Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 29: Hệ thống nâng cấp




“Ha ha ha!” Đột nhiên vào lúc này lão đại sư lại cười phá lên thành tiếng, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều: “Được rồi, được rồi! Ta không đùa với các ngươi nữa, cầm lấy thứ này rồi xéo đi!”

Lão cầm lấy quả ấn phù màu vàng ném về phía Trần Vũ, lúc này áp lực trên người Trần Vũ mới được giải trừ, hắn vội vàng đưa tay bắt lấy ấn phù, miệng không ngừng thở ra hồng hộc. Cảm giác lúc này của hắn chẳng khác gì như vừa mới từ dưới vực sâu vạn trượng bò đi lên, cả thân thể và tinh thần đều trở nên vô cùng mệt mỏi.

Hắn vừa cầm ấn phù trong tay, âm thanh thanh thúy của hệ thống lại vang lên.

“Đinh! Nhiệm vụ ủy thác của đại sư Trần Minh đã hoàn thành! Chúc mừng chủ nhân nhận được một tờ khế ước sủng vật!”

“Đinh! Hệ thống sủng vật được mở ra!”

“Đinh! Chủ nhân nhận được bản đồ hoàn chỉnh từ đại sư Trần Y Minh, toàn bộ địa đồ của Đông Vực được mở rộng!”

“Đinh! Hệ thống thông báo! Tiến trình nâng cấp của hệ thống sẽ diễn ra trong vòng hai mươi bốn giờ tiếp theo!”

Nghe những âm thanh nhắc nhở liên tiếp của hệ thống vang lên, trong lòng Trần Vũ không ngừng vui sướng reo hò, tất cả khổ nhọc trước đây hắn đều đã quên hết sạch!

Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Vũ lão đại sư cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lão liền khinh thường, nói: “Tiểu quỷ, chỉ là một tấm bản đồ bình thường mà thôi, ngươi có cần phải vui mừng như vậy hay không? Nếu thích, ta còn có thể cho ngươi thêm mấy tấm nữa!”

“Không cần! Không cần! Chỉ cần một tấm này là đủ rồi!” Trần Vũ vội vàng xua tay, nhưng trong lòng thì âm thầm mắng, sau đó mới thu lại tâm tình, nói: “Tiền bối, bây giờ ta xin phép được đi trước!”

Trần Vũ cũng không muốn ở đây dây dưa với lão một chút nào, người này thật sự rất kỳ quái, tính cách cũng vô cùng thất thường, hắn không chắc là có thể bị lão dọa cho chết ngất tại chỗ này hay không nữa!

“Khoan đã!” Nhưng vào lúc này, lão lại đột nhiên lên tiếng gọi đám người Trần Vũ lại, làm cho ba người Trần Vũ sợ hết hồn.

“Hừ, ta muốn giết các ngươi có cần phải nhiều lời như vậy hay không?” Nhìn thấy thái độ của ba người, lão hừ lạnh một tiếng, rồi móc trong người ra một cái hộp gỗ, nói: “Trên đường đi đến Kinh Đô, các ngươi nhất định sẽ đi qua Phượng Hoàng Trấn, vậy thì sẵn tiện làm giúp ta việc này. Đem vật này giao cho một người họ Đỗ, nói với người đó là Trần Y Minh ta bàn giao cho hắn! Nhưng mà…”

Lão nói đến đây, đột nhiên lại nhếch môi lên cười một cách vô cùng xấu xa: “Nhưng mà ta cũng xin nhắc trước cho các ngươi biết, người này tính khí rất không tốt! Các ngươi sau khi đưa xong vật này cho hắn, nhớ là nhanh chân mà chạy đi, nếu không ta cũng không chắc là hắn có thể đem các ngươi ra đánh chết hay không!”

Lão không nói thì thôi, mà lão vừa mở miệng thì trong lòng Trần Vũ đã không ngừng đem mười tám đời tổ tông của lão cho gọi ra một lượt, lão già này thật sự là cường giả Thánh Cấp hay sao? Quá không đứng đắn a!

