa nhìn thấy, thế này mà gọi là làm tình hả? Party *** nghe còn tạm được!

Cậu gấp đến độ xoay quanh, không biết bắt đầu che giấu từ chỗ nào. Thoáng nhìn trên những hộp phấn bị đẩy ngã trên bàn trang điểm, cái khó ló ra được mấy phần cái khôn.

Nước hóa trang rơi trên mặt đất, son phấn rãi đầy trên giường, chai lọ cũng vứt mấy cái ra xung quanh.

Sau đó bình tĩnh đi ra ngoài.

“A, dì ơi, phòng ba mẹ con… cũng có “chút” loạn, phiền dì dọn dẹp một chút…”

Bà nghe được từ “cũng”, quả thực không thể nào hiểu hơn được nữa.

“Giao cho đì đi, con đừng quan tâm!”

Phương Tử Cách lần thứ hai cảm ơn, trốn trở về phòng.

Thừa dịp Hà Tống còn chưa tắm xong, ách cổ họng gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, nói dối nói mình ngã bệnh.

“Cha mẹ em…không ở nhà à?”

“Ừm…đều không có.”

Tình huống của gia đình cậu ra sao, giáo viên chủ nhiệm cũng biết được. Lần đầu tiên họp phụ huynh lúc mới nhập học, câu đầu tiên cha mẹ cậu đến nói là công việc quá bận rộn, không có thời gian, giáo viên còn chưa nói cái gì, hai người bọn họ đã cãi vả trước mặt giáo viên. Phương Tử Cách yên lặng mà ngồi ở một bên, hạ mắt xuống, giáo viên chủ nhiệm cũng nhìn thấy được nét khổ sổ trong mắt cậu.

May nhờ Phương Tử Cách học giỏi, không gây sự, lâu lâu nếu có đến muộn về sớm, giáo viên cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.

“Được, vậy em nghỉ ngơi cho thật tốt. Nếu thật sự khó chịu em nhớ nói với thầy, thầy đến nhìn.”

“Cảm ơn thầy, em biết rồi, chỉ là cảm mạo, không có chuyện gì đâu.”

Cúp điện thoại, Phương Tử Cách hổ thẹn sắp chết rồi.

Thầy giáo bên kia còn lo lắng cho thân thể của cậu, phía bên này mình lại đang vội vã thu thập vết tích sau khi làm tình.

Lúc Hà Tống đi ra vẫn còn hơi nước, tóc còn nhỏ giọt, che một cái khăn lông xoa xoa vài cái, giống như một con chó mà lắc lắc vẫy vẫy coi như xong việc.

“Chuẩn bị xong? Làm thế nào?”

Phương Tử Cách kể lại, làm Hà Tống cười một trận: “Vẫn được, cái đầu nhỏ này vẫn dùng rất tốt, chuyện này cứ để cho cha mẹ cậu gánh.”

Đem khăn mặt phủ lên đầu cậu: “Đi thôi, tắm xong đi ra ngoài. Trong nhà có người, làm tình chẳng thoải mái gì cả.”

Cậu còn muốn làm nữa hả?

Phương Tử Cách một bên âm thầm oán giận một bên đi vào phòng vệ sinh, trước tiên ngồi xổm ở trên bồn cầu một hồi lâu.

Đã nói là đừng bắn bên trong rồi, còn nhất định muốn bắn, còn mỗi lần bắn còn rất nhiều nữa chứ, lúc thanh lý thật là phiền phức, còn phải thoa dầu bảo vệ —— vừa nghĩ đến, thật giống như mấy lần bị làm đến hoàn toàn mất đi ý thức, sau đó đều là tên kia tắm rửa tẩy sạch cho.

Ít nhất hiện tại, hậu huyệt cùng bụng vẫn rất tốt, không gặp sự cố gì cả.

Phiền phiền nhiễu nhiễu tắm xong, Hà Tống đã sớm chờ không nỗi nữa.

“Sao lâu như vậy, chết đói rồi.”

Bởi vì do cậu bắn quá sâu đó!

Phương Tử Cách dám cá nếu nói ra, Hà Tống tuyệt đối sẽ làm cho cậu hiểu rõ “còn có thể sâu hơn nữa”.

“Đi.”

Ra cửa, ánh nắng rất đẹp, Phương Tử Cách híp mắt đứng một lúc.

Thật giống như thời gian này đã lâu chưa bước chân ra khỏi cửa. Ngoài trừ trường học, đều ở trong nhà…Bị Hà Tống làm trong nhà, cậu chưa từng đi tụ hội, du lịch với bạn bè.

Bởi vì cậu không có bạn bè.

Hà Tống đội mũ bảo hiểm lên đầu cho cậu, bấm mông cậu một chút: “Đừng ngẩn người, lên xe.”

“Đi chỗ nào?”

“Câm miệng, lên.”

Hung dữ cái gì mà hung dữ.

Phương Tử Cách sải chân bước lên phía sau, bất đắc dĩ ôm lấy eo Hà Tống.

“Ôm chặt một chút, không sợ bị văng ra ngoài à?” Hà Tống ra lệnh: “Lúc bắn ra cánh tay cẳng chân đều chặt như thế, bây giờ sao tay không có chút sức lực gì hả?”

Tuy rằng được mũ bảo hiểm che dấu không nhìn thấy gì, nhưng Phương Tử Cách vẫn tức giận đến mặt mày đỏ chót, đơn giản dùng sức như bú sữa mẹ quấn chặt lấy eo hắn.

Ghìm chết cậu luôn!

Hà Tống hài lòng: “Này còn tạm được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.