Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Chương 3: Chương 3: Gặp lại ngoài ý muốn





“Mẹ, con không đói bụng, sao lại phải ăn?”
“Không đói bụng cũng có thể ăn.” Nhìn vẻ mặt nghi vấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, Đông Hiểu Hi giải thích: “Nhà bà ngoại còn rất xa, chúng ta ngồi xe sẽ rất lâu, mẹ sợ con đói bụng sẽ không có sức đi xe.”
Kỳ thật, xa cách nhiều năm, cô không có dũng khí đứng trước mặt cha mẹ, giải thích vì sao năm đó bỏ đi mà không từ giã. Tuy rằng bề ngoài nhìn cô rất nhu nhược, nhưng cô chính là người có sự quật cường đáng sợ, rất tự tôn, cô không bao giờ chịu trước mặt bất luận người nào thừa nhận sự thất bại của mình, cô không sợ khi hôn nhân của mình duy trì không đến một năm, cũng chẳng sợ mọi người nói Lam Thành trước kia không yêu cô, nhưng cô cũng không nguyện ý thừa nhận chính mình đã sai lầm hay chính mình đã chọn sai.
“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.”
“Mẹ không đói.” Đông Hiểu Hi mỉm cười, đem thức ăn con đưa tới đẩy trở lại phía con trai.
“Không đói cũng có thể ăn, mẹ đã nói vậy mà.”

“Nhưng là hiện tại mẹ không muốn ăn, con ăn đi, ngoan.”
Con trai lại ngoan ngoãn cúi đầu, cái miệng nhỏ ngoan ngoãn ăn. Từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh rộng lớn, ánh tịch dương lẳng lặng chiếu phía trên đầu đứa nhỏ, ánh sáng nhạt có vẻ nhu hòa, cậu bé này là một đứa nhỏ rất được, cằm nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhắn lúc nào cũng líu lo, khi cười rộ lên khóe miệng xinh xắn, da thịt trắng nõn, nổi bật nhất là đôi mắt, khiến nhiều người nhầm là một bé gái. Đứa nhỏ này giống mẹ khá nhiều nét, duy có ánh mắt là giống ba y chang, mí mắt đơn độc, tròng mắt đen trong suốt, ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt người khác, đôi mắt này sẽ lộ ra chút sợ hãi trốn tránh. Đông Hiểu Hi hiểu sao con mình lại như thế, nó lớn lên không có cha, mà mẹ lại không thể cho nó cảm giác an toàn vững chắc.
Năm đó khi cùng Lam Thành ký tên ly hôn, cô không biết mình đã mang trong người một tiểu sinh mệnh, sau lại vì tự tôn của bản thân, đành lựa chọn rời khỏi thành phố. Khi đó, lòng của cô không có ý thức được trách nhiệm cũng như hậu quả của hành động ấy, chỉ muốn liều mạng bỏ chạy. Khi đứa con trong bụng ngày một lớn, cô mới dần ý thức cuộc sống nguyên bản không đơn giản như cô nghĩ, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi, nhưng đã không còn lựa chọn nào khác …
Cô không quên được khi mình sinh đứa nhỏ ở nơi tha hương, mọi người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt không đồng tình. Có lẽ vì cô không có người thân quan tâm chăm sóc, nên các y tá hộ lý phá lệ mà chiếu cố hai mẹ con cô, nhưng dù sao họ vẫn là những người xa lạ, trong lòng cô vẫn có chút khủng hoảng. Cô nhớ rõ có một lần mình khóc lớn tiếng, mãi cho đến khi một hộ sĩ mang đến một tiểu oa nhi trắng hồng tới trước mặt cô: “Mau nhìn, thật là một bé trai xinh xắn, từ lúc tôi bắt đầu công tác tới giờ, cháu là đứa trẻ xinh nhất tôi từng thấy qua.”
Thân thể nho nho kia, tự nhiên khẽ trở mình trong vòng tay của cô, khẽ phát ra âm thanh mảnh mai. Đây chính là con của cô và Lam Thành? Thật không có gì để phủ nhận …
Trong khoảnh khắc ấy, Đông Hiểu Hi rốt cục thừa nhận chình mình còn rất yêu Lam Thành, thậm chí còn cảm ơn ông trời hậu đãi cô, không làm cho cô hoàn toàn mất đi tất cả, ít nhất cũng để lại cho cô một minh chứng cho tình yêu của bọn họ. Cô đặt tên con là Đông Trạm, bởi vì con chính là kết tinh của mối tinh đầu trong trẻo của cô, tựa như màu xanh trạm của biển cả kia, vĩnh viễn cũng không phai màu.
Con vừa được ba tháng tuổi, cô bắt đầu đi tìm việc, khi đó mới thấm thía cuộc sống gian nan thế nào. Cô đổi qua rất nhiều công việc, thậm chí sau khi tan tầm còn làm thêm ở một tiệm bán báo ngoài đường lớn, bởi vì cô thực muốn chiếu cố con, muốn kiếm thật nhiều tiền để cuộc sống của con mình tốt hơn. Kỳ thật cô không phải là người quá kiên cường, không hiểu sao mình có thể chống đỡ được mọi thứ, có lẽ chính con trai đã giúp ẹ nó càng ngày càng kiên cường hơn. Những lúc gian khổ, cô không ngừng nhắc nhở chính mình, Đông Hiểu Hi, ngươi không thể ngã xuống, bởi vì con có con nhỏ đang dựa vào ngươi. Cho nên, mặc kệ bao nhiêu gian khó, cô đều quyết tâm chống đỡ, nhưng cô vẫn không khỏi áy náy vì đã không thể khiến cuộc sống của con mình tốt hơn, thậm chí một ngôi nhà ổn định cũng không có, năm năm lưu lạc ấy, tiền thuê nhà mỗi ngày một tăng, cô dường như đã mang theo con chuyển đi khắp nơi. Nếu lần này không phải nghe công ty của bố cô có chuyện, cô nhất định giờ phút này vẫn mang theo con tha hương phiêu bạc.