“Tiền bối, chuyện này ta có thể không tiếp nhận được sao?” Trần Vũ vừa cầm hộp gỗ, vừa chần chừ, hỏi.

“Ngươi nói thử xem!” Lão không có trực tiếp trả lời, chỉ là hai mắt của lão đột nhiên híp lại, khí thể trên người hơi thả ra một chút, làm cho Trần Vũ cứng họng không thể nói thêm lời nào.

Vô sĩ! Thật sự là vô sĩ a!

Trần Vũ vô cùng bất lực cầm lấy hộp gỗ đi ra khỏi cửa, chính hắn cũng không biết là mình đã đi về bằng cách nào. Cho đến khi đi đến trước cửa nhà của hai anh em Trần Minh và Tiểu Phương hắn mới sực nhớ ra một chuyện, vội vàng gõ vào trán của mình mấy cái: “Thôi chết rồi, ta quên hỏi người họ Đỗ đó tên gì rồi, vậy làm sao mà đem hộp gỗ này giao cho người đó được đây?”

Hai chị em Hương nhi, Bạch Ngạn lúc này cũng sửng ra. Nhưng bây giờ hắn mà kêu hai chị em họ đi đến nhà lão đại sư đó thêm một lần nữa, hai người bọn họ thà vô rừng đi đánh nhau với yêu thú còn vui vẻ hơn gấp trăm, ngàn lần.

Chỉ có điều là, hai mắt Trần Vũ lúc này liền sáng lên, hắn lén lút nhìn xung quanh, rồi âm thầm nói với hai người bọn họ: “Nếu như lão không chịu nói rõ tên của người đó, có phải là chúng ta có thể tùy tiện tìm một người họ Đỗ đưa cho hắn cái hộp này, sau đó cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi không?”

“Cái này?” Hai chị em bọn họ không hề nghĩ tới Trần Vũ lại muốn làm như vậy.

Lúc này, Hương nhi mới lắc đầu nói: “Công tử, nếu như mà công tử làm như vậy thì sẽ đắc tội với một cường giả Thánh Vực! Chuyện này ta thấy cũng không tốt lắm đâu?”

“Nhưng chẳng lẽ chúng ta lại phải đến nhà lão một lần nữa hay sao?” Trần Vũ hỏi ngược lại.

Hai nàng đều đưa mắt nhìn nhau, rất rõ ràng, lúc này chẳng có ai tình nguyện lại chạy đến đó thêm một lần nữa.

“Tiểu quỷ, ngươi chớ có giở trò! Khi nào ngươi đến Phượng Hoàng trấn, tự khắc sẽ có người tìm đến ngươi thôi! Làm xong chuyện này, ngươi cũng có chỗ tốt nhất định! Còn nếu mà ngươi cố tình làm hỏng việc của ta, thì cứ chờ đấy rồi xem!”

Lúc này, đột nhiên một âm thanh trực tiếp truyền thẳng vào trong đầu của Trần Vũ, làm cho hắn cực kỳ kinh hãi. Giọng nói này đương nhiên hắn biết rất rõ, đây là giọng nói của lão đại sư Trần Y Minh, cường giả Thánh Cấp trong căn nhà gỗ kia. Nhưng mà ngươi này làm sao lại nghe được hắn nói chuyện ở đây chứ? Không lẽ là lão cố tình theo dõi mình?

“Không cần tìm nữa! Đây là tinh thần truyền âm, chỉ có cường giả Thánh Cấp như chúng ta mới có thể sử dụng được. Trong phạm vi một trăm dặm quanh đây, tất cả đều nắm trong sự khống chế của ta, ngươi muốn làm cái gì, ta đều có thể biết rất rõ! Chớ có mà ở đó lộn xộn!” Giọng nói của lão lại vang lên lần nữa.

Cả người Trần Vũ đều đổ đầy mồ hôi lạnh, mà hai chị em Hồ tộc đều lo lắng nhìn về phía hắn. Hương nhi lên tiếng hỏi thăm: “Công tử, ngươi bị làm sao vậy?”

“Ta…” Trần Vũ hơi cố ổn định lại tinh thần, rồi thấp giọng hỏi thăm: “Vừa rồi các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”

“Là âm thanh gì? Bọn ta không có nghe thấy!” Hương nhi lắc đầu nói.

