Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 28: Cường giả Thánh Cấp




Thánh Vực cường giả!

Ngay cả Trần Vũ cũng giật mình, hắn đương nhiên là biết cường giả Thánh Vực là đại biểu cho cái gì, mà hắn cũng không nghĩ ông lão nhìn như một gã ăn mày này lại là loại cường giả Thánh Vực cao cao tại thượng kia!

“Thế nào? Ngươi cũng biết sợ rồi sao?” Một giọng nói già nua từ trong một góc phòng vọng ra.

Lúc này, Trần Y Minh đại sư cũng đã thu lại khí thế trên người, nên áp lực của bọn người Trần Vũ cũng được giảm xuống rất nhiều. Chỉ có điều, hai chị em Hồ tộc vẫn không ngừng run lên. Cường giả Thánh Cấp, từ trước đến nay đều là cường giả đỉnh cấp bên trong toàn bộ Đông Vực, thậm chí là toàn bộ giới diện này. Dù sao, số lượng cường giả Thánh Cấp của một vực không bao giờ nhiều hơn con số một ngàn. Thậm chí có một số thời điểm, cường giả Thánh Cấp lác đác như lá mùa thu.

Bởi vì, từ Thiên Cấp muốn tăng lên được Thánh Cấp thì cần phải trải qua một lần lịch kiếp. Mà cái gọi là lịch kiếp này, chính là dùng lôi điện để tẩy rửa vô cùng tàn khốc. Trong số hàng ngàn, hàng vạn Thiên Cấp cường giả trải qua lôi kiếp tẩy lễ, thì chỉ có không đến một phần ngàn, thậm chí là một phần vạn người vượt qua được. Còn những người không thể vượt qua, nhẹ thì bị đánh cho tàn phế, nặng thì bị đánh đến hồn thần câu diệt, vĩnh viễn không thể luân hồi được nữa. Cho nên có thể thấy, Thánh Cấp cường giả là cao quý đến cỡ nào.

Mà ngay lúc này, tại một nơi thôn dã hẻo lánh chẳng thèm ai ngó ngàng tới, lại có một vị cường giả Thánh Cấp xuất hiện ở trước mặt của hai nàng.

Chẳng lẽ những năm gần đây, cường giả Thánh Cấp lại không đáng tiền như vậy sao?

“Thế nào, ngươi đã đem đủ số lượng Hồn Hoa đến cho ta hay chưa?” Lúc này, lão đại sư từ trong bóng tối đứng dậy, cả người của lão nhìn như rất tiều tụy, bất kể lúc nào cũng có thể bị gió thổi cho tan biến. Nhưng khi lão vừa bước tới, chỉ là một bước nhỏ, thì Trần Vũ đã nhìn thấy lão xuất hiện ở trước mặt mình.

Trần Vũ có cảm giác như là, ông lão ở trước mắt này hoàn toàn là một người khác, mà không phải là một ông lão lười biếng mà hắn đã từng gặp qua. Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa, hắn đến đây là để trả nhiệm vụ, nên đương nhiên không thể tay không mà rời đi được.

Trần Vũ tháo cái túi càn khôn đang treo ở trên thắt lưng xuống, đưa tới trước mặt, nói: “Tiền bối, đây là một trăm cân Hồn Hoa theo yêu cầu của ngài!”

Ông lão lười nhác cầm lấy cái túi, ném vào trong chiếc nhẫn trữ vật đang đeo ở trên tay của mình, hơi nheo mắt đánh giá Trần Vũ một chút, giống như là một vị trưởng bối đánh giá một tên hậu bối của mình vậy. Lão nhìn Trần Vũ một hồi, rồi gật gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm! Ta vốn còn cho rằng ngươi sẽ không thể nào trở về được nữa! Không nghĩ tới ngươi không những không có việc gì, mà thực lực dường như cũng tăng cường lên một ít, trên người cũng có không ít thu hoạch a!”

Lão vừa nói, vừa liếc mắt nhìn tới chiếc nhẫn đang đeo ở trên tay phải của Trần Vũ. Trong lòng Trần Vũ thoáng cái lạnh toát.

Không lẽ lão già này định cướp chiếc nhẫn của mình sao?

Trong lòng Trần Vũ vừa mới nghĩ như vậy, lão liền hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiểu tử, chỉ là một con long hồn Thiên Giai, ngươi nghĩ lão phu sẽ cướp đồ vật đó của ngươi hay sao?”

Trần Vũ có thể nhìn thấy trong mắt của lão có một chút khinh thường, rồi nhanh chóng phất tay, nói: “Thôi được rồi, coi như thử thách lần này của ta ngươi đã thông qua! Ngươi có thể đi được rồi!”

“Cái gì?” Trần Vũ suýt chút nữa là hét toáng lên, nhưng cũng may là hắn kịp kiềm chế lại được.

Thấy bọn người Trần Vũ vẫn chần chừ không chịu rời khỏi, hai hàng lông mày của lão hơi nhíu lại: “Thế nào, sao các ngươi vẫn còn chưa chịu đi?”

“Lão còn chưa giao đồ cho ta, ta làm sao có thể đi được a?” Trong lòng của Trần Vũ đang hét lên. Hắn không nghĩ đến, lão đại sư này, là một vị cường giả Thánh Cấp lại nói lời mà không chịu giữ lời, còn nuốt mất số Hồn Hoa mà hắn đã liều cả tính mạng mới lấy về được, thật đúng là hiếp người quá đáng mà!