“Mẹ, ông bà ngoại sẽ thích Trạm Trạm chứ?”
“Đương nhiên, Trạm Trạm ngoan như vậy, ông bà ngoại nhất định sẽ thích con.”
“Thật vui, Trạm Trạm có ông bà ngoại nha …”
Nghe tiếng con khẽ reo, cô có chút chua xót trong lòng, có lẽ cuộc sống chỉ có hai người đối với đứa nhỏ mà nói, quá tịch mịch buồn tẻ. Cô nâng tay, phủi nhẹ trên quần áo con: “Ngoan, khi ăn không nên nói, muốn nói cũng phải cẩn thận, đừng làm dơ quần áo.”
Hôm nay cô để cho con mặc một cái áo màu lam có chữ T màu trắng in phía trên, quần dài màu trắng cùng giày thể thao, tất cả đều mới tinh, hiệu Folli Follie. Mấy năm nay, cho dù cuộc sống khó khăn, cô cũng luôn tự mình tiết kiệm để dồn vào chăm sóc cho con được ăn mặc tinh tươm. Không phải cô ham hư vinh gì, mà là không muốn con thua kém so với bạn bè đồng trang lứa. nhưng cô biết đó là cái giá mình phải trả, dù sao cô cũng không phải là một người mẹ bình thường như những người mẹ khác, hơn nữa trong xã hội này, hai mẹ con cô vốn là những người không có gia cảnh bình thường, một khi đã khác biệt so với mọi người thì nếu không được mọi người đồng cảm thì chính là bị kỳ thị.
Cô đem mặt chuyển hướng ngoài của sổ, bên ngoài là ngã tư đường giữa thành phố phồn hoa, xuyên qua đám người đi lại trên đường, cô đem ánh mắt tập trung ở mấy tòa nhà cao tầng đối diện, đó là nơi đang khai trương những quán rượu cao cấp, bên ngoài xe hơi bóng loáng đậu san sát tạo thành một cảnh tưởng gây chú ý và hứng thức. Thế giới đầy màu sắc rực rỡ ấy hoàn toàn xa lạ và xa xôi đối với cô.