Lúc này Trần Vũ cũng có thể xác định được, là lão cố ý nói cho một mình hắn nghe, mà cái năng lực này của lão xác thực là thần kỳ. Trần Vũ cũng rất muốn học, đáng tiếc là đẳng cấp của hắn còn quá thấp!

Sau khi ổn định lại tâm tình, Trần Vũ liền không thèm để tâm đến lão nữa. Dù sao lão cũng không có ý định hại hắn, nếu không, lão chỉ cần một ngón tay cũng đủ dí chết hắn ngay lập tức roiò. Đã thế, hắn cần gì phải nghĩ ngợi chi cho mệt óc, cứ vui vẻ là được rồi!

Thấy bọn người Trần Vũ đã trở về, hai anh em Trần Minh liền đi ra chào đón.

“Huynh đệ, ngươi không có việc gì chứ?” Trần Minh nhìn qua Trần Vũ một chút, rồi hỏi thăm.

Trần Vũ chỉ cười một tiếng, rồi nói: “Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi đến Phượng Hoàng Trấn, khoảng cách từ chỗ chúng ta đi đến đó tương đối là xa. Đệ muốn đi nghỉ ngơi sớm, rồi sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát lên đường!”

“Cái này không thành vấn đề!” Trần Minh vỗ vai Trần Vũ, rồi cười vui vẻ nói: “À, còn đây là số tiền mà chúng ta đã kiếm được trong chuyến đi săn lần này, tổng cộng là ba ngàn một trăm lẻ bốn đồng vàng! Với số tiền này, ngươi có thể mua được rất nhiều đồ tốt nha!”

“Nhiều như vậy?” Trần Vũ nhìn thấy túi tiền vàng ở trước mặt, hơi sững sờ một chút. Hắn vốn dĩ sinh ra trong một gia đình bình dân, từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy tiền vàng. Đừng nói là mấy ngàn đồng vàng, chỉ cần mấy chục đồng vàng này cũng đủ để nuôi sống cả nhà hắn trong mấy tháng rồi. Chẳng lẽ, cái thế giới này vàng lại nhiều đến như vậy sao?

Sững sờ một hồi, Trần Vũ liền lắc đầu nói: “Mà số tiền này hai người cứ giữ lại dùng đi! Ta chỉ cần lấy một ít để tiêu phí trong lúc đi đường là được rồi!”

“Không được!” Trần Minh liền dứt khoác lắc đầu, nói: “Những đồng tiền vàng này tuy không thể trao đổi được đồ cao cấp, nhưng với đẳng cấp của chúng ta mà nói, nó cũng là một gia tài không nhỏ. Với lại, lần đi săn này ngươi chính là người săn được nhiều nhất, cho nên số tiền này phải để cho ngươi cầm lấy, hai anh em chúng ta chỉ cầm phần lẻ còn lại là được rồi!”

Trần Vũ hết nhìn Trần Minh, lại quay sang nhìn Tiểu Phương, thấy nàng chỉ im lặng không nói lời nào, hắn mới hơi trầm tư một chút, rồi làm ra quyết định: “Thôi được rồi, dù sao chúng ta cũng cùng nhau lên đường, ta giữ hay các người giữ đều như nhau cả thôi! Minh ca, huynh giúp ta thu giữ thứ này đi, ta thật sự rất lười cầm mấy thứ này trên người nha!”

Trần Vũ đã nói như vậy rồi, Trần Minh cũng không thể cố chấp được, hắn đành miễn cưỡng gật đầu, nhưng không quên bỏ thêm mấy câu: “Nhưng ta nói trước, số tiền này vẫn là của ngươi! Khi nào ngươi cần, cứ lên tiếng với ta, ta nhất định sẽ đem trả lại cho ngươi!”

“Ha ha ha, cái này thì nhất định rồi!” Trần Vũ cười rất là vui vẻ.

Cuối cùng, chuyến hành trình phiêu lưu của Trần Vũ đến dị giới cũng đã chính thức bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.