Mặc dù đã âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của lão, nhưng Trần Vũ vẫn giả bộ khép nép, nói: “Tiền bối, có phải là ngài đã quên rồi hay không? Lúc trước, ngài đã nói với ta là, sau khi ta thu thập đủ một trăm cân Hồn Hoa đem về đây giao cho ngài, ngài sẽ đưa cho ta địa đồ để đến Kinh Đô!”

Nói lời này ra khỏi miệng, Trần Vũ cũng đang âm thầm tính toán xem tình cảnh của mình bây giờ.

Một là, từ bỏ cái nhiệm vụ này, chấp nhận bị hệ thống giáng xuống cấp một, chuyện này tuy có chút khó chịu nhưng dù sao cũng chỉ là bắt đầu lại từ đầu mà thôi.

Hai là, bất chấp tất cả để mà hoàn thành nhiệm vụ, nhưng như vậy rất có thể sẽ bị cường giả Thánh Cấp chụp chết ngay tại chỗ.

Hai cái này, nếu là người bình thường đương nhiên là chọn cái thứ nhất. Nhưng, Trần Vũ là ai, hắn là người rất cố chấp! Đồ của hắn, hắn nhất định phải đòi cho bằng được! Huống chi là thứ hắn còn phải liều mạng mới lấy được, làm sao sẽ buông tha một cách dễ dàng như vậy?

“Địa đồ? Địa đồ nào?” Nhưng mà lúc này, lão đại sư lại trơ trẽn nói: “Tiểu tử, ngươi có phải là uống lộn thuốc rồi hay không? Từ khi nào mà ta nói với ngươi là, ngươi giúp ta thu thập Hồn Hoa, ta sẽ giao địa đồ cho ngươi?”

Lão vừa nói, vừa cố ý thả ra uy thế của cường giả Thánh Cấp, làm cho hai chân Trần Vũ như muốn nhũn ra. Mà hai nữ Hồ tộc cũng vô cùng kinh hãi, cả người các nàng đều bị ép cúi thấp xuống, không thể nào ngẩng đầu lên nỗi.

Nhưng điều làm cho hai nàng cảm thấy kinh ngạc nhất là, vì cái gì Trần Vũ lại cố chấp đến như vậy? Rõ ràng đại tỷ của các nàng, Hồ Mị Nương đã giao cho Trần Vũ một tấm Ma Pháp Địa Đồ để đi đến Kinh Đô rồi, thì hắn việc gì lại tự làm khổ mình như vậy?

Mặc dù lúc này cả người Trần Vũ đang bị ép sát xuống đất. Mà hắn lại có cảm giác trên lưng mình như đang đeo một khối đá nặng đến cả trăm cân, nhưng hắn không phục, hắn nhất định là không phục!

Vì cái gì? Vì cái gì lại có kẻ ỷ thế hiếp người, lấy lớn hiếp nhỏ như vậy chứ?

Hắn không cam tâm, hắn nhất định phải đứng lên, phải giành lấy lại công bằng cho mình!

Trần Vũ dựa vào ý chí của mình, từng chút từng chút nhấc người đứng thẳng dậy. Thấy cảnh này, khóe mắt của Trần Y Minh hơi lóe lên một chút, sau đó liền biến mất ngay.

“Thế nào, ngươi không phục sao?” Lão cười cười, nhìn về phía Trần Vũ, nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ là ta sẽ ra tay giết ngươi hay sao?”

“Sợ!” Trần Vũ nói.

Lão không hề nghĩ đế Trần Vũ sẽ trực tiếp thừa nhận như vậy, nhưng câu nói tiếp theo của Trần Vũ đã làm cho lão không khỏi trợn trừng hai mắt.

“Ta đương nhiên là sợ! Lão là Thánh Cấp, còn ta mới đạt đến Sơ Cấp tầng sáu, lão nghĩ ta không sợ mà được sao? Nhưng mà ta không phục! Rõ ràng là lão đã hứa sau khi ta đem đủ số lượng Hồn Hoa về cho lão, lão sẽ giao địa đồ ra cho ta! Nhưng giờ lão không đưa, lão là người lớn, lão làm như vậy mà coi được sao? Ta cảm thấy không phục! Ta nhất định không phục!”

“Ngươi không phục thì như thế nào? Ở cái thế giới này, kẻ nào có thực lực thì kẻ đó có quyền! Ngươi có được thực lực này sao?” Lão nhìn Trần Vũ nói một cách đầy mỉa mai.

Trần Vũ hơi sững sờ một chút, lại lắc đầu, nói: “Lời tuy nói là như vậy, nhưng làm cường giả cũng cần phải có phong phạm của một cường giả a? Không thể vì một chút việc cỏn con mà làm mất mặt của cường giả Thánh Cấp như vậy được? Chẳng lẽ lão không sợ ta đem chuyện này đều nói cho thiên hạ cùng biết hay sao?”

“Cái này thì phải xem thử, ngươi có còn sống để trở ra khỏi căn phòng này của ta hay là không?” Đến lúc này, khí thế của lão đã hoàn toàn thả ra ngoài.

Cho dù là hai chị em Hồ tộc là cường giả Cao Cấp, cũng phải khuỵu gối, quỳ xuống mặt đất. Mà Trần Vũ thì thảm hơn, hắn trực tiếp bị ép cho nằm sát xuống nền nhà, không cách nào chống người đứng dậy nổi.

“Xong, đời ta xong thật rồi!” Lúc này, trong đầu của Trần Vũ đã hoàn toàn trở nên trống rống, hắn thật sự không nghĩ rằng, mình lại phải chết ở chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.