Nhưng mặc kệ là bạn có tin hay không, cuộc đời này như một vở kịch vậy, ngay cả một giây trước buổi trình diễn, bạn cũng vĩnh viễn không thể đoán trước được điều gì.
Đột nhiên, máu trong người Đông Hiểu Hi như đông lại trước cảnh tượng đập vào mắt. Cô có nằm mơ cũng không ngờ, Lam Thành, người từng là kẻ chiếm vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, ngay khi tưởng như không thể cùng cô đứng trong một khung cảnh, tại giây phút này lại xuất hiện trong tầm mắt của cô …
Đúng vậy, sau năm năm, hôm nay, cô lại nhìn thấy anh, tuy rằng cách một con phố, nhưng cô xác định mình không nhận lầm người, bởi vì trong năm năm, vô số lần cô nằm mơ thấy anh, thân ảnh của anh, hơi thở của anh cùng những phút giây ân ái, vĩnh viễn khiến cô quên mất tươi cười.
Lam Thành lúc này đang nói chuyện với những người áo mũ chỉnh tề như quan chức chính phủ cao cấp, từ cổng khách sạn đi tới hướng bãi đỗ xe. Năm năm, thần thái anh vẫn cao ngạo như vậy, anh mặc một bộ đồ tây trang cắt may hoàn mỹ nhưng đơn giản ôm lấy thân hình cao to, thẳng tắp. Anh thoáng cúi đầu, bộ dáng thư thái, dường như so với năm năm trước thong dong tự tin hơn rất nhiều, khí chất toát ra từ gương mặt anh so với tuổi tác thật khác biệt, rất lão luyện trầm ổn.
Giờ khắc này, Đông Hiểu Hi đột nhiên cảm thấy anh thật xa lạ, không giống như trước, nhưng không nói được khác điểm nào, có lẽ thời gian năm năm đủ để làm người ta thay đổi chút ít.
Kỳ thật, trước khi quyết định trở lại thành phố T, cô đã biết Lam Thành không còn làm kiến trúc sư nữa, mà đã trở thành tổng tài của tập đoàn kiến trúc, một thương nhân nổi tiếng. Cô không biết có nên công nhận anh đã thàng công hay không, bởi cuối cùng anh đã buông tay giấc mộng riêng, nhưng mặc kệ như thế nào, anh đã không còn là chàng sinh viên mới ra trường, chỉ biết khiêm tốn với mọi người, vấp phải không ít khó khăn.
Cô buộc chính mình thu hồi tầm mắt, nhưng ánh mắt dường như không theo sai khiến của bản thân …
Lam Thành cáo biệt những người đó, cùng một nữ nhân viên ngồi vào trong xe, đó là một chiếc xe màu đen sang trọng, bóng loáng, dần dần rời xa tầm mắt của cô. Cô chậm rãi quay đầu, bên tai lại văng vẳng giọng nói của năm năm trước, anh từng nói qua một câu: “Tiểu Hi, cho anh năm năm, anh sẽ khiến cho em có được cuộc sống tốt nhất.” Khi đó, cô cảm thấy thời gian năm năm thật dài, cũng không nghĩ đến thời gian cứ vậy mà lặng yên trôi qua, anh hiện tại đã có được vinh quang, chính cô là người không xứng với anh.

Đông Hiểu Hi tự nở nụ cười giễu chính mình, nghiêng đầu nhìn con trai đang cẩn thận ăn miếng khoai cuối cùng, cô cầm lấy khăn tay lau miệng cho con: “Trạm Trạm, muốn ăn nữa không, mẹ mua cho con nữa nhé!”
Con trai suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Mẹ, con no rồi, ăn nữa chỉ lãng phí tiền.”
Âm thanh non nớt khiến cô bỗng nhiên thấy đau lòng, cô ôm chầm lấy con, cọ nhẹ mặt mình lên mái tóc mềm của con …
Kỳ thật, đứa nhỏ này có thể sống trong cảnh giàu sang, chính là cô không thể giao con cho anh ta, cho cha của con mình. Người cô bất giác lạnh lẽo, bất lực mà rơi lệ. Con trai ở trong lòng cô, dùng âm thanh non trẻ mà nói: “Mẹ không khóc, mẹ còn có Trạm Trạm.” Năm năm, thứ duy nhất là khiến cô tin vào mà chống đỡ khó khăn chính là vì con cần cô, mà cô cũng không thể rời con được. Những khi cảm thấy cô đơn mệt mỏi, cô cũng muốn như nữ nhân khác, tìm một nam nhân dựa vào, nhưng lại không muốn nghe con kêu nam nhân khác là ba, không biết là sợ ủy khuất chính bản thân mình hay ủy khuất cho con, nhưng dù sao có lẽ vị trí của anh là không thể thay đổi. Cô cũng luôn luôn thầm nhủ với chính mình, Đông Hiểu Hi, ngươi không cần bất luận kẻ nào giúp, chỉ cần bồi đắp cho con thành người vĩ đại như cha của nó là tốt rồi.
Nhưng, con thỉnh thoảng lại hỏi cô: “Mẹ, vì sao các bạn khác có ba, mà con không có?”
Đối mặt với ánh mắt ủy khuất cùng khát vọng của con, cô luôn cảm thấy bất lực, chỉ biết lấy cái lý do đã nói không biết bao nhiêu lần, cứ như vậy lập lại lời nói dối: “Ba của Trạm Trạm đang ở bên kia bờ đại dương xa xôi, đang cố gắng phấn đấu vì gia đình chúng ta, một ngày ba thành công, nhất định sẽ quay trở về cùng mẹ và Trạm Trạm.”
Nói dối như vậy vẫn hơn, có khi ngay cả chính mình cũng tưởng đó là thật, cũng có lẽ đó cũng chính là giấc mộng trong lòng cô, mà cô vẫn là không muốn tỉnh giấc mộng này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.